Lúc cô tỉnh dậy là vào giữa đêm, ngoài trời mưa rất to, cô nghe thấy tiếng mưa rơi xối xả ào ào, ánh chớp sáng loá ngoài khung cửa sổ, và tiếng sấm vang lên ầm ầm trên nền trời cao không ngớt….
Trong căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, thứ duy nhất mà cô nghe thấy được là hơi thở rất nhẹ của mình, và thứ cô cảm nhận được chỉ duy nhất là cảm giác nhói đau ở thân thể.
Cô ngồi như thế rất lâu, và lâu lắm rồi mới cảm thấy tâm mình bình lặng.
Chẳng suy nghĩ điều gì, chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Cô chưa bao giờ thực nghe tiếng mưa rơi, bởi vì bình thường, lúc đó cô quá vui thích mà sẽ nhảy ra ngoài trời vui chơi, cô thấy nó ù tai, nước lạnh tạt vào mặt, và luôn nghĩ thật tuyệt. Cô không biết mưa ầm ĩ như vậy, bây giờ lại khiến căn phòng thêm tĩnh lặng, và trong khoảng khắc, lại khiến tâm hồn cô bớt xao động.
Cô xuống giường, cảm giác đau trước khi ngất đã giảm đi rất nhiều, giờ chỉ hơi nhói nhói thôi. Quần áo cũng đã được thay tử tế, cơ thể cũng sạch sẽ….cô thấy hơi đói. Và chợt nhớ đến lần cô mò vào phòng anh đòi ăn mì.
Vị của bát mì khi đó, cô quên…sạch rồi. Cũng đúng. Nhớ để làm gì chứ.?. Muốn thì kêu anh làm lại. Nhưng…chắc chắn, vị của nó sẽ không bao giờ giống lần đó. Chẳng có thứ gì là đơn giản muốn nói “ lại ” thì “ lại ”, nhất là tình cảm.
Cánh cửa chợt mở ra, và anh bước vào. Anh giật mình một chút khi thấy cô đứng bên cạnh cửa sổ, vén rèm cửa ra và ngó ra đêm tối bên ngoài. Bàn tay từng đấm tường bị nứt xương của cô đã khỏi, giờ nó áp lên mặt cửa kính lạnh, nó khiến cô thoải mái rất nhiều.
“ Em tỉnh rồi. Thấy thế nào.?.”.
Cô nghe anh hỏi, trả lời theo một kiểu lạc đề.
“ Thuốc tốt lắm.”.
Rồi hỏi lại:
“ Anh vừa đi đâu vậy.?.”.
Anh bước đến ôm cô, khẽ nói:
“ Nghe ông nội mắng.”.
Nói là mắng, nhưng cô tự biết không như nghĩa đen của nó.
“ Hắn ૮ɦếƭ chưa.?.”.
“ Gần như thế. Tôi không chắc. Tôi bỏ đi luôn sau đó. Nhưng cha hắn nói hắn rất khó bình phục lại.”.
Cô khẽ hừ một tiếng, có vẻ không vui:
“ Không cần anh đánh hắn, khi nào tôi như trước, sẽ tự tìm cơ hội trả lại.”.
Tính cô vẫn như thế, đau khổ thì đau khổ, nhưng nhất quyết không bao giờ suy sụp. Có thể trong thoáng chốc cảm thấy tuyệt vọng, nhưng rồi sẽ tỉnh lại nhanh chóng. Đau khổ và tuyệt vọng không giải quyết được vấn đề gì cả, ngồi khóc chỉ chứng minh mình vô dụng. Đứng lên, đi tiếp, rồi có cơ hội thì dẫm nát những kẻ đó dưới chân, như thế mới là tốt nhất. Tất nhiên, có những người cô không thể dẫm dưới chân được, nhưng cũng phải dạy họ bài học tốt.
“ Này, em đói rồi…”. Cô nói, giọng nói đã lâu không có vẻ thân thiết với anh như vậy. “ Anh nấu mì đi.”.
Anh có vẻ bất ngờ, và rồi vui vẻ đáp:
“ Được.”.
---
Vài ngày tiếp theo trôi qua yên bình, cô vẫn không biết sợ chui ra khỏi phòng lang thang chơi mọi ngóc ngách. Cô thường ra vườn, đó là nơi vắng vẻ thường không có người nhất, hình như Vampire thuần chủng không thích đi dạo, dù khu vườn ở đây là đẹp nhất trong tất cả các khu. Có một lần cô gặp lại Charles, cô thấy anh có lo lắng cho cô, nhưng rồi vui vẻ, rồi lại còn nhìn cô bằng con mắt là lạ.
Nếu cô ở ngoài lâu mà không trở lại phòng, Zero sẽ xuất hiện, cũng không phải mang cô về, mà là đưa cho cô thứ gì đó để ăn nhẹ, thường là nước quả lạnh, hoặc hoa quả tươi. Cô cũng nói chuyện với hắn, phát hiện ra hắn thật sự biến thái. Hắn lúc nào cũng cười, nụ cười tủm tỉm thích thú. Ánh mắt hắn cũng cười, gian tà, và gần như là vui tươi khi người gặp hoạ. Cô không chán ghét hắn, bởi lẽ hắn rất giống cô khi cô muốn đi trêu ghẹo người khác. Rồi một lần, hắn hỏi cô:
“ Tiểu thư này, cô thích tôi không.?.”.
Cô nhìn hắn, đáp thờ ơ:
“ Cũng được.”.
Cô thấy hắn ngạc nhiên, rồi khi hắn nhìn vào mắt cô và không thấy sự chán ghét ở đáy mắt, hắn có vẻ càng ngạc nhiên hơn nữa. Sau đó, cô còn nói thêm:
“ Đừng lo, anh cũng không biến thái lắm. Vẫn còn chấp nhận được.”.
Cô nói sự thật, ở nhà Senje nhiều tên biến thái đến mức buồn nôn. Hắn mới chỉ gây cho cô chút phiền toái khó chịu mà thôi. Nhưng hắn có vẻ khá sốc. Rồi cô thấy hắn hơi bực bội. Nhưng rồi lần sau lại tỏ ra tử tế với cô hơn nhiều. Hắn nói cô thú vị, cô thấy hắn cũng thế.
Còn với anh, chỉ có đêm hôm đó cô tử tế thôi, mấy ngày sau khắc nghiệt hơn rất nhiều. Cô tức ngài Louis, nhưng ông ta không xuất hiện, vì thế cô tạm thời đổ lên anh. Vì vậy, sau một vài lần ngang nhiên đánh anh ở mọi nơi, cô nghĩ mình gây thù thêm với rất nhiều người. Nhất là những người hầu. Một lần khi đi dạo về phòng, cô thấy một người hầu đang nắm chặt chiếc áo sơ mi của anh ngồi thẫn thờ trên giường, không hề phát hiện được tiếng bước chân của cô. Khi cô gái đó nhận ra, cô ta không có vẻ bối rối, mà nhìn cô gần như thách thức, cô chỉ đến mở tủ lạnh kiếm thức ăn, nói thản nhiên:
“ Thích thì cứ mang chiếc áo đó về.”.
Cô đang cố cảm thông cho tình cảm của cô ta đấy, nhưng cô ta lại nhìn cô căm giận. Không thể trách cô được, cô vốn không biết an ủi là gì.
Rồi một buổi sáng, Đại trưởng lão mời cô đến ăn bữa sáng cùng ông. Saka nói đó là bữa sáng đầu tháng, Đại trưởng lão sẽ mời nhiều người đến ăn cùng. Cô nhận lời.
Khi cô đến căn phòng ăn sáng, mới nhận ra mình đến thật sớm. Cả căn phòng lớn chỉ có một chiếc bàn rất rất dài, bày khá nhiều đĩa bát, hình như là nhiều người ăn. Mà lúc này, người duy nhất có mặt lại là cha của Saka.
Ông ấy nhận ra cô, đứng dậy, và kéo chiếc ghế bên cạnh ra. Cô liền đi đến, nhưng không ngồi, hỏi:
“ Có chuyện gì thế, thưa ngài.?.”.
Ông ta nhìn cô hồi lâu, và hỏi một câu cô không ngờ tới:
“ Cô có biết cách Gi*t tâm con người không.?.”.
Cô ngẩn người, mắt chớp nhẹ không hiểu.
“ Ý ta là, cô có thể khiến người yêu cô tha thiết hận cô sâu sắc không.?.”.
Bây giờ thì cô hiểu. Cô gật đầu, và đáp:
“ Tôi từng được học qua. Nhưng xin hỏi, nếu làm thế, tôi được điều gì sao.?.”.
Ngài Voltaire đáp chậm rãi:
“ Tự do…ta sẽ cho cô tự do. Sự thật, ta cũng biết, ta sẽ nói cho cô. Nhiều người muốn Gi*t cô, ta sẽ bảo vệ mạng của cô.”.
“ Còn nếu không thì sao.?.”.
Cô cười nhạt, nghiêng đầu hỏi lại.
Ánh mắt người đàn ông sắc lạnh.
“ Vậy đừng mong có thể ra khỏi đây. Và cả mạng của cô nữa…”.
