“Anh muốn gặp ba mẹ em trước?” Vân Ly lúng túng hỏi lại.
Nhớ tới tính Vân Vĩnh Xương, Vân Ly dám khẳng định ba sẽ làm khó anh đủ đường.
Bất kể là vì anh muốn tốt cho cô hay còn nguyên nhân khác, Vân Ly vẫn không cho rằng đây là một cách hay.
Trong mắt cô, Phó Thức Tắc không đáng phải nhận lời chỉ trích của bất kì ai.
Vân Ly do dự: “Để sau được không anh, ba mẹ em hơi bảo thủ, có khi vừa ra mắt đã giục cưới rồi.” Cô cắn môi: “Hơn nữa, ba mẹ em nghĩ con gái dùng dằng không kết hôn sẽ mất giá.”
Phó Thức Tắc từ chối cho ý kiến, chỉ gật đầu thuận theo.
Như thế tiến triển tình cảm của hai người bị chặn đứng trước vấn đề phụ huynh, lòng Vân Ly chợt chùng xuống.
Thoáng nhìn ánh mắt cô, Phó Thức Tắc lẩm bẩm: “Tư tưởng của anh cũng khá bảo thủ.”
“...”
“Vừa gặp lần đầu tiên đã muốn giục cưới rồi.” Anh còn đang ghi chép, mắt cũng không ngước lên, giọng trêu chọc: “Mong em bỏ qua cho.”
Nghe vậy Vân Ly cũng bật cười: “Vậy thì anh giục đi.”
Phó Thức Tắc cười hỏi lại: “Em sẽ đồng ý chứ?”
Thấy sự tập trung của anh vẫn chưa rời khỏi trang giấy, Vân Ly nhìn anh chằm chằm, cố ý làm ra vẻ trịnh trọng: “Không đồng ý.”
Đáp án trong sở liệu, nhưng Phó Thức Tắc vẫn vì thế mà dừng công việc, ánh mắt chạm nhau hai giây, anh nói như có điều suy nghĩ: “Chắc là em cũng tương đối bảo thủ nhỉ?”
Vân Ly: “Ừm.”
“Vậy em giục cưới anh đi.” Phó Thức Tắc ngả người dựa ra sau ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, anh khẽ cười: “Anh sẽ đồng ý.”
Tối đó, sau khi Phó Thức Tắc đưa Vân Ly về đến dưới lầu, cô lại đứng yên không chịu đi lên.
Phó Thức Tắc chiều theo, nắm tay cô đi dạo quanh tiểu khu.
Sinh nhật lần này của Trần Kim Bình làm anh nhớ tới một chuyện, buông mắt nói với Vân Ly: “Bù cho em hai lần sinh nhật.”
Hai lần sinh nhật gần đầy nhất của Vân Ly, đều không có anh.
Phó Thức Tắc: “Hai điều ước nhé.”
Vân Ly thoáng sửng sốt, lập tức nhắm mắt lại, hai tay nắm lại để trước cằm, chân thành nói: “Vậy em ước sang năm A Tắc có thể chúc mừng sinh nhật em.”
“...” Phó Thức Tắc cười: “Lãng phí một điều ước rồi.
Đương nhiên là anh sẽ ở bên em.”
“Thế thì em muốn đổi cái khác, ước rằng mỗi năm A Tắc đều có thể chúc mừng sinh nhật em.” Cô nhìn anh đầy mong đợi, Phó Thức Tắc cũng nhìn cô, nói: “Anh sẽ mãi mãi ở bên em.”
“Điều ước thứ hai thì sao?”
Vân Ly giữ nguyên động tác vừa rồi, trịnh trọng nói: “Ước rằng mỗi năm A Tắc đều có thể chúc mừng sinh nhật em.”
“...” Phó Thức Tắc cười: “Hai điều ước giống hệt nhau mà.”
Vân Ly mở to mắt, ôm lấy eo anh: “Bởi vì, em rất mong điều ước đó được thực hiện.”
Vậy nên dù tất cả các điều ước đều là một cũng không sao hết.
Chỉ cần nó trở thành sự thật, những điều ước khác chẳng còn quan trọng nữa.
Phó Thức Tắc còn chưa lên tiếng, một tiếng gọi như sấm nổ thình lình vang lên.
