Từ bãi đỗ xe đi ra, sau hành lang hun hút là ánh đèn neon sặc sỡ, hai bên đường có rất nhiều người bán hoa hồng.
Phó Thức Tắc dừng lại, cầm một bông hoa lên.
Cô bé quả quyết nói: “Một trăm.”
Vân Ly: “...”
Cô còn chưa kịp ngăn cản, Phó Thức Tắc đã lấy tiền ra trả.
Là kiểu đeo trên tay.
Anh nâng cổ tay cô lên, xuyên qua vòng lụa.
“Đẹp thì có đẹp đấy.” Vân Ly giơ tay lên nhìn cho kĩ, mặc dù không phải tiền của cô, nhưng tiền của Phó Thức Tắc cô cũng xót.
Cô mím môi, nói tiếp: “Cứ coi như bị đánh thuế IQ vậy.”
“...”
Nói dứt câu Vân Ly ít nhiều cảm thấy mình quá đáng, cô tìm lí do: “Yêu nhau vào đúng là trí thông minh bằng không, ngay cả thủ khoa ban tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.”
Phó Thức Tắc: “...”
Một chút xíu lãng mạn đã bị đánh cho tan tác, Phó Thức Tắc không nói lời nào đi lên trước.
Đến trung tâm thương mại, Phó Thức Tắc đi rửa tay, lúc đi ra đã trông thấy trên tay Vân Ly có thêm một bông hồng.
Vân Ly đeo lên cho anh, anh không phản kháng chỉ cười như có như không nói: “Vừa rồi có người nói đây là thuế IQ.” Anh dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Còn nói trí thông minh của anh bằng không.”
“Anh thù dai thế.” Vân Ly bình luận, “Đấy là việc của năm phút trước rồi mà.”
“...”
Phó Thức Tắc không nói gì, khẽ kéo tay cô đi lên lầu.
Đóa hoa hồng trên cổ tay hai người thỉnh thoảng sẽ cọ vào nhau.
Cơm nước xong xuôi, hai người trở về Giang Nam Uyển, Phó Thức Tắc tắm trước.
Một mình Vân Ly trở về phòng, ngồi dựa vào đầu giường.
Chắc là...!mọi chuyện vẫn ổn nhỉ?
Vân Ly ngẩn người một lúc, nhớ lại chuyện cuốn album lúc chiều.
Không muốn tâm trạng mình cứ quanh quẩn mãi chuyện này, cô nằm nhoài ra giường gọi điện cho Vân Dã.
Cậu chàng bắt máy ngay, giơ cho cô xem tấm bưu thi*p mới nhận được với vẻ mặt u ám.
Vân Dã: “Em gửi tin nhắn cho Oai Oai.”
Oai Oai - Vân Ly tự động liên tưởng tới chữ Y Y trong tên Doãn Vân Y, cô nhíu mày: “Cô bé không có điện thoại mà?”
Vân Dã: “Anh trai cô ấy cho cô ấy một cái điện thoại cũ, là kiểu chỉ có chức năng nhắn tin gọi điện ấy.”
Vân Ly thấy em trai cúi đầu suy tư một hồi, rõ lâu sau mới gửi được một tin, không khỏi tò mò: “Em nhắn gì thế?”
Vân Dã: “Một.”
Vân Ly: “Là sao?”
Vân Dã giải thích: “Em sợ ba mẹ cô ấy kiểm tra điện thoại nên sáng và tối em chỉ gửi một chữ nhất (一) thôi, ý là chào buổi sáng/ tối.”
Vân Ly bật cười: “Trâu đấy.”
Cô trào phúng em trai không chút nể nang: “Có chữ “một” mà gửi lâu gớm.”
Vân Ly: “Em có cảm thấy tự ti khi ở bên Doãn Vân Y không?”
Vân Dã nhìn camera đầy nghi hoặc.
Vân Ly bổ một đao: “Cô bé ấy xinh hơn em biết bao nhiêu.”
