Hái Trăng - Chương 04

Tác giả: Trúc Dĩ

Nghe thấy vậy, cảm xúc vốn đang buông lỏng bởi một chuỗi động tác lưu loát, dứt khoát của anh đột nhiên trở về trạng thái căng thẳng tột độ.
Cái gì mà lần đầu tiên chứ?
Vân Ly có chút không hiểu lời Từ Thanh Tống cho lắm, do dự hỏi: "Trước đó anh chưa từng làm cho người khác bao giờ à? "
Người đàn ông: "Ừ."
"..."
Cô bị thái độ bình thản như lẽ dĩ nhiên này làm cạn lời.
Vân Ly thậm chí còn dành một phút tự kiểm điểm bản thân, tự hỏi có phải mình đang làm nghiêm trọng hóa vấn đề lên không.
Tuy rằng độ cao của hạng mục này nhìn chỉ vỏn vẹn tầm hơn hai mét, nhưng cũng tiềm ẩn mức độ rủi ro nhất định.
Lúc này, cô đang mải băn khoăn vấn đề của mình không để ý đến những cái khác, cho nên cũng không đáp lại liền, mãi vài giây sau mới mở miệng, nhưng phần nhiều là tự an ủi bản thân mà thôi: "Trước đó anh có được training chưa?"
Người đàn ông vẫn chẳng buồn ngước nhìn lên, nhàn nhạt hỏi: "Training gì?"
"Thì là…" Vân Ly không nghĩ ra được phải truyền đạt ý tứ thế nào cho tinh tế, hàm xúc, mà lúc này cô muốn uyển chuyển cũng không nổi nữa, tính ám chỉ rất mạnh, hỏi một cách thẳng thừng: "Cách thắt dây an toàn nhất, giúp giảm thiểu đến mức thấp nhất hệ số rủi ro."
Người đàn ông nghe cô nói xong, hờ hững đáp: "Không hề."
"..."
Trong khoảnh khắc đó, Vân Ly được trải nghiệm cảm giác hồi hộp hơn cả chơi bungee jumping thật.
…Nhân viên công tác có thể bình tĩnh, thản nhiên nói với khách hàng dây an toàn có thể bị đứt, nhưng không chắc sẽ đứt, muốn biết đứt hay không cô cứ thử sẽ biết.
Cả người cô cứng đờ: "Nếu dây an toàn không cột chắc có khả năng bị văng ra ngoài không?"
Người đàn ông liếc cô một cái, dường như đang thật sự cân nhắc đến trường hợp khách mời bị văng ra thật: "Không rõ nữa."
Thấy khuôn mặt của hai người đàn ông đều thoải mái, bình thản, Vân Ly mím môi, tự trấn an bản thân không cần sợ hãi, đột nhiên người đàn ông giơ tay bấm nút trên dây an toàn, cực kỳ dửng dưng hỏi: "Cô còn muốn thử không?"
Vân Ly: "..."
Vân Ly: "?"
Người trước mặt nói chuyện y hệt như một ác ma đang thầm thì.
Thế nhưng anh chỉ nói vỏn vẹn câu đó, xong xuôi lập tức thu tay lại, không hề có thêm động tác dư thừa nào.
Vân Ly thậm chí bắt đầu có khuynh hướng cảm thấy mình đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Cô cho rằng anh cố tình ghi thù với cô bởi mấy lời cô buột miệng nói trước đây, cho nên lần này mới dùng việc công trả thù riêng hù dọa cô.
Sống lưng cô cứng đơ, cúi đầu sờ sờ vị trí nút cài, kiểm tra xem nó có bị nới lỏng hay không.
Cùng lúc ấy, đằng xa có người gọi Từ Thanh Tống đi qua đó.
Trước khi đi, Từ Thanh Tống cười nhẹ, lên tiếng trấn an: "Cậu ta chỉ đùa với cô thôi, đừng coi là thật." Ngay sau đó, quay đầu nhắc nhở người đàn ông: "Cậu làm gì vậy, có trách nhiệm một chút đi, đừng nói chuyện lung tung dọa người khác."
Người đàn ông vẫn giữ dáng vẻ "xã giao hời hợt", nhưng cũng nhờ cấp trên nhắc nhở, anh ta mới chịu nói chuyện tử tế: "Yên tâm, tất cả đều đã được kiểm tra kỹ càng rồi." Sau đó anh ta chỉ vào bên cạnh sợi dây: "Nếu lát sợ quá thì nắm chặt vào chỗ đó."
Vân Ly gật đầu, do dự một chút, mới chậm rãi dịch tay ra chỗ khác.
Người đàn ông cầm chiếc kính VR bên cạnh đeo lên cho cô: "Đằng sau có nút, có thể tự điều chỉnh độ mức độ lỏng, chặt."
Trước mắt cô hiện ra một hàng ký tự dài, còn có thêm cả hiệu ứng lửa cháy nữa.
Người đàn ông: "Thấy rõ không?"
Vân Ly nheo mắt: "Hơi mờ."
Lời vừa dứt, cô có thể cảm giác được bàn tay của người đàn ông đang áp lên mắt kính của cô, chỉnh xuống phía dưới một chút.Tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, Vân Ly giơ tay, tự mình điều chỉnh một góc độ phù hợp nhất.
Bởi vì chuyển động chính của hạng mục này là di chuyển lên xuống, cho chỉ đeo mỗi như vậy rất dễ bị rơi mắt kính ra, cần phải gia cố thêm hai sợi đai cố định ở cằm giống như đội mũ bảo hiểm.
Sau khi đeo VR lên, trước mắt khung cảnh ảo xuất hiện, hoàn toàn tách rời người trải nghiệm với thế giới thực.
Vân Ly không biết được xung quanh đang xảy ra việc gì, thoáng lo lắng, chỉ nghe thấy tiếng nói rất nhạt của người đàn ông “bắt đầu” sau đó mọi thứ bắt đầu biến hoá.
Vách núi cao không thấy đáy, xa xa mây mù trắng xoá bồng bềnh như biển lớn, quấn lấy những đỉnh núi trập trùng.
Trò chơi này ngay từ đầu không phải lập tức rơi xuống, mà còn có một khoảng giảm sốc.
NPC (*) trước mắt hết há miệng, lại mở miệng như đang nói chuyện.
Dưới góc nhìn của Vân Ly, cô trở thành cô nàng nhân vật chính vừa muốn nhảy, vừa không dám nhảy, lưỡng lự đấu tranh tư tưởng hồi lâu.
(*) NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.
NPC thường sẽ có tương tác ít hoặc nhiều với người chơi tùy thuộc vào sự đầu tư của tựa game đó dành cho các NPC.
Rồi bất ngờ, trong khoảnh khắc cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì nhân vật cô đang đóng vai đột ngột nhảy xuống.
Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên nhảy xuống.
Ghế treo dưới người cũng bắt đầu chuyển động.
Rơi xuống nơi thấp nhất, còn nảy lên nảy xuống vì lực đàn hồi của sợi dây.
Cảm giác mất đi điểm tựa cực kỳ rõ ràng.
Đại dương sâu hun hút đen kịt gần trong gang tấc, ngay sau đó cả người lại văng lên không trung.
Vân Ly hoảng sợ đến mức nhắm nghiền hai mắt, cố gắng ૮ưỡɳɠ éρ bản thân phải lấy lại bình tĩnh, mở hai mắt ra.
Cô thuộc tuýp đã nghiện còn ngại, dù sợ nhưng lại mê.
Mỗi lần đi công viên giải trí, nhìn thấy những trò chơi cảm giác mạnh cô đều cực kỳ hứng thú, nhưng khi vào đến cổng lại nhát không dám thử.
Mà VR là kiểu trải nghiệm, lý trí hiểu rất rõ tất cả đều là hư cấu, thực tế không hề đáng sợ như mấy trò kích thích kia, vì vậy cô muốn chơi thử hết một lượt.
Nói toạc móng heo ra thì là sự dũng cảm của cô chỉ tồn tại trong thế giới giả tưởng.
Trở về đến thực tại, toàn bộ lại về mo.
