Một đêm hôm ấy Đông Dạ Huy vẫn ngủ lại nhà cô, căn phòng vẫn nóng như lò nung, anh lăn lộn trên chiếc giường nhỏ khiến một mảng giường ướt đẫm mồ hôi, rốt cuộc cuối cùng cũng dần dần đi vào giấc ngủ.
Lúc Đông Dạ Huy mơ màng cảm nhận được có người đang nhìn anh, anh nghĩ hẳn là mình đang nằm mơ, bởi vì tuy rằng anh đang ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đang nhìn trộm mình không có sự khinh bỉ, không có ý công kích hằn học, mà nó dịu dàng như âu yếm, như đang đầy lưu luyến chẳng muốn buông tay, ẩn chứa một loại cảm xúc đau thương khó tả.
Đông Dạ Huy có thể cảm nhận được cảm xúc của người đang nhìn anh, cho nên anh càng chắc chắn rằng mình đang mơ mà thôi. Có ai có thể nhìn anh bằng ánh mắt đau buồn bi thương đến thế. Đông Dạ Huy mở to mắt từ trong mơ, xung quanh tối đen như mực, ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt trong không gian hiện ra khuôn mặt ngập tràn nước mắt của Hám Sinh, thì ra là Hám Sinh đang nhìn anh, anh nghĩ như thế nhưng thật ra anh không hề bất ngờ.
Bỗng nhiên một cơn gió lớn thổi vào, rèm cửa sổ bị thổi bay phần phật. Đông Dạ Huy đột nhiên bừng tỉnh, chiếc giường nhỏ trong phòng rỗng tuếch chẳng hề có bóng dáng của Hám Sinh, thì ra là anh nằm mơ thật.
Đông Dạ Huy quay người xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra bực bội.
Ngày hôm sau Đông Dạ Huy dậy thật sớm, bầu trời sáng sớm mùa hè quang đãng, mới năm sáu giờ sáng mặt trời đã lên mà sương mù cũng tan. Anh nhân lúc trời còn chưa sáng rõ vội vào phòng ngủ của Hám Sinh, lục tìm chiếc tủ năm ngăn lấy ra chứng minh thư của cô, anh vốn biết rõ thói quen để đồ của Hám Sinh.
Không hỏi mà lấy thì cũng coi như ăn trộm, lúc Đông Dạ Huy lục tìm chứng minh thư, anh quay lưng về phía giường ngủ của Hám Sinh. Trên giường không có động tĩnh gì, dường như ngay cả hơi thở cũng không có. Đông Dạ Huy cảm thấy sau lưng anh như có lửa đốt, anh biết Hám Sinh đã tỉnh, cả đời này anh đã làm không biết bao nhiêu chuyện hèn hạ với Hám Sinh, những chuyện anh nợ cô anh không trả nổi, cũng chẳng dám ngẩng mặt nhìn cô, chỉ có thể đưa cô đi thật xa mà thôi.
Bọn họ lúc này chẳng khác gì đi vào ngõ cụt, Đông Dạ Huy không hiểu rốt cuộc vì sao anh phải đi đến nước này.
Anh cố gắng bình tĩnh bước ra khỏi nhà, lúc anh đóng cửa nhà tiếng khóa cửa vang lên “cùm cụp” khiến Đông Dạ Huy không khỏi chùng xuống. Từ giờ trở đi anh sẽ không cho phép bất cứ ai nhắc đến Hám Sinh trước mặt anh nữa. Ngày hôm ấy, anh không mua đồ ăn sáng mang về cho Hám Sinh.
Tối hôm đó anh dường như đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Hám Sinh, hay nói cách khác anh đã vứt bỏ cô một cách triệt để. Chỉ nhìn thoáng qua Hám Sinh ở nơi đó cũng khiến Đông Dạ Huy khó chịu, chỉ cần nghĩ đến cô anh đã muốn tránh thật xa. Lấy được chứng minh thư của Hám Sinh anh liền giao cho Đặng Huy, anh biết Hám Sinh có tiền án nên không dễ làm hộ chiếu và visa, nhưng để Đặng Huy làm cho cô một chứng minh thư giả chẳng phải là xong rồi hay sao.
Không lâu sau Đỗ Thành cũng biết chuyện Đông Dạ Huy muốn đẩy Hám Sinh ra nước ngoài, anh ta còn ra sức giúp Đặng Huy, dường như anh ta cũng muốn đưa Hám Sinh đi thật nhanh. Đông Dạ Huy biết chuyện nhưng cũng chẳng nói gì, cái tên Hám Sinh đã thành cái gai cắm sâu trong lòng anh và Đỗ Thành, không ai trong hai người muốn khơi lên.
Nửa tháng sau hộ chiếu đã được làm xong. Trong khoảng thời gian ấy Đông Dạ Huy không hề đặt chân đến nhà Hám Sinh. Nửa tháng này cuộc sống của anh trở về đúng với quỹ đạo, đi làm rồi tan ca, ra ngoài xã giao, ngẫu nhiên có thể ngủ lại nhà Nhâm Tĩnh, làm việc nghiêm túc, nghỉ ngơi bình thường, không còn phải ngủ ở trong căn nhà nóng như cái lò nung kia nửa đêm phải tỉnh lại không biết bao nhiêu lần.
Đông Dạ Huy nhận được hộ chiếu ngay lập tức dặn dò Đặng Huy đặt vé máy bay, chuyến bay vào sáu giờ sáng, lấy được vé máy bay rồi, đêm hôm đó anh đến nhà Hám Sinh.
Đông Dạ Huy lái xe trên đường, bên ngoài cửa xe là thành phố xa hoa trụy lạc, lướt qua những bóng đèn nê ông khiến khuôn mặt anh chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng, sắc mặt anh trở nên thâm trầm. Đêm nay là đêm cuối cùng anh gặp lại Hám Sinh, mục đích chính của anh là tự mình nhìn cô lên máy bay.
Lúc đi ngang qua khu thương mại, không biết Đông Dạ Huy bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, chiếc Cayenne đã đi qua bỗng nhiên dừng lại quay đầu đi thẳng vào bãi đỗ xe trước cửa khu mua sắm.
Dọc khu phố sầm uất ngập tràn các loại biển hiệu trước các cửa hàng. Đông Dạ Huy mua cho Hám Sinh vài bộ quần áo, Canada là nước hàn đới, còn Hám Sinh ngay cả một bộ quần áo nên hồn cũng không có, anh muốn mua cho cô vài chiếc áo bành tô. Nhưng bây giờ đang là mùa hè nên chẳng biết có cửa hàng nào bán quần áo mùa đông hay không nữa.
Đang đứng trước một cửa hàng trang hoàng rực rỡ, Đông Dạ Huy phát hiện ra một cửa hàng bán quần áo mùa thu, anh vùi đầu vào từng bộ quần áo trên giá xem số đo nào vừa với Hám Sinh sau đó xoay người đưa cho cô nhân viên bán hàng vẫn đi theo sau anh, dường như quần áo trên giá đã bị anh lấy sạch, rất nhanh sau đó số quần áo cô bán hàng phải cầm trên tay đã xếp cao thành một đống.
Ngày hôm ấy cửa hàng này tiếp đón một khách hàng vô cùng kỳ lạ. Anh ta có khuôn mặt đẹp trai, quần áo cũng là hàng hiệu cao cấp, cả người toát lên khí chất bức người. Anh ta mua gần hết số hàng mùa thu mà bọn họ mới nhập về, trong cả quá trình chọn đồ, điệu bộ chăm chú, không hề nói dù chỉ một câu. Lúc anh ta lấy quần áo trên giá xuống cô bán hàng nhận thấy tay anh ta run run, mỗi lần ngẩng mặt trong mắt như ngân ngấn nước, khiến cho người ta cảm nhận như anh ta sắp khóc đên nơi.
Tối hôm đó, người khách sộp ấy cuối cùng cũng xách đống quần áo mùa thu anh ta chọn đến quầy thanh toán rồi cho vào ba chiếc va li, sau đó rời khỏi cửa hàng để lại vô số suy đoán, cũng khiến cho mấy cô bán hàng mơ mộng đến đỏ cả mặt.
Đông Dạ Huy kéo ba chiếc va li lớn đến nhà Hám Sinh ở tận tầng bốn, lúc vào cửa cả người đầy mồ hôi. Hám Sinh vẫn ngồi bó gối trên chiếc ghế bập bênh trong phòng khách, đối diện với chiếc TV, vẫn chẳng thèm liếc nhìn anh một cái.
Đông Dạ Huy kéo ba chiếc vali vào phòng khách, sau đó tiện tay đóng cửa lại. Anh ngồi xuống ghế sô pha, thở hổn hển nặng nề, không ai nói với ai câu nào, im lìm trước sau như một.
Đến chín rưỡi, Hám Sinh đứng dậy, cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đông Dạ Huy đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, Đông Dạ Huy chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khung cửa.
Hám Sinh bước ra từ phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua ghế sô pha Đông Dạ Huy bỗng nắm lấy cổ tay cô. Hám Sinh quay đầu, anh vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cụp mắt nhìn đôi giày da dưới chân nói “Chuyến bay sáu giờ sáng ngày mai, phải dậy từ sớm.”
Hám Sinh im lặng, Đông Dạ Huy vẫn nắm chặt cổ tay cô, ngón tay cái vô thức đưa lên mặt vuốt vuốt “Em sẽ phải ngồi hai mươi tiếng trên máy bay, nhất định sẽ rất mệt, em có thể ngủ trên đó… Đến bên kia sẽ có luật sư đón em, anh ta là người Trung Quốc, anh ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống của em ở bên đó. Em không cần phải lo lắng gì cả, khu phố đó cũng là của người Trung Quốc… Tiền trong tài khoản của em tôi cũng nhờ chuyên gia giúp em tìm chỗ đầu tư, em sẽ không phải lo lắng đến chuyện tiền nong… Ở Canada rất lạnh, em nhớ mặc quần áo đầy đủ.” Đông Dạ Huy ngập ngừng nói, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra được gì nữa, một chữ cũng không nặn ra được, cổ tay Hám Sinh bị anh nắm chặt đến mức đỏ tấy lên.
Hám Sinh giãy khỏi bàn tay của anh, xỏ dép lê trở về phòng ngủ, vẫn không đóng cửa như mọi hôm, vừa vào phòng cô đã nằm xuống ngủ. Đông Dạ Huy bị bỏ lại phòng khách, một lúc lâu sau anh mới đưa hai tay ôm mặt, anh dùng sức vuốt mặt vài cái, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó cũng đi ngủ.
Một mình nằm trên giường, không khí xung quanh có mùi bột giặt xem lẫn mùi nắng, đêm hôm đó Đông Dạ Huy lại nằm mơ. Anh cảm giác có người chạm vào tay anh, chậm rãi vuốt ve từng ngón tay rồi đến mu bàn tay. Tựa như muốn níu kéo lại không dám chạm vào.
Trong không gian vẳng lại tiếng thút thít nho nhỏ của một cô gái, như gần như xa, như có như không, nếu không nghe kỹ sẽ không nghe thấy gì. Người ấy vừa nhẹ nhàng cầm bàn tay anh vừa sợ hãi khóc nức nở, thanh âm ngập tràn sự lưu luyến. Tựa như đang cố hết sức mình kiềm giữ từng tiếng từng tiếng một, lại như vô cùng lưu luyến.
Tiếng khóc kia khiến Đông Dạ Huy cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến mức bừng tỉnh. Mở mắt ra, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chiếc giường trước mặt trống không, một cơn gió nhẹ thổi vào, rèm cửa sổ phất phơ yếu ớt.
Đông Dạ Huy trầm ngâm trong bóng đêm một lúc, cuối cùng chán chường lại ngả đầu xuống gối. Anh nâng một tay lên che mắt, một giọt nước mắt trào khỏi khóe mi, lăn xuống má rơi trên cánh tay lại không biết là nước mắt của ai.
Ngoài trời vẫn tối om, đèn phòng khách bỗng nhiên bật sáng. Đông Dạ Huy vẫn nằm trên giường không nhúc nhích nghe tiếng Hám Sinh rời khỏi giường. Cô đi đến phòng khách, bật đèn, im lặng một lát, sau đó tiếng mở túi giấy vang lên, rồi tiếng bước chân của Hám Sinh bước trở về.
Đông Dạ Huy biết Hám Sinh đã thấy bộ quần áo anh đặt trên mặt bàn trà, cô luôn hiểu anh muốn cô làm gì, anh lật người, ra sức vùi đầu vào gối.
Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh ngừng lại, Đông Dạ Huy quay người xuống giường, Mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, đôi mắt khôi phục vẻ vô cảm mà thâm trầm của mọi ngày, nhưng khuôn mặt lại như một đao phủ chờ giờ hành quyết, ngũ quan bị đè nén trở nên nghiêm nghị.
Lúc anh bước ra phòng khách cũng đúng lúc Hám Sinh từ phòng vệ sinh bước ra. Hai người lướt qua người nhau, anh nhìn Hám Sinh không chớp mắt. Cô đã thay bộ quần áo, quần dài ống loe phối với áo lụa cộc tay, dáng người cao dong dỏng, phảng phất hương vị của một cô gái dịu dàng mà phóng khoáng. Cô đi qua người Đông Dạ Huy đến sô pha ngồi xuống, ngơ ngác nhìn xuống bàn chân mình, cô ngồi yên lặng ở đó không nói gì.
Đông Dạ Huy rửa mặt xong đi ra, anh không cần nói gì, Hám Sinh đã tự động đứng lên, cầm trong tay một chiếc túi xách, bên trong có di ảnh của mẹ cô, lúc ra khỏi cửa cô chủ động kéo một chiếc vali.
Dưới sân trời không có lấy chút ánh sáng, bọn họ đón rạng đông trên đường cao tốc đến sân bay, thật không ngờ lần cuối cùng cô nhìn thấy ánh bình mình trên đất nước mình lại là ở trên đường cao tốc thế này. Dọc đường hai người ngồi trong xe không hề nói chuyện, Hám Sinh từ lúc lên xe chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên bị để lại phía sau, thật không rõ ai mới là người bỏ rơi ai.
Sân bay hàng đầu của thành phố B dù sáng sớm mà đại sảnh vẫn đông như thường, nơi này dường như không bao giờ vắng bóng người. Bọn họ đến sớm mấy chục phút, gửi đồ, lại mất một chút thời gian làm thủ tục, cuối cùng còn lại hai mươi phút, hai người ngồi trong đại sảnh, ngồi rất gần nhau.
Cuối cùng, trong đại sảnh vang lên tiếng thông báo bằng tiếng Anh về việc bắt đầu kiểm tra thủ tục chuyến bay của Hám Sinh. Nhìn dòng người xếp thành hàng trước cửa vào phòng chờ, Đông Dạ Huy vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Anh biết Hám Sinh nhất định không rõ đi máy bay cần những thủ tục thế nào.
Đợi cho đoàn người kiểm tra thủ tục đã vào bên trong gần hết Đông Dạ Huy vẫn nhìn xuống đất nói “Hám Sinh, đi thôi, phải kiểm tra thủ tục.”
Chỉ còn vài người đứng trước cửa kiểm tra, trước mặt Hám Sinh cũng chỉ còn một người đang kiểm tra thủ tục, cuối cùng cũng đến lượt cô, bọn họ đứng trước vạch màu vàng, Đông Dạ Huy đứng bên cạnh Hám Sinh, mắt vẫn nhìn qua nơi khác rồi bỗng nhiên mở miệng “Hám Sinh, nếu bây giờ tôi quỳ xuống xin lỗi em ngay tại đây, em có thể quên đi những chuyện sai trái tôi từng làm với em được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Giọng nói của anh không lớn, mơ hồ như không có thật, Hám Sinh không dằn lòng được quay đầu lại, Đông Dạ Huy cách cô hai bước chân, trước mặt bao nhiêu người, quỳ xuống ngay trước mặt cô.
Người đàn ông này là người rất giữ thể diện, anh có bao nhiêu kiêu ngạo, anh có bao nhiêu ích kỉ, mấy năm nay ở trong tù Hám Sinh đã nhận thức chuyện này rất rõ ràng, vậy mà lúc này người đàn ông ích kỷ bạc tình kia lại vứt bỏ tất cả sự tôn nghiêm quỳ xuống trước mặt cô và nói “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?” Hám Sinh trừng mắt nhìn anh. Đại sảnh rộng lớn, những người đi qua đi lại đều dừng lại nhìn họ. Đứng trong không gian bao la cùng với ánh mắt của mọi người chú mục vào mình, đầu óc Hám Sinh đã có chút mơ hồ choáng váng.
Trong mắt Đông Dạ Huy có mấy tia sáng lấp lóe, Hám Sinh nhìn thẳng vào đôi mắt anh một lúc lâu, phản ứng của cô vẫn chậm chạp, môi cô run run. Đông Dạ Huy vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn cô chăm chú, ngay lúc Hám Sinh chuẩn bị mở miệng, chẳng chờ cho Hám Sinh kịp nói những lời trong miệng thành tiếng, anh nhẹ nhàng nâng chân phải, thoải mái đứng lên, sau khi đứng dậy anh còn thuận tay phủi bụi bám trên đầu gối, dáng vẻ ung dung thoải mái.
Đông Dạ Huy đứng trước mặt Hám Sinh nói “Hám Sinh, tôi biết em không quên được những chuyện đó, chuyện của chúng ta đã không còn lối về, em hãy bảo trọng.”
Có lẽ đã trải qua đau khổ, thương tâm tột cùng, Hám Sinh ngược lại không hề có một tia cảm xúc dao động nào, thật ra cô muốn nói cho người trước mắt biết rằng: Cô không tiếc năm năm trong tù, thứ khiến cô thất vọng chính là trong năm năm cô ở trong cái trại giam ấy anh không hề đi thăm cô lấy một lần, cô không màng việc anh lợi dụng cô, thứ khiến cô sợ hãi thực sự là bị người ta chán ghét và bỏ rơi.
Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hám Sinh như bị đè nặng đến trào máu, mới vừa rồi trong mắt cô còn thoáng hiện lên một tia hy vọng, nhưng lúc này cô hoàn toàn thấu triệt, vừa rồi người đàn ông này quỳ xuống trước mặt cô cũng chính là vứt bỏ cô một cách triệt để nhất, hoàn thiện nhất. Đông Dạ Huy quỳ xuống, không phải là quỳ cho Hám Sinh, mà là quỳ cho chính bản thân anh, có như vậy sau này khi nhớ đến chuyện ngày hôm nay, anh có thể tự nhủ rằng anh đã cố hết sức, chỉ do Hám Sinh đến cuối cùng vẫn không chịu tha thứ cho anh mà thôi.
Tuy Hám Sinh rất ngốc, có thể cô không hiểu người khác, nhưng cô đã đi guốc trong bụng Đông Dạ Huy.
Tinh thần chịu thêm đả kích, Hám Sinh gần như ૮ɦếƭ lặng, cô máy móc quay người đi vào cửa kiểm tra, động tác có phần khó nhọc đưa vé kiểm tra, sau đó từ từ đi về phía trước, vẻ mặt ngẩn ngơ, không hề quay đầu lại.
Đông Dạ Huy nhìn Hám Sinh đi vào, đến khi thấy cô khuất dạng sau cánh cửa anh mới xoay người quay đầu rời đi.
Bên ngoài sân bay mặt trời đã bắt đầu ló rạng, ở phía đường chân trời xa xa là một vùng mây thẫm sắc đỏ, vừa giống màu đỏ của máu lại vừa giống cảnh sắc của chốn bồng lai tiên cảnh. Một cơn gió ban mai thổi qua, mang theo không khí trong lành nhưng lại lạnh lẽo như băng. Đông Dạ Huy ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời rực rỡ đang lên ở đường chân trời, anh hít sâu một hơi, từ nay về sau, ở thành phố này sẽ không còn có người tên là Hám Sinh nữa.
Vĩnh biệt, Hám Sinh.
Hám Sinh đang ngồi trên máy bay, bỗng có tiếng trẻ con khóc nháo vang lên bên tai, cô đột ngột bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang ngồi trong khoang hành khách, vây quanh cô là những con người mang chủng tộc xa lạ, gương mặt xa lạ, ngôn ngữ cũng xa lạ, trong lòng cô dâng lên cảm giác e ngại, người phụ nữ nước da ngăm đen ngồi bên cạnh đang dùng thứ tiếng nước ngoài lạ lẫm dỗ dành đứa con đang không ngừng khóc quấy trong lòng.
Hám Sinh suy nghĩ rất lung: Tại sao mình lại ở đây, mình đang đi đâu. Trong lúc cô đang cảm thấy mọi thứ thật hỗn loạn, bên tai cô chợt vang lên giọng nói của mẹ, không nghe rõ được bà nói gì, chỉ biết rằng bà đang nhắc đi nhắc lại một câu gì đó, khiến trong lòng người ta cảm thấy nôn nóng bất an.
Hám Sinh kiên định đứng lên khỏi chỗ ngồi, trong lòng cô không ngừng tự nhủ: Từ trước tới giờ tôi chưa từng tự quyết định chuyện gì, sự sắp đặt của các người cũng chưa từng cho tôi được sống vui vẻ.
Hám Sinh chạy đến cửa, một cô tiếp viên hàng không chặn trước mắt cô, giữ lấy tay cô nói với cô bằng ngôn ngữ mà cô không hiểu. Hám Sinh càng sợ hãi hơn, cô đẩy cánh tay của cô tiếp viên hàng không, thục mạng thoát khỏi khoang máy bay. Cô tiếp viên hàng không phía sau càng không ngừng gọi với theo, cô càng chạy nhanh hơn, giống như đang bị ma đuổi vậy.
Từ nay về sau, Hám Sinh sẽ biến mất thật sự khỏi thành phố B. Cô lên một chuyến bay khác, nơi cô đặt chân đến không phải là thành phố Toronto rộng lớn của đất nước Canada nữa.
Đông Dạ Huy trở lại công ty làm việc, đang trên hành lang đến văn phòng tình cờ gặp Đỗ Thành, Đỗ Thành hỏi anh “Cậu đưa cô ấy đi rồi?”
Đông Dạ Huy gật đầu “Ừm.”
Đông Dạ Huy vẫn tiếp tục đi về phía trước, trong giây phút đi qua người anh, Đỗ Thành cất giọng rất khẽ, không mặn không nhạt hỏi một câu “Hám Sinh, bây giờ trông thế nào?”
Đông Dạ Huy đang đi liền dừng lại một lát “Cô ấy rất gầy.”
Sau đó anh và Đỗ Thành lướt qua nhau, ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa kính hành lang, trùm lên hai người bọn họ kéo thành hai bóng người thật dài.
Trước giờ tan ca buổi chiều, Đỗ Thành cố ý tìm gặp Đông Dạ Huy hỏi xem anh đưa cho Hám Sinh bao nhiêu tiền, Đông Dạ Huy nói anh đưa cho hai vạn tệ, Đỗ Thành đưa cho Đông Dạ Huy một tờ chi phiếu, Đông Dạ Huy cầm lấy rồi chẳng nói gì, đặt vào góc sâu nhất trong ngăn kéo dưới bàn làm việc.
Ngày hôm sau hai công ty mà bọn họ vừa ký hợp đồng hợp tác liền cùng nhau dẫn đoàn sang Châu Âu, nơi có nhà máy điện chạy bằng sức gió để khảo sát.