Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 84

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Jin là ai.?.
Dù đã rất cố gắng chống lại…nhưng…Enji nhận ra cơn buồn ngủ bỗng chốc kéo ập đến một cách bất thường, cô làm mọi cách để mình thanh tỉnh, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào. Và rồi, cuối cùng, thay vì an ổn ở trên giường hoặc ghế salon, cô nằm ngã xuống sàn nơi gần cửa sổ.
Thật kì lạ…
Cô nghĩ vậy. Bởi lẽ trước khi chìm vào giấc ngủ hẳn, cô chợt nghe thấy tiếng đàn ở đâu đó, rất rất nhỏ, nhưng lại càng ngày càng rõ hơn khi cô ngủ sâu hơn.
Bản nhạc vang lên…
Cô cảm thấy tự ý thức được rằng mình đang mơ, vì vậy, khi cảm thấy xung quanh mình trống rỗng và được bao phủ bởi một màu đen, cô không hề thấy lo sợ. Chính xác thì cô mong chờ…mong chờ, và tự hỏi, liệu lần này, bản nhạc lại mang đến cho cô thứ gì.
Bản nhạc lần này hơi khác với những lần trước cô từng nghe, nó không êm dịu, cũng không đau khổ tuyệt vọng như của ngài Louis, nó tiếc nuối….nhiều tiếc nuối, rồi ân hận, và cuối cùng lại đau khổ.
Cô im lặng nghe bản nhạc, tự hỏi vì sao lần nào cũng kết thúc bởi đau khổ.?. Cứ đau khổ triền miên như vậy.?.
Cô chợt cảm thấy đau đầu, và các hình ảnh lại đến…
Vẫn mơ hồ như cũ, những bóng hình lập loè sáng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói mà thôi, lần này, lại bắt đầu là tiếng nói trẻ con mà cô quen thuộc ấy….
“ - Jin, xem này, tuyệt không.?.
Một đứa bé cầm thứ gì đó trên tay, và hào hứng nói với một đứa trẻ lớn hơn khác.
- Này, thứ này không được nghịch, em phải trả lại…”.
“ - Jin..bị phạt à.?.
Vẫn là đứa bé nhỏ hơn nói, nó đứng từ xa hỏi một đứa trẻ khác đang quỳ trong một căn phòng trống.
- Do ai.?. Đã nói là đừng làm thế mà. Anh phải chịu tội thay em đó…”.
“ - Jin này, mấy nay em toàn mơ thấy ác mộng thôi. Đáng sợ lắm. Trong mơ có nói, Jin sẽ đi xa mãi không trở lại nữa..
- Vớ vẩn, ai đi xa chứ.?. Em nói như thể anh sắp mất vậy…”.
Chỉ là những câu chuyện rất nhẹ nhàng trôi qua, cô không nhìn rõ mặt của hai đứa bé nhưng nghe giọng của chúng, cô luôn cảm thấy chúng đang cười, đang hạnh phúc.
Nhưng giấc mơ của cô không bao giờ mãi đẹp như vậy, nó luôn đẹp và êm đềm khi bắt đầu, và ngay sau đó…
Tiếng gào thét vang lên…
“ Mang Jin trở lại, làm ơn mà, đừng mang Jin đi…”.
“ Không phải Jin đâu, không phải Jin đâu, Jin không giống thế này…”.
Đứa bé nói, cố gắng phân trần với những hình bóng xung quanh mình, chỉ chỏ và một đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường trắng. Nhưng dù nó có khóc lóc nhiều đến thế nào, những hình bóng kia vẫn không hề chú ý đến nó.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ Đốt tất cả những thứ này đi..”.
“ Không được đốt..”. Đứa bé thét lên. “ Đó là hình của Jin mà…”.
“ Mang tiểu thư ra chỗ khác, cô ấy kích động quá rồi.”. Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, và ngay lập tức, có rất nhiều người mang đứa bé đi.
Đứa bé không gào thét nữa, nó nhìn người đàn ông căm phẫn, rồi lại đau khổ nhìn những bức hình âng bị lửa liếm gọn, dần tan thành tro bay bay tán loạn khắp nơi..
Hình ảnh chiếu vào những bức hình cháy, đang rất mờ, và rồi nét dần, nét dần…
Enji nhìn thấy rất rõ…người trong bức hình kia..
“….”.
Cô tỉnh, bất ngờ tỉnh, nhìn chằm chằm vào người đang nhìn xuống cô lo lắng.
“ Enji, em làm sao vậy.?. Sao nằm đây.?.”.
