Lần đầu tiên rơi vào tình huống dở khóc dở cười thế này, khi mà ngồi trước mặt là người đàn ông mình đã từ bỏ việc tiếp tục theo đuổi anh.
Mặc dù cảm thấy cực kỳ gượng gạo nhưng Vân Ly cũng không biết nên làm thế nào.
Phó Thức Tắc lẳng lặng nhìn cô, ánh sáng khẽ lướt qua khuôn mặt anh.
Cô biết, đối với anh mà nói, đây chỉ là một bữa cơm với đồng nghiệp, là chuyện không thể bình thường hơn.
Cô nuốt nước miệng, di chuyển rề rà hết mức có thể, khi khuôn mặt lạnh nhạt, vô cảm kia dần dần đến gần, thời gian tựa như bị gắn một chiếc máy giảm tốc, trôi qua cực kì chậm chạp.
Cô đi đến chếch vị trí Phó Thức Tắc ngồi xuống, kéo hộp cơm đang để trước mặt anh về phía mình.
“Tôi ngồi đây là được rồi.” Vân Ly lí nhí nói, cúi đầu yên lặng làm việc cần làm.
Tất cả tiếng động đều rất nhỏ, hai người ăn ý không đề cập nửa lời, tập trung ăn cơm.
Cô và anh đều hành động như cách bình thường họ ở bên nhau.
Chỉ cần cô hơi ngước lên là có thể dễ dàng nhìn thấy hàng mày đen như mực của anh.
Tình cảnh này chẳng khác nào ngồi trên bàn chông, giây phút hiện tại toàn bộ những cảm xúc xáo động mấy ngày này cùng nhau dâng lên, cồn cào, khó chịu.
Cô khẽ giật đũa, làm bộ làm tịch rút di động ra: “Đồng nghiệp tìm tôi có việc.
Tôi về phòng ăn đây.
Chào anh.”
Bầu không khí cứng ngắc.
Phó Thức Tắc trầm mặc một lúc, liền đứng lên, không thèm trực tiếp vạch trần lời nói dối vụng về của cô: “Cô cứ ngồi ăn đi, tôi ăn xong rồi.”
Anh gần như không động đến hộp cơm, thậm chí nắp vẫn còn nguyên, chẳng nói gì hơn, cứ vậy rời khỏi phòng nghỉ.
Hẳn là anh nhìn ra sự bối rối nơi cô.
Anh đang quan tâm đến cảm xúc của cô.
Thoáng chốc Vân Ly cảm thấy hơi áy náy, rốt cuộc từ đầu đến cuối anh đâu làm sai chuyện gì, là cô tự đa tình, là cô thích người ta, rồi tự quyết định theo đuổi, lại tự quyết định buông tay.
Đương nhiên cô không thể tỏ ra không có việc gì mà chung ᴆụng với anh như trước, nhưng Vân Ly cũng chẳng muốn trở thành kẻ bụng dạ hẹp hòi, khiến anh vì sự ích kỷ của mình mà nhượng bộ, nhún nhường.
Ngay khi bóng anh khuất sau cánh cửa, Vân Ly lập tức mở điện thoại ra tra thông tin.
[Đều là người trưởng thành rồi, theo đuổi thất bại thì thất bại thôi, nên nghĩ thoáng ra!]
[Đối phương không thích cô là chuyện rất ư là bình thường đấy, không cần thiết phải suy nghĩ quá phức tạp.
Là đồng nghiệp trong công ty cũng không có vấn đề gì.
Dù sao trong một tập thể luôn có những không vừa mắt nhau.]
[Cứ đặt mình vào hoàn cảnh của anh ta mà suy ra.
Có khi anh ấy cũng muốn quan hệ của hai người được bình thường hoá, đối xử với nhau xã giao như những người đồng nghiệp.]
Quả nhiên là vậy.
Hầu hết mọi người đều cho là như thế, trường hợp này là một việc hết sức bình thường.
Phó Thức Tắc khác với cô.
Anh không thiếu vệ tinh xung quanh.
Đối với anh mà nói vấn đề từ chối tình cảm của người khác, hoặc người thích anh từ bỏ theo đuổi anh là chuyện vô cùng bình thường.
Chỉ là cô nghĩ quá lên mà thôi.
...
Gần cuối năm, việc vặt ở EAW cũng nhiều lên, rất nhiều hạng mục đều cần được khảo sát lại.
Vân Ly nghe Hà Giai Mộng phàn nàn về viễn cảnh tăng ca điên cuồng sắp tới, là một thực tập sinh cô cũng bị các phòng ban thi nhau "mượn" về hỗ trợ sắp xếp, kiểm tra số liệu.
Bộ phận kỹ thuật cần phải nộp một số báo cáo vào ngày mai.
Cô được yêu cầu hỗ trợ việc tổng hợp, so sánh và sắp xếp số liệu, văn bản lần cuối.
Các bài báo cáo nhỏ được các phòng ban và cá nhân khác nhau phụ trách, đến lúc gửi về cho cô đã là gần giờ tan tầm.
Tan làm, Hà Giai Mộng đến bàn của cô, nhìn xấp tài liệu ngổn ngang trước mặt: “Cô phải chỉnh sửa toàn bộ số báo cáo này à? Phải tăng ca rồi!”
Vân Ly đã ngồi cả một ngày, ủ rũ đáp: “Ừm…”
Hà Giai ௱ôЛƓ quan tâm khích lệ: “Cố lên!!!!”
"Đúng rồi…" Cô ấy không quên nhắc nhở Vân Ly, "Nghe mọi người bàn tán, gần đây khu này có biến thái xuất hiện.
Cô ở gần đây đúng không?”
Vân Ly hơi lo lắng: “Biến thái kiểu gì?”
“Là cái loại mà mặc một chiếc áo khoác dày, xong đột nhiên nhảy ra trước mặt cô, sau đó…”
"Ok! Đừng nói." Vân Ly vội vàng lắc đầu.
Hà Giai Mộng đeo túi xách lên, tỉ mỉ dặn dò: “Nhớ đừng làm muộn quá đấy.
Nếu không cô cứ gọi người đến đón cho chắc ăn.
Nhé!”
"Ok."
Ngoại trừ Vân Ly, những người trong bộ phận nhân sự đều đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, Vân Ly không đỡ được "cơn bão" thăm hỏi, cổ vũ của chị em đồng nghiệp, cho nên chạy đến phòng nghỉ pha trà lánh nạn.
Đẩy cửa ra, Vân Ly thấy Phó Thức Tắc đang nằm dài trên sofa.
Điện thoại đang phát video nào đó, nhìn lướt qua giao diện có vẻ là Trạm E.
Không ngờ Vân Ly lại nhìn thấy được nội dung video anh đang xem, nhưng Phó Thức Tắc vẫn chẳng chút hoang mang, bình tĩnh tắt màn hình.
Cô không muốn khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng như lúc ăn trưa, vì thế chủ động chào hỏi: “Anh chưa về à?”
Phó Thức Tắc: "Cô thì sao?"
Vân Ly: "Tôi còn chút việc chưa làm xong."
Không muốn tiếp tục câu chuyện nữa, Vân Ly rời đi ngay sau khi đổ đầy nước nóng vào cốc.
Ba tiếng sau, Vân Ly đã hoàn tất các số liệu theo yêu cầu.
Một đồng nghiệp khác nhắn nói vẫn chưa xong báo cáo, về nhà anh ta sẽ hoàn thành và gửi cô sau, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa nhận được.
Tập trung làm việc trên máy tính trong thời gian dài, Vân Ly quyết định nằm dài trên bàn, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một lát.
--------
Hơn chín giờ, Phó Thức Tắc mới ra khỏi phòng nghỉ.
Đèn trong phòng nhân sự vẫn sáng, anh qua đó gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
Mở cửa, nhìn quanh, văn phòng vắng lặng, thoạt nhìn không một bóng người, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy tiếng hít thở đều đều rất nhỏ.