Thời gian trải nghiệm hạng mục này không dài nhưng bởi vì cảm giác quá mức chân thật, cho nên cô cảm thấy mấy chục giây vừa trôi qua dài như một năm.
Tuy nhiên sau khi “sống sót qua đại nạn”, một tâm trạng sảng khoái, hưng phấn ập đến, khiến tinh thần cô cũng vì thế thoải mái hơn rất nhiều.
Vân Ly tháo kính VR.
Người đàn ông nhận lấy, tháo dây giúp cô.
Vân Ly trở lại mặt đất.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy bên cạnh có cái màn hình, gần như là đồng bộ chiếu cảnh tượng cô vừa mới chứng kiến.
Cũng chính là những thứ cô vừa thấy và những người khác cũng đều có thể nhìn thấy.
Nghe Hà Giai Mộng nói, vì chế tác các video có thể tạo ra hiệu quả tốt hơn, sau này những hình ảnh sẽ được gửi đến những người tương ứng theo một cách thống nhất.
Vân Ly nói cảm ơn, nghĩ nghĩ, đặt nghi vấn: "Trò chơi này không có âm thanh sao?"
Người đàn ông buông mắt nhìn cô.
Vân Ly giải thích: "Tôi thấy nhân vật há miệng nói gì đó nhưng không nghe thấy âm thanh nào cả."
Người đàn ông cũng không rõ lắm, dứt khoát tự mình đeo.
Qua một lát, anh tháo kính xuống, cầm chiếc VR trong tay, nhàn nhạt nói: "Có âm thanh, nhưng hình như tai phải bị hỏng rồi."
Nói xong, anh lại xác nhận: "Cô không nghe được gì sao?"
"..."
Hô hấp của cô ngừng lại.
Trải nghiệm ngày hôm nay vừa vặn chạm tới khiếm khuyết bẩm sinh của cô.
Tai nghe bên phải hỏng, tương đương với việc chỉ có tai bên trái có âm thanh phát ra.
Nhưng tai trái của cô vốn dĩ không nghe được.
Cho nên không nghe được gì cả.
"Ồ, vậy à?" Vân Ly đáp lại một câu cụt lủn, khô khốc: "Có thể là vừa rồi tôi quá sợ hãi, cho nên nghe không rõ."
"Ừ."
Người đàn ông chẳng quan tâm nhiều.
Kết thúc cái "nhiệm vụ" này của Vân Ly, anh lại khôi phục dáng vẻ "không liên quan đến tôi", tất cả sự chú ý đặt lên trên thiết bị, lẳng lặng kiểm tra nó.
-
Sau khi Vân Ly chơi một vòng hết các hạng mục khác, lúc quay lại nơi này, đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Ngoại trừ một số hạng mục không thú vị, đến khi cô thử xong toàn bộ những hạng mục mình đã note trước đó thì cũng đến trưa.
Trong số người tới, cô cũng coi như là người có thể lực tốt.
Một số người chơi trong thời gian dài sẽ chóng mặt, đau đầu, vì thế nhanh chóng bỏ giáp đầu hàng, chạy ra khu nghỉ ngơi tám chuyện với nhau.
Tìm một góc không có ai, Vân Ly vừa nhanh chóng kiểm tra các đoạn video mới quay, vừa suy nghĩ nên biên tập đoạn video review như thế nào.
Chẳng bao lâu, Hà Giai Mộng tìm tới, thông báo cho cô một tin tức.
Thân là chủ nhà, Từ Thanh Tống muốn mời mọi người dùng bữa, nhân tiện chính thức làm quen và chào tạm biệt họ.
Nghe nói những người khác đều vui vẻ đồng ý, Vân Ly đành phải nuốt lời từ chối xuống, lựa chọn theo số đông.

Địa điểm dùng bữa là một trong những nhà hàng có tiếng ở Nam Vu.
EAW đặt một phòng riêng lớn, bên trong có hai bàn tròn đặt ở bên trái bên phải.
Vân Ly chọn một vị trí khuất mắt nhất, sát bên trong, ngồi giữa Hà Giai Mộng và [Biết ૮ɦếƭ Liền].
Có vài người đã quen biết trước đó, cũng có vài người vừa ngồi xuống đã chào hỏi làm quen.
Trên bàn cơm rất náo nhiệt, phần lớn mọi người đều chưa chơi đã, đang bàn luận về cảm giác sau khi chơi các hạng mục.
Vân Ly sợ nhất những dịp như vậy, vừa vào cửa đã giả vờ nghịch điện thoại.
Người đến cuối cùng là Từ Thanh Tống và người đàn ông kia.
Bàn chỉ có hai ghế trống, hai người đi tới.
Hà Giai Mộng chớp mắt, vừa thấy anh chàng kia, máu mê trai lại nổi lên: "Cô Nhàn Vân, hôm nay cô đã được chiêm ngưỡng nhan sắc sau lớp khẩu trang của anh chàng ngon giai kia chưa?"
Hôm nay?
Vân Ly thành thật đáp: "Hôm nay không thấy."
Cô hơi ngập ngừng, đang phân vân không biết có nên nói thêm câu: Nhưng hôm trước thì thấy rồi.
Chưa kịp nói, Từ Thanh Tống nói: "Tiểu Hà."
Hà Giai Mộng: "Dạ?"
"Cô muốn đổi chỗ không?" Từ Thanh Tống quan sát chỗ họ đang ngồi, vỗ vỗ bả vai người đàn ông, "Mấy ngày nay cậu ta bị cảm, chỗ này lại ở ngay dưới điều hoà, cho cậu ta ngồi bên trong đó đi."
Hà Giai Mộng lập tức đứng dậy, hí hửng đáp : "Đương nhiên không thành vấn đề."
Trước khi Vân Ly kịp phản ứng, hai người đã ngồi kế bên nhau bằng một phép màu nào đó.
Vốn dĩ trong những dịp tụ tập đông người thế này, tình huống này dù có tránh cũng không tránh nổi.
Bên cạnh đột nhiên đổi thành một người đã gặp mấy lần nhưng vẫn hoàn toàn xa lạ, còn có vẻ khó gần.
Vân Ly căng não cân nhắc liệu có nên chủ động chào hỏi anh ta hay không.
Tâm trạng thấp thỏm này khiến cô đứng ngồi không yên.
Cô không dám nhìn sang phía anh, chỉ dè dặt cúi đầu uống nước.
Từ Thanh Tống không có ý định giới thiệu người đàn ông này.
Trên bàn có vài người hồ hởi bắt chuyện với anh.
Người đàn ông lặng im vài giây mới từ tốn trả lời lại, dường như đang xác định đối phương đang có phải đang nói chuyện với mình hay không.
Tuy thế tất cả các câu trả lời đều ngắn gọn đến cực điểm.
Thành công khiến đối phương “tắt nắng”.
Quả là gương mặt vàng trong làng huỷ diệt câu chuyện.
Vân Ly tương đối đồng cảm, muốn quay sang xem xem có phải anh cũng cảm thấy không thoải mái hay không...!nhưng lại không dám.
Không bao lâu, trọng tâm của chủ đề lại chuyển sang trên người Từ Thanh Tống.
Vân Ly cũng nhìn qua.
Đầu óc lại lỗi thời mà nghĩ đến, dường như mọi người đã quên hỏi tên người đàn ông đó.
Không bao lâu, người đàn ông tháo khẩu trang xuống.
Mấy lần trước có gặp, không phải điều kiện ánh sáng không tốt thì cũng là do góc độ hiểm hóc không thấy rõ, hơn nữa bản thân cô cũng không có tính tò mò chuyện người khác.
Lúc này nhìn ở khoảng cách gần, Vân Ly mới phát hiện màu tóc của anh ta hơi nhạt, không biết là do nhuộm hay là bẩm sinh.
Dịch xuống dưới một chút là gương mặt với những đường nét thanh tú không tì vết, diện mạo nhìn có nét lai Tây.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã vô cùng xuất sắc rồi.
Đột nhiên cô thấy hơi quen mắt.
