Thư ký gõ cửa
- Giám đốc, chủ tịch bên công ti xây dựng Thượng Hàn muốn gặp anh - cô thư ký tiếp tục đứng đợi câu trả lời của anh. Tạ Tử Thiên nghe xong rồi nhìn biểu hiện run rẩy của cô hiện giờ, chắc chắn rất muốn anh đi gặp vị kia, cũng muốn nhân cơ hội đó để về văn phòng của mình
- Được, kêu ông ấy đợi tôi 1 chút - nhìn thấy biểu hiện có chút mừng rỡ của cô, anh lại tàn nhẫn nói tiếp - còn cô, ở đây sám hối, nghĩ kĩ những gì mình sắp nói, đợi khi tôi về, cho cô 2 phút
- Giám đốc nhưng tôi, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi - cô muốn tìm thật nhiều thật nhiều cớ để rời khỏi nơi quỷ quái này, cô sắp chịu không nổi nữa rồi
- Cô muốn làm gì thì tùy, nhưng việc có cho cô nghỉ việc hay không là việc của tôi. Vì vậy để chứng minh IQ của cô còn dương thì suy-nghĩ-cho-kĩ-vào - anh tùy ý căn dặn, nhưng thực sự, thực sự bức ép người ta quá đáng mà. Tử Thiên cười nhạt rồi đút tay vào túi quần, chững chạc bước ra khỏi phòng
Cô thở phào nhẹ nhõm, đúng là khiến người ta đau tim mà
- À mà..... - Hạ Phong vừa thoải mái 1 chút liền như có nam châm hút người thẳng dậy - cô nghĩ khi đi rồi tôi có thể dễ dàng bỏ qua vậy sao? Vậy thì trong từ điển sẽ không có 2 chữ "trả thù" đâu. Với lại, thư ký bảo người dọn lại phòng cho tôi, tôi không muốn cho người nào đó làm hỏng tấm thảm bạc triệu của tôi đâu - anh vừa nói vừa ra hiệu tay tỏ vẻ nhàm chán. Minh Triết cười khẽ rồi cùng anh đến phòng họp
Không phải như vậy là quá đáng lắm rồi sao. Hành hạ người khác cũng đã đành rồi, nay lại thêm trò ăn nói khó nghe như vậy. Cô nếu có thể thì cũng đã đứng lên cãi lại anh ta rồi. Mà làm sao anh ta biết cô muốn nhanh rời khỏi đây nhỉ? Không lẽ chính anh cũng cảm thấy không khí của căn phòng này rất buồn nôn sao? Nói gì thì nói, bởi vì như vậy mới gọi là giám đốc đại nhân của chúng ta, quyền hạn vô biên, muốn sa thải ai thì sa thải, cho nên mới có những người như cô làm thú vui cho họ
Nói vậy.....nói vậy thật sự cô đã được gặp vị giám đốc đại nhân trong truyền thuyết rồi đó sao? Hơn nữa lại không có cảm tình gì, trong khi người khác cố nịnh nọt đủ thứ thì cô lại gây họa. Cô có nên tìm công việc mới không nhỉ? Nhưng mà người đó kêu cô nên chuẩn bị những gì muốn nói. Nói? Nói cái gì bây giờ? Biện hộ cho chuyện mình làm là ngu ngốc, hay thừa nhận cô có chỉ số IQ thật sự là âm. Như vậy.....nhục lắm đó biết không Triệu Hạ Phong?