Phó Thức Tắc đến gần mới phát hiện, cô gái nào đó đang nằm dài trên bàn, còn chưa chịu tan làm, bàn phím bị cô đẩy sang một bên, mặt quay về hướng khác.
Dáng người cô rất nhỏ bé, lọt thỏm trong chiếc ghế văn phòng.
Một tay cô đặt trên chuột, tai nghe bên trái vì tư thế nằm này mà rơi xuống khuỷu tay, chỉ còn một bên tai nghe bên phải trên trai.
Phó Thức Tắc duỗi tay, nhấc tai nghe ở khuỷu tay đặt lên tai trái của mình, nghe thử.
Là một giai điệu piano nhẹ nhàng, du dương.
Phó Thức Tắc rũ mặt, nhìn cô gái có vẻ đã ngủ thi*p đi.
Khuôn mặt cô cũng rất nhỏ, đôi hàng mi cong cong khẽ run rẩy, nhìn vừa ngoan ngoãn, lại nhỏ bé, vô hại.
Anh lẳng lặng đứng đó, một lát sau, mới thả lại tai nghe xuống mặt bàn.
Anh nhỏ giọng gọi: "Vân Ly."
Cô vẫn không nhúc nhích.
Anh hơi mím môi, lại mở miệng: "Vân Ly."
Vân Ly như cũ vẫn không nhúc nhích.
Chẳng còn cách nào khác, Phó Thức Tắc đành phải duỗi tay tháo nốt tai nghe bên phải xuống: “Vân Ly Ly.”
Vân Ly vẫn không nhúc nhích.
Văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh trầm thấp của anh và tiếng thở đều đều của người con gái đang thi*p đi.
Phó Thức Tắc không muốn gọi to làm cô giật mình, anh cúi xuống, tiến đến sát bên tai phải của cô.
Còn chưa mở miệng, hàng mi dài khẽ chớp, Vân Ly đột ngột mở mắt, bộ dạng mơ mơ màng màng, nhìn Phó Thức Tắc trước mặt, cô hơi híp mắt lại.
Anh cũng cảm thấy sửng sốt, im lặng mất giây vẫn không lên tiếng.
Dường như Vân Ly chưa phản ứng lại được, mơ màng hỏi: "Vừa nãy anh gọi tôi à?"
Cơn thất thần biến mất nhanh chóng, anh lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên, lãnh đạm ngày thường: “Cô ngủ thi*p đi.”
Vân Ly nghe xong, hai má nóng bừng, hơi bối rối đáp: “À…”
"Có chuyện gì sao?" Cô ngồi thẳng dậy.
Phó Thức Tắc thẳng thắn nói: "Thấy phòng này còn sáng đèn.”
"Về không?" Phó Thức Tắc trả lại tai nghe cho cô.
Vân Ly hơi kinh ngạc: "Anh muốn đi cùng tôi sao?"
Phó Thức Tắc gật gật đầu.
Vân Ly cảm thấy không được tự nhiên: "Tôi tự về cũng được..."
Phó Thức Tắc: "Dạo gần đây khu này không an toàn.”
Nghe anh nói như vậy, Vân Ly lại có chút do dự, dù sao thì an toàn cá nhân vẫn là quan trọng nhất, cô cúi đầu nghĩ nghĩ: "Nhưng tôi phải chờ nốt báo cáo cuối cùng để chỉnh sửa lại.
Anh bạn đồng nghiệp kia vẫn chưa gửi.”
Phó Thức Tắc: "Tôi chờ với cô."
Giọng điệu hoàn toàn không có chút cảm xúc dư thừa gì, như thể chuyện này vô cùng bình thường, chẳng có gì to tát.
Vân Ly cố hết sức trấn an bản thân, thầm nhủ mình đừng nghĩ quá nhiều, nhưng trong lòng không khỏi rối bời.
Phó Thức Tắc đứng ở đó một lúc liền rời đi.
Sau khi xử lý xong tài liệu cuối cùng, ra về, vừa tắt đèn, cô đã thấy anh từ văn phòng Từ Thanh Tống phía đối diện bước ra.