Hình như đã gặp ở đâu đó…
Còn chưa kịp nhìn kỹ, nhân viên phục vụ bắt đầu bê đồ ăn lên.
Các món ăn trên bàn rất đa dạng, thoả mãn khẩu vị của từng khách hàng.
Chẳng rõ là không muốn ăn hoặc là do quá kén chọn, từ góc độ của Vân Ly nhìn sang, hình như anh chẳng gắp món gì vào chén.
Riêng chén cháo miễn cưỡng cũng gọi là ăn được một nửa.
Sau bữa tối, có người đề nghị tăng hai ở một quán KTV gần đó.
Từ Thanh Tống sảng khoái gật đầu.
Bữa ăn khá tốn kém, những người khác không có ý định bắt anh ta thanh toán tiếp nữa, vì thế đề xuất một trò chơi vui, cả hội chia làm hai nhóm, chơi hai bàn liên tiếp.
Bên nào thua phải thanh toán tiền.
Trong một rừng trò chơi, lựa qua lựa lại, cuối cùng cả nhóm thống nhất chơi một trò truyền lời đơn giản lại nhanh gọn tên là [Nói thầm].
Quy tắc là mỗi nhóm cử một người nói một lời với người đầu tiên trong nhóm đối thủ, gói gọn ba mươi từ, càng khó càng tốt.
Sau đó truyền xuống, giọng nói phải thật nhỏ, không được để người thứ ba nghe thấy.
Người cuối cùng sẽ thuật lại các từ mà nhóm kia nói, bên nào nói được chính xác bên đó là bên thắng cuộc.
Lòng Vân Ly lộp bộp vài tiếng.
Bắt đầu lo lắng.
Sau đó còn nghe được tin dữ hơn: "Thế thứ tự sao? Ngược theo chiều kim đồng hồ nhé."
Ngược chiều kim đồng hồ, từ trái sang phải.
Ý là người đàn ông bên trái sẽ truyền lời cho cô.
Vậy tức là cô sẽ phải nghe bằng tai trái…
Các nhóm đều đã quyết định xong câu từ, bắt đầu truyền lời một từ một đầu.
Người khởi đầu là Từ Thanh Tống bàn của bọn họ, cách bốn người mới đến chỗ Vân Ly.
Tốc độ truyền lời rất nhanh, theo khoảng cách kéo gần, sự lo âu của cô tăng lên.
Tuy rằng tai trái mất đi thính giác cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì đến cuộc sống thường ngày của Vân Ly, do đó cô cũng chẳng mấy để ý.
Cho dù vậy, nhưng đây là việc cá nhân của mình, Vân Ly không muốn khuyết điểm này bị người khác biết được.
Vân Ly rối rắm, nhìn về phía người đàn ông: "Chuyện đó..."
Anh quay đầu lại.
Cô há miệng gấp gáp muốn nói "Lát nữa tôi có thể nghe bằng tai phải được không", nhưng lại ngại mở miệng, cuối cùng đành chán nản thở dài một hơi: "Quên đi, không có gì."
Chẳng bao lâu tới người đàn ông.
Nhìn thấy người bên cạnh truyền lời cho anh, Vân Ly hơi nghiêng người nghe lén, nhưng không nghe được chữ gì cả.
Tiếng thì thầm kết thúc, người đàn ông nhìn cô.
Vân Ly nhìn thẳng anh, căng da đầu thò lại gần.
Dừng hình ảnh lại vài giây.
Người đàn ông không nhúc nhích, đột nhiên nói: "Ghé sát lại đây."
Vân Ly sửng sốt: "Hử?"
Lời nói hờ hững chẳng có chút cảm xúc mập mờ nào, nhưng hàm nghĩa thì nghe thế nào cũng cảm thấy mờ ám, lệch lạc.
Trên bàn cơm có người nhịn không được buông lời trêu chọc.
Anh lại như thể mắt điếc tai ngơ, đặt khuỷu tay lên bàn, lười nhác chống cằm.
Tựa như hiểu được sự lo lắng của cô, tầm mắt di chuyển đến tai phải của cô, không mặn không nhạt mà lặp lại.
"Gần thêm chút nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc