Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Fan hâm mộ hai nhà đang mắng nhiếc nhau vô cùng sôi nổi trên mạng, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng gì, hai đương sự vẫn tiếp tục dùng bữa trưa với nhau vui vẻ.
“Lần này là lỗi của tôi, xin lỗi nha Vân Kiều, không ngờ bọn họ vẫn chưa rời đi.” Trong nhà ăn của câu lạc bộ, Dương Án ngại ngùng nói.
Nguyễn Vân Kiều: “Không sao, chuyện nhỏ.”
“Haiz, suýt chút nữa đã liên lụy đến Lý Nghiên, may mà đêm đó không bị chụp ảnh chính diện.”
Dương Án lấy cùi chỏ ᴆụng vào người đàn ông ngồi phía bên cạnh, “Thật xin lỗi.”
Lý Nghiên lạnh lùng nói: “Không sao.”
Nhìn thấy Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều không hề tức giận, trong lòng Dương Án cũng nhẹ nhõm hơn, suy cho cùng cũng là do "fan" của anh ta gây ra.
“Nói mới nhớ, đêm đó hai người chạy nhanh thật.” Lâm Thiên Thiên cười, “Tôi đã xem đoạn video fan cuồng chạy theo chụp hai người, hai người nhấc chân là chạy ngay, bọn họ không hề đuổi kịp.”
Nguyễn Vân Kiều xua tay: “Vừa đúng lúc có chỗ để trốn, nếu không làm sao mà chạy thoát được đám trẻ đó chứ.”
Lâm Thiên Thiên suy nghĩ một chút, kỳ quái nói: “Trên con đường đó có chỗ để trốn hả, trốn ở chỗ nào?”
“… Mái che xe điện.”
Lâm Thiên Thiên: “À, ở đó hình như có một mái che dành cho xe điện, nhưng mà họ không phát hiện hai người ở đó sao? Mắt thật không tốt chút nào.”
Nguyễn Vân Kiều không đáp lời, cúi đầu gắp hai miếng thức ăn.
Cũng không thể trách đám trẻ đó ánh mắt không tốt, chẳng qua là hôm đó đường quá tối, họ lại được mái che mưa của xe điện che khuất… hơn nữa, lúc đó hai người co người trong cái góc nhỏ kia, lại gần nhau như vậy, ai mà ngờ được cái nơi nhỏ xíu đó lại có thể nhét được hai người vào.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Vân Kiều ngước mắt liếc nhìn Lý Nghiên, cũng không biết là có phải anh cảm nhận được không, ánh mắt đột nhiên cũng nhìn sang.
Ban ngày ban mặt, có thể nhìn rõ con ngươi nhạt màu của anh, trong trẻo lạnh lùng, vô cùng đẹp.
Nhưng trong tâm trí của Nguyễn Vân Kiều, đột nhiên hiện lên hình ảnh con ngươi của anh trong bóng tối, nồng nhiệt và nóng bỏng, như muốn thiêu đốt người khác.
Lỗ tai Nguyễn Vân Kiều đột nhiên nóng lên, cũng giống như đêm đó, càng ngày càng kịch liệt.
Cô sờ sờ vành tai, vội vàng bưng đĩa đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, mọi người ăn tiếp đi.”
Lâm Thiên Thiên không không hiểu gì hết: “Hả? Ăn ít như vậy sao, chị Vân Kiều chị lại bắt đầu thể hiện rồi.”
Nguyễn Vân Kiều giơ tay vẫy chào rồi bước đi, đồng thời trong lòng thầm niệm Chú Đại Bi, mắng Lý Nghiên là đồ hồ ly tinh!
Sau bữa ăn là giờ nghỉ trưa, cạnh sân vận động có một tòa nhà dành riêng cho những vận động viên đấu kiếm nghỉ ngơi, ở đây Lý Nghiên cũng có một căn phòng nhỏ của riêng mình. Bình thường tập luyện đến khuya hoặc nghỉ giải lao, anh đều ở lại đây.
Căn phòng nhỏ không rộng lắm nhưng có đầy đủ mọi thứ, Lý Nghiên ăn cơm xong thì trở lại đây, anh ngồi trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ, rót cho mình một cốc nước.
Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên, Lý Nghiên liếc nhìn tên người gọi rồi bắt máy.
“A lô.”
“Lý Nghiên, là tôi đây, có đang bận không.”
Lý Nghiên: “Không có, bác sĩ Dương có chuyện gì sao.”
“Không có gì, là mẹ cháu bảo tôi gọi điện thoại hỏi cháu, dạo này cháu ở công ty hay là ở câu lạc bộ?”
“Đều có, sức khỏe bà ấy như thế nào rồi.”
“Rất tốt, dạo này ông ngoại bà ngoại cháu đi ra ngoài du lịch, mẹ cháu cũng đi cùng, đều rất là vui vẻ.”
“Được, sức khỏe của mẹ tôi làm phiền anh chăm sóc giúp.”
Dương Tiềm là bác sĩ gia đình, ba năm trước, ông ấy được ông ngoại của Lý Nghiên sắp xếp đến chăm sóc cho Quách Mẫn Nhàn.
Quách Mẫn Nhàn phẫu thuật tim không lâu, thì bà ấy gặp vấn đề tâm lý nghiêm trọng và thường xuyên không ổn định cảm xúc, may mà có sự quan tâm chăm sóc thường xuyên của ông ấy..
Dương Tiềm: “Đây là điều tôi nên làm. Đúng rồi, gần đây cháu có định về Mỹ không? Mẹ cháu rất nhớ cháu.”
Lý Nghiên nhẹ giọng nói: “Trong nước có rất nhiều việc phải giải quyết, tạm thời không đi được, lần sau rảnh sẽ sang.”
“Vậy… Được rồi.” Dương Tiềm do dự một lúc, như thể đang thì thầm điều gì đó với người bên cạnh, rồi lại hỏi: “Vậy thì cháu về nước, đã gặp cô gái đó chưa.”
Lý Nghiên ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
Dương Tiềm hỏi: “Đã gặp chưa, hai người vẫn ổn chứ?”
Lý Nghiên có vẻ khó chịu: “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Lý Nghiên!” Dương Tiềm vội vàng ngăn anh lại, “Cháu biết mà, hai năm qua mẹ cháu luôn cảm thấy mắc nợ cháu. Lúc đầu bà ấy đã quá kích động, cháu cũng biết rằng lúc đó bà ấy có vấn đề về tâm lý… Nhưng bây giờ bà ấy đã hiểu ra rồi, bà ấy chỉ muốn cháu sống hạnh phúc.”
Lý Nghiên im lặng một lúc, sau đó nói “Ừm.”
Chẳng qua là, nghe có vẻ hơi thờ ơ.
Dương Tiềm thở dài một hơi: “Bản thân cháu gần đây thế nào, bình thường có cảm thấy không khỏe không, có còn uống thuốc không? Đúng rồi, cổ tay của cháu vẫn ổn chứ.”
“Đều rất tốt, không cần lo lắng.”
“Vậy thì tốt, nếu cảm thấy không khỏe nhất định phải đi khám, không được chịu đựng.”
“Ừm.”
Dương Tiềm suy nghĩ một lát, lại nói: “Lý Nghiên, thật ra mẹ cháu đã buông bỏ từ lâu rồi, nếu không bà ấy đã không đồng ý cho cháu về nước huấn luyện. Bây giờ bà ấy không còn muốn can thiệp vào cuộc sống của cháu, cho nên, nếu cháu rảnh, cháu có thể thường xuyên về đây thăm bà ấy.”
Lý Nghiên xoa nhẹ ấn đường: “Bác sĩ Dương, chăm sóc bà ấy thật tốt, có thời gian tôi sẽ về.”
“Ừm, vậy, vậy cháu và cô bé đó...”
“Cô ấy đã có bạn trai rồi.” Lý Nghiên ngắt lời ông ấy, “Các người đừng nhắc tới nữa.”
——
Buổi chiều phải tập luyện một vài cảnh thi đấu trong phim, Nguyễn Vân Kiều thay đồng phục đấu kiếm, ngồi trên ghế sofa bên cạnh chờ Lý Nghiên.
Vài phút sau, Lý Nghiên cũng thay xong quần áo đi ra, cô nhìn thấy anh từ xa bước đến, mặc một bộ quần áo màu trắng, dáng người cao ráo, giống như bước ra từ trong tranh.
Nguyễn Vân Kiều nhìn một lúc, trong lòng không khỏi nghĩ đến đêm đó, người to lớn như vậy, co rúm trong góc nhỏ như vậy hẳn là rất khó chịu... Chắc chắn là rất khó chịu, hai người bọn họ suýt chút nữa thì bị ngộp ૮ɦếƭ.
Ánh mắt Nguyễn Vân Kiều lướt qua иgự¢ anh một cách bình tĩnh, cô nhớ lúc đó khuôn mặt mình đang áp vào иgự¢ anh, cứng ngắc, hít… chạm vào vẫn giống hệt như lúc trước.
Chắc là sau khi cởi bỏ quần áo cũng không tệ, mấy năm qua, cái tên này hẳn là giữ gìn rất tốt.
“Chuẩn bị xong chưa?” Lý Nghiên tiến đến, mở nắp chai nước trong tay lên uống một ngụm.
Suy nghĩ đen tối trong tâm trí của Nguyễn Vân Kiều bị lời nói của anh xua tan, cô nhanh chóng đứng lên: “Ồ... Xong rồi!”
“Vậy thì bắt đầu đi.”
“Ừm.”
Lý Nghiên để nước lên ghế và đi đến chỗ sàn đấu, Nguyễn Vân Kiều ngoan ngoãn đi theo.
Nửa tiếng sau…
“Ở đây chúng ta sử dụng cách che chắn phòng thủ. Cậu giữ chặt lá bảo vệ tay và dùng thân kiếm đánh vào kiếm của đối phương để mà tấn công... cậu nhìn tôi này."
Trong khi giải thích với Nguyễn Vân Kiều, Lý Nghiên giảm tốc độ động tác của mình và mô phỏng tay đấu kiếm đối diện, “Điểm này cứ sử dụng tư thế này đi, cậu thử xem.”
Nguyễn Vân Kiều gật đầu, đổi vị trí với anh, bắt chước động tác lúc nãy của anh, tấn công đối thủ, cuối cùng kết thúc trận đấu bằng cách che chắn phòng thủ và sau đó là tấn công.
"Chờ đã, cậu nhớ áp kiếm…” Lý Nghiên tiến lên nắm chặt cổ tay của cô, “Đừng nhúc nhích, tôi cầm tay cậu làm.”
Bởi vì anh phải dạy động tác cho cô, nên anh đứng ngay phía sau lưng cô, có hơi gần gũi, nếu cô xoay người đối diện với anh, vậy thì sẽ giống như tư thế tối hôm đó… Nguyễn Vân Kiều đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
“Hiểu rõ chưa?”
“Hả?”
Lý Nghiên hơi dừng lại: “Tôi nói, cậu học được chưa.”
Lúc nãy Nguyễn Vân Kiều mất tập trung, nên không chú ý động tác của anh.
Lý Nghiên nhìn cô có vẻ mơ hồ, cũng rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Cậu nhìn cho kỹ, tôi cầm tay cậu làm lại một lần nữa.”
“Ồ…”?
Lý Nghiên nắm lấy cổ tay cô làm lại động tác đó một lần nữa, phòng thủ, gạt kiếm, tấn công!
Hai người hai tay điều khiển kiếm, đâm vào tay đấu kiếm luyện cùng đối diện.
“Còn bây giờ thì sao?” Giọng nói của Lý Nghiên vang lên bên tai, trầm thấp cuốn hút, vô cùng dễ nghe.
“Tôi biết rồi, có thể làm được.” Nguyễn Vân Kiều nói xong quay đầu nhìn anh, vừa xoay đầu mới phát hiện anh cũng đang nhìn mình, gần đến mức cô có thể nhìn rõ lông mi của anh.
“…”
“…”
“Tôi, tôi hơi khát!” Nguyễn Vân Kiều hơi hoảng sợ mà đứng thẳng lên.
Lý Nghiên mím môi dưới: “Thôi, cậu... uống chút nước, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ồ!” Nguyễn Vân Kiều vội vàng đem kiếm đặt vào trong tay anh, đi tới bên ghế ngồi xuống, cầm lấy chai nước bên cạnh uống một hơi.
૮ɦếƭ tiệt, chuyện quái quỷ gì vậy, sao hôm nay cứ cảm thấy bồn chồn không yên.
Chẳng phải là Lý Nghiên thôi sao! Đâu phải là cô chưa chạm vào hay chưa từng hôn qua, vậy mà khi đến gần cô lại cảm thấy căng thẳng!
Không nên như thế này!
“Nguyễn Vân Kiều.” Lý Nghiên đi tới.
“Cái, cái gì!” Nguyễn Vân Kiều uống một ngụm nước nữa.
Lý Nghiên nhìn chai nước trong tay cô, mở miệng: “Của tôi.”
Nguyễn Vân Kiều thấy khó hiểu, “Cái gì của cậu.”
Lý Nghiên nói: “Nước trong tay cậu là của tôi.”
Tay Nguyễn Vân Kiều cứng đơ, chớp mắt hai cái, liếc nhìn chai nước trong tay, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn sang bên trái, phát hiện bên chân trái ghế của mình có một chai nước khoáng đã mở nắp.
Ồ... Lúc nãy trước khi bắt đầu, có vẻ như cô đã đặt chai nước xuống đất.
Vì vậy, chai nước mà bây giờ cô đang cầm trên tay, thực sự là của Lý Nghiên.
Nguyễn Vân Kiều hơi nhếch khóe miệng, “Lấy nhầm rồi?”
Lý Nghiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, vẻ mặt khó hiểu: “Không sao.”
Nguyễn Vân Kiều càng thêm xấu hổ, cô lẳng lặng buông chai nước trong tay xuống, rồi lại cầm chai nước trên mặt đất lên: “... Tôi đi lấy cho cậu một chai mới?”
Lý Nghiên: “Không cần, hiện tại tôi không khát.”
“… Ồ.”
Một bầu không khí quái đản lan tỏa giữa hai người, ngay khi Nguyễn Vân Kiều đang suy nghĩ nên nói gì đó để hóa giải, thì điện thoại đổ chuông.
Lúc cô luyện tập thì điện thoại đặt ở trên ghế, vừa đổ chuông thì cả hai cùng nhìn sang.
Tên của Khương Phó Thành được hiển thị trên màn hình.
Nguyễn Vân Kiều thở phào nhẹ nhõm, giống như cuối cùng cũng có chuyện để làm, lập tức trả lời điện thoại: “Alo, Tổng Giám đốc Giang!”
“Chưa có quay?”
“Vẫn chưa.”
“Tối mai chúng ta cùng nhau ăn tối đi, tới lúc đó Dư Lạc cũng đã đến Bắc Kinh rồi.”
Nguyễn Vân Kiều: “Được, ăn, ăn cái gì?”
“Cô muốn ăn gì.”
“Tôi sao cũng được… ăn cái gì cũng được.”
Ở đầu bên kia điện thoại Khương Phó Thành cười một tiếng: “Cái gì cũng được? Sao hôm nay tính tình thay đổi rồi. Nói chuyện còn lắp bắp, sao vậy.”
Nguyễn Vân Kiều cười gượng: “Không có chuyện gì cả…”
Khương Phó Thành không hỏi nữa, qua một lúc lại nói: “Dư Lạc nói, hôm đó cô đi ăn lẩu cùng với Lý Nghiên à?”
Nguyễn Vân Kiều ngạc nhiên, lập tức cầm điện thoại đứng dậy, tránh xa Lý Nghiên ra.
“Đúng là đã đi ăn lẩu.” Sau khi cô đi ra xa thì nhỏ giọng nói.
“Nguyễn Vân Kiều, không phải cô nói, hai người không có ý định nối lại tình xưa sao?”
Khuôn mặt của Nguyễn Vân Kiều nóng lên: "Haha, đương nhiên là không có. Chúng tôi đi bốn người. Tôi không đi ăn riêng với Lý Nghiên, chuyện này chị Dư Lạc không nói với anh sao?”
Khương Phó Thành: “Có nói rồi”
"Vì vậy hai chúng tôi không có chuyện gì đâu, ông chủ, tôi vì Hoa Thần hết lòng hết sức đến ૮ɦếƭ mới thôi, tôi không có thời gian cho tình cũ.”
Khương Phó Thành nói vẻ đầy ẩn ý: “Ồ, như thế thì tốt.”
“…”
Lý Nghiên vẫn ngồi ở chỗ cũ, anh không nghe thấy Nguyễn Vân Kiều và Khương Phó Thành đang nói gì. Nhưng chỉ với mấy câu lúc đầu, có thể nghe ra được rằng cô sẽ đi ăn tối cùng với Khương Phó Thành.
Lúc này, dù cô đứng rất xa nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy đôi má ửng hồng và nụ cười trong mắt cô.
Lý Nghiên siết chặt chai nước suối mà Nguyễn Vân Kiều uống nhầm, nhìn chằm chằm chai nước trong tay…
Anh rõ ràng biết cô đang ở bên người đó, và rõ ràng anh đã bảo bản thân phải chấp nhận chuyện này… Nhưng khi nhìn thấy cô cười với người khác, anh vẫn bị h4m muốn độc chiếm và cảm giác lo lắng Ϧóþ nghẹt.
Bị Ϧóþ nghẹt đến nỗi anh không thể nào thở nổi.