Hận - Chương 11

Tác giả: Minh Nguyễn

Cứ nhắm mắt lại hình ảnh của chị Hồng lại hiện ra, tôi ko tài nào ngủ được. Căn phòng giờ còn mình tôi, lạnh lẽo quá. Nằm mơ thấy chị Hồng nước mắt tôi lại trào ra. Mới hơn 7 giờ tối mà sao quạnh quẽ ghê gớm.Tôi ko có tiền nên ko thể mua áo giấy hương đèn đốt cho chị được. Tôi đành lấy mấy cây hương, 1 chén cơm úp với cái trứng gà luộc len lén chạy ra sông chỗ chị ૮ɦếƭ.
Tôi soạn đồ ra, thắp hương lên rồi khấn vái.
- Chị ơi chị ૮ɦếƭ oan uổng quá, chị sau này có đầu thai cũng đầu thai vô nhà giàu nghen chị. Đầu thai lại cũng phải sống sung sướng nghen chị.
Tôi bưng mặt khóc huhu, có bàn tay ai khẽ đặt lên vai tôi khiến tôi điếng hồn.
- Chị ơi, chị đừng hù em mà chị, em sợ.
- Mày sợ thì đêm hôm chạy ra đây làm gì.
Sao giọng giống cậu ba vậy nè, ko lẽ chị Hồng biết tôi sợ cậu ba nên cố tình dọa tôi chăng.
- Chị Hồng ơi, em biết chị sống khôn thác thiên, chị đừng giả giọng cậu ba hù em nữa mà. Em sợ lắm đó.. huhu...
Rồi tiếng cười khanh khách, vang to cả 1 khúc sông. Tiếng cười ấy càng khiến tôi kinh sợ hơn mà co rúm người lại. Nhắm tịt mắt
- Tao nè, ma nào mà ma.
- Tao nào?
Cậu ba ngồi xuống bên cạnh tôi, cốc cho tôi 1 cái cho tỉnh.
- Cậu ba đây.
Tôi mở mắt ra nhíu nhíu nhìn cậu. Là cậu ba thật, cậu ba bằng da bằng thịt thật, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Cậu ơi, sao cậu hù em, mà cậu ra đây làm gì.
- Mày sợ ma vậy còn ra đây làm gì.
- Em đốt cho chị Hồng cây hương, lúc chị ấy còn sống chị ấy tốt với em lắm.
- Mày ko sợ mẹ tao biết à, còn dám đốt hương cho nó.
- Sợ chứ, nên mới ra đây giờ này nè.
Cậu ba im lặng 1 lúc rồi mới khẽ lên tiếng.
- Má tao ác lắm phải ko?
Tôi im lặng ko nói gì.
- Tao biết má tao ác từ xưa đến giờ rồi, nhưng tao là con má tao nên tao thấy bà luôn luôn là người mẹ tốt. Bà dù bận việc gì đều tự tay chăm sóc, quan tâm anh em bọn tao từ miếng ăn đến giấc ngủ. Đối với mọi người má tao là quỷ,nhưng đối với tao bà luôn luôn là phật.
Tôi vẫn im lặng ko nói gì, tự dưng sao cậu lại đi trải lòng với tôi chứ.
- Mày yên tâm đi, tao còn sống thì ko ai ᴆụng đến mày hay ђàภђ ђạ mày được đâu, trừ tao.
- Cậu ơi,nghe cậu nói câu đầu em hạnh phúc lắm, đến câu sau nghe trớt quớt vậy cậu.
- Thì mày biết vậy là được, đi về.
Chúng tôi quay lưng đi về, hương sắp tàn bỗng dưng bừng cháy giữ dội. Ko biết có phải do gió hay do điều gì khác.
.....
- Trả.. mạng...lại... cho... tôi.. hư..hư.
- Ko phải tao mà, ko phải tao..
- Là ông... là ông ép tôi...
- Ko phải.. tha cho tao.. tha cho tao...
- Ông... phải... ૮ɦếƭ...hư hư...
Khuôn mặt đầy máu của chị Hồng, đứa trẻ ngồi trên vai chị cũng máu me đầy người, dây rốn còn thòng cả xuống. Đôi mắt chị Hồng khoắn sâu, đen tối, khuôm mặt chị mang 1 nỗi hận thù sâu sắc. Chị bay nhanh đến Ϧóþ lấy cổ ông, rồi cười nụ cười đầy ma quái.
- Ặc.. ặc... tha cho tao, tha cho tao.
Cái tát mạnh vào mặt mới làm ông Toàn tỉnh được.
- Ông tỉnh rồi hả, làm gì mà mấy nay la ré ghê vậy.
Ông Toàn vã đầy mồ hôi, thở hỗn hển.
- Con Hồng, con Hồng nó tìm tôi trả thù.
Bà Hiền hứ lên 1 tiếng rồi lườm mắt ông.
- Đừng làm bậy, lấy đâu nó trả thù.
- Tại tôi nông nỗi quá, mà do bà Gi*t chứ có phải do tôi đâu.
- Thôi được rồi, để mai tôi kêu thầy Ba ám quẻ nó, cho nó khỏi đầu thai luôn.
.....
Cậu hai và cậu ba đều an ủi tôi, tôi thấy mấy cậu rất tốt với tôi. Ngày hôm sau thôi, bếp lại có thêm người mới, cô Thảo và con Đậu. Họ cũng là người vùng tôi, biết nhau cả nên cũng yêu thương nhau lắm.
Mọi chuyện cứ thế trôi đi, qua thời gian rồi mọi chuyện cũng dần quên lãng. Ko ai nhắc đến chị Hồng nữa, anh Cò sau cái ૮ɦếƭ của chị Hồng, ang đã lặn lội dưới sông ko biết bao lần. Anh đã từng gục ngã chán nản, qua bao nhiêu năm anh cũng đã bình tĩnh lại.
Thời gian trôi mãi cũng chẳng chờ đợi ai đâu, cậu ba vẫn ђàภђ ђạ tôi đủ chuyện, còn cậu hai vẫn luôn dịu dàng tình cảm với tôi.
Năm nay tôi đã 16 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Cái tuổi mà người ta hay bảo "trăng lên 16 trăng tròn, em lên 16 em tròn hơn trăng". Cậu hai bây giờ đã là 1 bác sĩ, cậu đẹp trai anh tú lắm. Còn cậu ba cũng sắp thành bác sĩ, nét đẹp của cậu ba là nét đẹp đàn ông, kiêu hùng.
Từ xưa đến nay tôi luôn nhận được sự yêu thương bao bọc của cậu hai. Còn cậu ba thì lâu lâu cũng có lúc vui, còn đâu thì vẫn ђàภђ ђạ tôi lắm, cậu ba thật ko ngọt ngào chút nào hết.
Trong bàn trà chiều, tôi đang đứng Ϧóþ vai cho bà Hiền. Bà ngấp ngụm trà rồi giọng đều đều.
- Ông coi chọn ngày rồi qua nói chuyện cưới xin của thằng Quyền đi nghen, con gái ông Tổng Dinh nghe đâu học xong rồi.
Ông Toàn vỗ đét vào đùi.
- Bà nhắc thì tôi mới nhớ, ko là tôi quên mất. Bữa trước tôi có đánh cờ với mấy ông ấy, ông Tổng Dinh có nhắc khéo. Tôi tưởng đâu con ông ấy học chưa xong.
- Xong rồi, tốt nghiệp rồi, chắc chờ ngày chúng ta qua nói chuyện cưới xin đó mà.
- Ấy chà, mình nhà trai coi bộ đi lễ lớn nghen bà, ko là mất mặt lắm à.
- Cái đó thì ông khỏi phải lo rồi, tui tính tặng lễ cưới 200 đồng bạc trắng được ko ông.
- Thôi 300 đồng đi bà, coi cho đáng mặt nhà trai chứ.
- Ừa, tui nghe ông.
.....
Cậu hai cứ lấp ló ngoài phòng của bà Hiền, bà Hiền đang nghe con Đậu hát hò. Tuy nó xuất thân bần nông nhưng được chất giọng khá ổn, bà Hiền cũng thích nó lắm. No liếc ra thấy cậu hai nên bẩm lại với bà Hiền.
- Bà ơi, cậu hai đứng ngoài cửa đó bà.
Bà Hiền nhìn ra, hơi nhíu mày rồi gọi lớn.
- Quyền, vào đây con.
Cậu hai bước vào, cứ có điều khó nói. Bà Hiền biết ý đuổi con Đậu ra ngoài.
- Rồi có gì nói đi con.
- Má, con lấy con gái tổng Dinh rồi con có được lấy thêm vợ 2 ko má.
- Nhắm trúng tiểu thư nhà ai rồi, nói má biết.
- Ko phải tiểu thư con nhà giàu đâu, em ấy rất hiền, con.. con yêu em ấy lâu rồi.
Bà Hiền cầm cái quạt phe phẩy rồi thở dài.
- Cha nào con nấy mà. Lấy được, làm lẽ thì lấy bao nhiêu cũng được.
- Thật hả má, má đồng ý với con nghen má.
- Ừa, đàn ông mà, phải 5 thê 7 thi*p mới được.
- Dạ, con cảm ơn má. Con về phòng nghen má.
- Ừa.
Hai đứa con trai của bà dù chúng làm đúng, hay làm sai bà đều bênh con hết. Đừng nói mà lấy thêm vợ, nó muốn hái sao trên trời bà cũng hái về cho nó bằng được.
.....
Tôi đang quét sân, cậu hai mặt hớn hở kéo tôi ra phía trước nhà, nơi hàng cau che bóng mát, nơi mà hoa 10 giờ nở rất đẹp.
- Cậu hai kéo em ra đây làm gì?
- Sen à, ko lâu nữa anh lấy vợ rồi.
Tôi thụt tay lại, giọng nhỏ nhẹ.
- Em biết.
- Nhưng anh nói má rồi, anh có thể lấy vợ hai... lúc đó.. lúc đó.. em làm vợ anh nghen...
Tôi nhìn cậu hai, tim tôi vui rộn rã, cậu hai là đang... cầu hôn với tôi rồi?
- Em ko yêu cậu, em ko lấy cậu đâu.
- Tại sao chứ, rõ ràng là anh biết em yêu anh mà?
- Do cậu ngộ nhận thôi.
- Ko phải ngộ nhận, trái tim anh cảm nhận được tình cảm em dành cho anh mà.
Tôi định bước bỏ đi, cậu hai kéo tôi lại, áp tay lên 2 má tôi kéo lại gần mặt cậu. Cậu đặt lên môi tôi nụ hôn ngọt ngào, tim tôi như muốn ngừng đập, hơi thở khó khăn. Như vậy nụ hôn đầu của tôi đã trao cho cậu mất rồi.
Tôi nhìn cậu rồi quay lưng bỏ đi, mạc dù trong lòng ôm bao hi vọng về tương lai hạnh phúc với cậu hai.
.....
Rồi ngày cưới của cậu hai cũng đến, đám cưới to nhất vùng ấy. Cô dâu Thiên Kim rạng rỡ sánh vai bên cậu hai. Đám cưới của họ, bọn người làm như chúng tôi, mỗi người được thưởng hẳn 5 đồng.
Nhưng hôm đó bọn tôi khá vất vả, vì phải chạy tới chạy lui nhiều vòng. Lúc phục vụ bàn chung, sao tôi cứ thấy anh nhìn của cô Thiên Kim cứ hướng về cậu ba. Chắc vì mệt quá nên tôi nhìn nhầm chăng. Cậu ba thấy tôi vã hết mồ hôi, mặt bơ phờ cậu liền kéo tay tôi về phòng cậu, còn ko quên dặn con Đậu mang cho cậu dĩa thịt gà.
Đi tới phòng cậu tôi ngồi ngay bệ cửa đưa tay quạt quạt, ko biết do tôi chạy nhiều quá hay thời tiết hôm nay nóng quá. 2 má tôi cứ ửng hồng lên, vì tôi chỉ làm việc trong nhà trong bếp, ko phải bươn chải ngoài đồng nên da dẻ cũng trắng ra.
Cậu ba cứ nhìn tôi ko chớp mắt, tôi quay qua thấy vậy liền huơ hưo tay trước mặt cậu.
- Cậu ơi, cậu bị sao vậy, sao tự nhiên cậu đơ ra vậy.
- Hả, ờ, ko có gì. Ăn đi nè.
Cậu cục súc đưa cái đùi gà béo về phía tôi, nhưng tôi sợ bà rầy nên tôi ko dám ăn.
- Thôi cậu ăn đi, em ko đói.
- Mày ko đói mà muốn lã đi vậy hả.
- Đâu có, em...
Cậu tiện tay nhét cái đùi gà vào miệng tôi, cậu cũng lấy 1 cái cho mình. Chủ tớ chúng tôi ngồi nơi bậu cửa ăn ngon lành.
- Ông Quyền lấy vợ rồi đó, mày còn mơ tưởng tới ổng ko.
- Em đâu dám.
- Ko dám thì mày cũng quên đi là vừa. Làm chính ko thích hơn hay sao mà đi làm lẽ.
- Thôi cậu ạ, nghèo như em còn ko mơ tới việc lấy chồng đâu. Với lại cũng ko có ai yêu đâu ở đó mà chính với lẽ.
- Ai mà biết được.
Tôi cười rồi lại tiếp tục ăn, cậu ba biết tình cảm mà tôi dành cho cậu hai nên cũng ko đá động gì nhiều. Còn tôi cứ như đang đứng giữa ngã tư đường, có nên hay ko làm vợ lẽ của cậu hai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc