Li biệt và gặp lại.
Enji bước vào căn phòng cô đã từng rất quen thuộc: căn phòng của Đại Lão.
Đại Lão ngồi đó, trên bàn có một ván cờ đang chơi dở, một tay cầm quân cờ suy nghĩ nước tiếp theo, một tay cầm tách trà đang dần nguội…dáng vẻ vẫn luôn ung dung như thế.
Cô bước thẳng vào phòng, Đại Lão cũng không nhìn qua một lần.
Cô không để tâm, tiếp tục đi đến chỗ ngồi đối diện ông, rồi ngồi ngay xuống. Đôi mắt vừa liếc qua bàn cờ, tay ngay lập tức đưa lên, đặt xuống một quân cờ.
Miệng nói:
“ Người có vẻ rảnh.?. Nói chuyện một chút.”.
Ông cũng không ngước lên nhìn, đôi mắt bây giờ chăm chú thế cờ bày ra, nhưng miệng vẫn hỏi lại:
“ Không phải ở bên hắn ta sao.?. Hắn ta thả về.?.”.
Cô cười cười:
“ Giữ sao được.”.
Ông đưa tay thêm một quân cờ.
“ Không đi chơi lang thang lại về đây. Có chuyện gì.?.”.
Cô nhấp một ngụm trà trong chiếc chén vừa rót, khẽ nhíu mày…vị rất tệ.
“ Hỏi người vài câu thôi. Con vẫn luôn thắc mắc, cuối cùng là con bao nhiêu tuổi vậy.?. 23 hay là 19.?.”
Đại Lão đến giờ mới ngẩng lên nhìn cô, có chút kinh ngạc. Có lẽ ông không nghĩ cô đột nhiên xuất hiện ở đây để hỏi vấn đề này.
“ 19..tất nhiên là 19 rồi. Lilith đâu sinh con ra bình thường, con bé giữ con đến vài năm ở trong bụng.”.
Ông vừa đáp, cô lập tức ho kịch liệt. Nhìn chằm chằm vào ông như muốn xác nhận sự thật. Ông không do dự gật một cái. Rồi hỏi tiếp:
“ Còn chuyện gì nữa.?.”.
“ Ừm…về Jin.?.”.
“ Không phải biết rồi sao còn hỏi. Nó là sản phẩm do ta tạo nên, có sức mạnh giống như Vampire, trí tuệ rất cao siêu. Trong hơn 1000 sản phẩm, chỉ có nó là thành công thôi. Nhưng tránh nhiều chuyện không hay, ta nói là thất bại. Còn về chuyện khuôn mặt của nó, không phải cũng đoán ra rồi sao.?. Ta biến khuôn mặt nó giống con để đánh lạc hướng bên Vampire, ngoài ra còn là vì có chút thích thú. Thế đấy.”.
Đại Lão đáp, trong giọng nói có chút bực bội.
Enji nghe ông trả lời khẽ cười cười. Cô biết ông vẫn luôn rất tức giận với Jin. Jin là sản phẩm do ông tạo ra, nhưng cái đầu lại chẳng bao giờ nghe lời. Đã thế, ông không bao giờ có thể làm khó anh, thỉnh thoảng còn lại bị anh đá lại. Nếu không phải hồi nhỏ ông luôn lấy cô ra làm mồi dụ, anh cũng không ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó, cô và ông…đánh cờ. Cả hai đều không nói gì nữa. Không khí trong phòng mặc dù có chút trầm mặc, nhưng lại không có sự khó xử. Mối quan hệ của hai người, giờ phút này lại giống như ngày xưa.
Khi tách trà của Đại Lão vơi, cô liền đứng lên và đi pha một ấm khác.
Đại Lão vừa rót trà ra chén nhỏ, ngửi thấy một mùi hương đắc biệt, bỗng nhiên ngẩng lên nhìn cô. Cô nhướn mi lên, nói:
“ Thử xem, có giống trà mẹ từng pha không.?.”.
Ông im lặng một chốc, đưa chén trà lên uống một ngụm nhỏ và đáp:
“ Không ngon bằng.”.
“ Vậy à.?.” Cô lơ đãng hỏi, tự mình cũng rót một chén, chậm rãi thưởng thức, dường như không muốn nói gì nữa.
Đại Lão khẽ thở dài, đành phải hỏi:
“ Có gì thì nói đi.”
Khoé miệng cô khẽ nhếch, cô gật gật đầu, nói:
“ Ông Jin có đến gặp con. Ông ấy có nói cho con vài thứ. Đại Lão, người không thành thật. Người chưa bao giờ có vợ. Hinako thực ra chỉ là một cô bé mười sáu tuổi hay pha trà bên cạnh người thôi. Người rất yêu quý, và coi cô bé ấy là cháu mình. Sau đó, mẹ con xuất hiện. Ông Jin nói, khi vừa gặp mẹ, người đã rất thương mẹ rồi. Sau ngày khi mẹ biến mất, Hinako quả thật có nhớ mẹ mà phát bệnh rồi mất, nhưng người cũng chỉ đau lòng một chút. Còn thực sự, người luôn nghĩ đến mẹ con…”.
Đại Lão nhìn cô không biểu tình.
Cô lại tiếp tục nói:
“ Con không tin, và rồi, ông Jin có nói một câu….”. Cô bất ngờ nhìn thẳng vào mắt ông. “…nếu không yêu quý, sao Đại Lão tặng cô Lilith thứ bùa cứu mạng của gia tộc Senje.?. Ông biết mọi chuyện cô ấy vì sao lại phải rời bỏ khỏi gia tộc Vampire, tặng món quà đó hẳn có nghĩa là vô cùng tin tưởng. Mà cũng chỉ có thể tặng nó, mới có thể biểu đạt tình cảm của mình….”.
Đôi mắt Đại Lão khẻ rung nhẹ.
Cô cười cười:
“ Nếu người không yêu quý mẹ con, hẳn sẽ không tặng mẹ con chiếc nhẫn đó. Vũ khí nguyên thuỷ là thứ vô cùng quý giá, nó luôn được coi là bùa hộ mệnh cuối cùng của nhà Senje, phòng trừ trường hợp những Vampire thuần chủng tấn công…người hẳn vẫn luôn lo lắng cho mẹ con. Và rõ ràng, nó chẳng liên quan gì đến di nguyện của Hinako cả. Đại Lão..người thực sự không thành thật.”.
Đại Lão trầm mặc nửa ngày, cuối cùng lên tiếng:
“ Vậy thì sao.?.”.
Cô nhún vai.
“ Con nghe nói người định rời bỏ tộc Senje. Người định đi đâu.?.”.
“ Hỏi làm gì.?.”.
“ Không có gì…”. Cô nhấp ngụm trà. “..đi cùng thôi. Quãng đường cuối cùng không thể tĩnh mịch được. Người sống cũng đâu được mấy năm nữa. Con đi cùng sẽ vui hơn.”.
Đại Lão bất ngờ cúi đầu. Không ai biết trong mắt ông có điều gì chuyển biến. Không ai biết trong đầu ông nghĩ thứ gì.
Ở bên kia, Enji vẫn uống trà, thầm nghĩ: Trà ngon.
---
Và cô cùng Đại Lão đột ngột biến mất.
Khoảng một năm sau, Jin cùng bốn người anh em Lau cũng đột ngột biến mất.
Nhà Senje được ông K và ông J quản lí. Chưa nói sẽ có người nào lên thay, nhiều người cũng tranh giành, cũng khá loạn. Đám người nhà Senji thỉnh thoảng cũng chọc một gậy vào….
Ở một nơi khác, vẫn rất thanh bình.
Vài năm nữa trôi qua…
Dười làn nước xanh thăm thẳm…một bóng dài lướt dưới làn nước rất nhanh, trông rất quỷ dị. Chiếc bóng đen dài đến gần bờ, rồi thu nhỏ lại…
Từ dưới nước, một cái đầu ngóc lên, mái tóc dài xoã tung ướt đẫm…
Trên bờ biển, Lynh ngồi dưới gốc dừa đang nướng cá bỗng nhiên hô lên ầm ĩ:
“ Tiểu thư, tiểu thư…cá chín…cá chín…nhưng mà Lau ăn mất con ngon nhất rồi.”.
Enji bước lên bờ cát, khẽ bật cười. Bên tay phải cầm một chiếc túi lưới chứa đầu sò ốc biển. Bên tay trái thì cầm một cọc gỗ dài được vót nhọn ở một đầu.
“ Lynh…thứ này ngon hơn. Nướng đi.”.
Cô nói, ném cho Lynh chiếc túi lưới.
Qua khoảng thời gian, mùi sò nướng thơm phức bắt đầu tràn trên bờ biển. Enji lấy những con sò lớn ngon nhất bỏ vào một chiếc lá lớn, sau đó mang đi đến căn nhà gỗ lớn ngay gần đó.
Cửa mở ra. Trong căn phòng đơn giản có một người đàn ông lớn tuổi đang nằm trên giường đọc sách. Enji bước vào mỉm cười nói:
“ Rất ngon, Lynh vừa nướng, ông ăn không.?.”.
Và cô đưa chiếc lá lớn chứa đầy sò lên bàn, cũng lấy ra vài thức chấm.
Đại Lão gật đầu, bỏ quyển sách xuống ngồi lên bàn cùng ăn với cô.
Nhưng cô không ăn, mà bước đến ngồi trên bậc cửa sổ hóng gió biển.
Ông nhìn cô. Khuôn mặt qua vài năm có lẽ đã không còn sự trẻ con của tuổi 19. Khi cười và chớp mắt vẫn thật đáng yêu, nhưng lại mang theo sự quyến rũ của tuổi trưởng thành.
Ông đang nhìn, cô đột nhiên quay đầu lại. Và cười hỏi:
“ Tẩm gia vị vừa chứ.?.”.
Ông gật đầu.
“ Con không ăn sao.?.”.
“ Không, lát nữa qua đó con ăn. Lynh chắc sẽ phần con. Thứ này của ông.”.
Nói xong, lại quay đầu nhìn ra ngoài.
Đại Lão bỏ con sò xuống, đôi mắt khẽ cụp lại, bỗng nhiên nói:
“ Enji..không cần tốt với ta như vậy. Con thực không biết, những năm vừa qua…”.
Ông đang nói, cô bỗng nhiên ngắt lời:
“ Con biết.”.
Ông ngạc nhiên.
Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn, chậm rãi nói:
“ Ông đang hối hận phải không.?. Con đối xử tốt với ông bao nhiêu, ông càng hối hận bấy nhiêu. Ông đã khó xử từ cái ngày con tìm đến ông và muốn theo ông đến đây. Ông thực sự muốn con hận thù để ông có thể thanh thản. Nhưng cuối cùng con lại không làm thế.”.
Đại Lão càng ngạc nhiên hơn.
Cô cười cười.
“ Con chờ câu nói này của ông lâu lắm rồi.”.
Đại Lão chợt hiểu điều gì đó, ông nheo mắt, dò hỏi:
“ Enji, không phải mấy năm qua, con đối xử tốt với ta chỉ là vì muốn ta khó sống chứ.?.”.
Cô bật cười lớn, gật đầu rất sảng khoái:
“ Con đã nói rồi. Con sẽ dạy cho hai người một bài học. Con nói và con sẽ làm mà. Hai người rõ ràng yêu con, nhưng lại khiến con đau khổ. Khiến con quay lòng vòng, một thời gian dài không biết đến mẹ lại còn giận mẹ. Con phải khiến hai người ân hận mới thoả mãn được”.
Đại Lão nghe cô nói, cảm giác đè nặng trong иgự¢ bỗng nhiên biến mất. Ông cũng cười:
“ Enji, chẳng có cách trả thù nào nhẹ nhàng thế này đâu.”.
Cô lắc lắc đầu.
“ Trả thù đáng sợ nhất là đánh vào lòng yêu thương. Ở một nơi khác anh ấy đang nhớ con mà khổ. Ở đây ông cũng vì con đối xử quá tốt mà khổ. Con thực sự rất hài lòng.”.
Đại Lão nghe xong gật gật đầu. Cúi người tiếp tục ăn sò nướng. Nhưng trên gương mặt ông, nụ cười vẫn luôn thường trực.
Mà ở bên cửa sổ, Enji đưa tay vẫy vẫy với Jin ở đằng xa. Cô nghe rõ anh hò lớn:
“ Enji, hôm nay Dino tới. Hắn có gọi ‘vợ yêu’ cũng đừng có trả lời nhé.”.
“…..”.
Vài năm sau nữa. Đại Lão mất. Ông mất trong một ngày tuyết rơi đầy ở Nhật, nhưng ở chỗ cô vẫn rất ấm áp. Một người làm tội ác cả một đời. Cuối cùng ra đi lại rất thanh thản. Jin trở về gia tộc Senje theo di nguyện của Đại Lão mà trở thành người đứng đầu tiếp theo.
Cô biết anh chẳng hứng thú gì với chức vị đó. Nhưng anh có lí do của mình:
“ Ngồi ở cái ghế cao cao đó cùng không tệ đâu Enji. Lúc buồn chán thì gây loạn thế giới một hồi. Mà mấy tên Vampire anh từng ghét, anh cũng phải từ từ xử lí. Nào, đến đây, có ai mà em ghét không.?. Ghi vào danh sách này. Dino hắn ta ghi đến hơn hai trăm người vẫn còn chưa dừng. Có vẻ trong thời gian chịu phạt ở nhà Valois hắn ăn đắng quá nhiều. Giờ vẫn còn đang tiếp tục nghĩ kìa.”.
Cô cười cười. Chợt nhớ đến mình sắp trở về Nhật.
---
Một ngày, an táng Đại Lão xong. Cô cùng Jin và người của mình đánh nhau một trận lớn với đám người phản đối. Bên cô thắng thật dễ dàng. Lau cười cười nói thực lực chênh lệch nhau nhiều quá.
Ngày hôm sau, cô ngồi ngoài hiên ngắm tuyết cùng bốn anh em Liwei. Lynh nằm gối đầu trên đùi cô ngủ không biết trời đất đâu nữa. Lau ở bên cạnh đấm lưng cho Liwei, còn Lee thì ngồi vẽ tranh.
Bỗng nhiên, Lau nói:
“ Hôm nay là giáng sinh phải không.?. Tiểu thư, ra ngoài làm loạn chơi không.?.”.
Lynh đang ngủ, nghe được chữ ‘chơi’ và ‘làm loạn’, đôi tai bỗng nhiên giật giật rồi bật dậy. Hấp tấp nói lớn:
“ Có, có liền. Từ chút, đừng vội, gọi Jin đã…”.
Nói xong không để ý đến ai chạy đi gọi Jin, mặt hớn hở vui mừng.
Cô liếc nhìn Lau. Bây giờ không đi thì không được nữa rồi.
Cả hai ra đường phố làm loạn một hồi, cô đứng ngoài cửa hàng chờ mấy người kia tính tiền. Từ đằng xa, cô nhìn thấy một hình bóng rất quen thuộc.
Anh bước ra ngoài một cửa hàng trang sức lớn. Và, đi cùng anh là một cô gái rất trẻ, miệng cười xem chừng rất vui.
Cô nhìn anh chăm chú, thấy anh cũng cười lại. Nhưng đôi mắt lại không nhìn ra cảm xúc gì. Sau đó, hai người bước lên một chiếc xe đi mất.
Khi chiếc xe đi rồi, ở sau cô, Jin đứng từ đó bao giờ lên tiếng:
“ Không đến chào hỏi sao.?.”.
Cô quay sang nhìn Jin, đáp:
“ Chưa phải lúc. Vài ngày nữa chắc em đến. Giờ vui chơi với Lynh chút đã. Lâu lắm thằng nhóc mới về Nhật. Nếu em đi liền nó sẽ khóc.”.
Cô vừa dứt lời, Lynh từ trong cửa hàng mò ra. Trên tay là một đống kẹo, miệng cũng đang ngậm kẹo ʍúŧ. Hớn hở nhìn quanh.
Cô nhìn Lynh cười hỏi;
“ Muốn đi đâu nữa…”
“……”.
Một tuần sau tết.
Anh đi dạo trong công viên thành phố với cô gái trẻ lần đó. Cô gái này mới chỉ 18 tuổi. Anh từng nhận nhầm vì có tạc người nhìn sau rất giống cô. Sau đó làm quen dần. Bây giờ, anh nhìn đi nhìn lại cũng đều chẳng thấy giống nữa. Nhưng cô gái này rất thú vị, hay cười, vì thế anh gặp gỡ nói chuyện cũng được.
Hai người ngồi trên một băng ghế ngắm mặt hồ bị đóng băng, cô gái trẻ luôn miệng nói, anh thỉnh thoảng gật đầu, cũng không biết là có nghe không.
Ở một băng ghế khác, một cô gái đeo kính râm màu hổ phách thời trang ngồi trên băng ghế ăn bánh quy thỏ, bên tai đeo tai nghe, hưởng thụ âm nhạc. Mọi người đi qua băng ghế của cô gái đều phải quay đầu liếc ba bốn lần.
Cô gái ăn mặc thật đẹp. Chiếc áo lông màu trắng sang trọng dài tới tận gót chân. Bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, trông thanh thoát. Chiếc quần jean xanh đậm bó đi cùng đôi bốt cao cổ thời trang màu da nâu khiến đôi chân thon dài của cô thêm nổi bật.
Cô gái ăn hết hộp bánh bích quy nhỏ liền đứng dậy, chụp chiếc mũ lông liền áo lên, cầm chiếc túi xách vắt lên vai và rảo bước.
Cô gái đi qua trước hai người.
Cô gái trẻ bên cạnh anh nhìn thấy cô đi qua bỗng nhiên dừng nói, và chăm chú nhìn. Thầm tấm tắc khen. Còn hâm mộ nữa. Quần áo của cô thật đẹp.
Khi cô đi qua anh, đôi mắt đang thản nhiên bình tĩnh như mặt hồ trời đông bỗng nhiên dậy sóng.
Anh mất năm giây để đứng người trên ghế, có vẻ như không tin nổi.
Rồi bất ngờ, anh đứng bật dậy chạy tới túm lấy tay cô gái.
Cô gái bị giật người lại, quay đầu nhìn người đang túm tay mình.
Khẽ lắc lắc cổ tay để thoát khỏi tay anh, nhưng không được. Anh càng ngày lại càng siết chặt hơn.
Cô bực mình, lên tiếng:
“ Ở trước mặt bạn gái mình mà lại đi đuổi theo cô gái khác, không thấy xấu mặt à.?. Bỏ tay ra đi. Đau ૮ɦếƭ được ấy.”.
Anh vẫn không bỏ, đưa tay gạt mũ của cô xuống, đồng thời kéo chiếc kính râm ra. Đôi mắt hổ phách nhìn anh hấp háy cười.
“ Sao vậy.?. Chưa từng thấy người đẹp như thế này à.?.”.
Anh nhìn cô chằm chằm, bàn tay đang cầm kính bỗng nhiên siết chặt Ϧóþ nát. Anh cười cười, có vẻ nén giận.
“ Nhóc con, tôi sẽ đánh em.”.
Cô cười càng chói mắt.
“ Vậy đánh nhẹ thôi nha.”.
“……”.
Trời đông chợt ấm áp.
THE END.
Hãy để lại vài dòng nhận xét bạn nhé !