Đã hơn hai năm không ghé hàng ăn khuya, Vân Ly ngồi trên ghế nhựa, nhìn menu đơn giản ép plastic.
“Muốn ăn gì?” Phó Thức Tắc hỏi cô.
Vân Ly không nghĩ nhiều, bản thân cô ăn tương đối ít, mục đích chính hôm nay chủ yếu là đến thanh toán.
“Anh cứ chọn đi.” Vân Ly đưa lại menu cho anh, “Chọn mấy món anh thích là được.”
Phó Thức Tắc vào khu nguyên liệu chọn mấy đồ ăn chế biến tại chỗ, vừa trở lại ghế, điện thoại không ngừng rung lên, anh liếc mắt nhìn qua rồi bỏ thằng vào trong túi.
“Sao anh không nghe máy?” Vân Ly hỏi.
Phó Thức Tắc: “Phó Chính Sơ gọi.”
“Chưa nói với em.” Phó Thức Tắc từ tốn nói: “Nó thi nghiên cứu sinh rồi, đậu vào trường của em.”
“...”
“Muốn gặp thằng nhóc không?” Phó Thức Tắc hỏi cô.
Sau khi hai người chia tay, Phó Chính Sơ vẫn quan tâm, gọi điện hỏi thăm cô nhiều lần.
Nhưng cũng vì đã chia tay với Phó Thức Tắc, cô không tiện trả lời nhiều, thậm chí còn nhiều lần không trả lời tin nhắn của cậu nhóc.
Dần dần, hai người cũng chẳng còn liên lạc.
Trong lúc chờ Phó Chính Sơ tới, Vân Ly không ngừng lo lắng, cố gắng sắp xếp câu chữ để chút nữa nói chuyện.
Phó Thức Tắc thấy cô luống cuống vậy, như có điều suy nghĩ, anh nhàn nhạt nói: “Lúc gặp anh, em cũng hồi hộp như thế à?”
“...”
Anh đề cập đến vấn đề mấu chốt, Vân Ly lập tức hoàn hồn, uống một ngụm nước, nhỏ nhẹ đáp: “Cũng bình thường.”
Phó Thức Tắc: “Thế ra là vì chuẩn bị gặp Phó Chính Sơ nên mới lo lắng vậy?”
Từ cách đặt câu hỏi cũng nghe ra người này nói ẩn ý, Vân Ly vô thức lên tiếng giải thích: “Không phải.
Chỉ là trước đây nhóc ấy luôn chủ động liên lạc với em, nhưng em cố tình lờ đi.
Nghĩ lại cảm thấy cách hành xử của mình khi đó không tốt cho lắm.”
“...”
Vân Ly đột nhiên nhớ ra, người trước mặt này còn bị cô xoá WeChat những hai lần, câu này càng nghe càng cảm thấy như đang châm chọc anh.
Càng bôi càng đen, cuối cùng Vân Ly dứt khoát ngậm miệng, thức thời ném sự việc liên quan đến Phó Chính Sơ lên chín tầng mây.
Sắc mặt người đối diện vẫn vậy, chẳng có biến hoá gì, nhưng rõ ràng áp suất không khí giảm xuống nhanh đến mức có thể cảm nhận rõ ràng.
Vân Ly vốn chẳng giỏi điều tiết bầu không khí, cũng may chưa đầy mấy phút sau, Phó Chính Sơ phóng xe máy điện phi tới.
Cậu nhóc này vẫn hệt như ngày đó, dáng vẻ hoạt bát, mặt mũi trong sáng, tính cách thẳng thắn, hào sảng.
Đôi mắt hạnh to tròn vừa thấy Vân Ly lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ, thân thiết.
“Chị Ly Ly!!” Phó Chính Sơ vừa dừng xe, lập tức gọi to tên cô.
Cậu nhóc bước nhanh xuống xe, ngồi xuống bên cạnh Vân Ly: “Đã lâu không gặp chị.
Năm ngoái cậu út nói với em chị xuất ngoại rồi.
Giờ chị về nước công tác à?”
Vân Ly nhìn cậu nhóc, cong môi cười: “Ừ, chị đang thực tập ở Tây Phục.”
Hai chị em hàn huyên mấy chuyện lặt vặt.
Cũng vì thế mà Vân Ly biết được, bạn cùng phòng của cô - Đường Lâm đang theo đuổi Phó Chính Sơ.
Đường Lâm cũng đang tìm việc ở Tây Phục, định dùng nhất cự li, nhì tốc độ cưa đổ crush.
Phó Chính Sơ và Vân Ly trò chuyện rôm rả, vui vẻ, Phó Thức Tắc không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi nghe hai người cười đùa.
Đến khi ăn hết đồ ăn, Phó Thức Tắc lại vào bên trong gọi thêm vài món.
Thấy bóng lưng Phó Thức Tắc biến mất sau cánh cửa, Vân Ly mới nhỏ giọng hỏi Phó Chính Sơ: “Em biết chị xuất ngoại khi nào?”
“Năm ngoái, lúc chị vừa đi.
Em hỏi cậu út, cậu ấy nói thế.”
“...”
Tin tức cô xuất ngoại không có nhiều người biết.
Cô cũng chẳng nói với ai.
Vân Ly suy nghĩ một lúc, muốn hỏi Phó Chính Sơ tình hình ca phẫu thuật của Phó Thức Tắc, đã nhác thấy bóng anh quay lại, câu hỏi đến bên miệng, lại nuốt trở về.
Phó Thức Tắc vẫn vậy, thản nhiên, yên lặng, vẫn chẳng thích nói chuyện.
Lúc này đây, khi ba người ở bên nhau, cảm giác như quay lại lúc trước khi vừa quen biết.
Tất cả đều nhờ Phó Chính Sơ kéo họ tụ lại một chỗ.
Ăn xong bữa khuya, Phó Chính Sơ phi xe máy điện về kí túc xá.
Vân Ly có tâm sự cho nên không chú ý đến xung quanh, nhưng cô cũng có thể chú ý thấy chiếc xe điện chạy chậm hẳn: “Xe hỏng rồi hay sao ấy?”
Phó Thức Tắc bình tĩnh đáp: “Chắc sắp hết điện.”
Buổi tối, cửa phía Bắc bị đóng lại, vì vậy muốn vào trường phải đi vòng ra ngoài để đi từ cửa chính.
Tây Phục chớm bước vào đầu thu, nhiệt độ giảm dần, mùi hoa quế lơ lửng trong bầu không khí hoà cùng những cơn gió đêm se lạnh.
Đường phố không một bóng người, chiếc xe máy băng qua làn đường gồ ghề ung dung tiến về phía trước, xa xa con đường dài hun hút không thấy điểm tận cùng.
Đột nhiên, Vân Ly cảm thấy rơi vào ảo giác của chính mình.
Cô hi vọng con đường này cứ trải dài mãi, không có điểm tận cùng.
Ngồi sau lưng anh, khoang mũi được lập đầy hương thơm ngát của mùa thu cùng hương quế nhàn nhạt, cô có thể dễ dàng cảm nhận được độ ấm quen thuộc nơi anh, những tình cảm bị kìm kẹp, đè nén, những cảm xúc phủ bụi, giấu tận đáy con tim, lần nữa thoát ra, hoàn toàn không thể kiểm soát.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại, Vân Ly mới ý thức được rằng đã tới lúc nói lời tạm biệt.
Cô trèo xuống khỏi xe, Phó Thức Tắc giơ tay giúp cô bước xuống rồi lại nhanh chóng thả ra.
Vân Ly ngước nhìn anh, ánh sáng mờ ảo rơi trên khuôn mặt trắng nõn, làm nổi bật nước da trong suốt đẹp đẽ không chút tì vết… vẫn khiến người ta dễ nao lòng đến thế, có điều giữa đôi hàng chân mày kia đã bớt đi nét hờ hững, xa cách của ngày xưa.
Hai người im lặng hồi lâu.
Vân Ly nhỏ giọng nói: “Chúc anh ngủ ngon.”
Giọng anh hơi run lên, cong môi dưới, đáp: “Em cũng vậy.
Chúc em ngủ ngon.”
Lúc về đến nhà đã là rạng sáng.
Phòng khách sáng đèn, Vân Ly vừa vào đến cửa đã thấy ba cô ông Vân Vĩnh Xương mặt nhăn mày nhó, nghiêm nghị ngồi trên sofa.
Cô khoá cửa lại.
Vân Vĩnh Xương lạnh lùng hỏi con gái: “Hôm qua tại sao con không đến?”
Ông lại nhắc đến chuyện xem mắt, Vân Ly đã từ chối mấy lần, thấy ba cô không hé miệng, Vân Ly cũng dứt khoát làm lơ.
“À, con không biết hôm qua bên đó hẹn gặp mặt.” Vân Ly tháo giày, đi đến trước cửa phòng mình, “Nhưng mà dù biết con cũng sẽ không đi.”
Vân Vĩnh Xương: …
Vân Vĩnh Xương nổi nóng quát: “Con cũng đã hai bốn tuổi đầu rồi, tích cách lại hướng nội, không đi xem mắt thì sau này kết hôn kiểu gì?”
Những lời này Vân Ly đã nghe không biết bao nhiêu lần, đến mức vào tai này ra tai kia, hoàn toàn chẳng để tâm.
Thấy con gái chẳng có vẻ gì là quan tâm lời mình, Vân Vĩnh Xương cả giận quát: “Trước kia con cứ khăng khăng đòi ở lại Nam Vu với thằng nhóc nào đó, bỏ ngoài tai lời của ba mẹ, nhất định một hai không chịu về, cuối cùng chẳng phải vẫn chia tay với thằng nhóc đó hay sao? Ba và mẹ giới thiệu đối tượng cho con cũng chỉ vì…”
Lời này đã chọc đến vảy ngược trong lòng Vân Ly, cô thẳng thừng đóng sầm cửa, để mặc ba vẫn lải nhải bên ngoài.
Vân Ly không phải kiểu người có xu hướng thích tranh cãi, cũng không muốn cãi cọ vì vấn đề này, ngày mai cô còn phải đi làm, Vân Ly mệt mỏi đến trước bàn trang điểm tháo trang sức xuống.
“Con bé này sao lớn đầu rồi mà không chịu hiểu được lòng ba mẹ, lúc nào cũng khiến ba mẹ phải lo lắng, nó có thể tự mình lo tốt cho cái thân nó thì tôi với bà còn phải nhọc lòng, vất vả thế này sao?”
Vân Vĩnh Xương đang cáu gắt trong phòng khách, Vân Ly càng nghĩ càng bực bội, tính đi ra ngoài nói chuyện cho ra nhẽ với ba.
Nhưng tháo hết trang sức xong, cô lại từ bỏ suy nghĩ này.
Đối với người gia trưởng không chịu nói lý như ba cô, bất luận là cãi lộn hay phục tùng đều không phải cách giải quyết tận gốc vấn đề.
Cô nằm lì trên giường một lúc, đợi đến lúc phòng khách yên tĩnh, mới đứng dậy.
Tim cô chẳng phải sắt đá, bị ba mình nặng lời mắng mỏ như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, bực bội.
Giờ này cũng chẳng tìm được ai tâm sự, than thở.
Vân Ly đứng dậy, lấy đèn Ⱡồ₦g bằng giấy Phó Thức Tắc cho cô, thắp sáng lên.
Xong xuôi, cô tắt điện phòng mình.
Ánh sáng từ ngọn đèn xuyên qua lớp giấy mỏng, in lên tường, sáu mặt của căn phòng nhỏ được phủ đầy bởi muôn vàn những ngôi sao.
Vân Ly xoay tròn đèn Ⱡồ₦g giấy trong tay, những ngôi sao li ti theo chuyển động này mà ung dung nhảy múa.
Cô cong môi, tâm trạng đột nhiên thoải mái, vui vẻ hơn.
…
Vài ngày sau là lịch bảo vệ, Vân Ly dành liền mấy ngày điều chỉnh, kiểm tra lại toàn bộ tài liệu, cũng như sắp xếp, tổng hợp lại những đầu việc trong thời gian thực tập để tập trung viết một bài báo cáo thật gọn gàng, cẩn thận.
Kết quả chính thức sẽ có trong mấy tuần sau đó.
Trong thời gian này, Vân Ly không quên rải CV.
Buổi sáng thực tập, tối về làm báo cáo, đến lúc tổng kết cô mới phát hiện, từ tháng Bảy đến giờ, cô đã gửi CV đến hơn ba mươi công ty.
Lần lượt nhận được thông báo mời phỏng vấn rồi lại phỏng vấn thất bại.
Nhưng thậm chí cô còn chẳng có thời gian để mà sầu não.
Tổng kết xong điểm mạnh điểm yếu, nguyên nhân thất bại, cô lại sắp xếp tinh thần lập tức đến công ty tiếp theo phỏng vấn.
Sơ yếu lý lịch của Vân Ly không tệ.
Hiện tại năng lực ứng biến cũng có tiến bộ nhưng vẫn còn nhiều hạn chế, chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ cần cù, ngày đêm cắm đầu học tập và đi phỏng vấn liên tục để bù đắp những thiếu sót của bản thân.
Buổi phỏng vấn cuối cùng đã kết thúc, Vân Ly thở dài một hơi.
“Tớ cảm thấy cả người như bị hút sạch năng lượng ấy.” Vân Ly nằm ì trên giường gọi điện thoại kể khổ với Đặng Sơ Kỳ, cô ấy học bằng thạc sĩ một năm rưỡi, sang năm sẽ trở về nước, hiện tại cũng đang bắt đầu tìm công việc.
“Quả nhiên, tớ đoán không sai.” Đặng Sơ Kỳ nghe xong lịch sử đi phỏng vấn của cô bạn, cực shock: “Con mẹ nó quá miệt mài.”
“...”
Đặng Sơ Kỳ hỏi: “"Chẳng phải cậu là blogger có tầm ảnh hưởng trên trạm E còn gì? Ba cậu vẫn không đồng ý?”
“Cũng phải xem xem công việc có thích hợp hay không chứ?” Vân Ly cười cười, “Thật ra tớ cũng không nghĩ có thể kiếm được nhiều offer như thế? Ba tớ còn cảm thấy tớ tìm được việc đã là không tệ rồi.”
Vân Vĩnh Xương cảm thấy Vân Ly liên tục gặp thất bại trong các cuộc phỏng vấn, cứ đà này con gái ông sẽ chẳng mấy mà gục ngã, không gượng dậy nổi, cuối cùng vẫn phải dựa vào quan hệ của ông ta để tìm một công việc ổn định.
Vân Vĩnh Xương phiến diện áp một cái định nghĩa mà ông cho là đúng lên con gái mình, khiến Vân Ly cũng nghĩ về bản thân theo chiều hướng tiêu cực đó.
Đăng Sơ Kỳ bất ngờ hỏi: “Cậu với cậu út Hạ Hạ thế nào rồi?”
“À…”
“Không phát triển tiếp nữa à? Cậu không cảm thấy hai người rất có duyên sao? Giống như bị ông trời cố tình buộc vào với nhau ấy!” Đặng Sợ Kỳ càng nói càng hào hứng.
“Ừ.
Không.” Vân Ly lẩm bẩm đáp: “Đã lâu rồi chúng tớ không liên lạc.”
Cũng không hẳn là không liên lạc.
Cuối tuần Vân Dã về nhà, nếu không học bài thì đều sẽ cắm đầu vào làm việc, mỗi lần cô qua đó đều sẽ nhìn thấy Phó Thức Tắc.
Mỗi lần như vậy Phó Thức Tắc sẽ đưa cho cô một hộp sữa chocolate.
Vân Ly cũng cảm thấy khác thường, nhưng chỉ cần có manh nha xao động, cô sẽ lập tức tìm mọi cách đè ép nó xuống.
Cô không muốn cố gắng giải thích hành vi của Phó Thức Tắc, dù sao anh cũng là một người rất biết chăm sóc người khác.
Hàn huyên với cô bạn thân vài câu nữa, Vân Ly nhìn tấm vé trên mặt bàn, vừa hay có thể tự thưởng cho bản thân, cô thay quần áo, makeup nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Liếc nhìn bản đồ trên màn hình cũng có thể thấy khu vực xung quanh trường Đại học Bách khoa Tây Phục chật như nêm cối, nếu đi xe sẽ không tiện tiến vào trong trường.
Cô đánh xe đến gần Đại học Bách khoa Tây Phục.
…
Phó Thức Tắc chờ dưới lầu phòng ngủ tầm một vài phút thì thấy một chiếc xe lam ung dung xuất hiện.
“A Tắc.” Từ Thanh Tống kéo đôi kính râm trễ xuống, để lộ đôi mắt hoa đào phong lưu, vui vẻ cười: “Đã lâu không gặp.”
Anh chàng tiêu sái đỗ xe vào khu vực để xe, tiếng động cơ "bừm bừm" vang lên.
Từ khi Phó Thức Tắc về Đại học Bách khoa Tây Phục, hai người ít có cơ hội gặp nhau.
Thi thoảng Từ Thanh Tống đến Tây Phục có việc mới đến thăm anh một chút.
Từ Thanh Tống đi theo Phó Thức Tắc tới phòng ngủ, là phòng một người, trang trí cực kỳ đơn giản.
Chỉ có độc một cái giường, một bàn học và một chiếc tủ quần áo.
Phó Thức Tắc kéo ngăn kéo, rút hai tấm vé ra.
Từ Thanh Tống nhìn lướt qua bên trong ngăn kéo, ở góc khuất đặt mấy lọ thuốc ngủ.
Anh ta cũng chẳng lấy làm làm ngạc nhiên, cầm một lọ lên lắc lắc: “Chứng mất ngủ đã đỡ chút nào chưa?”
“Ừ.”
Từ Thanh Tống nheo mắt,: “Tối nay à? Hẹn ai thế.”
Phó Thức Tắc nhìn anh ta.
Từ Thanh Tống ngạc nhiên chỉ vào иgự¢ mình: “Tôi á?” Anh ta bật cười: “Sao tôi lại không biết nhỉ?”
“Ừ.” Phó Thức Tắc lấy hai lon bia trong tủ lạnh ra, đưa cho anh ta một lon: “Ly Ly cũng sẽ đi.”
Cảm thấy cái tên này cực kì quen thuộc, Từ Thanh Tống lùng sục lại mớ kí ức mơ hồ trong đầu, tựa như muốn chắc chắn hơn, anh ta nhíu mày, hỏi lại: “Vân Ly á?”
“Ừ.”
“...” Từ Thanh Tống trầm ngâm một lúc mới cười nói: “Không phải cậu nói đến khi lấy được học vị rồi sẽ tìm cô ấy à?”
Đây là dự định ban đầu của Phó Thức Tắc.
Rời trường hai năm, dù là thân thể hay trái tim đều bị sứt mẻ, đổ vỡ đến chẳng còn hình còn vẻ.
Anh không thích hứa hẹn, càng chẳng thích nói suông với người khác mấy lời viển vông, không chắc chắn.
Anh vốn định sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ sẽ đi tìm Vân Ly, cho dù cô ở đâu, anh cũng nhất định sẽ đến tìm cô.
“Vô tình gặp được.” Lời ít ý nhiều.
Từ Thanh Tống gật đầu hỏi: “Thái độ của cô ấy với cậu như thế nào?”
“Đi thôi.” Phó Thức Tắc không trả lời mà thúc giục ông bạn nhanh chóng đến sân vận động.”
“Không phải sáu giờ ba mươi mới bắt đầu hay sao?” Từ Thanh Tống không đồng ý.
Giờ mới bốn giờ.
Từ máy bay đáp xuống, anh ta đã phi thẳng tới đây, giờ chỉ muốn ngồi nghỉ ngơi một lát.
Phó Thức Tắc đã mở sẵn cửa, lạnh lùng liếc anh ta, Từ Thanh Tống chỉ còn nước ngoan ngoãn nhận mệnh.
Hai người đi xuống dưới lầu, mua bánh mì ở một cửa hàng tạp hoá ăn tạm.
Chờ bên ngoài sân vận động hơn ba mươi phút, Từ Thanh Tống cảm thấy không biết phải đeo cái biểu cảm nào lên mặt nữa.
Hoàn toàn cạn lời.
“Cứ chờ ở đây thế này à?” Từ Thanh Tống tìm một chỗ thoải mái tựa lưng, trêu chọc: “Vì sao không hẹn trực tiếp cô ấy đến đâu đó?”
Phó Thức Tắc: “Có thể cô ấy sẽ từ chối.”
Ố ồ quan tâm ghê nhỉ.
Tên này không chắc chắn xác suất Vân Ly từ chối là bao nhiêu, vì thế không muốn liều lĩnh.
“Tôi vốn đến tìm cậu đi ăn tối.
Giờ tự nhiên lại hoá con thỏ ngồi ở đây.” Từ Thanh Tống phụng phịu, lại tò mò hỏi thêm: “Cậu không định nói gì với tôi thật đấy à?”
Anh đến Tây Phục bất ngờ không báo trước, Phó Thức Tắc phải nhờ người khác mua thêm một tấm vé nữa.
Phó Thức Tắc: “Nói gì?”
Từ Thanh Tống nhìn thẳng vào mắt người anh em của mình, bật cười: “Cô ấy biết việc cậu muốn quay lại chưa?”
Phó Thức Tắc nghĩ ngợi một lát: “Có lẽ chưa biết.”
Hai người đợi ở cổng sân vận động cho đến tận khi hệ thống an ninh được lắp xong, có người lần lượt đi vào sân, từ chối hai người xin số mới nhác thấy bóng dáng của người kia.
Sau khi xuống xe, Vân Ly liếc nhìn đồng hồ, còn hơn hai mươi phút nữa.
Cô đi đến cửa soát vé gần đó, cô ngước lên lập tức thấy Phó Thức Tắc và Từ Thanh Tống đang đứng nói chuyện gần đó.
Giữa đám đông, hai người đàn ông này vô cùng bắt mắt.
Từ Thanh Tống thấy cô từ xa, lịch sự gật đầu chào hỏi.
Vân Ly vẫn đứng tại chỗ, không biết nên tiến lên hay không, cho đến tận khi Phó Thức Tắc nhìn về phía cô.
“Thật là trùng hợp.” Vân Ly chủ động mở lời chào hỏi: “Thì ra hai người cũng có vé.”
“Ngồi cùng nhau luôn không?” Phó Thức Tắc hỏi cô.
“Hử?” Vân Ly nhìn tờ vé, “Ồ, không chỉ định trước chỗ ngồi sao?”
“Không.”
Ba người qua cửa bảo vệ, tìm một chỗ cùng ngồi xuống.
Vân Ly ngồi bên trái Phó Thức Tắc, Từ Thanh Tống ngồi bên phải, cực kì biết thân biết phận bóng đèn, chỉ khi nào Vân Ly quay sang nhìn anh ta, anh ta mới xã giao cười lại.
Đây là một buổi lưu diễn nhạc giao hưởng cấp quốc gia, Từ Thanh Tống dựa vào ghế lơ đãng lắng nghe.
Trong chùm sáng mờ mờ ảo ảo, anh ta nghiêng đầu, bắt gặp "đôi bạn cùng tiến" không hẹn mà cực kì ăn ý ngồi thẳng tắp, có vẻ vì có mặt anh ta ở đây, nên hai người nào đó không được tự nhiên cho lắm.
Từ Thanh Tống cười thầm trong lòng, tự giác đứng lên lấy cớ đi vệ sinh.
Anh ta ung dung đi dạo một vòng bên ngoài, xong xuôi mới chậm rãi tìm đại một chiếc ghế ở hàng cuối cùng ngồi xuống.
Ngồi từ vị trí này có thể nhìn thấy rõ anh chàng Phó Thức Tắc nào đó đang nhìn trộm cô gái tên Vân Ly.
Sau khi anh rời đi, không khí giữa hai người thoải mái, tự nhiên hơn nhiều, thi thoảng Vân Ly cũng quay sang trò chuyện với Phó Thức Tắc.
Khán đài không một tiếng người, mọi người đều thưởng thức âm nhạc cực kì nghiêm túc.
Bởi vì tai trái Vân Ly không nghe rõ, cho nên khi muốn nói chuyện với cô Phó Thức Tắc thường rút ngắn khoảng cách, ghé lại gần nói chuyện.
Từ chỗ Từ Thanh Tống nhìn qua, rất giống anh ta đang hôn lên vành tai người yêu.
Tốt hơn hết anh ta không nên quay lại đó.
Ngày Vân Ly nói chia tay, vừa vặn Từ Thanh Tống ngồi ngay bên cạnh giường.
Phó Thức Tắc bị ngất vì cơn đau, phải phẫu thuật gấp, sau khi tỉnh dậy do dư âm của thuốc gây tê mà thần trí không được tỉnh táo.
Sau khi được đẩy về phòng bệnh, Từ Thanh Tống ngồi ngay bên cạnh chăm sóc anh, nhìn bàn tay gầy guộc cắm đầy ống dẫn, mũi cũng cắm đường ống oxy, vì tứ chi đều đau đớn, tê dại sau ca phẫu thuật cho nên không thể chủ động cử động được, anh chỉ có thể nằm yên bất động, cảm xúc khi đó đúng là khó nói lên lời.
Nhưng điều khiển Từ Thanh Tống ấn tượng nhất chính là, vì ca phẫu Phó Thức Tắc không thể đủ sức ngồi dậy nổi nhưng vẫn kiên trì cầm di động, gọi đi gọi lại cho Vân Ly… để cuối cùng nhận lại được là lời chia tay từ đối phương.
m thanh từ loa điện thoại vọng đến, Từ Thanh Tống có thể nghe rất rõ ràng.
Khuôn mặt Phó Thức Tắc trắng bệch, không còn giọt máu.
Nhớ lại sắc mặt Phó Thức Tắc khi được đẩy ra từ phòng giải phẫu, sau khi kết thúc ca phẫu thuật, thậm chí còn tốt hơn lúc nghe những lời kia.
Giờ khắc ấy, máu trong người Phó Thức Tắc cứ như bị người ta rút sạch.
Trong đáy mắt anh là vẻ hoang mang, tuyệt vọng, không hiểu nổi… ngũ vị tạp trần.
Anh hiểu, nhưng lại không rõ, vì sao mình lại bị bỏ rơi.
Sau đó Từ Thanh Tống biết được, Phó Thức Tắc không nói cho Vân Ly biết mình bị thủng dạ dày, vì em trai của Vân Ly đang ốm nặng.
Đây là một quyết định rất đỗi bình thường, nếu là Từ Thanh Tống thì anh cũng sẽ hành động như vậy.
Dù sao Vân Ly đang ở Tây Phục và nếu phải lo lắng cho cả tình trạng của Phó Thức Tắc, chỉ sợ cô ấy khó lòng chịu đựng được.
Nhưng Phó Thức Tắc lại cảm thấy nguyên nhân chia tay là vì Vân Ly thích anh của trước kia.
Phó Thức Tắc là người đàn ông mà đời này chưa từng nếm mùi thất bại cũng như sự lạnh lùng của thế gian, đây cũng chính là nguyên nhân giải thích cho tình yêu cực kỳ trong sáng, nhiệt tình vô hạn của anh.
Bởi vì yêu nên chấp nhận.
Sau khi xuất viện, Phó Thức Tắc lập tức liên hệ với giáo sư hướng dẫn, quay trở lại trường tiếp tục nghiên cứu, cả ngày lẫn đêm giày vò bản thân trong phòng thí nghiệm.
Thời điểm ấy, nhìn Phó Thức Tắc, trong một thoáng chốc, Từ Thanh Tống cảm thấy mình bị ảo giác, dường như anh đã trở lại với ánh hào quang trước kia.
Cho đến khi không còn ai bên cạnh.
Hai người tìm một quán rượu ngồi uống, Phó Thức Tắc lại quay trở về dáng vẻ hờ hững, dửng dưng.
Xa rời tầm với, không nhiễm bụi trần như chẳng có liên hệ gì với thế gian trần tục, lạnh lùng, cấm dục và không muốn bất kì ai bước chân vào thế giới của mình.
Lúc này Từ Thanh Tống mới ý thức được rằng.
Ồ.
Thì ra anh vẫn thế, không thay đổi.
Chỉ là bùng cháy mãnh liệt như ánh nến giữa đêm đen trước mặt mọi người, khi không còn ai bên cạnh, lại quay trở lại bóng tối quanh hiu, u ám.
Chỉ là tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh đã thay đổi mà thôi.