Lâm Hiểu Huyên không biết lấy đâu ra dũng khí để nói lên câu đó. Đối với cô bây giờ chạy trốn là quan trọng nhất, hắn không cho cô phá thai, tới khi đứa bé được sinh ra sẽ bị lấy làm công cụ lợi dụng.
Cô sợ Khương Hàn nghiêm khắc với nó, huấn luyện nó trở thành một kẻ máu lạnh không có tình người.
Từ hôm nay trở đi Lâm Hiểu Huyên cô sẽ cố gắng kiên cường, cố gắng để đứa bé có được cuộc sống như những đứa trẻ khác. Sở dĩ lúc đầu cô định phá thai nhưng sau đó nghĩ lại thì rất hối hận, dù sao thì nó là con cô, nó không có tội, người có tội lớn nhất chính là Khương Hàn. Bị Khương Hàn nhốt trong nhà kho lạnh lẽo tâm cô ngàn lần nói xin lỗi với sinh linh bé nhỏ trong bụng:
\'\'Mẹ sẽ không ngu xuẩn như thế nữa.\'\'
\'\'Lâm Hiểu Huyên, tôi cho cô nói lại lần nữa.\'\'
Cửa phòng bị đạp phăng ra, giọng nói lạnh lùng của Khương Hàn vọng tới.
Lâm Hiểu Huyên sững sờ nhìn người đàn ông đang tới gần giường bệnh, trên người cô đang mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình khiến cả cơ thể gầy gò càng thêm chật vật.
Cô muốn chạy rốn!
Tiểu Tuyết đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn run lên, trong lòng thầm than. Xong rồi! Bị thiếu gia nghe thấy hết cả rồi
\'\'Nói! Cô muốn chạy trốn?\'\'
Khương Hàn mặt âm trầm bước vào, đứng trước giường bệnh nhân. Từ trên cao nhìn xuống thân hình gầy gò của cô gái trước mặt, hắn nhìn Lâm Hiểu Huyên đang trợn mắt kinh ngạc nhìn mình.
Sắc mặt hắn đầy hung khí, tức giận, đồng tử đen láy như có thể phát ra ngọn lửa muốn Gi*t ૮ɦếƭ người ngay lúc này.
\'\'Sao anh lại tới đây?\'\'
Lâm Hiểu Huyên điều chỉnh sắc mặt, ngước lên nhìn hắn lại nói thêm
\'\'Tôi không muốn ở cạnh anh, càng không muốn sinh con cho anh.\'\'
Bàn tay bên dưới chăn dùng sức nắm chặt lại! Cô phải kiềm chế...
Haha.
Đột nhiên Khương Hàn cười to, hắn đứng trước giường cúi người xuống bằng với đầu Hạ Hiểu Huyên. Bàn tay to lớn lạnh buốt nắm lấy cằm cô.
\'\'Đã nói nó không phải con tôi.\'\'
\'\'Khương Hàn! Anh là cha nó."
Lâm Hiểu Huyên mỉm cười đưa tay sờ lên bụng mình.
\'\'Nếu không nhận nó thì tôi sẽ đưa nó đi.\'\'
"Ah\'\' vừa nghe Lâm Hiểu Huyên nói xong tay hắn dùng sức Ϧóþ lấy chiếc cằm tinh tế của cô, khiến Lâm Hiểu Huyên đau đớn kêu lên.
\'\'Lâm Hiểu Huyên, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát.\'\'
\'\'Tốt! bây giờ tôi nói cho cô biết, đứa bé trong bụng cô là của người khác. Tối hôm đó ở Hoành Điếm tôi không hề ᴆụng tới cô, là cô mò vào phòng thằng đàn ông khác.\'\'
Lâm Hiểu Huyên nghe hắn nói xong cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy. Từng câu nói của hắn như chiếc 乃úa bổ thẳng xuống đầu cô. Đau đớn lan nhanh vào tim khiến Lâm Hiểu Huyên thở không thông.
Cô run run chỉ tay vào mặt Khương Hàn.
\'\'Khương Hàn, anh đừng nói lung tung. Rõ ràng tối hôm đó là anh không phải người khác.\'\'
\'\'Ha, Lâm Hiểu Huyên. Nên nhớ trên danh nghĩa cô là vợ tôi, loại người phụ nữ lăng nhăng uống say rượu mò vào phòng đàn ông khác mà còn không biết?\'\'
\'\'Tôi nể tình cô là vợ trên danh nghĩa của tôi nên không để ai biết đã là quá nương tay rồi.\'\'
Và vì Khương Hàn - hắn không hề yêu Lâm Hiểu Huyên.
Lâm Hiểu Huyên không chịu đựng được nữa, nước mắt tủi thân chảy càng nhiều. Bao nhiêu kiên cường ngay lúc này vì một câu nói của hắn mà sụp đổ...
Lời nói này quá đả kích!
Tay cô chống иgự¢ hô hấp nặng nề, mặt trắng bệch, chỉ muốn lao đến tát người đàn ông trước mặt, nhưng cả người chẳng còn sức để đứng dậy nữa.
Đứa bé trong bụng cô là của người khác!
Tối hôm đó ở Hoành Điếm tôi không hề ᴆụng tới cô...
Là cô mò lên giường thằng đàn ông khác...
Nể tình cô là vợ trên danh nghĩa nên tôi giữ bí mật!...
Cảm giác choáng váng, Lâm Hiểu Huyên mê man nhớ lại lời Khương Hàn nói.
Cuối cùng ngất lịm đi!