Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Khi hai người về đến nhà, thì người giao thức ăn cũng vừa tới dưới lầu.
Nguyễn Vân Kiều vui vẻ nhận lấy, chạy bước nhỏ vào nhà, lấy hết thức ăn ra.
“Đây sẽ là bữa tối thịnh soạn cuối cùng của tôi.”
Lý Nghiên: “Tại sao.”
“Bởi vì nghỉ hè phải vào đoàn phim rồi, phải giữ dáng.”
Lý Nghiên liền hỏi: “Quay cái gì.”
“Một bộ phim điện ảnh, kể vể câu chuyện của ba cô gái, tôi là một trong số đó.” Nguyễn Vân Kiều nhắc đến chuyện này thì khuôn mặt không nhịn được mà mỉm cười, “Bộ phim này lợi hại lắm nha, đạo diễn là Tưởng Siêu đó, lúc lấy được vai diễn này người quản lý của tôi vô cùng vui vẻ.”
“Là bộ phim ngày hôm đó cậu đi thử vai hả?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Vân Kiều nói, “Nhưng mà nghe nói Lý đại thần của chúng ta bị thương ở tay, bữa cơm với đạo diễn tôi còn chưa ăn thì đã rời đi. Cậu có cảm động không?”
Lý Nghiên hơi dừng lại: “Cậu… rất lo lắng cho tôi?”
Nguyễn Vân Kiều sửng sốt một chút, lỗ tai lại cảm thấy có chút nóng: “Tôi, tôi đương nhiên lo lắng rồi, cậu là hạt giống đấu kiếm giỏi của nước ta, tôi thay mặt đất nước lo lắng cho cậu.”
Lý Nghiên liếc mắt nhìn cô, cô vì để tiện ăn cơm mà tùy ý cột tóc ra phía sau, cứ như thế đôi tai đỏ rực của cô lộ ra ngoài một cách rõ ràng.
Lý Nghiên hai mắt nhìn chăm chú hai giây, đáy mắt nhuộm lên ý cười: “Ồ, tôi thay mặt đất nước cảm ơn cậu.”
“Không cần đâu.”
Nguyễn Vân Kiều lần lượt mở từng hộp thức ăn, nắp của những hộp thức ăn ở nhà hàng này rất chặt nên phải dùng sức mới mở ra được.
Lý Nghiên thấy vậy, giơ tay ra giúp đỡ, nhưng lại bị cô đẩy ra ngay lập tức.
“Cổ tay chẳng phải bị thương rồi sao, đừng có dùng sức.”
Lý Nghiên: “… Không đến nỗi.”
Nguyễn Vân Kiều cau mày: “Sao lại không đến nỗi, tay của cậu là để nhận huy chương đó, tôi phải thay mặt đất nước bảo vệ cậu.”
Cô nói rất nghiêm túc, trong lòng cũng thật sự nghĩ vậy.
Lý Nghiên hơi mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tôi thay mặt đất nước cảm ơn cậu vậy.”
“Không cần nhá~ Tôi là thành viên của Đoàn Thanh niên Cộng sản, đây là điều nên làm mà!”
Lý Nghiên: “…”
Nguyễn Vân Kiều khẽ nhướng mày và nói: “Nhưng mà cậu có thể thay mặt chính bản thân cậu cảm ơn tôi, vì quá quan tâm cậu mà tôi suýt chút nữa mất đi vai diễn đó. Nếu không phải nhờ Tổng Giám đốc Khương nói tốt cho tôi trước mặt đạo diễn, thì vai diễn này đã vụt mất rồi. Cho nên á, cậu…”
“Tổng Giám đốc Khương?”
Nguyễn Vân Kiều dừng lại một chút: “Ồ tôi là đang nói ông chủ của Hoa Thần chúng tôi, hôm đó anh ấy cũng ăn cơm với đạo diễn Tưởng Siêu. Nhưng mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, cậu phải cảm ơn tôi. Còn làm thế nào để cảm ơn…để tôi suy nghĩ nha.”
Nguyễn Vân Kiều ngồi xuống ăn cơm, vừa ăn vừa lẩm bẩm muốn cảm ơn như thế nào.
Lý Nghiên ngồi bên cạnh cô, trong đầu chợt lóe lên tấm ảnh đó, còn có người đàn ông trong tấm ảnh, và cô.
“Lý Nghiên, Lý Nghiên?!”
Lý Nghiên hoàn hồn, “Hả?”
“Tôi nói cậu mời tôi thêm ba chục bữa ăn của Tư Vị Trai nữa đi, tôi sẽ ăn sau khi nghỉ hè xong, coi như là lời cảm ơn đi, có được không.”
Lý Nghiên cầm đũa lên, nhàn nhạt nói: “Nhiều quá.”
“Đâu có nhiều đâu!”
Lý Nghiên: “Ba bữa thì còn được.”
Nguyễn Vân Kiều tức đến nỗi muốn đấm anh: “Chỉ có ba bữa! Cậu keo kiệt quá đi!”
“Một bữa.”
“Mười bữa.”
“Một bữa.”
“Lý Nghiên!!!”
…
Không bao lâu sau, tháng thi cuối kỳ đã đến, Nguyễn Vân Kiều lại rơi vào các kỳ thi cuối kỳ và kỳ thi múa cuối kỳ, vì vậy cô rất ít khi được gặp Lý Nghiên.
Thỉnh thoảng sẽ nhắn tin hỏi thăm tay anh, nhưng anh không nói gì nhiều, chỉ nói là vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, bảo cô lo chuẩn bị cho kỳ thi.
Chẳng bao lâu, kỳ thi cuối kỳ mệt mỏi đã kết thúc.
Vào buổi trưa của ngày thi cuối cùng, Nguyễn Vân Kiều gọi điện về nhà, nhưng mẹ cô không nghe máy nên cô liền gọi cho chú Phan.
Cô nói với ông ấy rằng cô sẽ vào đoàn phim nên không thể về nhà ở vài ngày nữa.
Chú Phan nói ông ấy biết rồi, và hỏi cô có cần dì Điền thu xếp quần áo cho cô không, cô nói không cần.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Vân Kiều liền bận rộn xem kịch bản, bận rộn chuẩn bị cho việc quay phim.
Sau đó, Dư Lạc đón cô vào đoàn phim, cô liền tập trung vào quay phim.
Một tuần sau, Nguyễn Vân Kiều vừa diễn xong, ngồi trong phòng nghỉ ngơi của diễn viên, chuẩn bị ăn một bữa đơn giản.
Nhưng thức ăn còn chưa đến thì điện thoại đã reo lên, khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi đến, Nguyễn Vân Kiều rất ngạc nhiên, bởi vì người này, tám trăm năm rồi cũng chưa từng gọi cho cô.
“Alo, sao vậy.” Nguyễn Vân Kiều bắt máy.
“Trở về nhà.”
Nguyễn Vân Kiều cau mày: “Bây giờ?”
Giọng điều của Phan Khải Minh bên đầu dây bên kia không tốt lắm: “Không phải bây giờ chẳng lẽ là ngày mai à, Nguyễn Vân Kiều, trong nhà xảy ra chuyện, mau trở về xem.”
Trong lòng Nguyễn Vân Kiều hồi hộp: “Làm sao vậy! Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì hả, tôi nghĩ cô nên hỏi mẹ cô mới phải, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Phan Khải Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Mặc dù Phan Khải Minh không hòa hợp với cô, nhưng những năm qua anh ta không có xung đột gì lớn với cô, nhưng mà cuộc điện thoại hôm nay, dường như là mở đầu cho một cuộc xung đột lớn.
Nguyễn Vân Kiều sững sờ một lúc, không hiểu lý do gì bắt đầu hoảng sợ, cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho mẹ, nhưng bà không nghe.
Vì vậy, cô nhanh chóng cúp điện thoại, chạy ra ngoài nói với nhân viên một tiếng rồi bắt taxi rời đi.
Từ đoàn phim về đến nhà mất khoảng 50 phút, trong năm mươi phút này, Nguyễn Vân Kiều cảm thấy vô cùng lo lắng.
Khó khăn lắm mới về tới khu nhà, cô xuống xe và chạy về nhà. Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng khóc.
“Mẹ!”
Nguyễn Vân Kiều chạy tới phòng khách, nhìn thấy Nguyễn Thanh Mạn đang ngồi khóc trên sofa, cũng nhìn thấy Phan Khải Minh đanh mặt đứng bên cạnh cầu thang.
Cô không hề nhìn thấy Phân Thuần Bân.
“Làm sao vậy.” Nguyễn Vân Kiều đi đến bên cạnh Nguyễn Thanh Mạn, vội vã hỏi.
Nguyễn Thanh Mạn nhìn cô, lập tức nắm lấy cánh tay cô giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Vân Kiều, mẹ thật sự không có, mẹ không có làm chuyện có lỗi với chú Phan của con! Con nói giúp mẹ với! Ông ta gửi tin nhắn cho mẹ, mẹ đến đó chỉ vì muốn nói rõ ràng với ông ta, mẹ thề, mẹ thật sự làm muốn nói rõ với ông ta, để ông ta đừng có gửi tin nhắn cho mẹ nữa, cũng đừng làm phiền mẹ! Mẹ không có làm chuyện gì quá giới hạn với ông ta cả…”
Ông ta trong lời nói của Nguyễn Thanh Mạn không có tên, nhưng Nguyễn Vân Kiều vừa nghe là biết, sắc mặt cô trắng bệch, có cố gắng giả vờ bình tĩnh như thế nào đi nữa thì giọng nói cũng đã run run.
“Gửi tin nhắn cái gì, mẹ và…”
“Không phải! Mẹ không có! Là hôm đó tình cờ gặp mặt ở bên ngoài… trở về ông ta liền gửi tin nhắn cho mẹ, nhưng mẹ không có trả lời, sau đó vì ông ta cứ gửi mãi, nên mẹ mới, mẹ mới đi một lần, muốn nói rõ ràng với ông ta.”
“Dì phủ nhận thật là sạch sẽ.” Phan Khải Minh chế nhạo, “Cho dù bây giờ các người không có gì, nhưng trước đây thì sao, người ta chẳng phải đề cập đến chuyện lúc trước của các người sao, cô và ba của Lý Nghiên, cách đây vài năm đã có quan hệ mập mờ, phải không? Rất là yêu nhau ha, người ta đối với dì nhớ mãi không quên kìa.”
Nguyễn Thanh Mạn sắc mặt càng tái nhợt hơn: “Trước đây… tôi đã phạm sai lầm, nhưng lần này tôi thực sự không có. Tôi đối với ba cậu một lòng một dạ, tôi…”
“Lúc đầu dì đến với bố tôi vì bố tôi giàu có. Nói cái gì mà thật lòng!”
Trong lòng Nguyễn Vân Kiều run lên, giơ tay ra với Nguyễn Thanh Mạn: “Điện thoại di động.”
“Vân Kiều, mẹ thật sự…”
“Đưa cho con!”
Nguyễn Thanh Mạn nhìn Nguyễn Vân Kiều lúc này đang rất bình tĩnh, trong lòng càng thêm bối rối, bà biết con gái mình càng như vậy thì cảm xúc trong lòng lại càng rối loạn.
Nhưng bà không còn cách nào khác, chỉ có thể khóc rồi đưa điện thoại cho Nguyễn Vân Kiều.
Nguyễn Vân Kiều nửa ngồi xổm bên cạnh bàn trà, mở WeChat trên điện thoại di động, không có, vì vậy cô vào xem tin nhắn.
Cô nhìn thấy nội dung mà Lý Kỳ An gửi trong tin nhắn, ông ta đang tỏ tình, đang nhớ nhung. Nguyễn Thanh Mạn không hề trả lời, nhưng mà ông ta đề cập đến quá khứ của họ. Vì vậy những ai nhìn thấy đều biết họ từng có quan hệ gì.
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên mất hết sức lực, ở phía sau Phan Khải Minh vẫn đang chế nhạo, nhưng cô không thể phản bác lại lời nào.
Vì dù bây giờ có hiểu lầm, thì cũng đã từng sai lầm, đã từng phản bội… Quá khứ bị đưa ra, không cách nào có thể xóa được.
Đó là do mẹ cô tự làm tự chịu.
Còn cô… trong sự ích kỷ, hèn nhát và do dự của chính mình, cũng đã trở thành đồng phạm.
“Chú Phan đâu.” Lúc Nguyễn Vân Kiều nói chuyện, thì giọng nói đã khàn đi.
Phan Khải Minh: “Trong phòng sách.”
Nguyễn Vân Kiều lập tức đứng lên.
Phan Khải Minh: “Nguyễn Vân Kiều, đừng đưa ra những lời giải thích vô ích giúp mẹ cô nữa, bây giờ bố tôi không muốn nghe những lời đó.”
“Tôi không giải thích bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn gặp chú Phan.”
Nguyễn Vân Kiều vội vàng đi về phía phòng sách, nhưng chỉ vừa đi đến cửa phòng sách thì đã bị Phan Khải Minh kéo lại.
“Cô đừng có đi làm phiền ông ấy.”
Nguyễn Vân Kiều rất muốn hất cánh tay của Phan Khải Minh ra, nhưng cô không còn sức lực, cảm giác tội lỗi nặng nề bao trùm khiến cô gần như không thở nổi, đôi mắt cũng trở nên đỏ hoe.
Cô đang nghĩ, hai năm trước có phải cô đã làm sai rồi không. Cô không nên vì bảo vệ gia đình này mà diễn kịch với Lý Nghiên, không nên im lặng trước những lời cầu xin của mẹ cô… cô đáng ra không nên dính líu vào chuyện này.
“Khải Minh, con đừng có kéo em gái con như vậy.” Cửa phòng sách mở ra, Phan Thuần Bân xuất hiện ở phía sau.
Phan Khải Minh nhìn sang trong phút chốc: “Ba, em gái gì chứ, con chưa từng có em gái!”
“Con câm miệng, còn không buông ra.”
Phan Khải Minh: “Ba…”
“Buông tay.”
Phan Khải Minh hít sâu một hơi, buông tay ra, tức giận đi xuống lầu.
Trước cửa phòng sách chỉ còn lại cô và Phan Thuần Bân.
Nguyễn Vân Kiều lúc này còn muốn gặp ông ấy, nhưng bây giờ gặp được ông ấy rồi, cổ họng như bị ai đó Ϧóþ chặt, mở miệng nói chuyện cũng thấy vô cùng khó khăn.
“Không phải quay phim sao, sao lại chạy về đây rồi.”
Người đàn ông trước mắt vẫn điềm đạm như trước đây, Nguyễn Vân Kiều nhìn ông ấy, nước mắt lập tức tràn ra: “Chú Phan, thật xin lỗi…”
Phan Thuần Bân sững sờ một lúc rồi bất lực nói: “Con bé này, đây là việc của người lớn chúng ta, con xin lỗi cái gì?”
“Không phải, bởi vì chuyện lúc trước, con, con thật ra…” Nguyễn Vân Kiều nắm chặt tay, chậm rãi nói, “Con thật ra đã biết.”
Nói xong, cô căng thẳng nhìn Phan Thuần Bân, chờ ông ấy nổi nóng rồi tức giận, nhưng cuối cùng, lại nhìn thấy người đó thở dài, nói: “Chú cũng biết.”
Nguyễn Vân Kiều sững sờ một lúc, hoàn toàn cứng đờ: “… Cái gì.”
Phan Thuần Bân nặn ra một nụ cười khó coi, “Chuyện lúc trước, chú đều biết hết. Vân Kiều, con đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện này, không liên quan đến con. Chẳng qua là, bây giờ chú muốn được yên tĩnh một chút, con đừng lo lắng, chú không sao cả. Đi xem mẹ con đi.”
Gương mặt Phan Thuần Bân trắng bệch, đầy vẻ bất lực.
Nói xong ông ấy đóng cửa phòng sách lại, không có trở ra nữa.
Nguyễn Vân Kiều đứng rất lâu trước cửa phòng sách, lúc cô xoay người xuống lầu, trong đầu vẫn cảm thấy mơ hồ, không thể nào hiểu rõ.
Chú Phan nói… ông ấy biết.
Ý ông ấy là ông ấy biết chuyện hai năm trước Nguyễn Thanh Mạn và Lý Kỳ An có tình cảm với nhau?
Nhưng mà, ông ấy chưa từng nhắc tới, chỉ coi như không biết, vẫn đối xử tốt với cô và mẹ cô như lúc trước.
Tại sao vậy…
“Vân Kiều, ông ấy nói như thế nào.” Nguyễn Thanh Mạn thấy cô đi xuống liền lập tức chạy tới.
Nguyễn Vân Kiều chậm chạp mà nhìn mẹ cô một cái, “Mẹ, mẹ có thể thề không, lần này, mẹ không hề làm chuyện có lỗi với chú Phan.”
Nguyên Thanh Mạn lại rơi nước mắt: “Tất nhiên rồi, không phải mẹ nói rồi sao, mẹ đảm bảo! Vân Kiều, lúc trước là do mẹ hồ đồ… mẹ đã cắt đứt ý nghĩ đó từ lâu rồi, con tin mẹ đi. Lần này nếu không phải là do Lý Kỳ An kiên quyết, còn nói nếu mẹ không ra ngoài, ông ta sẽ trực tiếp đến tìm mẹ. Nếu mẹ không đi nói chuyện rõ rành trực tiếp với ông ta, thì cũng sẽ không bị Quách Mẫn Nhàn nhìn thấy…”
“Đợi một chút. Mẹ, mẹ nói, cô Quách nhìn thấy rồi?”
Nguyễn Thanh Mạn: “Ừm… nghe ý của bà ấy, lúc trước bà ấy nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của Lý Kỳ An mà ông ta gửi cho mẹ, sau đó theo dõi rồi đi theo.”
Sắc mặt Nguyễn Vân Kiều càng thêm khó coi, cô hoảng loạn mà lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Lý Nghiên.
Bây giờ cô không biết nên làm gì cả, cô muốn hỏi Lý Nghiên có phải là anh đã biết rồi không, cũng muốn hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì, càng muốn hỏi… hai người phải làm sao đây.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều dừng lại vào thời khắc cô bước ra khỏi cửa.
Nguyễn Vân Kiều nhìn người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà mình, chậm rãi buông điện thoại xuống.