\'\'Thiếu gia, ngài không cho thiếu phu nhân phá thai nhưng tống cô ấy vào nhà kho chẳng phải gián tiếp Gi*t ૮ɦếƭ đứa nhỏ sao?\'\'
Quản gia đứng trước mặt Khương Hàn, ngữ khí ông không nặng không nhẹ mà Ⱡồ₦g иgự¢ đang tức giận phập phồng.
Vì từ khi Khương Hàn sinh ra ông đã làm quản gia ở đây nên Khương Hàn cũng sẽ coi trọng ông hơn những người khác.
Ông không muốn thiếu gia sau này sẽ hối hận. Ai cũng biết Lâm tiểu thư yêu thiếu gia nhưng thiếu gia lại không cho là vậy. Vợ chồng người ta lấy nhau vào thì hạnh phúc, đầm ấm như thế. Còn hai vợ chồng này lại... Nghĩ đến đây quản gia không khỏi lắc đầu chán nản.
Trong thư phòng Khương Hàn đang kí văn kiện bỗng dừng lại, nét 乃út máy bị vẹo sang một bên. Hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn quản gia:
\'\'Ông thử mang thức ăn cho cô ta xem.\'\'
\'\'Nhưng đã hai ngày thiếu phu nhân bị nhốt trong đó, không ăn gì làm sao có dinh dưỡng cho đứa nhỏ? Thiếu gia à, đừng nên như vậy nữa.\'\'
\'\'Đi đi, xem như lần này cảnh cáo cô ta. Nói với cô ta thử bước chân ra khỏi Khương gia nửa bước xem.\'\'
Quản gia thở phào, mau chóng lui xuống, đóng cửa thư phòng lại. Bước chân cũng vội vàng hơn chạy về phía nhà kho:
Bên ngoài tuyết đang rơi!
Hôm nay thành phố T rất lạnh!
Hai độ! Trong nhà kho lại càng lạnh lẽo hơn...
\'\'Mau, mau mở cửa.\'\'
Quản gia gọi vệ sĩ đứng gác bên ngoài cánh cửa:
Tên vệ sĩ cao khoảng mét chín đang ngáp ngủ đột nhiên nghe thấy quản gia gọi mình thì giật mình thức dậy, hắn còn đang ngơ ngác. Quản gia thấy cậu ta lề mề liền cầm cây gậy trong tay cốc lên đầu cậu ta một cái.
\'\'Nhanh lên.\'\'
Thật là, mang tiếng là vệ sĩ mà lề mề như vậy.
Lâm Hiểu Huyên yếu ớt dựa vào tường, cả người run rẩy vì lạnh. Đã hai ngày nhịn đói bụng cô đau âm ỉ. Sắc mặt trắng bệch yếu ớt.
Cánh cửa đột nhiên bật mở, Lâm Hiểu Huyên vì ở trong bóng tối quá lâu không thích ứng được. Cô nhắm nghiền mắt lại, sau vài giây cảm thấy đầu choáng váng sau đó ngất đi...
Mơ màng ghe thấy tiếng quản gia Trương hoảng hốt gọi mình, Hạ Hiểu Huyên cố gắng mở miệng yếu ớt nói:
\'\'Đưa tôi tới bệnh viện, cứu bảo bảo.\'\'
Vệ sĩ bên cạnh chạy tới ôm cả người Lâm Hiểu Huyên lên, cùng quản gia chạy ra ngoài. Lấy xe đến bệnh viện:
...
\'\'Bác sĩ, cô ấy có sao không.\'\'
Quản gia Trương lo lắng nhìn bác sĩ vừa ra khỏi phòng phẫu thuật.
\'\'Tôi làm việc ở đây hơn mười năm nay, khám cho bao nhiêu sản phụ. Nhưng không có trường hợp nào tồi tệ như cô gái trong kia. Ai là chồng cô ấy?"
Vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, khuôn mặt vô cùng tức giận nhìn quản gia:
\'\'Chồng, ... Chồng con bé đi công tác không thể về kịp.\'\' Quản gia gấp quá bèn lúng túng bịa ra lí do.
\'\'Bác sĩ, tình hình con bé thế nào?\'\'
\'\'Hừ, cũng chỉ là nhịn đói lâu ngày không có gì vào bụng. Mà phụ nữ mang thai phải ăn nhiều đứa bé mới hấp thụ được. Chẳng lẽ chồng cô ấy với người nhà đều không biết sao?\'\'
\'\'Trời lạnh như thế mà áo cũng mỏng manh, trời ạ! Tôi mà thấy chồng cô bé ở đây tôi sẽ tát vào mặt hắn một cái.\'\'
Bác sĩ tức giận bỏ đi, để quản gia đứng ở hành lang bệnh viện ngơ ngác.
Ngay cả người ngoài cũng tức giận thay thiếu phu nhân!... Thật là.
Nữ y tá trẻ đứng một bên, ôm một tập giấy thấy bác sĩ chưa nói rõ tình hình thì bước lên nói thêm:
\'\'Vì nhịn đói lâu nên bị ngất, bây giờ cô ấy đang rất yếu. Sức khỏe đã không tốt lại nhịn ăn còn đang mang thai rất có hại cho cả mẹ và bé... Tạm thời nằm viện một tuần lấy lại sức đã.\'\'
Quản gia gật đầu cảm ơn rồi phân phó vệ sĩ làm thủ tục nhập viện cho Lâm Hiểu Huyên.
......
Tại Khương gia
Sau khi biết Lâm Hiểu Huyên ngất xỉu phải vào bệnh viện Khương Hàn nhàn nhạt nói với một người giúp việc:
\'\'Vào bệnh viện chăm sóc cô ta, nhất cử nhất động của cô ta phải báo với tôi.\'\'
\'\'Vâng thiếu gia.\'\'
Người giúp việc gật đầu, sau đó tới bệnh viện.
Lúc này trời đã tối, trong thư phòng chỉ phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng yếu ớt. Cửa sổ mở, người đàn ông đứng trên lan can tay cầm điếu thuốc hút. Sắc mặt Khương Hàn u ám nhìn xuyên qua màn đêm đen...mùa đông thật lạnh!
Hắn nhớ cô ta chỉ khoác chiếc áo len mỏng, sắc mặt trắng bệch gầy gò...có thể tưởng tượng được trong nhà kho cô chật vật đến cỡ nào!
Đôi đồng tử đen lại, gạt tàn thuốc rơi xuống đất
Lâm gia!
Vì Lâm gia mà em gái hắn qua đời!
Vì Khương Hạ chơi thân với Lâm Hiểu Huyên!
Nếu ngày đó Lâm Hiểu Huyên không chạy chốn cùng nó thì kết cục sẽ không giống ngày hôm nay...
\'\'Lâm Hiểu Huyên! Chuyện tôi làm với cô còn nhiều lắm.\'\'