Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 78

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Bị bắt giữ.
Enji ngồi trong phòng nghĩ một hồi lâu. Jin nói cô nên nhanh chóng một chút, vì vậy cô thực sự muốn đi tìm Dino ngay.
Nhưng cô cũng chỉ vừa mới trở về, nếu đi ngay, Saka có nghi ngờ.?.
Một lát sau, cô cảm thấy bực mình.
Lo lắng gì chứ.?. Dù sao, hai người đó chắc chắn vẫn luôn sai người theo dõi cô. Hành động gì của cô mà chẳng khiến họ nghi ngờ.?.
Jin nói cô đi gặp Dino không để ai biết. Vậy cô không để ai biết là được rồi.
Tiếp đó, cô bỏ mặc bốn anh em kia ở lại, trước khi đi chỉ nói nhỏ với Liwei rằng mình có việc, sau đó phóng môtô ra ngoài.
Cô dừng chân ở một quán cà phê. Sau khi xác nhận trong quán không hề có camera mới yên tâm ngồi xuống.
Lát sau, cô chọn khi quán đông khách nhất, liền đi vệ sinh.
Trong chiếc túi lớn cô mang theo có rất nhiều mặt nạ giả trang cùng giấy tờ cho từng bộ mặt. Cô chọn một gương mặt nhìn qua đều hao hao giống với những cô gái khác, mặt nhỏ, tóc đen dài, trông rất bình thường. Đồng thời, cũng thay một bộ quần áo khác, túi xách cũng thay một chiếc khác. Rồi bước ra.
Cô gọi taxi, đến một nhà trọ nhỏ cách xa trung tâm thành phố, gọi một phòng.
Vào nửa đêm, Enji lại thay một bộ mặt mới. Lần này, cô chọn một chàng trai với khuôn mặt dài, tóc nhuộm hơi nâu, gần ba mươi tuổi. Thay toàn bộ quần áo phù hợp, đồ đạc mang theo đưa vào một chiếc vali lớn, rồi cô trốn ra ngoài bằng cửa sổ.
Khi cô tạo ra một bộ mặt mới, cô sẽ yêu cầu người của gia tộc tạo giấy tờ cho bộ mặt đó, vì vậy, tất cả các bộ mặt hoá trang của cô, Đại Lão chắc chắn đều rõ.
Nếu sử dụng thân phận giả này đến sân bay và mua vé bay đến Ý, cô chắc chắn Đại Lão sẽ nhận ra. Vì vậy, sau một thời gian suy nghĩ, cô tìm đến một người.
“ Juu, tỉnh dậy. Mau…”.
Một tay bịt miệng người nằm trên giường, một tay cô lay lay người đó tỉnh dậy.
Phản ứng đầu tiên khi Juu mở mặt ra, là hoảng hốt một chút, sau đó anh ta vội đưa tay xuống gối.
“ Làm cái gì đó. Muốn ૮ɦếƭ à.?.”.
Cô dõi theo hành động của anh ra, khẽ quát.
Juu ngơ ngẩn một chút, rồi rất kinh ngạc, trong bóng tối, anh ta thì thào hỏi:
“ Tiểu thư.?. Là cô sao.?.”.
“ Phải.”.
Anh im lặng, chờ khi ánh mắt mình quen hơn với bóng tối, rồi nhìn thấy người trước mặt tuyệt không hề giống cô, trong lòng lại khẩn trương.
“ Nhìn cái gì.?. Tôi đang trốn. Không mang bộ mặt khác thì trốn thế nào.?.”
Lúc này anh ta mới hoàn toàn thả lỏng người.
“ Tiểu thư, thời gian vừa qua có chuyện gì xảy ra với cô vậy. Ngài K dường như rất lo lắng, ngài ấy có đến tìm tôi vài lần, mà bây giờ, ngài ấy còn bị cấm đến gia tộc Senje nữa. Ngài ấy tìm hiểu tin tức của cô đều không được.”.