- Cô.....quen biết giám đốc sao? - A, người này thì cô biết. Là Anna là một trong 2 thư ký của giám đốc. Cô gái này á, vừa xinh đẹp, tính nết dịu dàng, lại rất giỏi đó. Đàn ông trong công ty muốn được nói chuyện với cô ấy có thể trải dài cả 1 khu phố
- À, tôi.....cũng không phải gọi là quen đâu? - lần đầu nói chuyện với người mình ngưỡng mộ, Hạ Phong gãi đầu ngại ngùng
- Vậy sao? Tại tôi thấy giám đốc mới về trụ sở lại lần đầu nói chuyện đàng hoàng với nhân viên như vậy cho nên..... - đôi môi như hoa anh đào nở rộ của Anna làm cô cũng xuyến xao như không muốn làm cô ấy bị tổn thương vậy
Nói chuyện đàng hoàng???!!! Làm ơn đi, cô ở ngoài đó nên không biết ẩn sau cái mặt phong tình đó là thứ quỷ dữ gì đâu. Tôi......tôi Triệu Hạ Phong đây chưa gặp tên nào như vậy. Có lẽ....suốt đời sẽ không quên nổi đâu. Lúc ăn mà nhớ đến chắc cũng sẽ mắc nghẹn đến ૮ɦếƭ
Cô chỉ nở nụ cười miễn cưỡng với Anna. Thôi thì cứ giữ hình tượng cho anh ta vậy. Dù sao miệng mồm nên giữ kín thì cái mạng nhỏ này mới mong được bảo toàn. Khi Anna cùng nhân viên đã dọn dẹp xong, chuẩn bị rời khỏi phòng, cô liền kéo lại:
- Chờ chút, cô Anna này, tôi..... - cô thấy chuyện này hơi tế nhị nên nhỏ giọng - cho tôi hỏi.....cái tấm thảm này bao nhiêu tiền vậy?
- Nếu tính bằng tiền mặt chắc cũng khoảng....6 triệu? - Anna ước chừng
- May quá! Cũng không quá mắc.... - Hạ Phong vuốt иgự¢ thở đều, nếu có làm hư thì cô vẫn có thể trang trải được chút đỉnh
- À, ý tôi là 6 triệu.....đô....cô Triệu - nhìn biểu hiện siêu cấp trầm trọng đến mức không ngờ của cô, Anna chỉ mỉm cười rồi lẳng lặng rời khỏi phòng. Hạ Phong lại lẩm bẩm tính ra tiền mình, con số thật sự khiến cô có thể hoảng sợ
Chốc lát căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh của nó. Chỉ có mình cô trơ trọi. Căn phòng này, nhìn thế nào....cũng thấy rất cô đơn. Trống trải. Tĩnh lặng đến đáng sợ. Nghe nói.....nghe nói ba mẹ anh cũng mất. Cho nên anh mới ở trong căn phòng này suốt sao. Đúng là phòng nào chủ nấy. Tại sao cùng 1 hoàn cảnh, anh và cô lại khác nhau đến thế chứ?
Cạch.....Hạ Phong giật mình đến suýt nữa té xuống ghế. Cô run run ngồi im 1 chỗ. Tử Thiên nhướn mày quan sát. Thật ra người này rất dễ quan sát. Chỉ cần liếc qua 1 cái có thể đoán ra tâm trạng cô ta như thế nào. Có thể nói,....rất giống 1 con chuột chỉ dồn đến đường cùng, vùng vẫy thoát thân
- Được rồi. Bây giờ không có tên Triết gì đó quấy rối. Cô có 2 phút - trời đất! Tại sao phó tổng lại không vào? Muốn để cô tự sinh tự diệt với yêu quái hay sao?
1 phút trôi qua. Hạ Phong vẫn chưa hé răng chút nào. Dù sao anh cũng không bất ngờ lắm. Loại người đến nhìn mặt người khác, cho dù là người có nhan sắc như anh cũng không thì đừng nói gì đến nói chuyện bình thường được
- Còn 40 giây..... - nhưng cô nghĩ rằng, nếu bây giờ mình không nói, có lẽ sẽ bị đuổi việc thật mất. Nhìn mặt anh ta đáng sợ vậy mà
- Anh.....rốt cuộc anh muốn gì.....? - cô cho dù tức giận cùng lắm cũng chỉ liếc nhìn anh, đầu không cúi nữa thôi chứ cũng chẳng thể làm gì hơn
- Đây là thái độ thành khẩn của cô đó sao? Thậm chí còn không dám nhìn vào mặt tôi - anh hơi tức giận. Làm gì có loại người nào nhút nhát đến vậy chứ? Làm anh cụt mất cả hứng
- Tôi..... - Hạ Phong khó xử cắn cắn môi, cô không biết phải làm thế nào. Cho dù là yêu cầu vô lý thì cũng phải nói để cô còn suy nghĩ đã chứ. Cứ im lặng như vậy.....cô biết phải làm sao?...
- Nếu cô chịu nhìn vào mắt tôi 5 giây.....có lẽ.....hôm nay tôi sẽ cho cô về phòng......
"5 giây?". Tim cô thắt lại. Những 5 giây. Tại sao lại là 5 giây cơ chứ? Đối với 1 người bình thường, có được yêu cầu này có lẽ đã như một món quà. Nhưng với cô.....rất khó khăn
- Sao? Ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không được? - Tử Thiên sắp mất kiên nhẫn. Anh còn nhiều việc, không còn hứng thú ngồi đây đùa giỡn với phụ nữ
-.......
- Vậy tôi đành..... - xong, coi như cô đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.....Tử Thiên nhuổm người đứng dậy thì khựng lại
- Được......tôi làm là được chứ gì...... - Hạ Phong giữ tay áo sơ mi của anh lại. Anh hơi ngạc nhiên, cũng chịu chủ động, anh bình tĩnh ngồi xuống lại
- Ok......
Hạ Phong hít 1 hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, ngẩng gương mặt đối diện với Tử Thiên. Anh thiết nghĩ, được ngắm nhìn gương mặt của anh đã là 1 đặc ân rồi, làm sao phải giống như đang chịu cực hình vậy chứ? Anh đang tạo điều kiện để cô thoát khỏi sự rụt rè là sai sao?
Lông mi khẽ cử động. Đôi mắt to tròn của cô rất chính xác mà nhắm thẳng vào mắt anh. Giây đầu tiên không có gì đặc sắc, cô vẫn bình thường. Giây thứ 2, Tử Thiên nhận ra mắt cô có màu cafe rất đặc biệt, tại sao lại không nhìn thẳng vào người khác, như vậy chắc chắn sẽ tạo thiện cảm, còn cô lại cảm thấy mắt của anh cũng thật cuốn hút, nhưng đáng tiếc vô dụng với cô rồi
Sang giây thứ 3 cô nhận thấy biểu hiện bất thường của mình, tim đập nhanh dần, tay bắt đầu vã mồ hôi. Giây thứ 4, Tử Thiên nhìn ra trong mắt cô là sự sợ hãi đến kinh hoàng, giống như gặp quỷ, cô bắt đầu ngồi không vững, làm anh tưởng rằng mặt mình thật sự rất đáng sợ. Giây cuối cùng, Hạ Phong vì sợ hãi đã bấu chặt lấy thành ghế salong đến mức muốn thét lên, tim cô đập nhanh đến mức muốn nổ tung, Ⱡồ₦g иgự¢ càng ngày càng nặng trĩu. Cô lập tức vụt chạy
- Ơ.....CÔ TRIỆU? - Minh Triết vừa muốn đến nghe ngóng tình hình liền bị cô ᴆụng phải, hơn nữa nhìn bộ dạng, giống như...... - Tử Thiên, cậu làm gì người ta thế?
- Ai biết. Chỉ yêu cầu cô ta 1 chút đã làm không được. 1 người như vậy sao có thể làm việc ở Phúc Nhật được? - anh ngồi chéo chân. Trong đầu vẫn còn suy nghĩ về hành động lúc nãy của cô
- Còn không phải những yêu cầu của cậu rất quá đáng sao? Lần nào cũng vậy, nếu không dọa người ta đến chuyển nhà thì cũng sẽ mất việc. Rốt cuộc cậu bị làm sao thế? - Minh Triết thấy quá tội nghiệp cho cô gái kia. Nhìn vẻ mặt không còn giọt máu nào
- Tùy cậu muốn nói gì thì nói. Dù sao có nợ thì phải trả thôi - Tử Thiên không quan tâm lắm. Tiếp tục về bàn làm việc