“Vân Ly.”
Vân Ly ૮ɦếƭ cứng tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Bình thường thì đến giờ này Vân Vĩnh Xương sẽ không ra ngoài, nên cô mới dám cả gan để Phó Thức Tắc tiễn tới dưới chân tiểu khu.
Vân Vĩnh Xương đi ra từ trong chỗ tối, sau khi thấy rõ Phó Thức Tắc, sắc mặt ông càng lạnh lùng, còn không thèm nhìn anh mà chỉ nói với Vân Ly: “Con nói chia tay rồi là lừa ba đúng không? Còn bắt tay với Vân Dã lừa ba nói bạn trai con là trợ giảng của nó?”
Lần gặp thứ hai, thái độ của Vân Vĩnh Xương với Phó Thức Tắc vẫn khắc nghiệt như trước.
Vân Ly ngẩng phắt đầu lên, giận dữ muốn phản bác.
Nhưng lại bị Phó Thức Tắc đè lại, anh đáp rất tự nhiên: “Cháu chào chú ạ, sau khi cháu quay lại trường có đảm nhiệm vị trí trợ giảng cho một số môn trong chương trình học.”
Nghe anh trả lời, Vân Vĩnh Xương hiểu ý, thái độ cũng hòa hoãn hơn, nhưng vẫn chưa quên chuyện anh từng nghỉ học, hỏi: “Cậu về học lại rồi à?”
Phó Thức Tắc gật đầu.
“Bao giờ cậu tốt nghiệp?”
“Sang năm ạ, cùng ra trường với Ly Ly.”
“Tìm được việc chưa?”
“Tạm thời chưa chắc chắn nhưng chắc là sẽ ở lại trường Bách khoa Tây Phục giảng dạy ạ.”
“Ồ, sao tự nhiên cậu lại quay lại trường?” Vân Vĩnh Xương không vì những thành tựu trong nghiên cứu của anh mà buông lỏng, vẫn tiếp tục làm khó Phó Thức Tắc.
Phó Thức Tắc nghiêng đầu nhìn Vân Ly: “Cháu muốn chịu trách nhiệm với Vân Ly, muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.”
Anh thẳng thắn: “Lần trước để lại ấn tượng xấu với chú, nên lần này cháu định chờ nhận học vị tiến sĩ thì mời chú tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cháu.”
Chàng trai trước mặt ứng đối chân thành tự nhiên, không kiêu căng cũng chẳng tự ti, trông cũng có vẻ là người hiền lành ngay thẳng.
Vân Vĩnh Xương đã không giận như trước, nhưng vẫn tỏ thái độ của người cha: “Con gái tôi rất tốt, đây là những chuyện cậu phải làm, là đàn ông phải có trách nhiệm với gia đình.” Ông dừng lại, “Nhưng thôi, không cần để đến lễ tốt nghiệp.”
Phó Thức Tắc: “Nếu chú không phiền, hai ngày nữa cháu định tới nhà chào hỏi ạ.”
Vân Vĩnh Xương: “À, cậu vẫn đang ở trường đúng không.
Thế thì thứ Sáu đi, hôm đó để Ly Ly đến đón cậu, tiện Vân Dã cũng về nhà, cùng ăn bữa cơm.”
Vân Ly: “...”
Không nhiều lời với Phó Thức Tắc nữa, Vân Vĩnh Xương đưa Vân Ly về nhà.
Về đến nhà, Vân Ly vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Ba, ba không thể nói chuyện với người khác hòa nhã một chút sao?”
Thấy con gái đã trong tư thế muốn cãi nhau, Vân Vĩnh Xương hơi cao giọng: “Ba không hòa nhã chỗ nào?”
Vân Ly sững sỡ, tủi thân đáp: “Lần trước ba đối xử với Doãn Dục Trình tốt lắm mà, chẳng lẽ ba thực sự muốn con chung sống cả đời với một người con không thích ư?”
Vân Vĩnh Xương không nói gì.
Vân Ly đá giày, đi vào phòng bếp rót một cốc nước lạnh để mình bình tĩnh lại.
Dương Phương nghe tiếng hai ba con lời qua tiếng lại, vội vàng đi đến cửa phòng bếp, lần này Vân Vĩnh Xương không muốn cãi nhau với Vân Ly, ông nghiêm mặt nói: “Rót cho ba cốc nước.”
Vân Ly cự lại: “Con không rót đâu.”
Thấy cô lì như trâu, Vân Vĩnh Xương chỉ tự cảm thán mình đã già, yên lặng tự đi rót nước, ông hỏi Vân Ly: “Sao cậu ấy lại tạm nghỉ học vậy?”
Vân Ly không muốn nhắc đến chuyện này lắm, định không trả lời nhưng Vân Vĩnh Xương trừng mắt: “Con muốn lúc cậu ta đến nhà ba tự hỏi có phải không?”
“...”
Vân Ly liến thoắng: “Anh ấy có một người bạn thân từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, người bạn đó bị bệnh, vốn ngày nào anh ấy cũng tận mắt nhìn người bạn đó uống thuốc, nhưng người bạn lại lén nhổ ra.
Sau bệnh tình nghiêm trọng người bạn đó nhảy lầu tự tử.
Anh ấy cảm thấy do mình bất cẩn không kiểm tra anh bạn đó có uống thuốc không nên luôn tự trách.
Người bạn đó nhảy lầu ở ngay đại học Bách khoa Tây Phục, từ lúc đó anh ấy vẫn bị ám ảnh về trường.”
Vừa dứt lời, cả Vân Vĩnh Xương và Dương Phương đều trầm mặc, Dương Phương thở dài: “Hai đứa bé đáng thương.”
Thấy ba mẹ đã phần nào hiểu cho Phó Thức Tắc, tâm trạng Vân Ly lập tức tốt hơn, cô nhìn chằm chằm Vân Vĩnh Xương, vẻ lạnh lùng của ông đã vơi đi ít nhiều: “Sau đó hai đứa làm hòa thế nào? Chuyện cậu ta nói tối nay là thật à?”
“Vâng ạ, anh ấy cảm thấy ba phản đối chuyện hai chúng con, anh ấy cũng muốn cho con gái ba cuộc sống tốt hơn.” Hai năm nay Vân Ly đã cải thiện được khá nhiều về cách ăn nói, lời cô như có ý dẫn dắt: “Ba, ba là người hiểu đạo lí, ba hẳn cũng hiểu chuyện này đâu có liên quan đến anh ấy, phải không?”
“Ba ngẫm lại xem, giả sử như Vân Dã vì con mà...” Vân Vĩnh Xương lườm cô, Vân Ly ngậm miệng, “Nếu em trai con mà thế, có khi con cũng suy sụp tình thần mất tám năm, mười năm mất.”
“Cũng coi như là một đứa trọng tình nghĩa.” Vân Vĩnh Xương không đánh giá nhiều, đi ra khỏi bếp.
Hai ngày sau đó, Vân Vĩnh Xương không hề hỏi cô chuyện Phó Thức Tắc nữa, Dương Phương thì ngược lại, năm lần bảy lượt hỏi cô Phó Thức Tắc thích ăn gì, thứ Sáu bà đi chợ sớm mua không biết là bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn về.
Hôm đó, cả hai người đều về nhà từ trưa, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không còn chút bụi.
Lúc đến đón Phó Thức Tắc ở trường, Vân Ly thoáng sửng sốt, anh ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng với quần âu tươm tất, phối thêm đôi giày da, trên tay cầm rượu, trà và thuốc lá.
Vốn Vân Ly chỉ coi đây là bữa cơm mà thôi.
Miệng cô khô khốc: “Sao hôm nay anh chuẩn bị nhiều đồ thế?”
“Đồ mẹ anh chuẩn bị giúp, mẹ bảo anh thay mẹ gửi lòng biết ơn.” Phó Thức Tắc nói, anh theo thói quen lại gần hôn Vân Ly một cái: “Em đã cất công như thế, anh cũng không muốn để mình thua kém được.”
Vân Dã chỉ cảm thấy mình lại vừa ăn trọn 10000 điểm bạo kích.
Vân Ly nhắn nhở anh, “Đừng hôn, Vân Dã đang ngồi phía sau.”
Vân Dã: “...”
Lúc này Phó Thức Tắc mới chú ý đến sự tồn tại của Vân Dã, vẻ mặt anh bình tĩnh đưa quà cho cậu: “Em để ra sau đi.”
Vân Dã nhận lấy, tiện tay bỏ ra hàng ghế sau, Phó Thức Tắc nhìn lướt qua, “Túi màu lam là cho em đấy.”
Vân Dã đang ỉu xìu lập tức bừng sức sống, hai mắt phát sáng: “Giờ em mở luôn được không ạ?”
Vân Ly: “Vân Dã, em dè dặt một chút có được không?”
Vân Dã: “Nam tử hán như em có gì mà phải dè dặt.”
Dứt lời, cậu em nhanh nhẹn bóc hộp quà, sau khi thấy món đồ bên trong thì không kìm được vui vẻ reo lên một tiếng.
Vừa đúng lúc cột đèn giao thông trước mặt chuyển sang đèn đỏ, ánh mắt Vân Ly chạm đến ý cười nơi đáy mắt người kia, cô cong môi hỏi: “Vậy em có quà không?”
Phó Thức Tắc “ừ” một tiếng, đẩy bàn tay đang duỗi của Vân Ly ra: “Nhưng không cho em bây giờ đâu.”
"..."
Vân Ly không biết anh đã chuẩn bị quà gì cho mình mà bí mật như vậy, cô bật cười hỏi: “Thế khi nào anh mới tặng em đây?”
Phó Thức Tắc không trả lời trực tiếp: “Lúc nào tới thời điểm thích hợp.”
Một trong số những món quà Phó Thức Tắc mang theo là quà ba mẹ anh gửi tặng vợ chồng Vân Vĩnh Xương và Dương Phương.
Bên trong còn kèm theo một phong thư viết rõ họ hiện tại đang đi công tác, cho nên lần này không ghé chào hỏi được, hi vọng vợ chồng ông Vân thứ lỗi.
Đối phương lễ nghĩa chu toàn, cho nên trong cả buổi trò chuyện ba cô cũng đáp lại khách sáo, lịch sự, không nói một câu nặng lời nào.
Tuy nhiên thay vào đó suốt bữa ăn ba cô đều kéo Phó Thức Tắc uống hết ly này tới ly khác.
Cô muốn ngăn cản, ba cô lại như hoàn toàn không nhìn thấy thái độ của con gái, chăm chăm rót hết ly này tới ly kia cho Phó Thức Tắc.
Vân Dã ngồi một bên cũng tóm áo cô, lặng lẽ ra dấu ngăn cản.
Vân Ly đành ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
Vân Dã lén lút nhắn tin cho cô: [Chị cũng phải để cho ba và anh rể uống với nhau một trận chứ.
Đừng xen vào.
Tính cách ba là thế mà.]
Vân Ly: [Nhưng dạ dày anh rể em không tốt.]
Vân Dã: [Thế thì… được rồi… em đỡ anh ấy hai ly.]
Quá trình sau đó diễn ra suôn sẻ hơn Vân Ly tưởng tượng.
Vân Vĩnh Xương vỗ vỗ bả vai Phó Thức Tắc, lặp đi lặp lại với anh Vân Ly là cô gái ưu tú thế nào, dặn dò anh nhất định phải đối xử với cô thật tốt.
Đến khi bữa ăn kết thúc, cả nhà ngồi quây quần trước bàn trà, Vân Vĩnh Xương chân thành hỏi chàng trai trẻ: “Tuổi Ly Ly nhà chúng tôi cũng không còn trẻ nữa.
Cậu cũng sắp tốt nghiệp.
Tương lai đã có dự định gì chưa?”
Theo cách hiểu của Vân Ly câu này chỉ thiếu điều nói thẳng ra sáu chữ “Hai đứa kết hôn nhanh đi.”
Cô nhìn dáng vẻ Phó Thức Tắc, có vẻ không đứng vững nổi nữa, nhưng vẫn kiên trì ngồi thẳng, chăm chú lắng nghe, cần cổ anh đỏ ửng vì men rượu.
Vân Vĩnh Xương gằn từng chữ nói: “Tư tưởng của lớp người già chúng tôi có hơi khác giới trẻ các cậu.