Bất chợt, Juu lên tiếng vội vàng nói, vội vàng hỏi, có vẻ lo lắng, vì vậy âm thanh có hơi lớn một chút.
Cô giật mình bịt miệng anh ta gấp.
“ Nói khẽ thôi. Lúc tôi vào đây có phát hiện người của Đại Lão theo dõi cậu. Chắc chắn cậu không biết. Ngay cả ông K cũng vậy, tôi không được phép gặp ông ấy, mà xung quanh ông ấy cũng có rất nhiều người của Đại Lão. Hiện giờ, các mối quan hệ của tôi đều bị Đại Lão biết, đều cho người theo dõi, ở chỗ cậu là ít nhất. Bây giờ tôi, cần cậu giúp, nghe cho rõ đây…”.
Hôm sau, cô nhanh chóng tạo một gương mặt giống gương mặt của tình nhân Juu. Còn cô nàng kia, tạm thời bị Juu trói lại, tiêm thuốc hôn mê và nhốt kín trong phòng. Khi hoàn thành xong gương mặt kia, cô đi cùng Juu và một vài người của anh sang Ấn Độ. Mấy người theo dõi Juu vẫn luôn bám sát nhóm người của cô. Khi cô và nhóm người của Juu bước vào một khách sạn, nhóm người theo dõi kia cũng thuê một khách sạn gần đó. Ngay trong đêm, cô đi “ thu thập ” bọn họ, cho bốn người đó mỗi người một liều thuốc đặc biệt để họ tạm thời ngốc một thời gian. Và đồng thời thôi miên họ gửi tin về cho Đại Lão.
Lại thay một bộ mặt mới, cô đến Ý.
---
Một cô gái với mái tóc vàng mật ong bồng bềnh ôm sát khuôn mặt nhỏ bước vào. Cô giật mình khi phát hiện ra ở trong nhà mình chợt xuất hiện một cô gái khác, đang ngồi điềm nhiên trên ghế và xem tivi.
Có chút hoảng sợ, cô lùi lại, bất chợt ᴆụng vào một người bước vào sau.
Cô gái nhìn người kia, vội vàng bám vào áo người kia và nói:
“ Dino, trong phòng có người lạ.”.
Dino khẽ nhíu mày, lập tức không chần chừ bước vào. Khi nhìn rõ gương mặt của người ngồi trên ghế, hiện giờ đã rời khỏi màn hình tivi và đang chằm chằm ngó anh cùng cô gái kia, anh bật cười vui vẻ, chạy đến:
“ Vợ yêu, em đến. Lại đây nào, anh ôm một cái.”.
Enji để mặc anh tự nhiên lao đến ôm cô, còn không ngừng hôn lên mặt, chăm chú nhìn phản ứng sững sờ của cô gái kia, cuối cùng không chịu được đẩy anh ra.
“ Dino, hôn đủ chưa.?. Nước miếng anh văng đầy mặt em rồi.”.
Dino vẫn tươi cười, nhưng sau đó lại lập tức trầm mặt, anh khẽ vuốt má cô nói;
“ Anh có nghe chuyện của em. Tại sao khi đó không tìm đến anh.?. Tên ngốc Jin chắc cũng biết rồi, khi hắn về, sẽ lại mắng anh cho mà xem.”.
Cô có vẻ chẳng để tâm, nói:
“ Thì bây giờ đến nè. Mà cô gái kia là ai.?. Người yêu à.?.”.
Dino không trả lời câu hỏi của cô, liếc nhìn về phía cô gái kia cười nhẹ một cái, lại quay sang hỏi cô:
“ Đến tìm anh có chuyện gì.?.”.
Cô nghe vậy, không hề vòng vo, đứng dậy nói:
“ Vào phòng đã, em không muốn người ngoài biết.”.