"Đi thôi."
"Ừ..."
Lúc đi qua phòng làm việc của mình, anh đột nhiên lên tiếng “đợi chút”, sau đó quay đầu cầm hai chiếc mũ lưỡi trai trên giá treo áo khoác bằng gỗ ở trước cửa, kiểu dáng hình dạng chẳng khác nhau là mất, chẳng qua một cái màu đen, một cái màu lam.
Anh đội chiếc màu lam, mái tóc đen bị đè ép xuống.
Tóc anh không dài, đội mũ lên, ngũ quan tinh tế càng nổi bật rõ ràng.
“Nhiệt độ hạ rồi.” Phó Thức Tắc đưa chiếc còn lại cho Vân Ly.
Chiếc mũ hơi to so với cô, phải chiều chỉnh lại kích cỡ một chút mới vừa, nhìn bóng dáng hai người phản chiếu trên tường kính.
Cô chỉ đứng cách anh một cái đầu, dáng vẻ chẳng khác mấy cô cậu thiếu niên mười sáu, đôi mươi.
Ban đêm, nhiệt độ ở Nam Vu giảm xuống trung bình ba đến bốn độ, sau cơn mưa độ ẩm tăng lên, khiến cái lạnh của mùa đông càng thêm giá buốt.
Vân Ly đi theo sau Phó Thức Tắc, anh đút hai tay vào túi áo, bước đi khoan thai, nhẹ nhàng.
Có lẽ ảnh hưởng tâm trạng từ anh, cô cũng cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều.
Thời gian khiến người ta luyến lưu chẳng duy trì được bao lâu, đến khi lấy lại tinh thần, cả hai đã đi đến dưới lầu toà nhà cô.
Phó Thức Tắc khẽ gật đầu, ra hiệu tạm biệt.
Vân Ly khẽ giọng nói một câu: “Anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.
Nói xong cô lập tức quay đầu rời đi vội vã như chạy trốn.
Kết thúc quãng thời gian bận bù đầu, toàn thể nhân viên EAW đón chào sự kiện du lịch cuối năm được mong chờ nhất.
Địa điểm được chọn năm nay là Homestay Nhanh Tay Nâng Cốc.
Một số phòng ban đặc thù được sắp xếp lịch du lịch vào các thời điểm cao điểm khác nhau, còn nhìn chung theo kế hoạch, buổi du lịch sẽ tổ chức vào thứ Hai và thứ Ba của tuần sau Lễ Giáng Sinh.
Vừa hay tin chưa được bao lâu, Đặng Sơ Kỳ đã gọi điện đến, háo hức hỏi: “Hạ Hạ nói thứ Hai, thứ Ba tuần sau, các cậu ghé homestay nhà chị ấy, đúng không?” Giọng điệu cô bạn không giấu được phấn khích: “Vừa hay chị đây chuẩn bị đệ đơn từ chức, cánh Hạ Hạ bảo đã lên kế hoạch chúc mừng tớ thoát khỏi bể khổ.”
Vân Ly khuấy khuấy mấy cọng mì trong nồi: “Cậu út của Hạ Hạ có đến không?”
"Tớ hỏi Hạ Hạ có ai, cậu út của chị ấy hình như không rảnh lắm, cuối năm công việc tương đối nhiều." Đặng Sơ Kỳ cười hì hì trêu: "Sao nào, cậu út Hạ Hạ không đi, cậu cũng không định tới chúc mừng người chị em thân thiết này ư?"
"Không phải vậy..." Vân Ly khuấy tới khuấy lui mới tắt bếp, tự rót cho mình một cốc nước ấm, sau khi sắp xếp xong xuôi, mới kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra trước đó.
Cuối cùng cô cũng không quên di chuyển điện thoại ra càng xa càng tốt, quả nhiên chưa tới vài giây sau, tiếng Đăng Sơ Kỳ đã the thé vang lên, ở mức độ max volume: “Ly Ly! Cậu đang nói đùa tớ đấy à? Cậu đã mặt đối mặt nói thẳng với anh ấy chưa? Lỡ đâu người anh ấy muốn hẹn chính là cậu thì sao???”
Vân Ly: "Cô gái đã quen biết nhiều năm, vậy chắc chắn không phải là tớ rồi."
Đặng Sơ Kỳ không đồng tình: "Không phải đâu, đó chẳng phải là người khác nói sao, cậu hỏi trực tiếp anh ấy đi.”
Đặng Sơ Kỳ thuộc nhóm tính cách thẳng thắn, quyết đoán.
Muốn gì sẽ nói thẳng, còn Vân Ly không có sự tự tin như thế, thành thật đáp: “Tớ theo đuổi anh ấy lâu như vậy, nhưng anh ấy vẫn luôn thẳng thắn từ chối tớ.
Tất cả lời mời của tớ anh ấy đều cự tuyệt cả.”
Giọng điệu cô trầm xuống, ủ rũ: “Hơn nữa đây đã là chuyện của hai tuần trước rồi, hai tuần nay anh ấy cũng chẳng chủ động tìm tới.
Có lẽ còn chẳng để ý tớ đã xoá WeChat của anh ấy cũng nên.”
“Mẹ nó chứ.” Đăng Sơ Kỳ nhỡ miệng chửi thề: “Cậu xoá cả WeChat anh ta rồi?”
Vân Ly: "Ừ..."
Đăng Sơ Kỳ: “Bà cô của tôi ơi, hai người cùng làm một công ty đó, trong sinh hoạt hằng ngày làm sao tránh được ngẫu nhiên ᴆụng mặt nhau, nếu chạm mặt trong tình cảnh hiện tại chẳng phải giả trân lắm à? Vừa xấu hổ lại ngượng ngùng, đối mặt kiểu gì được?”
Vân Ly: "Thực ra bây giờ tớ hơi hối hận...!Hay là tớ lén add lại?"
Đặng Sơ Kỳ: "..."
Vân Ly lí nhí biện minh: "Có lẽ anh ấy còn chưa phát hiện..."
Đặng Sơ Kỳ vẫn không hé răng.
Vân Ly suy nghĩ một lát, lại nói thêm: "Nhưng nhỡ anh ấy phát hiện ra rồi, chẳng phải còn xấu hổ hơn sao.
Thôi.
Kệ đi."
Đặng Sơ Kỳ trầm mặc hồi lâu, một lúc sau, mới nói vài lời an ủi: "Phân rõ giới hạn với anh ấy cũng tốt, nếu cậu không muốn thì đừng đến, cũng chẳng phải việc gì to tát."
Vân Ly thành thật nói: "Biết nên phân rõ giới hạn...!Nhưng ở Nam Vu tớ chỉ có mọi người làm bạn, tớ thật sự không muốn chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình."
"Không sao đâu Ly Ly." Đặng Sơ Kỳ cố gắng trấn an cô bạn thân, "Tớ sẽ bảo Hạ Hạ tìm hai đồng nghiệp độc thân tới..."
Nghe vậy, giọng điệu của Vân Ly cũng thả lỏng hơn: "Không.
Không.
Đừng tìm.
Không tớ không đến đâu.”
Bầu không khí dịu đi rất nhiều, Đặng Sơ Kỳ bắt đầu thao thao bất tuyệt trao đổi với Hạ Tung Thanh, Hạ Tung Thanh cũng hồ hởi kể về kế hoạch của buổi quẩy mấy ngày nữa.
Vân Ly quay lại bếp, bật lửa, sợi mì mềm oặt, trương phềnh.
Cô dùng đũa gảy gảy mất phát.
Nhớ tới đêm qua Phó Thức Tắc đưa cô về nhà.
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được quay đầu nhìn theo bóng dáng anh.
Anh vẫn đứng tại chỗ cũ, dáng người cao gầy, thẳng đứng tựa cán 乃út, như hoà vào đêm đông lạnh giá.
Khoảnh khắc cô quay đầu lại, bất ngờ không chút phòng bị, rơi vào ánh mắt bình tĩnh, nhu hoà của anh.