Hận Em Yêu Em - Chương 10

Tác giả: Lạc Lạc

\\\'\\\'Này các anh em, giúp tôi tán cô ấy đi.\\\'\\\'
Mạc - quê mùa, ậm ờ nói với bốn người đàn ông ngồi cạnh mình. Hầu hết cả bốn người họ đều không tin nổi anh sẽ nói như vậy, bật dậy khỏi ghế sofa. Thậm chí Hàm Xuyên còn khoa trương hơn, anh ta nhe răng trợn mắt làm động tác ôm tim mình.
\\\'\\\'Ai dô tin được không, nếu cậu không nói cậu thích con gái nhà người ta. Tôi còn tưởng cậu với lão nhị có chuyện gì đấy mờ ám đấy.\\\'\\\' Anh ta có tình có lí liếc nhìn Từ Chính Kham, lão nhị mà mọi người thường hay gọi
Được chỉ đích danh như vậy Từ Chính Kham nhíu mày nhìn Hàm Xuyên.
\\\'\\\'Tên này chắc đang thiếu đòn.\\\'\\\'
Hàm Xuyên: \\\'\\\'Gì chứ lúc nhập ngũ ông đây ăn đủ rồi nhé, cái tên Mạc Lăng ૮ɦếƭ tiệt ngày tẩn tôi hai bữa, không tẩn không ngủ được nữa là.\\\'\\\'
Nghe Hàm Xuyên ba mặt một lời như vậy hai người đàn ông nãy giờ không lên tiếng phì cười thành tiếng. Người đàn ông ở trong góc thấp giọng nói khàn khàn về phía này.
\\\'\\\'Cậu im miệng được rồi đấy, vấn đề chính là lão đại đang muốn theo đuổi con gái nhà người ta kìa.\\\'\\\'
Người vừa lên tiếng là Trầm Khôn, người cũng như tên, ít nói nhưng chỉ cần mở miệng là bắt đúng trọng điểm. Mạc Lăng thấy cuối cùng đám này đã để ý đến mình thì nhún vai.
\\\'\\\'Bị cho vào danh sách đen rồi.\\\'\\\'
\\\'\\\'Hả.\\\'\\\' cả đám ngơ ngác.
\\\'\\\'Tại sao bị cho vào danh sách đen?\\\'\\\'
\\\'\\\'Vì cô ấy không quen tôi.\\\'\\\'
Mạc Lăng mặt tỉnh bơ nói, chân dài vắt chéo, hai tay tùy ý gác lên sofa, dáng người cao lớn thong dong nhưng khiến người ta cảm giác xa cách, cùng khó nắm bắt được tâm tư vô cùng.
\\\'\\\'Mẹ nó, thằng này ngay cả cô gái nhỏ còn chưa quen mà bày đặt người yêu của tôi, theo đuổi người yêu cơ.\\\'\\\'
Hàm Xuyên ngồi bên cạnh cũng thấy xấu hổ cùng anh.
Mạc Lăng đạp anh ta một cái.
\\\'\\\'Chỉ cần mình không ngại, người khác sẽ ngại hộ mình.\\\'\\\'
Anh biết tên này chẳng có sáng kiến gì, bất đắc dĩ nhìn ba người anh em còn lại. Ba người ngồi cà lơ phất phơ ở đấy hiển nhiên cũng cạn lời.
Cuối cùng Hạ Kình lên tiếng.
\\\'\\\'Cậu quen cô gái kia như thế nào?\\\'\\\'
\\\'\\\'Ờ thì không quen, cô ấy lấy nhầm dép tôi sau đó bị chó ngoài tiểu khu đuổi theo, từ ba năm trước rồi, tôi đuổi theo Hắc cẩu bắt nó về, cô ấy bị nó đuổi đến khóc thút thít.\\\'\\\'
Nói xong anh bật cười, nhớ đến ngày hè chói chang ba năm trước, vốn dĩ được nghỉ phép ba ngày từ Campuchia về thăm bà nội ốm nặng, anh vừa về đến nhà riêng thì tắm rửa chuẩn bị qua nhà chính ở ngoại ô, kết quả vừa ra khỏi thấy một cô gái nhỏ hàng xóm cầm đôi dép đi trong nhà chưa kịp cất vào hòm của mình chạy như gió.
Nắng chiếu trên đỉnh đầu gắt gao, tiếng ve kêu oi ả, tiếng chó sủa gâu gâu và cả tiếng khóc của cô gái nhỏ làm anh ngớ người sau đó ôm bụng cười thành tiếng.
Hiện tượng kì lạ chưa bao giờ xảy ra, vậy mà bị chó đuổi vẫn cứ chạy, con chó cũng chả chịu ngừng.
Chắc là đuổi lấy đôi dép cho anh đây mà.
Mạc Lăng nhanh chóng chạy đến, sức anh khỏe, vì tính chất công việc quân nhân nên việc chạy với anh dễ dàng vô cùng, đuổi đến gần Hắc cẩu liền nghiêm giọng gọi nó.
\\\'\\\'Hắc cẩu, đứng lại ngay.\\\'\\\'
Hắc cẩu phe phẩy cái đuôi đen, nhìn thấy chủ nhân không vui liên ngoan ngoãn dừng lại. Cả thân hình béo mập chạy vồ về phía anh, biết mình làm chủ nhân tức giận nên kêu ư ư cọ cọ vào chân anh.
Anh nghiêng đầu tìm cô gái nhỏ, thấy cô đã ngồi xụp xuống dưới gốc cây ven đường. Cô gái nhỏ tầm mười bảy, mười tám tuổi mặt còn non nớt của tuổi trẻ, hai má đỏ ửng vì nóng. Khuôn mặt thanh tú nhỏ như bàn tay anh mà thôi. Đôi môi đỏ mọng khẽ run run ngước mắt nhìn anh đầy phẫn nộ.
\\\'\\\'Sao anh thả chó đi lung tung vậy, anh có biết,... Có biết.\\\'\\\' cô suýt nữa bị nó cắn rồi không????
Yết hầu anh khẽ chuyển động, rời tầm mắt khỏi đôi môi kia, anh nhìn xuống tay cô đang cầm dép của mình.
Anh chỉ chỉ chân dép.
\\\'\\\'Đấy là dép tôi.\\\'\\\'
Chẳng lẽ một cô gái nhỏ có sở thích đi trộm dép nhà anh?
Cô gái giật mình hiển nhiên là ngớ người.
\\\'\\\'Tôi tôi... Thì thấy có hàng xóm mới, bởi vì ngày thường đâu thấy anh đâu. Tôi vừa chuyển đến thấy nhà anh có người bèn mang bánh kem qua chào hỏi hàng xóm.\\\'\\\' cô gái nhỏ tức giận ấm ức nhìn vào Hắc cẩu, phồng má chỉ nó.
\\\'\\\'Còn chưa gõ chuông cửa thì nó xông ra đuổi tôi, tôi cầm dép định đánh nó lui về, nhưng nó dữ quá. Làm bánh kem rơi hỏng hết rồi.\\\'\\\'
Cô gái nhỏ tức giận vô cùng, nhìn anh và Hắc cẩu càng thêm giận. Cô xoay người lễ phép gật đầu chào anh.
\\\'\\\'Khỏi chào hỏi hàng xóm luôn, chó anh dữ quá trời.\\\'\\\'
sau đó đi mất tiêu.
Để anh ngơ ngác đứng đấy, sau đó nghiêm túc nhìn Hắc cẩu.
\\\'\\\'Chú mày đang trêu đùa anh à.\\\'\\\'
...
Nghe anh kể xong cả đám cười ha hả ôm bụng, ôi,... Thì ra là bị con gái nhà người ta ghét bỏ.
Nhưng đã ba năm rồi người ta còn nhớ cậu chắc???
\\\'\\\'Thì ra là tiếng sét ái tình.\\\'\\\'
Hàm Xuyên chậc chậc hai tiếng, đưa tay lên xoa cằm mình như một vị nhà bác học đang chuyên tâm suy nghĩ giải pháp để nghiên cứu ra phương pháp giải một bài toán cao cấp.
Mạc Lăng thiếu kiên nhẫn nhìn đám anh em. Cuối cùng coi như nhờ được việc. Hạ Kình lên tiếng.
\\\'\\\'Thì bây giờ theo đuổi thôi, mỗi ngày một bó hoa.\\\'\\\'
\\\'\\\'Được, còn gì nữa không.\\\'\\\'
Từ Chính Kham xen vào.
\\\'\\\'Trước tiên phải làm quen trước, đột ngột tặng hoa chắc chắn sẽ bị coi là chơi đùa.\\\'\\\'
\\\'\\\'Đúng, chính xác. Tôi làm quen liền.\\\'\\\'
\\\'\\\'Cậu làm quen bằng cách nào? Vừa gọi người ta đã bảo tôi là người thầm thương trộm nhớ em, mẹ nó là tôi tôi cũng chê nặng.\\\'\\\'
Hàm Xuyên đúng là đang ngứa đòn thật. Mạc Lăng nghiến răng nhìn anh ta, chỉ muốn cho anh ta một đạp. Nhưng Hàm Xuyên lại nhanh một bước lùi ra phía sau, lắc lắc cái hông chạy đi.
\\\'\\\'Này này, đám thẳng nam ở đây nghĩ cách theo đuổi con gái thì có ích gì, để tôi đi nhờ cao nhân chỉ giáo.\\\'\\\'
Anh ta chạy đi ngay, để lại một cái rắm nhẹ nhàng thoang thoảng cho đán anh em.
...
Biệt thự ven hồ của Lâm gia.
Lâm Hiểu Huyên cho số điện thoại lạ vào danh sách đen sau đó ra vườn hoa nghĩ cách làm sao thoát khỏi tên Khương Hàn và trốn được hắn. Hiện tại cô không có đủ tài chính hay một thứ gì trong tay, không thể \\\'\\\'rút dây động rừng.\\\'\\\'
Chưa đầy năm phút trôi qua, Khương Hàn đã từ trong nhà lớn đi ra, hắn cười khó đoán được gọi với cô lại.
\\\'\\\'Cô lên nhà thay váy đi, bây giờ có buổi dạ tiệc. Cha cô nói tôi đưa cô đi.\\\'\\\'
Sau đó bán cô cho một tên nào đó.
Để được lợi cho cả hai bên chứ gì?
Bán thân ư? Lâm Hiểu Huyên cười khẩy nhìn hắn...

P/s: Truyện mới ra đến đây, mình sẽ update khi có chương mới, các bạn có thể đọc thêm những truyện khác của tác giả TẠI ĐÂY
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc