Dương Tử Luân không ngại sai thuộc hạ khác mang Đường Thuận đi.
Không chờ đợi thêm, trưa hôm đó hắn lập tức khởi hành.
Hàn Mai không có cách nào khác ngoài việc lặng thinh để người khác lôi mình đi. Họ đối xử với nàng như thế nào nàng cũng không muốn bận tâm nữa.
Nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ đưa nàng về cung, đường đường xét xử nàng như những tội nhân Hàn tộc, cuối cùng kết cho nàng một cái án nhục hình thê thảm cho đến ૮ɦếƭ.
Chính là nàng không nghĩ tới Dương Tử Luân hắn không cần làm như vậy, mục đích lớn nhất của hắn là muốn nàng đền tội trước mộ phần người con gái mà hắn yêu. Trước đó hắn đã khinh ghét sẵn Hàn tộc, cộng với mối thù nàng để trên gương mặt hắn, đẩy hắn ra biên cương mà tích thành oán lớn...
Cái ૮ɦếƭ của Bạch Hương chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Đẩy hắn đến tận cùng phẫn nộ, để hắn bất chấp tất cả ςướק lại ngôi, dẹp sạch họ Hàn, một lòng muốn đem Hàn thái hậu ra báo thù.
Tất cả thống khổ, oán thù của hắn sắp được hóa giải, chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ bắt ả quỳ trước mặt Bạch Hương, chịu đựng cái ૮ɦếƭ không toàn thây. Sau đó đầu của ả nhất định phải treo lên cổng kinh thành để tuyên bố tội ác cuối cùng của Hàn tộc đã bị thanh trừng, giáo hóa những kẻ đang ngầm có ý đồ câu kết làm phản trong triều.
Hắn cảm thấy như vậy có thể chưa cân xứng với tội lỗi của ả, chưa đền đủ cái ૮ɦếƭ của Bạch Hương. Người đàn bà này nhất định khi xuống địa ngục phải tiếp tục bị trừng phạt...
Bởi lẽ, Bạch Hương của hắn đã ૮ɦếƭ một cách nhục nhã oan khuất nhất, trước bị Gi*t ૮ɦếƭ còn bị làm nhục! Thủ đoạn này có lẽ chỉ có Hàn thái hậu kia mới làm được.
Dòng máu kĩ nữ ti tiện mới có thể nghĩ ra phương thức nhơ bẩn như vậy để ђàภђ ђạ người khác, dòng máu Hàn gia bất nhân thâm hiểm mới có thể xuống tay làm những việc tán tận lương tâm. Chả trách sao ả có thể ngồi yên trên ngôi cao mà khiến người khác dè chừng...
...
...
- Bệ hạ, trời đã tối, liệu có nên dừng lại? - Một thuộc hạ khác của hắn phi ngựa lên trên thỉnh ý.
- Không cần, đi hết đêm nay là có thể lập tức trở về kinh thành! - Hắn lạnh lùng phân phó.
Đám thuộc hạ cảm thấy có chút bất mãn nhưng không ai dám tỏ thái độ.
Hàn Mai cảm thấy hắn đã sốt sắng đến bất chấp tất cả, thật nực cười.
Bị trói nằm ngang trên ngựa, nàng thư giãn đầu óc một lát, không muốn bận tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
Nàng đã quay lại với vòng xoáy số phận của mình, nàng đã càng thêm cách xa Lam Mặc.
Đây có lẽ là nhân quả mà y nói? Y đã nói nếu phải trả giá, y sẽ chịu cho nàng một nửa phần tội... giờ y không còn ở đây, dĩ nhiên nàng phải gánh chịu tất cả.
Y giống như một vị thần tiên hộ mệnh đã rời nàng đi...
"Lam Mặc, đây có thể là đêm cuối ta được hít thở, nếu ngươi còn sống, có thể là đêm cuối sống dưới cùng một bầu trời.
Nếu ngươi đã ૮ɦếƭ, đây là đêm cuối cùng chúng ta âm dương ly biệt..."
Tâm tư của nàng đối với y chưa bao giờ có cơ hội chuyển hóa thành thứ tình cảm nam nữ trọn vẹn. Lam Mặc tiêu diêu phi thường, một thân đạo y màu thiên thanh không hề lấm bụi trần...
Chỉ có nàng sinh ra trong thù hằn và khổ đau, đến cuối cùng cũng ૮ɦếƭ trong vòng xoáy oán hận.
Giữa nàng và y trước sau vẫn là một ranh giới, giống như một con sông không thể vượt qua.
...
...
Trải qua một đêm sương gió, Hàn Mai cảm thấy không khí xung quanh có nét quen thuộc, giống như đã về đến vùng kinh đô. Thời tiết khô và lạnh hơn miền nam khiến cho hai má của nàng thấy hơi rát.
...
...
Dương Tử Luân không vội hồi cung, hắn muốn đem người đàn bà này đến mộ phần Bạch Hương.
Bạch Hương chính là người con gái hắn yêu khắc cốt ghi tâm, yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy... chính vì vậy khi lên ngôi, hắn không tiếc xây cho nàng một lăng mộ nằm dưới chân một quả núi ở ngoại ô kinh thành, nơi có phong cảnh tươi mát quang đãng.
Hắn cũng muốn sau khi mình ૮ɦếƭ đi, thể xác cũng được an táng cùng nơi đó, huyệt mộ dành cho mình cũng đã được hắn thiết kế sẵn.
...
...
Hàn Mai không nhìn thấy gì nhưng đôi tai vẫn tập trung chú ý, trực giác cũng đồng thời hoạt động. Nàng cảm thấy có điều kì lạ so với suy tưởng của mình, nàng không nghe thấy những tiếng ồn ào của dân chúng trên những con đường lớn nối nhau dẫn đến cổng hoàng cung, không cảm thấy không khí náo nhiệt của kinh thành.
Lẽ nào chưa vào đến thành sao?
...
...
Ngựa vẫn tiếp tục phi nhanh nhằm hướng vùng núi Vân Sơn ngoại ô kinh thành, mỗi lúc đến gần nơi an nghỉ của Bạch Hương, lòng hắn lại càng xao xuyến đau nhức .
Hắn muốn nhanh chóng kết thúc cảm giác bất lực thống khổ này, hắn phải báo thù để linh hồn nàng cùng cõi lòng hắn được thanh thản.
Hàn Mai thả lỏng tâm trạng, hắn muốn kết liễu nàng ở nơi nào cũng được, rốt cuộc thì nàng còn may mắn hơn những người Hàn gia khác vì còn sống thêm được một thời gian...
Chính trị vốn là một cuộc chơi ác nghiệt, kẻ thua phải trả giá bằng sinh mạng của cả gia tộc, ván cờ này nàng và Hàn tộc đã thua...
...
...
Vừa bước vào vùng núi Vân Sơn, Tử Luân đã vội hãm ngựa, trợn mắt chứng kiến.
Quang cảnh dường như không giống bình thường, nơi này như vừa xảy ra sạt lở, động đất, nứt gãy... Phóng tầm mắt xa có thể thấy những cánh rừng tan tác, đất đá ngổn ngang từng tảng lớn. Đường mòn đi về phía lăng mộ đã bị chắn.
૮ɦếƭ tiệt, chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Mau gọi người dân cư ngụ xung quanh đến đây! - Hắn rống giận sai bảo thuộc hạ.
Mãi một lúc sau thuộc hạ của hắn mới lôi về được một người đàn ông trung tuổi ăn mặc nhếch nhác rách rưới, mình mầy vẫn còn xây xát như trải qua kiếp nạn, gương mặt lem nhem, tóc bết dính cùng với nước mắt.
- Bẩm bệ hạ, người tiều phu này nói rằng mấy ngày trước cả vùng này xảy ra địa chấn liên miên, núi lở đất long, dân làng xung quanh đây nhiều người gặp nạn...
Trong mắt Dương Tử Luân phẫn nộ bùng phát. Xảy ra chuyện này, làm thế nào mà hắn không nhận được tin cấp báo từ kinh thành?
૮ɦếƭ tiệt, đường vào lăng mộ đã bị chắn, còn không biết lăng mộ của Bạch Hương có bị đá vùi hay không?
Ông trời hẳn là muốn trêu tức hắn!
Hắn không cam tâm!
Trong mắt hắn lửa giận biến hóa thành những tia máu đỏ, bàn tay hắn siết chặt dây cương, một mực nhìn về phía khu lăng mộ.
- Thái thú địa phương cùng với triều đình đã giải quyết chuyện này ra sao?
- Bẩm bệ hạ, người dân kia nói tạm chưa thể khắc phục hết hậu quả, rất nhiều nạn dân tử vong cùng với nhiều người bị thương, mất nơi cư trú... Còn đang bố trí nơi ở tạm thời cho họ!
Dương Tử Luân nghe xong rời bỏ yên ngựa, dùng khinh công phi thân bay về phía trước. Đám thuộc hạ ai nấy lo lắng vì nghe đồn vùng này địa chất vẫn chưa ổn định, vẫn có thể xảy ra sạt lở động đất.
Hắn đứng trên một mỏm đá, đưa tầm mắt về phía lăng mộ. Chỉ thấy đất đá ngổn ngang, chân núi nơi hắn đặt di thể Bạch Hương cũng chịu sạt lở, những cánh rừng xanh xung quanh đã tan nát, gốc cây lớn trơ rễ.
Bạch Hương! Hắn sẽ không để nàng bị vùi lấp nơi đó, dù phải xới tung đất đá nơi này, hắn cũng sẽ mang nàng lên.
Hắn đang hi vọng rằng quan tài đúc bằng thạch đá cứng kiên cố sẽ không dễ dàng bị vỡ nát, huyệt mộ nàng dù sao cũng được thiết kế đặc biệt phòng ngừa một phần nguy cơ sập hầm ... Xương cốt nàng chí ít cũng phải được nguyên vẹn.
Nhưng để thu dọn tất cả đất đá, mở đường xuống huyệt mộ, có huy động mấy ngàn nhân công cũng không tốn ít thời gian.
૮ɦếƭ tiệt, ông trời một lần nữa không đứng về phía hắn.
Chẳng nhẽ ông trời đứng về phía người đàn bà Hàn tộc kia? Muốn để ả sống?
Không đời nào, quyết tâm của hắn sẽ không hề thay đổi, ả có tạm sống được vài ngày thì nhất định cũng không thể sống yên!
Oán hận càng dâng trào cùng với nỗi lòng không cam tâm, hắn như một con chim ưng bị thương, thân hình lao về phía đoàn người, trong chớp mắt phi thân ngồi lên con ngựa mà Hàn Mai đang bị trói nằm trên, đoạt lấy dây cương, chỉ một tiếng hô bèn phi ngựa đi nước đại.
Hàn Mai tinh thần chấn động, giật mình một cái lớn. Ngay sau đó chỉ nghe thấy gió vù vù bên tai.
Ai vừa nhảy lên ngựa? Luân đế?
Có chuyện gì xảy ra mà hắn đột nhiên gấp gáp như vậy? Nàng vừa mới nghe thấy người ta bàn chuyện động đất sạt lở?
Nàng không có cơ hội suy nghĩ quá nhiều, ngựa phóng quá nhanh, bản thân nàng lại như một cuộn hàng hóa nằm ngang lắc lư, đầu dốc xuống đất hít phải bụi đường, vừa chóng mắt vừa khó thở.
...
...
Bóng người ngựa thần tốc phi về phía cổng lớn hoàng cung, chỉ khi hắn hô một câu độc đoán " Mở cửa", nàng mới nghe thấy tiếng cánh cổng sắt nặng nhọc mở ra...
Lúc đó nàng đã biết một lần nữa nàng trở lại chốn này.
Cánh cổng hoàng cung ấy cũng chính là một ranh giới.
Bảy năm trước nàng đường hoàng nhập cung, xiêm y diễm lệ, ngồi trên kiệu tám người khiêng.
Bảy năm sau nàng là một tội đồ chờ xét xử...
Bảy năm trước khi vào hoàng cung, thiếu nữ ấy muốn khép chặt trái tim mình...
Bảy năm sau nàng mang theo tất cả những điều tươi đẹp ngắn ngủi, nuối tiếc lưu giữ trong trái tim...
Dương Tử Luân một mực nhằm hướng Chiêu Dương cung- tẩm cung của hoàng đế đi tới.
Đám thái giám cung nữ thấy bóng hắn đột ngột xuất hiện liền vội vã chạy ra xếp hàng quỳ lạy, ai nấy trông thấy gương mặt hung thần ác sát phẫn nộ của hắn đều cả kinh mà run bắn.
Hoàng đế đang lôi theo một nữ nhân mảnh mai, tóc tai rũ rượi, họ còn chưa kịp thấy rõ mặt nữ nhân đó.
...
...
Trong Chiêu Dương cung có một nơi gọi là Tịnh Tuyền - một con suốt nhân tạo được xây dựng cho bậc đế vương tẩy trần tắm rửa. Suối được đào từ mạch nước ngầm ngày đêm phun nước, bình thường thì nô tài sẽ khênh những thùng nước nóng đổ thêm vào lòng hồ.
Hắn hỏa khí ngập trong mắt, bước nhanh về phía Tịnh Tuyền, vung tay gạt phăng những tấm màn che bằng lụa mỏng rườm rà cản trở bước tiến.
Nữ quan trông coi việc sinh hoạt của hoàng đế là Lý thượng cung đang chỉ đạo lũ cung nữ lau dọn xung quanh Tịnh Tuyền, vừa trông thấy hắn vội vã cung nghênh. Không ngờ hoàng đế rời cung vi hành lại trở về bất ngờ như vậy.
Là cung nữ trong cung nhiều năm, Lý thượng cung Lý Anh Thư này cũng là kẻ khéo léo biết điều, biết sống giữ mình. Nàng cũng học được không ít trong việc đoán biểu cảm của chủ nhân qua gương mặt. Dù thấy hoàng đế gương mặt đang phẫn nộ đến thế nào, kẻ nô tỳ biết điều cũng không lên lắm lời mà hỏi.
- Bệ hạ đã hồi cung, các ngươi còn không mau đi đun nước cho người tẩy... ! - Lý Anh Thư nhẹ giọng hướng bọn cung nữ đang quỳ mà phân phó.
- Không cần! Cút hết cho ta!
Chỉ một câu âm lãnh của hắn, chúng nô tỳ đều biết thân biết phận lui ra, trước khi lui xuống hẳn Lý thượng cung còn khéo liếc qua người con gái đang bị hoàng đế тһô Ьạᴏ túm lấy.
Người này rất quen, là ai vậy? Nàng thực sự muốn nán lại quan sát thêm nhưng cảm thấy gan mình vẫn chưa đủ lớn.
...
...
Dương Tử Luân đang muốn phát hỏa, lúc này hắn thực sự muốn giải thoát, hắn ném Hàn Mai vào dòng nước lạnh buốt trong sự kinh hoàng bị động của nàng.
Hắn nhảy xuống giữa hồ, lôi lên kẻ thù đang run run vì lạnh, bàn tay hắn Ϧóþ chặt nơi yết hầu của nàng.
Hàn Mai không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ cảm thấy mình bị lôi vào cung rồi đột ngột bị ném xuống nước. Nàng chỉ mới kịp quẫy đạp thì lại bị hắn Ϧóþ cổ lôi lên.
Hắn muốn dìm ૮ɦếƭ nàng?
Nàng bắt đầu cảm thấy không ổn. Không như những gì nàng đã dự đoán.
Dương Tử Luân dìm nàng xuống nước lạnh một lần nữa, căm hận nhìn kẻ thù sặc sụa vùng vẫy. Khi hắn lôi nàng lên, toàn thân hình mỏng manh của nàng đã run rẩy từng cơn.
Bản thân hắn không cảm thấy lạnh, nước lạnh như vậy không thể giải trừ được mấy phần hỏa khí của hắn, hắn gầm rít kết tội trước mặt nàng:
- Tiện nhân, đừng nghĩ là trời giúp ngươi! Ngươi cùng họ Hàn làm bao tội ác ta còn chưa tính đủ, ngươi phải trả giá tất cả, trả giá cho việc ngươi đã Gi*t nàng tàn nhẫn như thế nào!
Hàn Mai bị nước tràn vào khoang miệng, mũi và tai.
Nàng căn bản là không thể nghe rõ hắn nói gì. Đầu óc nàng ong lên, mặt mũi cay xè, vết thương ở mắt bị nước buốt như hàng ngàn mũi kim chọc vào. Trong hoàn cảnh này nàng chỉ có thể láng máng nghe thấy hắn nói hai tiếng như là " trả giá".
Bị hắn giữ chặt, nàng khó nhọc thở, cố gắng lắc lắc đầu để nước thoát ra ngoài để khiến mình dễ chịu hơn một chút.
Dương Tử Luân như càng bị chọc giận khi thấy kẻ thù dường như xem nhẹ lời hắn nói. Ả đàn bà này từ sáng hôm qua ở nhà kho vẫn chưa mở một lời, đối với tất cả sự việc đều tỏ ra bàng quan. Ả nghĩ cùng lắm là ૮ɦếƭ thôi sao?
Hàn Mai lúc này toàn thân ướt sũng, mái tóc dài cùng với y phục mỏng manh bết dính vào cơ thể, những đường cong mềm mại thoáng ẩn hiện.
Đôi mắt hắn ánh lên một tia tà ý cùng với hận thù.
Hắn đột ngột kéo nàng lên bờ, ném nàng xuống nền đá lạnh như băng. Hàn Mai choáng váng còn chưa kịp định thần.
Nàng không hề nhìn thấy bóng dáng hắn cao lớn đứng trước mặt nàng nhìn xuống, những tia nhìn của hắn đáng sợ đến mức nào.
Chỉ khi đột ngột có một cánh tay cứng rắn như sắt thép đè chặt vai trái nàng xuống, khiến nàng chịu thêm một trận đau đớn mà run rẩy, yếu ớt nằm bẹp dưới nền đá.
- Hàn Mai, ngươi cũng nếm trải thử nỗi nhục nhã mà ngươi gây ra cho nàng đi!
Nàng nghe thấy hơi thở nguy hiểm của hắn kề sát bên tai, một linh cảm xấu khiến lòng nàng kinh hoảng.
Hắn không một chút dè chừng, hung hăng xé nát y phục của nàng một lần nữa. Tiếng xé rách cắt ngang tâm trí của nàng, nàng giẫy dụa la hét, nàng bây giờ đã biết hắn muốn làm gì.
Hắn không cho nàng cơ hội la mắng hay chống cự, dùng một cái bạt tai kinh hồn giáo huấn nàng. Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nhanh chóng hiện lên dấu tay to đỏ ối.
Hàn Mai cảm thấy miệng đau rát không thể mở ra. Tâm can nàng đang từng đợt bàng hoàng sợ hãi.
- Kĩ nữ đê tiện như ngươi còn biết sợ sao? - Hắn ngoan độc chế giễu.
Nàng cắn răng tìm cách trốn thoát khỏi khống chế của hắn, nàng có thể ૮ɦếƭ nhưng không thể mất đi trong sạch.
Hắn cười châm biếm trước sự cố gắng vô ích của nàng, một tay xé rách nốt tiết khố làm nàng sợ đến co rúm.
- Kỹ xảo điêu luyện của ngươi chính là tỏ ra trong trắng thuần khiết sao?
Không tiếc lời lăng nhục nàng như vậy, hắn cảm thấy trong lòng được một phần nào thanh thản.
Trước mắt hắn là cặp đùi trắng nõn thon dài mê người với dải đất thần bí mị hoặc, Dụς ∀ọηg nguyên thủy của hắn tăng cao cùng với cơn uất hận đang mong muốn được giải thoát. Nhanh gọn thoát y phục của bản thân, hắn chen vào giữa hai chân nàng, không có một chút lưu tình, không có một màn dạo đầu âи áι, chỉ một cú thúc vào hung tợn xé rách hạ thân trong trắng của nàng.
"Aaaaaaaaaaaaaa...!"
Thân thể cùng tâm trí của nàng chấn động cùng một thời điểm khi nàng thét lên một tiếng đau đớn đó. Nàng giống như bị đâm bằng một đao lớn rồi đẩy xuống đáy vực sâu.
A, tại sao? Tại sao?
Nàng cảm thấy mình không chỉ bị bóng tối nhấn chìm mà còn có những ảo ảnh cuối cùng lần lượt vỡ nát.
Lam Mặc...
Tất cả đã tan vỡ thành những mảnh vụn sắc cứa vào trái tim nàng...
Trái tim nàng như rỉ máu thay cho đôi mắt đã không còn có thể khóc...
...
Thân thể của nàng thêm phần kịch liệt run rẩy, nơi hạ thân lại càng co thắt khiến hắn cảm thấy từng đợt thống khoái xen lẫn đau đớn. Phải, lúc hắn tiến vào, cơ thể nàng quá chặt chẽ khiến cho hắn cũng nhận một phần đau, nhưng thực sự là một nỗi đau tuyệt vời.
Từ nơi mềm mại bị tổn thương ấy rỉ ra những giọt máu xử nữ, rớt xuống loang lổ trên nền đá.
Chính hắn không ngờ được ả còn là xử nữ, nhưng điều đó không thể minh chứng cho điều gì, thân thể ả dù sạch sẽ thì tâm hồn ác độc kia nhất định đã vấy bẩn, như thế này không phải sẽ cân xứng hơn sao?
Hắn sẽ hủy hoại ả, giống như ả từng hủy hoại Bạch Hương.
Giữ chặt chiếc hông của nàng, hắn tìm cách điên cuồng chuyển động trong cấm địa chật khít, không quan tâm đến việc cơ thể nàng có chấp nhận được hay không.
Hàn Mai cảm thấy tận cùng nhục nhã, bất chấp mọi nỗi đau, nàng cố hét lên một lời căm hận nhất:
- ÁC THÚ, THÀ NGƯƠI GIẾT TA ĐI! NGƯƠI GIẾT TA ĐI CÒN HƠN!
Hắn gầm rít bên tai nàng đáp trả, hơi thở nóng như lửa mang theo Dụς ∀ọηg cùng hận thù khinh ghét:
- Tất nhiên, ta nhất định sẽ Gi*t ngươi! Nhưng trước khi ૮ɦếƭ ngươi hãy nhận đủ báo ứng đi!
Lời chưa dứt, hắn đã tiến công ngày một sâu, kịch liệt va chạm như muốn xé nát cơ thể mảnh mai này, muốn nàng chịu đựng tất cả nhục nhã cùng tra tấn.
Hàn Mai yếu ớt tưởng chừng muốn ngất đi, nãy giờ nàng hoàn toàn nghiến chặt răng chịu đựng, thân thể nàng đau nhức đến mức tê liệt, sức chịu đựng của nàng đã đến giới hạn.
Tử Luân không ngờ ả đàn bà dưới thân đã dùng toàn bộ sức lực còn lại chỉ để nghiến chặt răng không thốt lên bất kì một thanh âm nào, điều đó càng khiếu khích bản năng cùng sự phẫn nộ trong hắn, hắn cười ác ý, tạm rút ra khỏi người nàng.
Không như nàng tưởng là đã kết thúc...
- Kĩ nữ, xem ra ngươi có sức chịu đựng đặc biệt đấy, không muốn ՐêՈ Րỉ ư? Tỏ ra thanh cao ư?
Hắn cúi đầu xuống, tà ác chậm rãi vuốt ve vùng phong doanh đầy đặn tuyệt đẹp của nàng mà khiêu khích. Người đàn bà này nhất định không thể đấu lại hắn.
Hàn Mai biết hắn muốn nhục nhã nàng đến tận cùng, nhục nhã nàng cho đến ૮ɦếƭ.
૮ɦếƭ ư? Đúng, nàng không cần phải tiếp tục chịu đựng như vậy... Tại sao lúc nãy nàng không nghĩ ra sớm hơn?
Một nụ cười nhẹ đẹp đẽ như một đóa mai thanh khiết nở trên môi nàng. Hắn giật mình khi thấy khóe môi nàng chảy ra một dòng máu tươi.
Hắn rít lên một tiếng "Tiện nhân", vội điểm huyệt đạo của nàng, ngăn cho nàng tiếp tục cắn lưỡi.
૮ưỡɳɠ éρ mở khoang miệng của nàng, hắn chỉ thấy toàn là máu tươi.
- NGƯỜI ĐÂU, MAU TRUYỀN THÁI Y!
Muốn ૮ɦếƭ ư? Muốn tự sát để thoát tội ư? Đừng hòng!
Nếu không phải đích tay hắn Gi*t ả trước mộ phần Bạch Hương, ả không có tư cách để tự sát.