“Tự ti thì em đã không theo đuổi, tội gì phải tự chuốc khổ cho mình.” Vân Dã mất kiên nhẫn nói, cào cào tóc mình rồi kéo camera ra xa: “Tự chị nhìn đi, em có xứng với cô ấy không?”
“...”
Câu trả lời của Vân Dã đánh trúng tim đen Vân Ly.
Thấy chị hậm hực, Vân Dã thoáng sửng sốt: “Anh rể bắt nạt chị à?”
Vân Ly nặng nề thở dài: “Chị cứ cảm giác giữa chị và anh rể em có khoảng cách, nhiều chuyện anh ấy cũng không nói với chị.”
“Hả?” Nghe vậy, Vân Dã đứng dậy đi vào nhà tắm, nói nhẹ tênh như không có chuyện gì: “Chị đi hỏi anh ấy là được mà.”
“Hỏi...” Vân Ly khó xử, “Chị không biết phải nói thế nào cả, chị gái em sắp học được tính bất lực đến nơi rồi.”
“Sao lại thế?” Vân Dã nhìn màn hình, cười điệu châm chọc, nghe giọng còn có vẻ tức giận: “Vân Ly này, chị đừng có về nhà thì cứng mà ra đường lại chịu để người ta lấn lướt đấy nhá.”
Cậu cụp mắt, không thèm để ý đến phản ứng của cô, biểu cảm rất thèm đòn: “Nếu vậy thì em sẽ về phe ba đấy.”
Vân Dã đang đánh răng, cộm bàn chải làm một bên má của cậu phình lên gấp đôi, nói không rõ tiếng: “Trước hôm đi, chị hạ độc vào thịt kho tàu đông lạnh của em đúng không, hôm nay em ăn cứ thấy buồn nôn.”
Nhổ bọt kem đánh răng ra, cậu nhóc oán giận: “Cứ có vị không đúng lắm.”
Lòng Vân Ly rối bời, lập tức phản bác: “Đấy là do em ngủ nghỉ không khoa học, ít thức đêm viết bưu thi*p cho Doãn Vân Y thôi.”
Vân Dã đoán ra được tâm trạng chị gái không tốt, nói chuyện với cô tới tận giờ đi ngủ.
Cúp điện thoại, Vân Ly mở livestream.
Sự thật chứng minh là cô không nên cậy mạnh, chẳng mấy chốc fan đã nhận ra tình trạng bất ổn của cô, cảm xúc lại càng tệ hại, cô viện một cái cớ qua loa rồi tắt live.
Tâm trạng cô không tốt, giấc ngủ cũng không yên.
Nửa tỉnh nửa mê, cô lờ mờ thấy đèn ngủ sáng lên.
Vân Ly mở mắt nhưng quay lưng về phía cửa, Phó Thức Tắc đứng ngoài một lúc lâu rồi mới đi vào.
Vân Ly nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô đợi một lúc lâu rồi lại dần chìm vào cơn mê man.
Từ mu bàn tay truyền đến cảm giác vừa mềm mại và lạnh buốt, một đường hướng lên trên, dừng lại ở đóa hoa hồng cô vẫn chưa kịp tháo ra.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, không biết anh ngồi đó đến mấy giờ.
Đại học Nam Vu khải giảng sớm, Vân Ly là diễn giả đại diện EAW tại buổi thuyết trình và giải đáp thắc mắc cho sinh viên trường trong đợt tuyển dụng mùa xuân.
Lần đầu tiên nói chuyện trước mặt nhiều người như thế, Vân Ly hồi hộp mất mấy ngày, cũng may có Phó Thức Tắc tập luyện với cô mấy tối.
Lúc buổi thuyết trình kết thúc đã là hơn ba giờ chiều.
Điện thoại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Vân Vĩnh Xương.
Vân Ly nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu mới gọi lại.
Vân Vĩnh Xương không trách cô không nghe máy, giọng ông rất bình tĩnh: “Ba mang chăn bông mùa xuân đến cho con, đang ở trước cửa nhà con thuê rồi.”
“...”
Sự việc quá bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị, thậm chí Vân Ly còn thấy tin mật báo của Vân Dã.
“À...!con vừa tan làm, để con bắt taxi về, chắc mất tầm hai mươi phút ạ,” Vân Ly lo lắng, nhắn tin cho Phó Thức Tắc.
Cuộc gặp mặt giữa hai cha con không như nước với lửa giống tưởng tượng của cô.
Vân Vĩnh Xương xách theo một cái túi lớn, bên trong là chăn mền cho hai giường.
Vân Ly làu bàu: “Con có thiếu mấy thứ này đâu...”
“Cả chăn mùa xuân và mùa đông, dù sao Nam Vu cũng lạnh hơn Tây Phục.” Vân Vĩnh Xương nói, thấy Vân Ly cứ đứng ngẩn người, ông gắt lên: “Còn làm gì nữa, mở cửa!”
Sự cảm động đối với tình thương của ba chỉ duy trì được mấy giây, Vân Ly bật đèn lên rồi đi rót nước cho Vân Vĩnh Xương, giọng điệu của ông vẫn rất nghiêm túc: “Vẫn còn quen cậu ta à?”
Vân Ly khẽ gật đầu.
Vân Vĩnh Xương siết chặt nắm tay, quả quyết nói: “Tối nay gọi cậu ta tới, ra ngoài ăn.”
Vân Vĩnh Xương kiên quyết muốn tự bắt xe, như thể ngồi lên xe Phó Thức Tắc là đang lợi dụng anh vậy.
Ông lạnh lùng: “Ở Tây Phục tôi không thiếu xe.”
Vân Ly biết ông vẫn chưa chấp nhận Phó Thức Tắc là người Nam Vu.
Lên taxi, lòng Vân Ly trăm mối tơ vò, định nhắn tin cho Phó Thức Tắc mà cứ gõ tới gõ lui mãi không xong, cô muốn bảo Phó Thức Tắc nói mấy câu kiểu sẽ về Tây Phục làm việc, nhưng lại thấy không ổn lắm.
Vân Ly: [Ba em mong em có thể về Tây Phục.]
Chẳng hiểu sao cô bỗng thấy xấu hổ.
Cô không muốn khiến Phó Thức Tắc cảm thấy Vân Vĩnh Xương là người khó tính, không dễ gần.
Nghĩ thế, cô lại càng lo trước lo sau.
Phó Thức Tắc đặt phòng riêng tại một nhà hàng trứ danh tại thành phố Nam Vu.
Vân Ly xuống xe, Phó Thức Tắc không ở trong phòng riêng mà đứng trước cổng chờ hai ba con.
Nét mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh.
Cô chợt nhẹ lòng.
Từ đầu đến cuối Vân Vĩnh Xương đều không tỏ rõ thái độ, khách sáo hỏi thăm chuyện Phó Thức Tắc.
Không khí trên bàn ăn cũng gọi là hài hòa, cho đến tận khi ông đột nhiên hỏi: “Hiện tại cậu không đi học? Bằng cấp thế nào?”
Vân Ly buông bát đũa, tranh trả lời trước: “Anh ấy là sinh viên đại học Bách khoa Tây Phục.”
Vân Vịnh Xương “ồ” một tiếng, hỏi tiếp: “Cậu không định học tiếp à?”
Phó Thức Tắc bình tĩnh nói: “Ở Bách khoa Tây Phục ạ.”
Nghe đến Bách khoa Tây Phục, sắc mặt Vân Vĩnh Xương tốt hơn một chút, dù sao hơn nửa số sinh viên tốt nghiệp trường này đều sẽ ở lại Tây Phục.
Vân Vĩnh Xương đâu để bị lừa, chỉ ra chỗ kì lạ nhất: “Cậu bằng tuổi con gái tôi phải không? Bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp mà? Sao lại không đến trường?”
“...”
“Cháu tạm nghỉ học ạ.”
Anh nói rất bình thản, những cũng không phải là không để ý.
Vân Ly có thể cảm nhận được rõ ràng, khi hai chữ nghỉ học vừa thốt ra là sắc mặt Vân Vĩnh Xương cứng ngắc lại.
Ngột ngạt quá.
Vân Vĩnh Xương từ chồi đề nghị muốn đưa hai ba con về của Phó Thức Tắc, cứ không nhận quà của anh, thái độ rất thẳng.
Lên xe, Vân Vĩnh Xương lạnh lùng nói: “Con tìm bạn trai kiểu gì thế, học cũng chưa học xong.”
“Chỉ nhìn cái mã ngoài thôi chứ gì?”
Thấy Vân Ly không lên tiếng, ông hít thở sâu hai ba hơi: “Ba mẹ cậu ta có thể là giáo sư, ba không giỏi giang được như thế, nhưng ít ra con gái ba vẫn học hết đại học.”
Vân Ly không thể chịu đựng được những lời ông gièm pha Phó Thức Tắc, nhưng cũng không muốn cãi cã với ông khi ở ngoài, chỉ biết cắn môi im lặng.
“Số người ba từng gặp còn nhiều hơn bữa cơm con ăn đấy, thằng bé này vừa nhìn là biết có bệnh tâm lý.” Vân Vĩnh Xương cằn nhằn suốt dọc đường, “Con không cần lo gia cảnh cậu ta thế nào, dáng dấp ra sao, nhưng cậu ta còn chẳng tốt nghiệp nổi đại học kìa.”
Trong mắt những người tầm tuổi Vân Vĩnh Xương, cuộc sống chính là dù đau khổ hay ngọt bùi thì cũng vẫn phải tiếp tục.
Ông không thể hiểu nổi vấn đề nghiêm trọng đến mức nào mới khiến một người dừng việc học.
Vân Ly không chịu đựng được nữa nói một câu “Ba đang ở bên ngoài, ba bớt lời một chút có được không” Vân Vĩnh Xương mới thôi.
Suốt cả đường đi, đến lúc xuống xe ông còn nói thêm: “Con gái à, chuyện này thì con nên nghe lời người lớn, đừng để tình yêu che mờ mắt.”
Về nhà, Vân Ly không tranh cãi với Vân Vĩnh Xương nữa, dù ông nói gì, Vân Ly cũng chỉ đáp hai câu:
“Con yêu anh ấy là tự do cá nhân của con, ba đừng can thiệp nữa.”
“Anh ấy nghỉ học hay không, ở Nam Vu hay Tây Phục là tự do của anh ấy, ba đừng quan tâm nữa.”
Hiếm khi thấy con gái kiên quyết chẳng khác gì tường đồng vách sắt như thế, Vân Vĩnh Xương cố khuyên vài câu rồi nổi giận đùng đùng bay về ngay trong đêm.
Ông tới nhanh, đi cũng rất nhanh nhưng để lại một đống lộn xộn.
Khoảnh khắc ông đóng sầm cửa, Vân Ly mới dám thả lỏng.
Cô có cảm giác như sống sót sau một trận đại nạn.
Vân Ly không sợ sự phản đối của Vân Vĩnh Xương, cũng không quan tâm việc Phó Thức Tắc nghỉ học hay không.
Cùng lắm là Vân Vĩnh Xương không ưa Phó Thức Tắc, cô chịu đựng mấy năm, Vân Vĩnh Xương bị dồn ép, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ cho qua mà thôi.
Ngồi trên ghế sofa, cảm giác khổ sở chậm rãi xâm chiếm lấy Vân Ly.
Cô mở điện thoại ra, từ sau bữa cơm chiều Phó Thức Tắc vẫn chưa gửi một tin nhắn nào.
Cô định gõ mấy chữ rồi lại xóa đi.
Nhắn cho anh một tin báo Vân Vĩnh Xương đã đi rồi.
Đồng hồ ì ạch nhích từng vạch, đến gần mười giờ cô mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Hai ánh mắt giao nhau, Phó Thức Tắc dừng trước cửa một lúc.
Anh chầm chậm bước đến bên cạnh cô, cúi người, tay đỡ sau gáy, kéo cô vào lòng mình.