Với chúng tôi tình yêu không phải trò đùa, chúng tôi thân là cha mẹ, thái độ đối với chuyện chung thân đại sự của con gái đương nhiên nghiêm túc và nghiêm khắc hơn cậu rất nhiều.”
“Ba.” Vân Ly lên tiếng, giọng điệu có chút oán trách.
Vân Vĩnh Xương không thèm để tâm, chỉ chăm chú nhìn Phó Thức Tắc: “Cậu Thức Tắc này, con gái tôi là đứa khá bướng bỉnh.
Kể cả tôi cũng không nói lại được con bé, nhưng là đàn ông, cậu phải suy nghĩ thật kĩ về tương lai của hai đứa.”
Vân Ly không thích nhất chính là tính cách này của ba, lúc nào cũng muốn thay cô quyết định tất cả.
Cô cũng không thích cái suy nghĩ áp đặt, cho rằng cô chỉ là người yếu đuối bắt buộc phải dựa dẫm, ỷ lại vào người khác mới sống được, ghét cái ý nghĩ đàn ông là người quyết định, người chịu trách nhiệm, phụ nữ phải thuận theo.
Cô đang định phản bác lại thì Phó Thức Tắc đã nhanh hơn, nắm chặt lấy tay cô, tựa như anh hiểu ý nghĩ của Vân Ly, muốn trấn an cô, an ủi cô.
Do uống nhiều rượu, tốc độ nói của anh chậm rãi hơn so với bình thường, từng chữ rõ ràng, mạch lạc.
“Cháu với Ly Ly sẽ cùng chịu trách nhiệm về tương lai của hai đứa.”
Tình yêu của hai người không nên để người thứ ba ra bất kì một quyết định gì, cũng không nên để một người nào khác chen vào đòi ra quyết định.
Đây là tình yêu của hai người họ, chỉ thuộc về riêng hai người.
Sau khi tiễn anh xuống lầu, Vân Ly vẫn còn nghĩ mãi về những gì Phó Thức Tắc nói ban nãy.
Vân Ly luôn cực kì phản cảm với sự coi thường và cái nhìn phiến diện, vô lí của ba về năng lực của mình, cùng sự kiểm soát đến mức thái quá của ông đối với con cái.
Trước khi diễn ra buổi gặp mặt này, cô thật sự đã khá lo lắng, sợ rằng Phó Thức Tắc vì muốn lấy lòng ba cô, mà hùa theo quan điểm của ông, mà như ba cô hay nói: Anh là đàn ông, anh phải là người cáng đáng tương lai của hai người, phải là chủ gia đình, người ra quyết định.
Cô ghét cay ghét đắng cái quan niệm cổ hủ ấy.
Trước nay Vân Ly luôn sống một cách độc lập, dù ba cô lúc nào cũng dùng những lời lẽ cay nghiệt phê phán cô, chê bai cô hướng nội, giao tiếp vụng về, nhưng sự thực Vân Ly vẫn tự lực cánh sinh làm được rất nhiều việc.
Từ năm nhất đại học, cô đã có thể tự chi trả sinh hoạt phí và học phí của mình.
Một mình đến Nam Vu và nước Anh xa xôi học tập, nghiên cứu.
Còn tự kiếm được một công việc đúng chuyên ngành học, mức lương ổn định, hơn hết cô còn tìm được một người con trai mình yêu và anh cũng yêu thương, trân trọng mình hết mực.
Cô không muốn việc của mình bị người khác quyết định thay.
Lời đáp lại của Phó Thức Tắc khi nãy hoàn toàn không biến cô thành một kẻ phụ thuộc vô dụng, mà đặt cô ở vai trò quan trọng và bình đẳng trong quan hệ giữa hai người.
Cô là một nửa không thể thay thế để tạo nên hạnh phúc của cô và anh.
Vân Ly ôm lấy cánh tay anh, bước chân anh không còn bình ổn, vững chãi như ngày thường, thoáng lảo đảo, cô nhón chân hôn lên má Phó Thức Tắc.
Anh cong môi cười: “Sao thế?”
“Muốn hôn anh thôi.” Vân Ly bước nhanh đến trước mặt anh, ngước nhìn Phó Thức Tắc, phía xa xa sau lưng anh, vầng trăng khuyết sáng trong, thuần khiết, đẹp đẽ đến nao lòng.
“Em nghĩ sao?” Hơi ấm từ anh phả lên cổ cô: “Về tương lai hai chúng mình? Em định lúc nào mới ra quyết định đây?”
“Anh nói trước đi, để em tham khảo thử.” Bị chất giọng ấm áp thầm thì một cách đầy thâm tình của anh làm bối rối, cô cười, đẩy cằm anh ra xa một chút.
Cô dùng lực tương đối mạnh, anh sờ nơi bị cô đẩy ra, bật cười: “Tốt nghiệp thì sao?”
Không bao lâu nữa họ đã tốt nghiệp rồi.
Khoảnh khắc hiện tại nói mấy lời này, khó tránh khiến Vân Ly cảm thấy do đêm nay ba cô đặt áp lực lên Phó Thức Tắc, hối thúc anh kết hôn sớm..
Cô nhíu mày nói: "Anh không cần để ý đến những lời ba nói.
Ba mẹ em cũng yêu nhau gần ba năm mới tiến tới hôn nhân.
Em cảm thấy tiến độ giữa chúng ta như hiện tại là thích hợp…”
Phó Thức Tắc không hề dao động, lặp lại câu vừa rồi : "Tốt nghiệp có thể đưa ra quyết định được rồi."
Đôi mắt anh mang theo vẻ ngà ngà say, nhưng đôi con ngươi lại cực kì thanh tỉnh, chăm chú nhìn cô.
Nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen huyền, sâu thẳm đó, cô bỗng có chút hồi hộp, cẩn thận suy nghĩ lại, từ giờ đến lúc tốt nghiệp còn chưa tới nửa năm.
Cô thăm dò hỏi: "Nhưng quyết định cái gì mới được?"
Phó Thức Tắc: "Nếu em cảm thấy quá nhanh, chúng mình có thể đính hôn trước."
Mặt Vân Ly không đổi sắc nói: "Khoảng cách giữa thời gian đính hôn đến lúc kết hôn là bao lâu?"
Người bên cạnh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Vân Ly nhìn dáng điệu kia, chắc chín phần mười là anh chàng nào đó đang chuẩn bị bịa ra một đáp án gạt cô: “Không chắc chắn… có thể là một đến hai tháng.”
"..."
Thậm chí anh chàng họ Phó nào đó còn mặt dày mày dạn bổ sung: “Nếu em cảm thấy lâu quá thì một đến hai ngày sau kết hôn luôn cũng được.”
Thế thì khác quái gì cưới luôn và ngay????
“Anh cũng sợ em yêu anh lâu quá, lại không muốn chịu trách nhiệm với anh.” Phó Thức Tắc nhớ lần trước cô rõ ràng qua loa lấy lệ, không chịu quan tâm anh.
Nói xong, thấy đối phương vẫn im lặng, Phó Thức Tắc chủ động vòng tay ôm cô, kéo Vân Ly vào trong иgự¢ mình.
Muốn tức cũng không nỡ tức nổi người này, cô có thể nghe được tiếng tim đập loạn nhịp trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
Thời khắc này, cô cũng thế.
Trái tim họ đang cùng chung nhịp đập.
Thời gian hai người được thật sự bên nhau quá ngắn, cô vẫn mạnh miệng làm cao, bướng bỉnh đáp: “Không được, em phải suy nghĩ kĩ việc này đã.”
Phó Thức Tắc: Vậy em cứ nghĩ đi.”
Nói xong, anh lại dí sát bên tai trái có cô, khẽ giọng thì thầm.
Rõ ràng cô có thể nghe được tiếng gió xào xạc xung quanh nhưng lại chẳng thể nghe thấy chất giọng trầm thấp quen thuộc của anh.
Cô chẳng thể nghe được dù chỉ một chữ.
Anh vẫn đang thì thầm nói gì đó, tựa như đang thuyết phục cô.
Vân Ly cảm thấy anh say đến nỗi không còn tỉnh táo nữa, kiên nhẫn nói: “Em không nghe rõ.”
Phó Thức Tắc thực sự đã say đến đầu óc mơ hồ, mấy giây sau, tròng mắt ௱ôЛƓ lung liếc nhìn chằm chằm vành tai trắng nõn của cô, giật mình bật cười: “Ồ nói nhầm tai rồi.”