Cô nghe và không có vẻ kinh hoảng, cô nhìn vào mắt ông ta rất sâu, ông ta cũng vậy. Cô không thấy ở trong mắt người đàn ông này có gì, và ông ta cũng không hơn. Rồi cô chợt cảm thấy cả người mình khẽ run, một áp lực vô hình đè nặng xuống khiến cô muốn ngã quỵ. Cô nhướn mày lên, nhắm lại và mở bừng ra, mọi cảm giác đè nén liền biến mất. Và trong mắt ông ta cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc….Đôi mắt cô vẫn trong suốt như cũ.
Đúng lúc ấy, vài tiếng nói xôn xao vang lên cùng với tiếng cánh cửa mở ra. Cô nghĩ là có thêm vài người nữa bước vào. Mọi tiếng nói đều tắt, cô nghĩ họ ngạc nhiên trước cảnh họ nhìn thấy.
Lúc này, cô nghĩ vậy là đủ rồi. Cô nhếch khoé miệng, cười một nụ cười không thể gọi tên. Bởi vì nó chẳng thể hiện cảm xúc gì cả.
“ Thưa ngài, tôi thực sự đã mong chờ nhiều hơn…”.
Cô nói.
“ Đó là lời đe doạ không thể gọi ra một chút uy Hi*p nào. Tự do của tôi.?....Xin lỗi, ngài không cho được.”. Cô lên giọng một chút. “ Mà bất cứ ai cũng không cho được. Thứ ngài gọi là cho tôi tự do, nó còn được gọi là thả tôi ra tạm thời. Còn bí mật.?. Tôi nghĩ ngài không biết toàn bộ đâu. Mà sự thật của ngài, liệu tôi tin được không.?.”.
Cô chớp mắt một cái, và có vẻ như hơi lắc đầu…
“ Còn về mạng của tôi..”. Giọng cô rất trầm. “ Thưa ngài, giá trị của nó quá mức…rẻ mạt. Và, …không đáng để đưa ra làm điều kiện đâu.”.
Nói xong, cô cúi đầu xuống và quay đi. Khi bước đến cửa, cô đứng trước Đại trưởng lão, khẽ cười chào ông và chỉ đơn giản nói:
“ Đại trưởng lão Vampire, tôi là người ngoài, không nên làm phiền bữa ăn sáng của mọi người được.”.
Rồi bước qua nhiều, kể cả anh, nhanh chóng bỏ về phòng.
Khi cô bước đi được vài bước, có vài người chạy qua cô vội vã đến bên chủ nhân của mình báo tin. Cô thấy một mảnh xôn xao ở đằng sau, kể cả anh khi nghe tin cũng từ bỏ ý định đuổi theo cô mà ở lại. Rồi cô có cảm giác, hình như bọn họ có liếc qua cô. Nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ muốn tách ra khỏi họ thôi.
“….”.
“ Sao lại có chuyện đó được. Ông ta lại định giở trò gì nữa.?.”.
“ Trước hết cứ đến đó đã. Ông ta đến đây với thái độ như vậy, dường như sẽ không dễ thoả hiệp đâu.”.
“ Đây là nơi nào.?. Lãnh địa của Vampire. Chúng ta không cần thoả hiệp..”.
“….”.
---
Ở một nơi khác, Charles đi đi lại lại trong phòng của phu nhân Isabel, có vẻ rất sốt ruột. Cuối cùng, phu nhân Isabel cũng không chịu được nữa.
“ Này, cậu bạn nhỏ. Ngồi xuống đi. Chúng ta chỉ cần chờ thôi. Bạn của Dino sẽ lo hết. Mấy cái việc đó nhỏ nhặt mà. Họ không nghi ngờ gì, sẽ không ai cản ta đâu.”.
Charles nhìn bà, rồi thở dài ngồi phịch xuống.
“ Tôi không biết nữa. Tôi không biết anh ta vào đây thế nào. Anh ta sẽ cứu Enji bằng cách nào chứ.?.”.
“ Ồ. Ta cũng không biết. Nhưng sau này ta sẽ biết thôi. Ta chỉ cần chờ ở đây, lúc bất ngờ làm vài việc. Nghĩ đến ta đã thấy vui rồi…”.
Bà cười cười thích thú, đưa tách trà lên nhấp một ngụm.
Charles nhìn bà, cảm thấy khâm phục vô cùng. Đây gọi là phong thái của thuần chủng sao.?. Anh thực sự cũng muốn có.
Đúng lúc ấy, một người phụ nữ bước vào, mở miệng nói:
“ Đến lúc rồi…”.