Cô không nói gì, khẽ nuốt nước bọt…cổ họng cô khô khan, cảm giác như bị cháy vậy. Cô nhớ lại những thứ mình vừa mơ, cảm thấy lo lắng vô cùng.
“ Jin…nhưng không phải là Jin..”.
“ Đó là ai.?. Cậu bé trong bức ảnh ấy. Là Jin sao.?. Nhưng Jin…đâu có như vậy.”.
“ Jin bây giờ, có là Jin không.?.”.
Chưa bao giờ cô cảm thấy lo sợ như lúc này, cô nhớ lại, và chợt nhận ra, đứa bé đó, nhìn thực sự giống, thực sự là rất giống…
Có lẽ nào….
Cô đã từng nghe đến nó, từng được nhiều người nhắc đến. Nhưng nếu cô không nhầm, nó thất bại rồi kia mà…
Nhưng Jin thực sự giống, rất giống…
Enji gần như phát khóc lên.
Jin của cô, không phải là như vậy đâu…
Anh chợt nhận ra phản ứng của cô hơi khác thường. Cô ngồi dậy, ánh mắt nhìn anh mơ hồ, ௱ôЛƓ lung. Dại ra, rồi lo sợ. Cả người cô đều run lên, cô cắn cắn đôi môi của mình khiến nó tím và gần như bật máu, một bàn tay nắm chặt bàn tay còn lại như để cố gắng giữ bình tĩnh. Và sự lo sợ vẫn tăng dần trong mắt.
“ Enji..em bình tĩnh nào, bình tĩnh lại đi. Có chuyện gì vậy.?.”.
Anh bám vào vai cô, và lay nhẹ vài cái để cho cô tỉnh lại.
Lúc này, cô mới nhận ra người trước mắt mình.
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy rất dễ chịu khi nhìn thấy anh.
Một lúc lâu sau, với chất giọng khàn khiến cô cũng phải kinh ngạc, cô hỏi anh:
“ Ngài Louis nói gì.?.”.
Bây giờ không phải là việc lo sợ. Cô cần phải làm rõ chuyện này. Và nếu giả định của cô đúng….khốn khi*p, cô không hề thích nó tí nào đâu.
Anh nhìn cô chăm chú, cảm thấy rất kì lạ. Cô bình thường lại một cách quá nhanh, anh không còn nhận ra chút sợ hãi nào vừa rồi. Như thể là anh vừa nhìn thấy ảo giác vậy.
“ Saka, ngài Louis nói gì.?.”.
Cô hỏi lại khi thấy anh im lặng.
Câu hỏi của cô khiến anh nhớ đến cuộc họp vừa rồi, một cái nhíu mày nhẹ hiện ra trên gương mặt của anh. Và rồi, anh đánh mắt sang chỗ khác, nói:
“ Chúng ta đi ăn tối đã. Đã quá bữa rồi. Em đói chưa.?.”.
“ Đừng có lảng, Saka..”. Cô bực mình gắt với anh.
“ Tôi không đói, tôi muốn nghe mọi chuyện. Tôi đã tiết lộ bí mật của mình chỉ vì muốn nghe mọi chuyện từ ngài Louis. Anh phải nói.”.
Anh nhìn cô thờ ơ:
“ Em không ăn, tôi sẽ không nói. Ăn xong tôi liền kể cho.”.
Cô thực sự cảm thấy anh chẳng ưa mắt chút nào.
---
Enji ngồi khoanh chân trên một chiếc ghế salon mềm mại, sắc mặt cô vốn không được tốt lắm, và bây giờ thì lại càng không được tốt hơn. Một chiếc dĩa cắm trên nó là miếng thịt nhỏ có mùi thơm cay nồng rất tuyệt được đưa trước mặt cô, cô nhất quyết không há miệng ra.
“ Sao vậy, món thịt cừu này em rất thích mà..”.
Anh cầm chiếc dĩa thu về, nhìn cô kì quái.
“ Tôi đã ăn rồi. Giờ thì nói cho tôi nghe đi.”. Cô lầm bầm lên tiếng.
“ Không được…”. Anh lắc đầu ngay lập tức. “ …em ăn có chút xíu mà. Mấy món kia cũng chỉ được một miếng thôi. Ngoan một chút, há miệng ra, ăn no tôi sẽ kể cho em nghe..”.
Vừa nói, cái dĩa kia lại đưa đến.
Khoé mắt cô giật giật…đầu cô đang cúi bỗng nhiên ngẩng lên nhìn anh chằm chằm, rồi bất ngờ, cô vung tay…đĩa thức ăn cứ như vậy rơi xuống sàn tạo thành hàng loạt những âm thanh loảng xoảng chói tai.
Đĩa thức ăn cũng hất rồi, nhìn anh vẫn chưa vừa mắt. Bàn tay cứ như thế tiếp tục vung lên giáng thật mạnh vào khuôn mặt điển trai của anh.
Tiếng “ bốp ” vang lên rất vui tai.
Nhưng anh chẳng nghiêng mặt đi chút nào, mà ngay sau khi nhận xong cái tát còn cười cười rất hài lòng:
“ Enji, tôi chợt nghĩ thứ thuốc của chú rất tuyệt. Trước đây nếu em có đánh, tôi sẽ cảm thấy đau. Còn bây giờ, một chút cũng không thấy gì cả.”.
Cô nhếch mắt lên, lại càng thêm tức giận. Bàn tay lại vung lên nữa…
Nhưng lần này lại bị bắt lại.
“ Đừng đánh nữa. Đánh tôi em không đau tay sao.?.”. Anh nhíu mày hỏi, rồi lật ngửa bàn tay của cô ra xem xét. “ Nhìn này, tay em đỏ hết cả rồi. Dát không.?.”.
Cô nhìn anh xoa xoa tay của mình mà càng thêm bực mình.
Đúng là…rất dát.
Cô chưa từng nghĩ, mình đánh người khác xong lại đi đau tay như vậy. Cô tự hỏi không biết nếu dùng nắm đấm đấm anh, cô có bị nứt xương không nữa.
Điều tệ hại hơn nữa là, mặc dù rất tức anh, nhưng khi thấy anh làm mấy hành động này, cô lại cảm thấy ấm áp. Cô tự mắng cái thứ gọi là tình cảm. Và cả lí trí của chính mình. Cô đúng là thật ngốc mà.
Rồi anh đưa mắt sang nhìn một đám người nữ phục vụ trước mắt, mỗi người đều cầm trên tay một cái khay đựng một món ăn. Tất cả họ đang nhìn cảnh tượng trước mắt mà shock không nói được nửa lời.
Cô còn nhớ khi họ mang thức ăn vào phòng đã vui vẻ thế nào, nhưng rồi khi thấy cô ngồi xuống bên cạnh anh, tất cả lại đều trầm mặt xuống. Và khi thấy anh đút thức ăn cho cô, họ cúi đầu xuống đất không nhìn, nhưng cô cảm thấy họ đang ghanh ghét kinh khủng.
Giọng anh vang lên đánh thức họ tỉnh lại:
“ Đưa một món khác đến đây. Thứ kia ai phụ trách thì dọn nhanh đi.”.
Hai cô hầu gái bắt đầu luống cuống. Một người thì bước đến đưa khay thức ăn trước mặt anh, một người khác thì vội vàng dọn đĩa thức ăn vỡ trên sàn.
Cô suy nghĩ, rồi nói:
“ Tôi sẽ ăn. Đưa đây. Nhưng ăn xong, anh phải nói.”.
Anh mỉm cười nhìn cô.
“ Tốt lắm…”.
Rõ ràng, làm theo lời anh thì thoả thuận dễ hơn rất nhiều.
_
Anh giữ lời hứa. Ngay sau khi cô ăn xong, anh lập tức kể cho cô nghe câu chuyện ngài Louis đã nói đến. Không hề dấu một chút nào. Anh cũng không biết tại sao mình phải kể cho cô toàn bộ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu cô biết được anh dấu cô điều gì đó, anh sợ cô khỏi nhìn mặt anh suốt quãng đời còn lại luôn.
Enji nghe xong chuyện, anh thấy gương mặt của cô trở nên rất khó coi. Mãi sau, cô mới có thể cất tiếng hỏi:
“ Anh nói, con của Lilith cũng là con của ngài Louis.?.”.
Anh gật đầu….Anh thấy cô mở miệng ra như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.
“ Vậy, ngài ấy cũng không biết con mình ở đâu sao.?.”.
“ Đúng vậy. Enji, em có biết sao.?.”.
Cô liếc nhìn anh, khẽ cười, rồi lạnh lùng nói:
“ Biết…mới là quỷ ấy.”.
Nói rồi đứng dậy ngay lập tức.
“ Bé con, đi đâu đó.?.”.
“ Đi tắm. Tôi muốn ngủ.”.
“….”.
Đêm nay, cô mất ngủ. Trong đầu cô tràn ngập hình bóng của hai người. Một người là Jin, người kia là ngài Louis. Và trong vô thức, cô vẫn nằm…trên người anh.
---
Cô nhớ mãi đến gần sáng mới có thể chợt mắt một chút. Và khi thức dậy, bên cạnh cô không hề có ai cả. Cô uể oải ngồi dậy, và chợt nhìn qua khu cửa kính...bầu trời ngoài kia rất đẹp. Đẹp đến kì lạ.
Tại sao bầu trời lại đẹp trong khi tâm trạng cô đang vô cùng xấu chứ.?.
Cô thực sự muốn ra ngoài. Cô không rõ anh có cho người canh gác không cho cô ra ngoài không, nhưng cô vẫn thử, và rõ ràng là anh không cấm.
Cô chỉ nhớ mỗi con đường ra ngoài mà anh dẫn cô vào. Cô thực sự muốn đi theo con đường đó, nhưng nghĩ nghĩ, cô lại đi hướng ngược lại. Chẳng rõ phương hướng, nhưng cô vẫn đi. Dù sao thể nào cô cũng sẽ trở lại được phòng thôi.
Cô đi lòng vòng, qua rất nhiều hành lang, xuống cầu thang khoảng hai lần, gặp nhiều người, họ có để ý đến cô, nhưng chỉ liếc qua rồi thôi. Cuối cùng, cô bước đến một khu vườn.
Đang là mùa xuân, nên hoa đẹp lắm. Nhất là vườn cây ở một nơi như thế này, nên cô không ngạc nhiên khi nó đẹp quá mức như vậy. Bãi cỏ xanh mướt, và còn có thỏ nữa. Một hồ nước rất nông ở giữa vườn, mực nước chắc chỉ đến đùi của cô thôi, nhưng có rất nhiều cá vàng, nước rất trong, và rất nhiều một loại hoa màu tím nhỏ nở trên đó. Cô bước đến gần, vừa ngó xuống xem xét, một giọng nói gọi tên cô vang lên đầy phấn khích.
“ Enji..này, này, bên này…”.
Cô lúng túng nhìn quanh, và khi nhận ra nơi phát ra tiếng nói, một bóng người vội lao đến ôm chầm lấy cô.
“ Enji, là cậu thật, tôi nhớ cậu quá….”.
Giọng nói này…
“ Charles…là cậu à.?.”.
Chàng trai đang ôm cô thả cô ra, gương mặt quen thuộc cũ gật đầu lia lịa, và vội nói:
“ Tôi nghe tin cậu có đến, nhưng không thể gặp cậu được. Rồi cả mấy chuyện gần đây về cậu, tôi đều biết hết. Tôi rất muốn đến Nhật để gặp cậu, nhưng…”.
Charles im lặng một chút, và với giọng tức giận, anh chàng khẽ gầm trong miệng.
“..tôi bị nhốt…Không thể ra khỏi đây được. Cha tôi không đồng ý cho tôi đi đâu, còn cả Saka nữa. Chưa bao giờ tôi thấy ghét cha và anh ấy đến như vậy.”.
Sau đó, Charles liên tục càu nhàu về hai người kia, rồi lại xin lỗi cô, nhìn cô áy náy, rồi lại tiếp tục mắng hai người kia. Trong một thoáng chốc, cô bật cười.
Nhưng niềm vui của cô không bao giờ kéo dài lâu.
“ Charles, lâu lắm mới nhìn thấy cậu. Vừa mới được cha cậu thả ra sao.?. Mà cô gái nào đây.?. Thật xinh đẹp. Quà ai mới tặng cho cậu sao.?. Hay là đổi với tôi đi.”.
“ Sao lại như vậy, Mark, cậu có quá nhiều quà tặng đẹp rồi. Tốt hơn hết, Charles, cậu nên đổi với tôi đi. Tôi đổi cho cậu hai người, cậu chắc chắn sẽ thích.”.
“ Đừng để ý đến hai người đó, Charles, đổi với tôi một ngày, tôi sẽ cho cậu ba người. Tôi vừa được tặng năm người mới, nhưng họ không được đẹp như cô gái này đâu.”.
“….”.
Những tiếng nói vô cùng khó nghe lần lượt vang lên. Enji và cả Charles cùng khó chịu nhìn về phía đám người mới xuất hiện. Có năm người, tất cả đều trông rất trẻ, vẻ đẹp trai hào nhoáng thu hút, và đang nhìn Charles khinh khỉnh cười.
Mặt lạnh lùng, cô hỏi Charles đang cực kì tức giận ở bên cạnh:
“ Ai vậy.?.”.
“ Đám Vampire đại quý tộc. Không hiểu bọn họ lảng vảng ở đây làm gì nữa. Nơi này bình thường chỉ có Vampire thuần chủng thôi. Tôi thì bị cha nhốt nên mới ở đây. Tôi có cảm giác như bọn chúng muốn kiếm cớ gây chuyện vậy. Enji, lúc cậu đến có đắc tội với ai không.?.”.
Cô nhớ lại, đắc tội.?. Chưa đến đây cô đã đắc tội với rất nhiều người rồi.
Trong khi cô đang suy nghĩ, người đầu tiên đã bước đến trước mặt cô và Charles. Nếu như lời của cái tên tóc đen vuốt ngược kia nói, tên này có lẽ là Mark thì phải. Hắn ta nhìn cô, lơ hoàn toàn Charles, ánh mắt săm soi toàn bộ cơ thể cô từ trên xuống dưới…Đáp lại, cô chỉ nhếch một bên miệng lên và cũng dùng cặp mắt của mình đảo qua đảo lại trên người hắn.
Thân hình cao ráo, không tệ, nhưng thấp hơn Saka. Nếu so với Lynh thì kém xa, Luynh cao những 2m1 kia. Khuôn mặt đẹp trai, nhưng không đủ để hút hồn cô. Dù sao, người đẹp cô gặp qua nhiều lắm.
Tên Mark bỗng nhiên cười lớn, ánh mắt lộ vẻ dâm tà, và tay của hắn đột nhiên vươn tới trước иgự¢ cô.
Bốp..
Tay cô gạt thẳng cánh tay của hắn ra.
Dù không còn sức mạnh, nhưng phản ứng của cô vẫn nhanh nhạy như trước, chỉ cần cái tên khốn trước mắt không sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng là con người, thì cô vẫn có thể ổn ổn mà né được.
Và tiện thể, cô vung lên đấm vào mặt hắn một cú.
Charles đã đúng, hắn không hề có ý định né tránh, cô cam đoan mấy người bọn chúng đến đây để gây sự.
Ngay khi vừa nhận cú đấm của cô xong, khuôn mặt hắn bỗng nhiên trở nên giận giữ vô cùng đáng sợ. Hắn nhìn cô trừng mắt đe doạ, và bàn tay hắn nắm lại.
“ Này, anh định làm gì.?.”.
Charles đứng bên cạnh cô cảm thấy nguy hiểm vội vàng chen vào giữa, chắn trước mặt hắn nhằm che chở cho cô. Nhưng cũng đúng lúc đó, hai người ở trong nhóm kia cũng lao tới, hai kẻ đó tóm lấy Charles và lôi anh sang một bên. Charles giận giữ, anh hiểu rõ bọn họ muốn gì, lập tức không để ý gì ra tay không hề kiêng nể. Lại có ý định chạy đến chỗ cô để mang cô đi.
Lần này, hai người còn lại nhập cuộc. Bốn người cùng đồng thời vây Charles lại, và dù họ không hề có ý định đánh thật, và Charles thì đánh hết sức mình, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi họ. Cứ một bên đối phó với mấy người kia, một bên anh lại nhìn cô lo lắng, rất nhiều lần bất chấp lao ra.
Ở bên này, tên Mark kia đang nhìn cô cười cười với vẻ chiến thắng, hắn trông có vẻ điên cuồng. Hắn nhìn cô, khẽ thầm nói;
“ Ta nghe nói cô là người tình của ngài Guil.?. Ra là vậy, thảo nào không hề tầm thường. Rất xinh đẹp, đẹp hơn nhiều Vampire quý tộc mà ta biết. Cô như có vẻ đẹp của loài thuần chủng vậy. Ngay cả bây giờ, khi đứng trước tình cảnh như này, vậy mà một cái nhíu mày cũng không có. Cô còn chẳng có vẻ gì sợ hãi nữa. Ta tự hỏi…”.
Mắt hắn ta sáng lên ánh lên vẻ độc ác.
“…nếu ngài Guil nhìn thấy cô không ra hình dạng người thì sẽ ra sao nhỉ.?. Ta thực sự rất phấn khích khi nghĩ đến điều đó đấy. Hắn ta là ai mà lại khiến ta phải xưng “ ngài ” và cung kính chứ.?. Hắn chẳng là cái thá gì. Loài thuần chủng thì sao chứ.?. Cái thời đại này đâu còn cần thứ đó nữa. Đám cổ lỗ đó, vậy mà dám bắt ta phải gọi một tên kém ta mấy chục tuổi bằng ngài, ta khinh thường. Ta là một Vampire đại quý tộc, ta mạnh hơn nhiều kẻ khác, và ta cũng không hề thua kém tên thuần chủng nào cả. Vậy mà ta phải chịu cảnh là kẻ dưới, đến cả một con người tình bên cạnh bọn chúng cũng dám đánh ta..”.
Hắn ta càng nói, cô càng cảm thấy sự điên dại ở trong mắt hắn. Đó là sự ghanh tị, ghanh tị sâu sắc, ngu ngốc của một tên không rõ vị thế của mình ở đâu.
Cô đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở những cô gái mang dòng máu Senje nhưng không được công nhận là tiểu thư nhà Senje. Họ cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. Họ ghanh tị với cô, nhưng cũng hâm mộ cô vô cùng. Hâm mộ khi cô là tiểu thư duy nhất của một gia tộc lớn, khi cô là cô gái có quyền lực ngang với những trưởng bối trong nhà chính, khi cô đi ra ngoài và có rất nhiều người hộ tống, khi cô chỉ cần vẫy tay, có rất nhiều người sẽ chịu ૮ɦếƭ bảo vệ cô.
Cô thấy họ ngu ngốc. Họ không thể hiểu để có những thứ đó, cô phải trả bằng điều gì. Đó là chế tạo súng, chế tạo bom, là buôn lậu, là Gi*t người….Là có người căm ghét, là có kẻ thù hằn, là lúc nào cũng có thể bị ám sát, và ra ngoài đường thì luôn phải chuẩn bị vì có súng gí vào đầu. Cô thấy họ ngốc.
Và cô thấy hắn cũng vậy.
Một nụ cười nhạt, cô nói:
“ Ra là ghanh tị.?. Thật là kém cỏi mà. Không tìm Saka được thì ra đây tìm ta.?. Chắc là có vài tên thuần chủng nào đó đứng sau lưng nên người mới dám đến đây gây sự như vậy. Charles dù sao cũng là Vampire đại quý tộc, lại là con của ngài Voltaire, đâu phải cứ nói đánh thì liền đánh. Ngươi nói người khinh, nhưng không phải cũng là cần dựa hơi mới dám làm sao.?. Không thấy mâu thuẫn à.?. Nói như vậy không thấy buồn cười sao.?. Nghe xong mà buồn nôn ૮ɦếƭ đi được ấy. Ta phỉ nhổ vào. Khinh…..”.
Cô càng nói, khuôn mặt hắn càng ngày càng biến sắc, và cho đến khi chúng trở nên khó coi vô cùng, chúng có vẻ méo mó và vặn vẹo đi. Khi cô còn chưa dứt lên, tên Mark đó đã ra tay. Hắn đưa chân đạp thẳng ngay vào bụng cô một cái thật mạnh, cú đạp khiến cô bật người lùi ra xa.
Cô cảm thấy rất đau, tựa như có cả một toà núi từ trên cao đập thẳng vào người cô vậy, choáng váng, hắn quá nhanh, khi cô nhận ra thì cả người đã tung về sau rồi.
Một cánh tay bỗng nhiên bất ngờ đưa ra đỡ lấy cô. Khi cô dừng lại rồi, cánh tay vẫn tiếp tục ôm cô thật chặt để cô đứng vững được.
Cô còn nghĩ là Charles, nhưng lại thấy anh mãi ở kia đang khựng nhìn cô bàng hoàng. Vì vậy, cô quay người nhìn người đã đỡ cô, bất chấp hành động đó khiến cô rất đau.
Cô ngẩn người nhìn người kia.
“ Là anh.?.”. Enji tròn mắt không thể tin vào mắt mình. Liệu cô có nhầm không nhỉ.?. Đây là cái tên cầm súng từng mang Dhampir đến cảnh cáo cô mà.
Hắn ta đang nhìn cô, rồi lại lầm bầm vẻ khổ sở.
“ ૮ɦếƭ rồi. Tôi không kịp ra chặn. Cô chắc là đau lắm. Chủ nhân sẽ mắng tôi cho mà xem. Ngài ấy sẽ lại đánh tôi nữa. Ngài ấy đánh đau lắm…”.
Hắn vưa lầm bầm xong, lại chẳng để ý đến ai mà có ý định mang cô đi.
Cô nhìn về phía tên Mark kia, cô thấy sắc mặt hắn nhìn tên cầm súng này có vẻ rất mất hứng. Cô tự hỏi tên này là ai.?. Hắn chắc chắn không phải là quý tộc hay đại quý tộc gì, nhưng tại sao lại có thể thản nhiên như không để tâm đến những kẻ kia như vậy.?.
“ Này, ngài Mark….tôi cần đưa cô ấy đi. Lần này thì ngài gây hoạ rồi nhé, chủ nhân sẽ tức giận lắm. Rồi chủ nhân sẽ trừng phạt ngài..”.
Hắn cười cười tủm tỉm, nói một cách thích thú. Cô không hiểu là hắn đến cứu cô hay đến để gây hoạ nữa. Tên này, sao cô có cảm giác hắn hơi biến thái nhỉ.?.
Tên Mark kia lập tức đỏ mặt lên, hắn tức giận, rất tức giận. Hắn gằn từng tiếng với tên kia:
“ Zero.!. Để cô ta lại và cút xéo đi. Ngươi không là ai để ra lệnh cho ta. Nhanh trước khi ta Gi*t ngươi..”.
Nụ cười của Zero chợt tắt ngấm. Hắn ta nghiêng nghiêng đầu có vẻ không vui nói:
“ Ngài Mark, ngài biết rõ tôi không hề dễ chơi mà. Hơn nữa, tôi khuyên ngài, chủ nhân của tôi khi tức giận thì đáng sợ lắm. Ngài chưa nhìn thấy ngài ấy lúc đó như thế nào đâu. Nếu ngài không tin thì nên hỏi ngài Charles ấy. Ngài Charles chắc chưa thể quên lúc chủ nhân của tôi đánh mấy con nhặng làm phiền ngài ấy đâu. Ngài Charles nhỉ.?.”.
Câu cuối, hắn hướng về phía Charles đằng xa lên cao giọng. Cô thấy sắc mặt Charles có vẻ không tốt, hình như rất chán ghét hắn, nhưng từ khi hắn xuất hiện, anh có vẻ bớt lo lắng đi nhiều.
Tên Mark kia càng có vẻ bị chọc tức, tiếp theo, hắn chẳng nói thêm điều gì mà lao đến. Enji chỉ nhìn thấy một vệt bóng dài chớp nhoáng. Và khi cô tưởng hắn tiếp tục bồi cô thêm một cú đấm hay cú đá nữa, hắn bỗng nhiên đổi hướng quẹo ngang một góc 90 độ. Cô cứ nghĩ hắn muốn làm gì, nhưng rồi phát hiện ra không phải, vì cô thấy hắn đang…bay. Hắn bay rất xa, rồi va đập mạnh vào một một bức tượng lớn trong khu vườn, cả người hắn đập nát bức tượng đó, lại bay tiếp cho đến khi lao thẳng vào một thân cây cổ thụ lớn, thân cây lõm vào thật sâu, cả cây bị nghiêng ngả rung lắc dữ dội….Hắn lảo đảo đứng dậy nhìn về phía cô.
Bây giờ, cô mới nhận ra bên cạnh mình có người.
Là…ngài Louis.
Ngài Louis nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng khinh thường không để hắn vào mắt. Ngài nhạt nhạt thờ ơ lên tiếng:
“ Đừng động vào cô gái này. Về nói lại với những người đã ra lệnh cho cậu, nếu họ có ý định với cô gái này, bảo họ đến gặp tôi.”.
Ngài Louis chỉ nói thế, và rồi ngài cúi người nhấc cô khỏi cánh tay tên kia mà bế cô lên, trước khi đi, ngài không chú ý đến Zero mà chỉ gật đầu với Charles một cái và nói nhỏ với cô:
“ Để ta đưa cô về phòng, cô gái.”.
---
Ngài Louis đặt cô lên giường, ông hỏi cô vẻ quan tâm:
“ Hình như cô bị thương. Cô có đau không.?.”.
Chúa mới không đau, nhưng khuôn mặt lãnh đạm, c lắc đầu. Cô không nói, bởi vì nếu trả lời, ngài Louis sẽ biết cô nói dối.
“ Zero…hắn là người của ngài à.?.”. Cô nghi hoặc hỏi.
Ngài Louis lắc đầu.
“ Không phải, là của Saka đấy. Hắn ta chỉ và một Vampire cấp thấp, nhưng sức mạnh lại ngang bằng với một Vampire đại quý tộc bình thường. Khi biết sức mạnh của hắn, bên đại quý tộc thì muốn Gi*t, còn bên thuần chủng lại chẳng để ý đến nhiều. Cô biết đấy, với Vampire thuần chủng bọn tôi, hắn vẫn là rất yếu. Với cả lúc đó hắn quá mức ngang bướng, hắn xấc xược và không nghe lời, đã ra quyết định Gi*t hắn rồi. Nhưng Saka chú ý đến hắn. Chẳng thể biết nó đã làm gì, nhưng tên Zero đó ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Hắn chỉ sợ mỗi Saka thôi. Ngay cả với thuần chủng bọn ta, hắn kính trọng, nhưng lại không nghe lời nhiều lắm.”.
Tai cô ù đi, cảm giác bực mình uất ức lại lan đến. Lần đó,…lần đó hắn tìm đến cô, chắc chắn là do Saka. Cô nhớ lại, chợt thở dài. Anh ra lệnh hắn làm như vậy, chắc là muốn có lí do đi theo cô. Nghe thật là đau lòng mà.
Hắn đã từng cầm súng bắn cô, đe doạ theo lời anh. Vậy mà hôm nay lại theo lời anh bảo vệ cô. Cô càng cảm thấy tức. Nếu là cô trước đây…chắc chắn không có chuyện phải cần người che chở thế này đâu.
Ngài Louis thấy cô có vẻ trầm mặc, mà hình như đang giận, vì thế ông biết thức thời muốn rút lui. Nhưng ông vừa rời đi, giọng nói của cô lại vang lên khiến ông khựng lại sửng sốt:
“ Tôi biết con trai ngài..”.
Ông chầm chậm xoay người nhìn cô chăm chú.
“ Tôi biết con trai ngài. Tôi biết anh ấy. Ngài hẳn là muốn gặp lại con trai chứ.?.”.
Ngài Louis vẫn im lặng.
“ Chúng ta có thể thương lượng. Nếu ngài đưa tôi thuốc giải cái thứ nước quỷ quái kia, tôi sẽ nói cho ngài biết đó là ai. Ngài biết rằng tôi không thể nói dối ngài được mà. Hơn nữa, khi tôi đã ở đây rồi, dù còn sức mạnh, tôi cũng không thể trốn thoát ra ngoài được. Mà nếu tôi không nói, ngài vẫn có thể ép tôi uống lại. Ngài nghĩ sao.?.”.
Vẫn im lặng.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ rất lâu, ngài Louis hỏi:
“ Vậy đó là ai.?.”.
“ Ngài đồng ý thương lượng.?.”.
Khi bị cô gặng hỏi, ngài Louis lại trở về im lặng. Qua hồi lâu, cô biết được rằng ông không hề đồng ý với điều kiện của cô.
“ Ngài không hề muốn biết con mình là ai sao.?.”
“ Tất nhiên là ta muốn, nhưng ta cảm giác được, chỉ cần giữ cô, ta có thể tìm được con của mình.”.
“ Khi tìm được con mình, ngài sẽ làm gì.?. Ngài đình hy sinh anh ta để cứu Lilith sao.?.”. Cô tiếp tục hỏi, không nhận ra trong giọng nói của mình có điều gì đó rất khác thường.
Ngài Louis nhìn cô hồi lâu, rồi mở miệng:
“ Lilith rất quan trọng với ta…”.
Chỉ vừa nghe như thế, cô đã vội vàng ngắt lời ông:
“ Tôi hiểu, tôi biết rồi….Ngài..không cần nói thêm nữa.”.
Cô quay mặt đi, không thể hiện vẻ cay đắng trên gương mặt mình.
Ngài Louis chợt cảm thấy kì lạ, ngài nghiêng nghiêng người để nhìn gương mặt của cô, rồi đột nhiên, ngài hỏi một câu mà chính ngài cũng không hiểu mình hỏi như thế để làm gì.
“ Cô gái, phải chăng cô là con của ta.?.”.
“ Không phải..”. Enji trả lời ngay lập tức. “…tôi không bao giờ là con của ngài.”.
Ngài Louis hơi sững sờ vì câu trả lời gay gắt mang theo sự chán ghét của cô, ông hơi cúi đầu coi như chào và rảo bước đi.
Khi đến cửa, giọng nói cô lại cất lên:
“ Là..Jin đấy. Tôi nghĩ thế. Anh ấy năm nay 23 tuổi. Tôi thực sự mong anh ấy là con của ngài. Bởi vì như thế….ngài sẽ không bao giờ bắt được anh ấy đâu.”.
Ngài Louis nhíu mày, và rồi rời đi trong khó hiểu. Ông cảm thấy, khi cô nói không phải là con ông là cô nói thật, và cả khi nói con của ông là Jin, ông cũng không thấy có một nửa điểm nói dối chút nào.
Nhưng…ông chợt nghĩ, …sự thật có thể ngay cả cô cũng không biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc