"Giá cổ phiếu của tập đoàn Phúc Nhật giảm mạnh. Tổng giám đốc Phúc Nhật cho biết....."
Hạ Phong với tay tắt ti vi. Cô đứng trước gương, chỉnh sửa lại tóc mái và chiếc áo khoác của mình. Mặc dù đang là mùa xuân nhưng thời tiết ở Anh vẫn không dễ chịu là mấy. Hạ Phong thoa thoa chút son môi, nhìn bản thân hồng hào trắng trẻo nhưng đôi mắt hoàn toàn vô hồn
Cô cất thỏi son vào túi xách, quay lại tìm kiếm hình bóng Thiếu Tấn. Hắn bước nhanh xuống nhà, mỉm cười nhìn cô
- Đi thôi.....
Mấy ngày nay ở cùng một chỗ với cô, mặc dù bề ngoài vẫn đối xử bình thường với anh, nhưng tâm hồn thực chất đang ở chỗ người nào đó rồi. Cho dù ở đó hay ở nước ngoài, cô vẫn không thể nào xóa bỏ sự quan tâm đã trở thành một thói quen với người đó được
Mặc dù không biết 2 người cãi nhau chuyện gì nhưng cũng đủ để làm cho cô phải giận dỗi sang ở với hắn thì thật, đã có chuyện lớn rồi. Bởi vì cô đối với cãi nhau vốn là thích nhường nhịn hơn là cãi lại. Cô không bao giờ hé miệng với hắn chuyện của anh, mà hắn cũng không muốn hỏi
Vốn tưởng cơ hội lần này có thể cùng với cô tiến thêm một bước, cho dù biết thủ đoạn này thật hèn hạ. Nhưng cô chưa bao giờ hướng mắt về hắn dù chỉ là một lần. Hắn biết, cho dù ở Anh, nhưng cô luôn lên mạng tìm kiếm tin tức về tập đoàn Phúc Nhật. Vì không muốn hắn để ý nên cô cố gắng không biểu hiện trước mặt hắn
Quen biết cô hơn 7 năm, chẳng lẽ ngay cả chuyện nhỏ nhặt này mà hắn cũng không nhận ra. Cô là rất còn để ý đến anh. Nghe tin Phúc Nhật có chuyện, cả người cô đều bủn rủn tay chân, ngay cả đi đứng cũng không cẩn thận đến suýt bị ngã. Hắn biết, cô không phải quan tâm đến Phúc Nhật, mà là quan tâm đến người trong đó
Mặc dù rất đau lòng, cũng không muốn để cô đến bên người đàn ông khác. Hắn cũng từng mạnh miệng nói, nếu tên họ Tạ kia làm tổn thương cô, hắn sẽ lập tức giật cô về bên mình. Nhưng căn bản, hắn vĩnh viễn làm không nổi. Cho đến hôm nay, hắn không thể chịu nổi nữa mới lên tiếng:
- Triệu Hạ Phong, em tỉnh lại đi có được không?
- Thiếu Tấn, anh làm sao thế? - đến đi sắp ra khỏi nhà, hắn liền lay mạnh vai cô
- Anh chịu hết nổi rồi. Em rốt cuộc đến khi nào mới chịu dừng cái trò ђàภђ ђạ bản thân mình đây hả?
- Sao?..... - cô không phải là không hiểu ý hắn muốn nói gì. Thực sự biểu hiện rõ đến vậy hay sao? Hạ Phong mím mím môi
- Anh không thích người con gái mình thích bên cạnh nhưng tâm trí lại nghĩ đến người khác. Em đang đùa anh đó sao? - Thiếu Tấn buông lỏng vai cô, hờ hững nói
- Không có, em không có.....em...... - cô cảm thấy mình thật sự có lỗi với hắn. Cô thật đúng là người phụ nữ xấu. Đã làm tổn thương hắn, đến khi có chuyện với anh lại chạy đến chỗ hắn. Đúng là mặt dày vô sỉ. Nhưng đến khi cô ngẫm lại, cô cũng chỉ quen biết mỗi mình hắn
- Đi đi..... - Thiếu Tấn quay lưng bỏ đi, hắn không hề muốn bản thân trở thành sứ giả tình yêu gì đâu. Nhưng hắn cũng chưa tàn nhẫn đến mức nhìn cô kìm chế bản thân, trong lòng lúc nào cũng đau khổ nhưng lại cứ thích mỉm cười - vé và hộ chiếu anh để trên tủ trong phòng ngủ. Đi mà.....giải quyết chuyện của em đi....
Thiếu Tấn trút xong nỗi lòng liền lái xe rời đi. Không cần biết cô quyết định ra sao, hắn cũng thực sự rất muốn hối hận những chuyện mình đã làm. Cơ hội vốn rất tốt, nếu hắn không nói, cô cũng sẽ không muốn rời xa hắn, nhưng nếu vậy, hắn thật sự hạnh phúc sao? Chỉ sợ nếu cô còn chần chừ, hắn thật sự sẽ thay đổi quyết định
Hạ Phong đứng ngẩn tại chỗ. Thật sự lúc nãy Thiếu Tấn vừa nói xong, cô liền có ý định muốn chạy lên lầu lấy vé và hành lí, lập tức trở về nước. Nhưng rồi cô lại do dự. Anh có còn, có còn chân thành muốn cô nữa hay không? Dạo này anh ăn uống và sống thế nào? Phúc Nhật gặp nguy hiểm, anh có phải chịu đả kích rất lớn?
Cô chỉ sợ, sẽ không có ai ở bên cạnh anh lúc này mà thôi. Không thể nào. Còn có Kì Thiên Ân bên cạnh nữa thì sao, cô ta chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho anh. 2 người hợp sức lại, chắc chắn có thể vực dậy được. Vậy chẳng phải cô sẽ trở thành người thừa nữa rồi hay sao?
Hạ Phong rất sợ, sợ cô trở về sẽ còn đau khổ hơn, thất vọng hơn. Chuyện lần trước, cô đã sớm tha thứ cho anh. Chỉ là cô không biết phải đối mặt với anh ra sao, không dám đứng trước mặt anh nữa. Bởi vì tình cảm quá lớn nên những chuyện kia, dù muốn cô cũng chẳng thể giận lâu được nữa
Nhưng mà, dù thế nào Phúc Nhật cũng là công ty cô làm việc. Xét về phương diện nào đi nữa, là nhân viên lâu năm, cô cũng nên có chút trách nhiệm gánh vác công việc của mình. Thật ra đó cũng chỉ là cái cớ, cô chỉ muốn trở về nhìn anh thôi, một lần thôi cũng được
Cái gì thế này? Hạ Phong cầm một tờ báo trên đường mình tình cờ lướt qua. Trang nhất: Tập đoàn Phúc Nhật đứng trên bờ vực phá sản??!!! Hạ Phong thất kinh lật thêm mấy trang sau, trừ những lời phỏng đoán cũng mô tả sơ lược tình hình Phúc Nhật hiện giờ, cô hoàn toàn không thấy chút tin tức nào về anh
Hạ Phong sững sờ buông thỏng tay. Sao lại có chuyện như vậy được? Cô mới rời khỏi chỗ đó có 2 tuần, công ty làm sao có thể.....còn Tử Thiên. Nghĩ đến đó, cô đặt tờ báo xuống, chạy như bay đến Phúc Nhật mặc dù mới xuống máy bay rất mệt đi nữa
Trán cô lấm tấm mồ hôi. Không hiểu sao cô còn có dự cảm không lành về anh. Phúc Nhật đối với anh là tất cả. Mất nó, anh phải làm sao đây? Không phải chuyện tình của anh với Kì Thiên Ân rất tốt, thì chuyện công việc cũng thuận lợi đó sao? Không lẽ anh đã xảy ra chuyện gì
Chỉ nghĩ đến đó, tay chân cô liền mềm nhũn ra. Chạy một mạch vào sảnh lớn. Công ty không một bóng người. Trống huơ trống hoác. Cô hoang mang chạy khắp tầng một, chỉ mong tìm thấy một ai đó, nhưng kết quả, chẳng có ai. Cô lại chạy đến phòng nhân sự, cũng chẳng thấy đồng nghiệp đâu cả. Chỉ có máy tính và giấy tờ mà thôi
Không phải anh......không đâu, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Giữ cho nhịp tim bình tĩnh, Hạ Phong lại chạy đến tầng 38. Chỗ ngồi quen thuộc của Anna cũng chẳng thấy đâu nữa. Mọi người, mọi người đi đâu cả rồi? Đáng lẽ trong lúc khó khăn thế này, phải đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn chứ. Vậy còn anh, một mình anh chống chọi với chuyện này, sẽ ổn chứ?
Đẩy mạnh cửa phòng, Hạ Phong kinh hô nhìn anh ngồi dưới đất như xác ૮ɦếƭ. Cả đầu tựa vào thành salong giống như đang ngủ. Nhìn anh thê thảm quá, sao lại ngồi dưới đất thế này?
Nghe tiếng động mạnh, Tử Thiên tỉnh giấc. Thật, vốn muốn ngủ một chút không biết ai lại quấy rầy anh thế này. Anh nhíu mày mở mắt, muốn một miệng chửi người trước mặt. Nhưng ai ngờ, cổ họng anh lại cứng ngắc đến không cất tiếng nổi
Nước mắt cô rơi lã chã, hốc mắt đỏ hoe như sắp rỉ máu. Hạ Phong quỳ bệt xuống đất. Ôm lấy anh vào lòng. Cả người cô run lên, cô khóc đến mức chính anh cũng không tin nổi, cô đang ở trước mắt mình, lại còn, lại còn ôm anh?
- Tiểu Phong....? - đã lâu lắm rồi, anh không được gọi tên cô thế này. Cảm giác bồi hồi xúc động đến khó tả. Đúng là anh không mơ rồi. Da thịt chạm nhau thế này, đúng là thật rồi!
- Tử Thiên, Tử Thiên anh có sao không? - cô buông anh ra, lo lắng nhìn anh từ đầu đến chân. Đến khi phát hiện cả người hoàn toàn bình thường cô mới thở phào. Nhưng mũi vẫn nghẹn nghẹn - chuyện này là thế nào? Phúc Nhật....sao lại thành ra thế này?
- Tiểu Phong..... - nhìn anh thẫn thờ một lúc, cô càng bật khóc to hơn. Có phải chuyện đó đã đả kích anh quá lớn không? Nhìn anh phờ phạc như kẻ ngốc, cô thật sự hận bản thân tại sao lại bỏ đi trong thời gian qua
- Vâng? - cô lại theo thói quen, ôm chặt bàn tay lạnh ngắt của anh, lúc nào cũng muốn sưởi ấm nó. Vì quá xúc động, anh không thể tin được, cô lại đang ở trước mắt anh. Nhìn cô hơi mệt mỏi, nhưng vẫn không có thay đổi gì nhiều, chỉ là da cô mịn hơn một chút, tóc cũng hơi rối nữa
- Tiểu Phong.... - Tử Thiên gọi tên cô lần thứ 3, cô cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Anh chạm vào tóc cô, rồi lại chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Đã lâu lắm rồi, thực sự đã quá lâu rồi! Anh chờ giống như chờ cả năm vậy
Anh định mở miệng ra giải thích với cô mọi chuyện nhưng thiết nghĩ. Có một chuyện anh muốn xác minh nên anh cúi đầu
- Phúc Nhật phá sản rồi, chuyện rất phức tập - nghe anh nói giống như sét đánh bên tai, Hạ Phong ngồi bệt xuống đất. Ngay cả cô cũng có biểu hiện hoảng hốt như vậy, hẳn là đã làm cô sợ rồi. Tử Thiên ngẩng mặt nói tiếp - anh bây giờ trở thành kẻ vô gia cư rồi! - anh tự giễu mình
Có thể cảm nhận được tâm trạng phiền não trong giọng nói của anh, Hạ Phong càng mếu máo hơn. Đột nhiên trong một thời gian ngắn mất hết tất cả, đối với người như anh, hẳn đã là một cú sốc rất lớn
- Vậy.....Kì Thiên Ân đâu? - cô hẳn nghĩ, hiện giờ người anh cần nhất phải ở bên cạnh anh chứ? Tại sao tất cả đều trống không?
- Hừ, em xem, ngay cả cái bóng của cô ta cũng không thấy - anh cười lạnh. Nói là không yêu tiền của anh, vậy mà vừa nghe tin phá sản, cô ta liền chạy mất dạng đến không thấy bóng dáng. Đúng là lừa người mà!