Sắc mặt của cô gái kia chợt biến, có vẻ khó chịu nhìn cô. Rõ là từ ‘ người ngoài ’ kia khiến cô gái không vui.
Dino nghe vậy, liền thu lại vẻ cười cười, biết chuyện nghiêm trọng, vì thế vội đứng dậy dắt cô vào phòng, trước khi khoá cửa có nói gì đó với cô gái kia, Enji thấy cô gái ấy có vẻ càng không vui thì phải.
Mẹ của Dino là một Vampire thuần chủng, mặc dù cha của anh là con người. Năm đó khi mẹ Dino mang thai anh có trốn biệt tích tránh gia tộc Vampire một thời gian dài, chủ yếu là không muốn họ biết về anh. Để anh có thể sống không liên quan đến gia tộc Vampire, bà ấy mong anh có nhiều tự do.
Việc sinh Dino ra, người trong gia tộc Vampire chỉ có một vài người biết, và cũng không truyền ra ngoài. Ngoài đời, anh cũng cực kì ít liên lạc với mẹ của mình. Nhưng không thể phủ nhận một điều, mối quan hệ của hai người không chỉ có một chữ “ quá tốt ” để đủ hình dung.
Cô không nói toàn bộ mọi việc cho Dino nghe, chỉ có nói qua Jin liên lạc với cô, và yêu cầu Dino làm gì.
Dino chỉ suy nghĩ trong chốc lát, và rồi ngay lập tức đứng dậy. Anh đưa tay ngoắc cô theo, vừa đi ra đến cửa phòng vừa nói:
“ Đến nơi khác đã. Đến đó, anh sẽ liên lạc với mẹ.”.
Khi cô và anh vừa bước ra đến cửa, cô gái kia lập tức chạy ra. Dino cười, chỉ nói đơn giản với cô gái ấy một câu:
“ Anh đi có việc. Chắc tuần nữa thì về.”.
Cô gái ấy nghi hoặc nhìn cô, lập tức gật đầu một cái, sau đó quay lại vào nhà. Nhìn phản ứng có vẻ không giống người yêu lắm, cô nghi hoặc nhìn Dino, anh hưng phấn nói:
“ Enji, nghe này. Aline đó, em gái mới của chúng ta. Cô ấy mới lẻn tìm đến cha theo một bức tranh giữa cha và mẹ cô ấy cùng một vài bức thư nữa. Cha đầu tiên ngạc nhiên lắm, nhưng ông kiểm cha AND rồi, đúng là em gái chúng ta thật. Việc này mới chỉ là bí mật thôi, vì cha còn đang bận thương lượng với mẹ của Aline một chút. Sắp công bố ra ngoài rồi. Chúng ta vậy mà có em gái.”.
Anh cười cười nói nói, nhìn gương mặt kinh ngạc của cô thì hết sức hài lòng.
Bất chợt, cô nói một câu phá hết phong cảnh:
“ Dino, đó không phải em gái em. Em chỉ là con nuôi thôi mà. Em không phải con của cha, cũng không phải em ruột anh. Vậy lạ chị em với cô gái kia thế nào được.”.
Dino lập tức đứng khựng lại, và nhìn cô chằm chằm. Rồi anh lên tiếng, giọng nói nghiêm khắc một cách đáng ngạc nhiên:
“ Bao nhiêu năm qua, sao em vẫn vậy.?. Nếu không nhận cha cũng được, nhưng anh dù thế nào vẫn là anh trai em. Là người thân của em. Em từng nhớ cái gia đình ngốc của chúng ta không.?. Chẳng cần quan trọng cái gì, em vẫn mãi là “ vợ yêu ” của hai bọn anh. Vứt hết tất cả cái gọi là huyết thống với giòng máu đi, quan tâm làm đếch gì.?. Nói mãi em vẫn không chịu tiếp nhận à.?. Hơn nữa, bao nhiêu năm như vậy, sao em vẫn không chịu tin anh.?. Khi việc đó xảy ra, anh cứ nghĩ em sẽ tìm đến anh đầu tiên. Nhưng rồi em lại kiếm người nào đó. Em làm nhiều chuyện, cũng không nói cho anh biết. Nói thật, Jin không chỉ liên lạc với em, thằng ngốc đó vẫn luôn gửi tin đến cho anh, nói cho anh những việc em làm và những rắc rối của em. Tại sao Jin tin anh, còn em lại không.?. Anh có gì không đáng tin như vậy.?.”.
Cô nghe anh mắng, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, không tự ý thức rằng mình đang cúi đầu xuống, mặt đỏ không dám ngước lên nhìn anh.
Mãi sau, cô lí nhí nói:
“ Dino, anh nhúng tay vào chuyện này, thân phận của anh sẽ bị lộ. Không phải anh vẫn luôn muốn nói thích tự do sao.?. Anh là con trai của một Vampire thuần chủng, gia tộc kia nếu biết, họ sẽ không để anh tự do nữa đâu.”.
Anh khẽ hừ một tiếng, vừa kéo cô đi vừa nói:
“ Bao biện. Em nói thì nghe tốt lắm. Được rồi, vấn đề này chúng ta thảo luận sau. Khi nào tìm được Jin, anh sẽ làm rõ chuyện giữa ba chúng ta.”.
Cô không nói gì, chỉ giữ im lặng bước theo. Mặt vẫn còn hơi đỏ.
Cô thực sự không hề có ý tránh xa Dino.
Nhưng lôi Dino vào chuyện này, đúng là vẫn có gì đó không hay chút nào.
Với cả, dù thế nào, cô vẫn không thể thân thiết với Dino như Jin được. Mặc dù Dino rất tốt với cô, nhưng...vẫn là có chút xa lạ khó nói.
---
Mẹ của Dino là một Vampire kì lạ. Bà ấy ghét gia tộc mình, thậm chí còn rất ủng hộ gia tộc Senje đến san bằng tất cả để bà ấy có thể thoát khỏi gia tộc.
Enji nghĩ bà ấy là một người yêu tự do.
Dino nói chuyện với mẹ anh một lát, ngay lúc sau, cô nghe thấy một tiếng nói lớn vọng ra từ loa điện thoại:
“ Được, được. Mang con bé đến đây. Con bé đó là người đang gây rối gia tộc bấy lâu nay phải không.?. Ta chưa gặp nó, mang nó đến, ta nhìn một cái. Làm cái gì không quan trọng, phá tan hay gây rối, cái nào cũng tốt.”.
Cô đứng bên cạnh Dino, nghe đoạn hội thoại đó, biết rõ con người bà ấy rồi nhưng vẫn không thể không cảm thán một chút.
Trên thế giới này, đúng là kiểu người nào cũng có.
Mọi chuyện sau này đều thuận lợi, cô biến mình thành một vệ sĩ, đứng chung trong đám vệ sĩ của Dino đi máy bay riêng sang Pháp. Theo như lời mẹ anh nói, cuộc gặp kia hai ngày nữa sẽ diễn ra. Cô phải nhanh chóng một chút mới có thể có thời gian chuẩn bị.
---
Nơi ở của ngài Louis toạ lạc ở một vùng rừng núi hoang vắng . Vùng núi này cũng là của ông ấy, chúng rất âm u, rậm rạp, và đầy nguy hiểm.
Chỉ có một con đường duy nhất từ bên ngoài đi vào, còn đường không nhỏ, nhưng chỉ có thể đủ lớn để hai xe chạy song song. Hai bên đường, cây cối vô cùng rậm rạp, tán của chúng chĩa ra ngoài không gian của con đường, che hết toàn bộ ánh sáng. Vì vậy, ngay cả khi trời sáng, nơi này vẫn có cảm giác u tối.
Đi hết con đường trong khu rừng núi đó, toà lâu đài của ngài Louis xuất hiện.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô không khỏi kinh ngạc, và có phần e sợ.
Toà lâu đài được bao quay bởi cả một rừng cây kì lạ. Những cái cây đen xám, khẳng khiu, gai góc, da hết sức sần sùi, nhìn đi nhìn lại, vẫn là một khu rừng ૮ɦếƭ.
Chỉ có một con đường đi qua vùng cây gai đó, hai bên đường đều thắp đèn sáng, và có rất nhiều người canh gác.
Khi đến gần toà lâu đài, cô xuống xe cùng mẹ Dino. Mẹ Dino được phép vào, còn cô sẽ ở lại một nơi khác.
Nhìn cây gai kì lạ kia, cô tò mò đi đến và thử bẻ một cành. Thật kì lạ, bên trong có màu xanh trắng. Đây không phải là một khu rừng ૮ɦếƭ.
Cô ngắm kĩ cây gai này, không thể nào nhớ nổi nó là cây gì. Một loại cây lại không có lá, những cái cành nhỏ thì sắc bén như dao, gai thì như kim, cô không nghĩ mình biết loại cây này.
Ngài Louis đích thân ra đón mẹ của Dino. Khi gặp cô trong hình dạng của một thanh niên tóc vàng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt thâm trầm và có vẻ tri thức với đôi mắt kính màu bạc, ông chỉ lướt qua một cái, không hề quan tâm. Còn lại, ông chú ý đến mẹ Dino.
Khi ông nhìn qua cô, cô cảm thấy có thứ gì đó kì lạ xảy ra. Rất nhanh, rồi lại biến mất. Nhưng vẫn là một vẻ bình tĩnh, cô không thể chột dạ được, cô bây giờ là người hộ tá của mẹ Dino, cô không phải là Enji.
Cô được đưa đến một khu nhà kế bên toà lâu đài, và được chỉ định sẽ ở đây đến khi mẹ Dino rời đi.
Vào buổi tối, khi ánh sáng bạc nhẹ của mặt trắng phủ đầy trên bề mặt mọi nơi, khu rừng gai càng trở nên đáng sợ hơn với những mảng sáng tối không đồng đều. Nhất là khi mảng tối lại có vẻ vô tận như vậy.
Enji ăn cơm, trong phần thức ăn được đưa đến phòng của cô, có một tờ giấy được dấu trong phần cơm trắng.
Khi nhìn thấy một góc của nó ở âu cơm, cô vẫn tỏ vẻ hoàn toàn bình thường ăn tiếp. Đồng thời cũng liếc nhẹ ra ngoài cửa sổ và cửa ra vào. Không tốt lắm, vì cô có cảm giác bị theo dõi, và hai cửa sổ đều không buông rèm.
Nghĩ một chút, cô xới cơm vào bát, mang theo cả tờ giấy kia vào cùng. Rồi lại đứng dậy, cầm cốc nước rỗng trên tay, coi như là đi lấy nước đi. Rồi khi đứng dậy, cô nhanh chóng khuỵ xuống, quơ tay vội bám vào bàn, đồng thời chỉ khẽ hất nhẹ, bát cơm và cốc nước ở mé ngoài đều rơi xuống.
Lại vội vội vàng vàng lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, cô uống vào. Cũng chẳng là gì, nó chỉ là một loại thuốc cô thường uống trước bữa ăn thôi.
Nhưng cô nghĩ, mình biểu hiện rất tốt. Cô nhìn qua rất giống bị bệnh và vừa trải qua cơn đau rất lâu. Chà, cô còn đổ mồ hôi nữa.
Lại nhìn qua bát cơm. Hoàn hảo, tờ giấy nhỏ kia giấu rất tốt. Rồi khi cô dọn dẹp bát cơm, việc dấu tờ giấy mà để không ai biết chỉ là một loại thủ thuật cần sự khéo léo ,mà thôi. Dù người theo dõi cô có là Dhampir hay loại Vampire nào, cô tin tưởng họ vẫn không nhìn ra.
Khi trời đã khuya, thức ăn được dọn đi, cô kéo rèm, đóng cửa, tắt điện và nằm lên giường. Khu rừng núi, đêm về có chút lạnh. Trong chăn, cô mở sáng bừng mắt ra, đeo vào mắt hai chiếc kính áp tròng, chớp chớp vài cái liền nhìn rõ trong bóng tối. lấy tờ giấy kia ra, cô kinh ngạc khi phát hiện đó là một sơ đồ nhỏ.
Theo sơ đồ, cô có thể lẻn vào toà lâu đài theo một con đường. Rồi Jin sẽ tìm đến ở nơi hẹn.
Lại cẩn thận ngồi dậy, trong bóng tối, cô di chuyển thật nhanh, mặc quần áo và chuẩn bị vài thứ trong sự im lặng.
Lát sau….
Enji ẩn người ở trong bóng tối, nhìn hai Dhampir đang theo dõi phòng của cô ở đằng xa mà cười lạnh một cái. Sau đó, cứ như vậy theo sơ đồ của Jin gửi mà tìm đến một nơi.
Đây là một góc khuất của toà lâu đài, cô ngước nhìn lên trên, nơi có một hành lang nhỏ chìa ra ngoài khoảng không. Mím môi nhẹ, cô lùi một vài bước, rồi chạy nhanh đến bật người lên.
Lộn một vòng thật đẹp trên không, cô đáp xuống, vẫn thật nhẹ nhàng và hoàn hảo.
Hành lang nhỏ này là của một căn phòng đựng rất nhiều thứ cũ kĩ và phủ bụi.Cô nghĩ có lẽ là một nhà kho. Nhìn lớp bụi bám trên sàn cũng có thể thấy được đã rất nhiều năm rồi, không hề có ai bước vào căn phòng này dọn dẹp. Căn phòng ẩm thấp, u tối, chiếc bật lửa nhỏ của cô rọi vào các đồ vật cũ đã rỉ sét và hư hỏng, bóng của chúng lập loè sáng tối trền sàn tạo nên những hình thù vô cùng kì dị.
Bất giác, cô cảm thấy chợt lạnh gáy.
Từ ngoài hành lang, một cơn gió khẽ thổi vào, bức rèm màu tro khẽ lay động.
Cô không sợ, nhưng lại cảm thấy mình bị nguy hiểm.
Nhìn quanh, thật kì lạ, không hề có ai. Một cảm giác nhỏ khác thường cũng không có. Hay chính xác là hết sức bình thường. Và chính vì bình thường, nên mới quỷ dị.
Cô ngó vào mấy dòng chữ Jin viết, tìm đến một bức tượng được phủ vải bám đầy bụi ở sát tường, cô cầm lấy góc tấm vải, và lật nó lên.
Cô không hề phủ nhận là mình đã bị doạ.
Vì đập vào mắt cô, là một….đôi mắt lồi rất to.
Đây là một bức tượng quái dị. Một người đàn ông có sáu bộ mặt khác nhau, bộ mặt chính thì chính diện trước mặt cô, còn năm bộ mặt còn lại mọc ra ở trên đầu, hai bên nơi đáng lẽ là tai, đằng sau,..mà đặc điểm chung của chúng là rất ghê tởm.
Nhìn đôi mắt của khuôn mặt lớn nhất đang trừng trừng nhìn mình, cô thực sự muốn nôn. Và rồi bất đắc dĩ, cô đưa tay, chọc thẳng vào đôi mắt ấy.
Chỉ cần dùng sức một chút, đôi mắt kia liền thụt vào bên trong.
Cô nghe thấy tiếng gì đó kêu lên, nghe như tiếng máy xay vậy.
Bức tượng đứng đó dần dần dịch chuyển, và rồi, một đường hầm lộ ra ngay dưới chân của bức tượng.
Không nghĩ ngợi, cô đi theo cầu thang xuống vùng tối tăm đó.
Trong mảnh giấy Jin gửi, không hề có nhắc đến việc cô phải đi như thế nào. Vì vậy, khi đi hết cầu thang xuống một con đường ngầm trong toà lâu đài, cô có hơi lo lắng. Nhưng cô vẫn đi, và phát hiện ra một điều, đó là con được độc đạo. Chỉ có duy nhất một con đường, hết rẽ ngoặt lại thẳng, cô thực sự không biết mình đang đi về đâu nữa.
Có lẽ là đi trong bóng tối, nên cô cảm thấy mình đã đi rất rất lâu rồi.
Cho đến khi, cô gặp đường cụt.
Gõ gõ vào bức tường chắn trước mặt, xác định được bên kia thực sự rỗng. Cô lần mò trên bức tường, cô gắng tìm kiếm một thứ gì đó.
Rồi cô ấn vào một viên gạch, tiếng động lại kêu lên, nghe giống như tiếng xích va vào nhau vậy.
Phía trước sáng, không thèm nghĩ, cô liền bước ra ngoài. Nơi cô vừa bước ra là sau lưng bức tượng một người phụ nữ có chiếc mũi cao, và không có mắt.
Cô đang đứng ở một hành lang dài và xa lạ.
Cô không quan tâm lắm rằng mình đang ở đâu. Điều cô thực sự thắc mắc là Jin không hề có mặt ở đây. Và mảnh giấy Jin gửi cho cô chẳng nói gì thêm nữa.
Chà, cô nghĩ mình hơi lo đấy.
Xung quanh thực sự không hề có ai, và chờ ở đó được hơn mười phút, cô nhận ra xung quanh khu vực này, thực sự không có ai ngoài cô.
Cô bước đi, không cần phải nghĩ. Jin không đến, vậy cô sẽ tìm Jin. Đã vào được toà lâu đài rồi, bí mật ở ngay trước mắt, ngốc thế nào, cô cũng không đi.
Cô đi qua rất nhiều căn phòng, và đều thử nghe ngóng xem có người trong đó không, rồi mới thử ngó qua. Càng đi, cô càng cảm thấy lạ. Nơi này, không có camera. Không có người hầu đi lại, không có vệ sĩ canh gác. Cô bước đi suốt, và vẫn an toàn không bị phát hiện. Cô bắt đầu lo lắng về sự an toàn của mình.
Enji lẩn trốn đi qua từng căn phòng, phần lớn đều mở. Và không có người. Nơi ở của ông Louis rất lớn, rất nhiều phòng, như một mê cung vậy.
Cô đứng trước một căn phòng bị khoá, đang tìm cách bước vào, một giọng nói vang lên trong đầu cô:
“ Cô gái, không nên như vậy….”.
Cô giật mình, quay đầu lại nhìn quanh….Không hề có ai cả.
“ Tôi cũng nghĩ cô sẽ đến…”.
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên….
Cô thầm nghĩ, mình không gặp quỷ chứ.?.
Và giọng nói đó lại nói.
“ Cô gái, đi về phía trước một chút đi, rẽ trái khoảng ba mươi mét, lại rẽ phải đi thêm bốn mét nữa. Đến đó gặp tôi được không.?.”.
Cô im lặng phân vân suy nghĩ, nếu bây giờ cô quay lại bức tượng kia và trốn trở về thì sao nhỉ.?. Nghe thật ngu xuẩn. Người bí ẩn kia cách cô rất xa và còn biết cô ở đây, vậy chẳng có lí do gì để trốn tránh cả.
Vì thế, cô bước đi theo lời nói bí ẩn kia.
Đứng trước một căn phòng với cánh cửa chạm khắc lớn.
Cô cầm lấy tay cầm ở cửa, đẩy nhẹ ra và bước vào…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc