Lam Mặc từng nói mọi việc trên đời đều có luân hồi nhân quả, gây nghiệp chướng ở kiếp này, dù đến cuối đời chưa báo ứng hết, khi ૮ɦếƭ đi linh hồn phải bị đày đọa dưới mười tám tầng địa ngục. chịu sự trừng phạt khủng khi*p...
Khi ấy nàng nhìn y, ngẫm nghĩ rồi nói: " Vậy thì kiếp này ta cũng không biết phải chịu báo ứng bao nhiêu cho đủ..."
Lam Mặc ôm nàng và nói: " Ngươi dù đã làm chuyện xấu xa gì, hãy dùng phần đời còn lại của mình mà sống thật tốt, dùng trái tim thiện lương mà cứu giúp người khác, nếu như ngươi chuộc tội không đủ, ta sẽ chịu nửa phần tội cho ngươi..."
Y đã dùng cả phần đời của mình cứu nhân độ thế, còn nàng đã dùng mười sáu năm đầu đời tích bao tội lỗi...
Số người y cứu liệu có chắc hơn số người nàng đã hại?
Ơn nghĩa dù khó quên, cũng không mạnh mẽ bằng thù hận...
Năm đó Hàn Mai mười chín tuổi, không tính qua ba năm đã sống bên y, mười sáu năm đầu của một thiếu nữ, tại sao có thể tích nhiều tội lỗi như vậy?
Mười ba tuổi tiến cung được phong hậu, một tháng sau đã trở thành hoàng thái hậu. Tiểu thư Hàn gia được dạy dỗ để trở thành mẫu nghi, thâu tóm quyền lực từ chốn hậu cung cho đến sự ảnh hưởng trên triều chính. Bởi lẽ Hàn gia, hoàng thân quốc thích đã có năm đời nữ nhân làm hoàng hậu, cũng đã sớm khuynh đảo triều đình. Vương triểu họ Hạ sau hơn sáu trăm năm trị vì cũng đã bước sang thời kì suy thoái, mọi quyền lực sớm rơi vào tay phe cánh mạnh nhất trong triều - Hàn gia . Người đời đã dự đoán một cuộc chuyển giao quyền lực đã cận kề.
Năm nàng mười sáu tuổi, một kẻ kiệt xuất còn sót lại của họ Dương - Dương Tử Luân, Luân Vương bất ngờ ςướק lại ngôi, phế vị hoàng đế ba tuổi có dòng máu Hàn gia, đồng thời một phen muốn quét sạch họ Hàn...
Hàn Mai chạy xuống phía Nam, cuối cùng chọn cách trầm mình dưới dòng sông.
Bản thân nàng trước đây không có ấn tượng với Luân vương này, thậm chí còn có chút chủ quan coi thường hắn, sự tình xảy ra, nàng rốt cuộc chỉ nhớ được một chuyện...
Đó là gần một năm trước khi hắn tạo phản, chỉ vì một ánh mắt và câu nói có ý xem thường miệt thị của hắn, nàng đã tìm đủ thủ đoạn bắt hắn, nhục nhã hắn bằng một dấu ấn nung chính giữa trán.
Một nam tử bề ngoài khôi ngô anh tuấn, làm sao có thể chịu nhục khi trên mặt mãi mãi lưu lại một vết sẹo, mà lại là một vết sẹo hình cánh hoa mai?
Nàng từng cười khoái trá trên nỗi nhục của hắn, sau đó nhanh chóng kéo gấu xiêm y bỏ đi, trừng phạt được người rồi, trong lòng thoải mái cũng không cần lưu tâm đến, hạ một đạo thánh chỉ đày hắn đến biên cương, nơi tiếp giáp phỉ tộc. Chính điều bất ngờ là sau này hắn lại dùng chính những phỉ tộc này trong lực lượng quân tạo phản.
Hàn Mai từng lạnh lùng nhẫn tâm làm bao chuyện thâm độc, cũng không ngờ được oán hận giữa nàng và hắn không chỉ có thế...
...
...
Đông qua xuân đến.
Hàn Mai hai mươi tuổi sống một mình trong căn nhà trúc nằm giữa Trúc Lâm, cách một thôn làng không xa, từ đây đến thị trấn Nam Dương khoảng hơn hai dặm.
Buổi sáng nàng mở cửa, nhìn ra ngoài khoảng sân được những khóm trúc bao bọc. Hôm nay tuyết đã tan hết, vậy là một mùa xuân nữa lại đến.
Nàng cũng không ngờ được mình lại trải qua một mùa xuân lạnh lẽo cô độc như vậy. Lam Mặc nói với nàng, nếu mùa xuân đến mà y chưa trở lại có nghĩa là y đã ૮ɦếƭ.
Y không nói mình đi đâu. Y giống như một cơn gió tiêu diêu, đến nay đã bay xa khỏi nàng, chỉ còn lại nàng ngóng đợi. Hàn Mai nói với y, nàng sẽ đợi hết mùa xuân này đến mùa xuân khác, nếu y không trở lại, nàng cũng không rời bỏ Trúc Lâm.
Lam Mặc không phải phu quân của nàng. Y là sư phụ của nàng, là một đạo nhân kì quái, đồng thời là một y sư độ thế, ban ngày y đi đến các thôn trấn xung quanh chữa bệnh cứu người, truyền giáo, dạy dỗ trẻ nhỏ.
Gần bốn năm trước y cứu được nàng, sau đó y bảo rằng sẽ dạy dỗ nàng làm người đúng nghĩa...
Kẻ đạo gia không tham luyến nữ sắc. Nhưng chính xác có một lần y đã hôn nàng, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng. Rồi y cũng nói y sẽ chịu trách nhiệm, nhưng chính nàng lại phân vân vì như vậy y sẽ từ bỏ cuộc đời làm đạo gia của mình sao? Cuối cùng chính nàng nói lời từ chối...
Lam Mặc bình thường không bao giờ uống rượu. Trong kí ức, chỉ có đúng hai lần nàng chứng kiến. Lần đầu là khi y trở về khi trời đã muộn, người nồng nặc mùi rượu, nàng không biết tại sao y lại uống, về sau này nàng cũng không dám nhắc hay hỏi lại bởi lẽ lần đó y đã đè nàng xuống mà hôn !?! Nàng quá hoảng nên đã giẫy dụa, còn vơ bừa lấy bình hoa sứ đập vào đầu y bất tỉnh. Cao nhân đắc đạo như y chẳng nhẽ lại có thể do lâu ngày quá kìm nén bản thân mà không chịu đựng nổi muốn bùng phát? Chỉ vì chuyện đó mà sau này nàng có chút e ngại không dám nhìn thẳng y.
Lần thứ hai là đêm y nói lời từ biệt với nàng, y mua hai vò rượu và nói : " Mai Nhi, uống cùng ta!" Đêm đó là đầu mùa đông, tuyết rơi lất phất lạnh lẽo. Nàng ngồi cùng y ngoài hiên nhà ngắm tuyết uống rượu.
Tuyết lạnh, rượu cay nồng. Gió thổi tê buốt, hơi người ấm áp kề cận...
...
...
Hôm nay nàng rời khỏi Trúc Lâm từ sớm. Không còn mùa đông, con người nàng cũng không còn cảm giác muốn lười biếng.
Gần đây Hàn Mai thường vào Nam Dương trấn kiếm công việc làm, một phần thu nhập dùng để giúp đỡ lũ trẻ nghèo, nàng cũng thay Lam Mặc dạy dỗ chúng học, công việc từ sáng đến tối giúp nàng cảm thấy bớt đi sự trống trải. Phần tiền còn lại nàng dùng để thuê người trong giang hồ tìm kiếm tin tức của y.
Nếu so ra, trong hơn ba năm nay nàng đã thực sự sống như một con người khác, Lam Mặc đã chỉ cho nàng làm người đúng nghĩa, làm người lương thiện.
Hàn Mai không còn quan tâm đến thời cuộc đại sự gì đó nữa. Hàn gia tiêu vong đối với nàng cũng có thể coi như một sự giải thoát... Bây giờ nàng không lấy họ Hàn, Lam Mặc gọi nàng là Mai Nhi, người khác gọi nàng là Tiểu Mai cô nương...
Thôn gần trấn Nam Dương có một vị thím tuổi đã khá cao làm nghề nhuộm vải, sống cô quạnh từ thời xuân xanh. Nghe nói trượng phu của bà đã tử trận, hai người chưa có đứa con nào, vì thế sau này thím Trương nhận nuôi một vài đứa trẻ mồ côi, chăm sóc chúng như con ruột. Bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, một mình thím già cũng không lo nổi.
Sân nhà thím Trương.
Bọn trẻ đang giúp bà phơi vải, bỗng đâu từ sau cổng gỗ xuất hiện một cô nương áo trắng thân hình mảnh mai xinh đẹp thoát tục, nụ cười trên môi ấm áp như ánh nắng xuân.
- A, Thần tiên tỷ tỷ! - Đứa trẻ tên A Bích hô to, đồng loạt mấy đứa trẻ cũng ngó ra nhìn.
- Tiểu Mai tỷ tỷ! Thần tiên tỷ tỷ! - Lũ trẻ ngừng tay ùa ra đón nàng.
Thím Trương nở nụ cười phúc hậu đón tiếp nàng, sau đó mấy mẹ con đều dừng công việc lại, thím pha một ấm trà xanh mời nàng. Lũ trẻ đem giấy vở ra khoe nàng thành tích viết chữ của chúng.
Nàng lấy ra từ trong bọc vải ra những chiếc áo nhỏ xinh đẹp được may tỉ mỉ, nhìn thím Trương và lũ trẻ mà nói:
- Áo của các em nhỏ đã may xong rồi đây!
Lũ trẻ nhao nhao lên, thím Trương nhìn nàng cảm động. Mấy năm nay mắt bà đã kém, không còn khả năng may vá như trước, cũng may nhờ có cô nương tốt bụng như nàng giúp đỡ... Trong mắt bà và bọn trẻ, nàng và Lam Mặc chính là một đôi thần tiên nhân hậu cứu thế. Lam Mặc đạo gia khí chất hơn người, tiêu diêu tự tại, thông thái bác ái, chính là một vị thánh sống. Mai cô nương diễm lệ thoát tục tựa thiên tiên, cốt cách cao quý tựa hoa mai, vừa thuần khiết vừa hết mực ôn nhu dịu dàng.
A Bích vẫn quanh quẩn bên nàng trong khi lũ trẻ đã tản ra chơi đùa. Trong số bọn trẻ, A Bích là đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn nhất.
- Thần tiên tỷ tỷ, hôm nay tỷ có đến Phi Nghệ cư không?
- Chắc là có! - Nàng mỉm cười.
- Cho muội theo đến xem tỷ đàn hát được không?
- Không được, chỗ đó trẻ em không nên đến !
- Tỷ không cho muội đến xem, bao giờ thần tiên ca ca trở về, muội sẽ mách huynh ấy tỷ tỷ đến chỗ ca kĩ làm việc! - A Bích tỏ ra mình lợi hại.
- Hừ, ta hoàn toàn trong sạch, y làm sao dám quở trách ta... - Nàng dùng đôi mắt đẹp lườm nó.
- Nhưng ca ca sẽ không thích người phụ nữ của mình đến những nơi ấy! - A Bích vẫn cong cong cái miệng nhỏ đối đáp lại.
Mặt Hàn Mai thoáng chốc đỏ bừng, lời nói cũng không còn bình tĩnh:
- Ai ...ai nói ta là người phụ nữ của y?
- Tỷ tỷ ở chung một nhà với ca ca, hơn nữa tỷ tỷ đã hai mươi tuổi, chẳng có cô nương nào ở tuổi này còn chưa xuất giá...
- Ha ha! - Nàng cười cợt nhìn nó - Y là sư phụ của ta, còn là một đạo gia, ta dù năm mươi tuổi như thím Trương cũng sẽ không kết hôn, ta sau này cũng chính là một đạo cô!
A Bích nghe vậy đuối lý bèn phụng phịu:
- Không biết, dù sao hôm nay muội cũng đến xem tỷ ca hát, tỷ không cho muội đi, muội sẽ dẫn đầu cả đám kia đến!
Như vậy thì không ổn, nếu lũ trẻ kéo đến, có đứa nào bị lạc đường thì nàng không biết phải gánh vác thế nào. Thôi thì nhân nhượng cho nha đầu A Bích lém lỉnh này cũng được.
- Được nhưng muội chỉ được đứng gọn ở một bên sân khấu thôi đấy, không được tự ý đi lung tung!
- Muội biết rồi!
Đã quá ba năm hắn tại vị, đến nay triều đình đã khá yên ổn, mọi quyền lực lại tập trung trong tay hắn, vương triều họ Dương như một lần nữa được tái sinh. Dương Tử Luân dựa vào những gì chứng kiến đã rút ra kinh nghiệm, trong triều chính không tin tưởng tuyệt đối bất cứ kẻ nào, cũng không giao quyền hành quá lớn vào một tay ai, cân bằng các thế lực trong triều, để họ tự dè chừng lẫn nhau, trong hậu cung cũng không độc sủng một phi tần nào.
Một lẽ khác là đám nữ nhân ở hậu cung đó trong mắt hắn thật nhạt nhẽo vô vị, không một ai có thể làm trái tim hắn rung động mãnh liệt một lần nữa. Phải, không ai có thể sánh được với Bạch Hương đã ૮ɦếƭ trong tim hắn.
Bạch Hương kiều diễm động lòng người, dáng người mềm mại uyển chuyển như nước, ngay từ lần đầu tiên hắn trông thấy bóng dáng nàng múa bên hồ liễu dưới ánh trăng mờ ảo, linh hồn hắn như đã bị ςướק đi.
Lần thứ hai trở lại hồ liễu thấy nàng ngồi đánh đàn, hắn đã bày tỏ tâm tình. Đó là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất hắn yêu.
Thế nhưng, nàng lại ૮ɦếƭ vô cùng oan khuất, khi ấy hắn còn không có đủ năng lực bảo vệ nàng. Vừa mới đến nơi biên cương chịu đọa đày đã nghe được tin dữ : nàng đã ૮ɦếƭ, mà người đã Gi*t nàng không ai khác chính là ả rắn độc của Hàn gia, Hàn Mai thái hậu. Nghe nói Bạch Hương nhất thời vì muốn trả thù cho hắn, đêm khuya đã đột nhật vào tẩm cung thái hậu ám sát ả, không những không thành mà còn bị Gi*t vô cùng thảm, đến cả thân xác cũng không nguyên vẹn...
Hàn Mai ác độc hơn cả loài nhện, khắp triều đình đến hoàng cung trên dưới không ai không dè chừng ả. Nghe đồn ả thích lấy việc ђàภђ ђạ người khác làm trò tiêu khiển.
Hàn gia bị một tay hắn diệt trừ, chỉ hận nỗi để kẻ đáng ૮ɦếƭ nhất là ả lại trốn mất. Tử Luân thề rằng nếu bắt được ả, nhất định sẽ để trả lại gấp trăm lần, dù băm nát ả thành ngàn mảnh uất hận cũng không thể tiêu tan, dù ả có ૮ɦếƭ cũng không được yên mồ mả.
Hắn nghe nói ả đã nhảy xuống sông, bảy ngày bảy đêm liền phái ba ngàn người tìm kiếm, dù là thi thể thối rữa cũng phải lôi lên bằng được, đem tế trước mộ phần Bạch Hương. Tiếc là ông trời trêu ngươi, ả đã biến mất, sống ૮ɦếƭ cũng không ai dám khẳng định.
...
Ba năm oán hận chưa từng nhạt phai, yêu thương của hắn dành cho Bạch Hương cũng chưa từng nhạt nhòa. Mỗi đêm trăng hắn một mình ngồi dưới dương liễu bên hồ uống rượu, tưởng nhớ hình bóng nàng.
Ánh trăng mập mờ, hơi men nồng nửa tỉnh nửa say, hắn gần như trông thấy bóng dáng nàng nhảy múa, hình bóng mà hắn đã khắc cốt ghi tâm trong trái tim...
...
...
Mùa đông năm nay hắn đã rời khỏi hoàng cung vi hành khắp chốn, chỉ mang theo một vài cận vệ, tất cả đều sắm vai thương buôn nhỏ.
Cận tướng thân cận nhất của hắn là Đường Thuận cũng đi theo, gã vốn là kẻ từng vào sinh ra tử với hắn, một mực tôn kính hắn nhưng chính Đường Thuận này cũng không thể hiểu hết tâm tư thường ngày của hắn. Gã chỉ biết hoàng đế trước sau nặng tình với một người đã ૮ɦếƭ là Bạch Hương, trong thư phòng treo một bức tranh chính tay hắn họa, là hình Bạch Hương nhảy múa.
Lúc này Dương Tử Luân trầm tĩnh ngồi trong một khách điếm uống trà, ngoài Đường Thuận đứng yên lặng phía sau, các cận vệ khác đều phải tản ra xa một chút. Là do Đường Thuận lo sự an nguy của hoàng đế nên mới khuyên bảo hắn mang thêm một vài cận vệ nếu không hắn cũng chỉ muốn mang theo một mình Đường Thuận.
Dương Tử Luân ăn mặc giống như một thương buôn, áo màu trầm, mái tóc 乃úi gọn phía sau lưng, trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm nổi bật một vết sẹo trông chướng mắt. Quả thật nếu không có vết sẹo trên trán đó, gương mặt hắn sẽ thực sự là hoàn hảo.
Hắn đã dùng kiếm rạch trên trán mình, xóa đi hình dấu ấn cánh hoa mai nhưng đồng thời chấp nhận việc lưu lại một vết sẹo lớn hơn. Đến nay vết sẹo vẫn nhắc nhở hắn mối thù hận, nỗi khổ đau này do ai gây ra.
Đã quá trưa, Đường Thuận sốt ruột nhưng cũng chỉ dám nhỏ giọng dò hỏi:
- Chủ nhân, người không muốn dùng bữa sao?
Tử Luân vẫn chưa đáp, hắn nâng tiếp một chén trà, đôi mắt trầm tư suy nghĩ. Đường Thuận càng lo lắng hơn, gã không hiểu hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì. Tuy là đi vi hành nhưng lúc nào hắn cũng trầm tư quan sát, không mấy khi cùng thuộc hạ nói chuyện. Hơn nữa đã rời khỏi hoàng cung gần hai tháng, dịp lễ tết cũng đã cận kề, lẽ nào hoàng đế không muốn trở về kinh thành sao?
Tử Luân ra hiệu cho người tiểu nhị vừa đi qua, giọng điệu bình thản hỏi:
- Ở trấn này nơi đâu có thể tiêu khiển tốt nhất?
- Khách quan, đó chính là Phi Nghệ cư! - Tiểu nhị ra vẻ hiểu biết - Các cô nương ở đó không những xinh đẹp tuyệt trần mà cầm kì thi họa, múa hát đều phi thường ...
Đường Thuận nghe thấy vậy trong lòng bối rối. Tuy là mong hoàng đế khuây khỏa nhưng những chốn dung tục như vậy làm sao xứng để bậc đế vương cao quý đặt chân tới. Mỹ nữ trong cung nhiều vô kể, xuất thân khuê nữ danh gia vọng tộc mà hắn còn không có hứng thú thì những nữ nhi chốn giang hồ hắn làm sao có thể để lọt vào mắt?
- Chỉ là một chốn thanh lâu trần tục, có gì phi thường chứ? - Đường Thuận hướng phía tiểu nhị mà nói.
- Khách quan xem chừng không biết rồi, Phi Nghệ cư không phải là chốn hồng trần bình thường, khách đến nơi đó chỉ để nghe đàn hát mà thư thái cõi lòng, là nơi biểu diễn ca nghệ chứ không phải thanh lâu... Gần đây có một cô nương đẹp như cửu thiên huyền nữ, cốt cách cao quý tựa băng thanh ngọc khiết, người người si mê ngắm nàng mà không dám mơ tưởng với tay, sợ làm vấy bụi lên nàng. Nàng chỉ cần cất tiếng hát, đàn một khúc là có thể xuyên thấu tâm tư người nghe, giải tỏa phiền não... Cô nương này chỉ biểu diễn ba ngày một lần. À, nếu đêm nay khách quan đến sớm có thể chiêm ngưỡng nàng...
Lời ca ngợi của Tiểu Nhị khiến Đường Thuận cũng phải thấy mơ hồ xen lẫn tò mò. Quay sang chủ nhân, thấy hắn vẫn đang trầm tư, ánh mắt trùng xuống.
Một người con gái có thể thanh khiết phi thường như vậy sao? Trong thâm tâm của hắn, tất cả những người phụ nữ hắn đã gặp chưa ai có thể sánh với Bạch Hương, mà ấn tượng lần đầu tiên khi hắn gặp nàng cũng vô cùng phi thường, thiếu nữ múa dưới trăng đó làm hắn liên tưởng đến Hằng Nga tiên tử giáng trần.
...
...
Trời sẩm tối ở Phi Nghệ cư.
Hàn Mai đang ngồi trang điểm trong phòng chuẩn bị, hôm nay tận tay Hoa Nương chải tóc cho nàng. Cũng giống như mọi khi, Hoa Nương chọn cho nàng một bộ xiêm y màu trắng thanh thoát, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ làm tôn lên khí chất thanh tú của nàng. Hai chục năm ca hát, Hoa Nương cũng chưa từng gặp cô nương nào đẹp đến vậy, chưa kể đến ca nghệ của nàng đều vượt trội so với tất cả ca kỹ ở đây.
Hàn Mai nhìn vào mảnh gương đồng, ánh mắt lơ đãng một chút. Dường như bên ngoài yên tĩnh lạ thường, chẳng hay hôm nay khách đến xem rất ít? Mọi ngày nàng diễn, Phi Nghệ cư đều không đủ chỗ cho khách.
- Hoa Nương, hôm nay sao có vẻ yên tĩnh như vậy?
- Tiểu Mai, đêm nay chỉ có duy nhất một khách, người này đã bao trọn Phi Nghệ đường và cũng chỉ định một mình muội biểu diễn...
- Sao? - Đôi mắt tuyệt đẹp của Hàn Mai ௱ôЛƓ lung, nàng có cảm giác không ổn trong lòng - Như vậy e là...
- Muội yên tâm! - Hoa Nương vuốt vai nàng - Ta cũng giao hẹn trước rồi, vị khách này chỉ xem muội đàn hát, tuyệt đối sẽ không có ý đồ xấu, ta trông hắn tản ra khí phách hơn người, tuyệt đối không phải kẻ phong lưu tham nữ sắc. Phi Nghệ đường từ khi mở cửa cũng đã có quy định của mình, chỉ là nơi biểu diễn, không phải chốn mua vui hoan ái. Ta sẽ đứng canh ở ngoài, phòng nếu có chuyện muội cứ la lên, ta lập tức không để muội chịu thiệt.
- Cảm ơn tỷ!
Hàn Mai thong thả bước ra ngoài, hôm nay chỉ có một vị khách nên không biểu diễn ở đại sảnh, Hoa Nương đã sắp xếp một căn phòng cao cấp, bày sẵn bàn trà cùng điểm tâm...
Bước tới cửa căn phòng, đột nhiên nàng cảm thấy có cái gì đó chột dạ, bèn xoay người về phòng chuẩn bị lấy một tấm sa lụa mỏng che mặt, cài lên tóc một cây trâm dài nhọn...
Kẻ có thể dùng tiền bao trọn Phi Nghệ cư này không phải là kẻ tầm thường. Trước đây Hoa Nương đều tìm cớ từ chối những kẻ phóng túng muốn thể hiện mình mà chơi quá tay như vậy, lấy mức giá rất đắt cho việc bao trọn Phi Nghệ đường, nghe đâu phải đến mười ngàn lượng bạc một giờ...
Phải, đêm nay Dương Tử Luân muốn phóng túng bản thân, trước giờ hắn chưa từng có ý định làm như vậy. Hôm nay chính là ngày sinh nhật Bạch Hương, mấy năm qua ngày này đều chỉ có một mình hắn uống rượu, kết quả là chỉ tích tụ thêm nỗi sầu khổ, hắn như muốn phát điên...
Trên đời này lại có người chỉ dùng một điệu nhạc mà hóa giải tâm tư của người khác ư? Hắn không tin! Yêu thương và uất hận trong tim hắn, liệu có thể hóa giải như vậy?
Khi hắn uống đến chén trà thứ hai, có bóng người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.