Ngay sau khi cô rời đi, từ trong phòng anh vang lến tiếng gầm phần nộ, rồi tiếng đập vỡ đồng thời liên miên không dứt.
Ông Langdon đứng ở bên ngoài, sớm biết là có chuyện không ổn xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không đi vào phòng mà cho toàn bộ nhân viên thư kí nghỉ sớm, sau đó ông và những người vệ sĩ chờ ở cửa.
Khi tiếng đập vỡ đồ đạc biến mất, là một khoảng không gian im lặng.
Mãi lâu sau, cánh cửa kia bật mở, sắc mặt anh nhìn “ rất tốt ”, tốt đến mức khiến mọi người ngoài cửa đồng thời nuốt nước miếng cái ực. Rồi cả người vô thức rơi đầy mô hôi lạnh.
Anh nói, không nghe ra được nóng hay lạnh:
“ Thời gian tới, ông ở lại xử lí mọi việc. Tôi sẽ trở về Pháp một thời gian.”.
---
Việc cô làm tiếp theo, không như Lau và Lee nghĩ, đó là đến một…nhà tù.
Nhà tù này, cả hai người đều biết rất rõ, vừa biết được ý định của cô liền đưa mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt có chút lo sợ, vui mừng không rõ ràng.
Bước chân xuống trực thăng, cô tiến đến một người nhóm lính vốn đã đứng chờ từ trước, người đứng đầu cúi đầu chào cô sau đó, mỉm cười rất cung kính dẫn đường.
Nhà tù này thuộc sỡ hữu của gia tộc Senje. Người ngoài nhìn qua thì nghĩ thuộc nhà nước, nhưng thực ra là không phải. Còn để giam ai.?. Giam những người vi phạm nội quy gia tộc.
Lần này cô đến, là để đón hai người rời khỏi đây.
Khi cô mở cửa bước vào phòng quản lí nhà tù tìm người, căn phòng này lại không có ai. Hơi ngẩn người một chút, rồi bình tĩnh lại ngay, cô bước bước vài bước đến phía sau cánh cửa, nhìn một người đàn ông đang đứng núp ở đó, không nói gì mà nhếch mắt đẹp lên.
Người đàn ông kia bị phát hiện, vẫn không hề ngượng ngùng hay bối rối, nhìn cô cười đầy tình ý, sau đó còn tự nhiên bước tới trước, vén mái tóc của cô lên hôn một cái vào trán rất lâu.
Anh ta nói:
“ Tiểu thư, cô càng ngày càng xinh đẹp. Lần này đến đây lại muốn mang ai ra ngoài chơi sao.?.”.
Enji vẫn bình thản, dường như việc này đối với cô rất quen, nhưng hai người đứng đằng sau cô thì không cho là vậy. Lee ánh mắt sắc lạnh chém phạt đến người kia, hận không thể Gi*t luôn. Mà Lau thì tròn mắt, cuối cùng giận giữ chỉ thẳng mặt anh ta nói:
“ Liwei, ai cho anh hôn tiểu thư…muốn ૮ɦếƭ à.?.”.
Người thanh niên trước mắt nhìn hai người, cười cười chẳng quan tâm, lại nói một câu kinh động.
“ Hai đứa trừng cái gì.?. Anh trước giờ vẫn làm như vậy, tiểu thư không phản đối thì thôi, mượn các ngươi bất bình hộ sao.?. Lau nữa, là em út, chỉ tay nói muốn Gi*t anh cả, chẳng có phép tắc chút nào hết.”.
Người này không ngờ là anh của Lee và Lau, hơn nữa, có một vấn đề. Người này, nhìn đi nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, vẫn là giống như bản sao của Lee và Lau vậy. Ngoại trừ việc cao hơn Lee 3cm và cao hơn Lau 5cm thì chẳng có gì khác nhau, mái tóc hơi rối một chút thôi, gương mặt cũng đẹp trai như vậy, giọng nói cũng rất giống. Chậc, không lẽ….
Lau vẫn trừng người trước mặt, lầm bầm nói:
“ Có hơn người ta được vài chục phút thôi, cũng không có gì to tát cả. Theo khoa học, mình mới là anh mà.”.
Cô nhìn cảnh ba anh em trước mặt, khuôn mặt bỗng dưng khẽ mỉm cười. Không để ý đến Lau đang buồn bực, cô nói với Liwei:
“ Lần này, tôi muốn anh ra ngoài, sắp tới tôi làm một vài việc cũng không được coi là tốt lắm, tôi cần anh giúp.”.
Khi cô nói điều này, lại chợt nghĩ đến lí do mình sẽ làm mấy cái việc kia, gương mặt cũng vì thế mà lộ vẻ đau khổ, tuy chỉ thoáng qua, nhưng Liwei nhìn được rất rõ. Anh chợt thắc mắc trong lòng, xảy ra cái gì anh không biết sao.?.
Anh biết hẳn là có chuyện, liền vội gật gật đầu:
“ Được, không sao. Tôi vẫn mong được đi theo cô mà.”.
“ À. Hắn thế nào rồi.?. Tôi cũng muốn đón hắn ra.?.”.
Cô chợt nhắc đến một người, chẳng biết hắn ở đây là ai, nhưng sắc mặt ba người lập tức đại biến, đồng loạt thở dài.
“ Hắn ” mà cô nói ba người đều biết rất rõ, cũng là người sống với nhau từ bé ở nhà Senje, cùng Jin và cô lớn lên. Nhưng người kia bị bệnh quá mức yêu quý cô, đi đâu cũng chỉ biết đến cô mà thôi. Có trách phạt kiểu gì hắn cũng chẳng để ý, miễn sao vẫn nhìn thấy cô là ổn. Nhớ khi cô bị Đại Lão gửi đến những nơi thối nát kia dạy về cuộc sống, hắn ở nhà gào khóc mấy ngày liền. Rồi khi cô trở về, cô lại đi du lịch thế giới gì đó, hắn giả trang theo cô suốt hơn một tháng cô mới phát hiện ra đuổi về. Về đến nhà nhớ cô nằm bẹp ốm hơn một tuần, vậy mà cô chỉ gọi về một cuộc điện thoại nói hắn sống cho tốt, hắn liền tỉnh, còn thể hiện bằng cách mỗi ngày đem ba anh em họ đi tập luyện.
Rồi cách đây hơn hai năm, thấy hắn quá phiền, cô bực mình đưa hắn vào tù. Nhà tù Senje canh giữ cẩn mật vô cùng, vậy mà tên quái vật đó vẫn trốn ra được những hai lần, trở về đến gia tộc nhìn thấy cô một cái lại cười hì hì trở lại nhà tù. Mãi cho đến khi cô nói hắn ở đó luôn đi, hắn liền ở lại. Chỉ cần mỗi tháng cô gọi điện nói chuyện vài câu với hắn là được. Hắn đúng thực sự là quái vật sau Jin trong lòng mọi người.
Liwei mặt hơi tái, hỏi cô:
“ Tiểu thư, thực sự phải đưa tên ngốc ấy ra tù à.?. Cô biết rõ mà, nó toàn làm loạn thôi, chẳng quản nổi đâu.”.
Cô gật đầu chắc chắn, Liwei chỉ còn biết thở dài, bước đến bàn làm việc nói gì đó vào chiếc máy điện thoại.
Một lát sau, tiếng một người đàn ông trẻ vang lên bên ngoài, đồng thời, cánh cửa cũng được mở ra:
“ Liwei, có chuyện gì gọi….”.
Câu nói đưa ra đến miệng chưa kịp nói xong liền bị dừng lại đột ngột khi ánh mắt của chàng trai trẻ thấy cô. Anh ta cao lớn hơn so với cả ba người, trông cũng khoẻ hơn ba người kia nhiều. Sững người một chút, anh ta lập tức chậm rãi tiến tới, bỗng nhiên đang nhìn cô lại quay phắt lại nhấc Lau lên tung một cái rất lạnh về phía bàn trà gần đó.
Vì không cảnh giác, Lau lập tức biết đến cảm giác bay và….đau.
Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn, tiếng tách chén loảng xoảng trên sàn, rồi hay giây sau, Lau từ cái đống kia đứng bật dậy gào phẫn nộ:
“ Muốn ૮ɦếƭ à.?. Chắc chắn là muốn ૮ɦếƭ rồi, sao ngươi dám…”.
Phía bên kia, chàng trai hỏi nhỏ nhẹ:
“ Đau không Lau.?.”.
“ Đau, tất nhiên là đau. Con bà cố đau ૮ɦếƭ luôn. Thử bị ném như vậy xem có đau không.?.”.
Lau không khách khí nói, đồng thời mở lớn miệng mắng, vì tức giận mà cũng nói tục luôn.
Nhưng người kia lại tỏ vẻ vui sướng, quay sang nhìn cô cười hì hì:
“ A. Lau đau kìa, xem ra không phải là mơ, tiểu thư, cô đến gặp tôi.?. Cô cho tôi ra tù sao.?. Có cho ra tù không.?. Đừng nói không nhá.”
Lau nhìn người trước mắt á khẩu luôn.
Hai người anh của Lau thở dài.
Còn cô, nhìn thấy anh chàng này vẫn vậy, trong mắt chỉ luôn có cô thôi, vì thế nở nụ cười vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt giống như bản sao của ba người kia mà nói:
“ Có, lần này anh được ra tù. Lynh, lâu không gặp rồi.”.
Giọng nói của cô nghe rất thân thiết.
Nhưng con người trước mắt bỗng nhiên ngạc nhiên hỏi cô:
“ Tiểu thư, sao cô buồn vậy.?. Có người bắt nạt cô sao.?.”.
Một lời nói, khiến căn phòng đang ồn ào bỗng nhiên lặng ngắt. Luynh biết ngay là kì lạ, vì thế đưa mắt về phía Lee và Lau:
“ Lau, nói cho em biết, có chuyện gì.?.”.
Lau im lặng không nói, anh ta lại hướng về phía Lee:
“ Lee, nói cho em biết….cái mặt anh như thế là sao, được rồi, vậy Liwei.?....Liwei, sao anh cũng có vẻ mờ mịt vậy.?. Anh không biết à.?.”.
Lynh hỏi từng người, nhưng cũng không có ai đáp lại, càng ngày càng suốt ruột, bực mình cũng tăng lên.
Bỗng nhiên, cô cất tiếng nói:
“ Lau, nói cho hai người họ biết. Lee, theo tôi ra ngoài trực thăng chờ. Chỉ cần nói vắn tắt thôi, tôi còn phải đến gặp Đại Lão nữa.”.
Sau đó, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng.
Cô và Lee chỉ phải chờ ba người kia một chút, họ đã ra ngay sau đó. Nhưng bây giờ, thay vì có hai gương mặt giống nhau tức giận, là bốn gương mặt giống nhau tức giận.
Thời gian sau, mọi người dần quen với một cảnh tượng, đó là Enji đi cùng bốn chàng trai rất đẹp, khuôn mặt thì giống nhau, nhưng biểu hiện thì lại khác nhau.
Liwei khuôn mặt lúc nào cũng cười như hoa, nhưng dáng vẻ bất cần, đối với thứ gì cũng có thể nở nụ cười được. Chỉ có thể cười chân thật khi đứng trước cô và những ngươi em của mình.
Lee tính không được coi là lạnh lùng, nhưng khá ít nói, ít biểu lộ tình cảm, chỉ khi nhìn cô cùng anh em mới lộ vẻ ấm áp.
Lau có vẻ hơi trẻ con, ngốc nghếch một chút, còn hơi lắm lời, nhưng so với những người anh em mình, lại là người không thích giao thiệp với bên ngoài nhất.
Còn Lynh, với ai cũng trừng mắt nhìn, nhất là đàn ông, bởi vì coi ai cũng là tình địch. Khoẻ nhất, vì thế thường hay đi bắt nạt người khác. Đứng trước cô không khác gì con cún vẫy đuôi lấy lòng chủ, hay bất mãn với các anh, nhưng thực ra lại rất nghe lời.
Điều đặc biệt chung giữa họ và cô, đó là Jin. Jin luôn là ngoại lệ trong cuộc sống của mỗi người.
---
Khi cô đón Liwei và Lynh về, cô liền quyết định đến gặp Đại Lão.
Bước vào căn phòng của ông, lần thứ hai cô cảm thấy xa lạ. Lần như nhất, đó là khi bốn tuổi cô mất trí nhớ, cô cũng bước vào phòng này gặp ông, lúc đó cô cũng có cảm giác xa lạ như bây giờ vậy.
Có lẽ đã có người báo, vì vậy Đại Lão đã ở sẵn trong phòng chờ cô.
“ Người khỏe.?.”. Cô hỏi, đột nhiên cảm thấy thật khách khí với Đại Lão.
Ông đứng ngồi trên ghế nhìn cô, gật nhẹ đầu.
“ Con sẽ không dài dòng, con chỉ muốn đến hỏi cụ một vài câu hỏi thôi.”.
Cô nói xong, chờ đợi phản ứng của Đại Lão.
Khi thấy Đại Lão gật đầu chấp nhận, cô bắt đầu hỏi:
“ Tại sao lại làm vậy với con.?.”.
Đại Lão cũng không có vẻ chần chừ, ông trả lời thản nhiên.
“ Ta cần phải tìm Lilith.”.
Dù đã biết trước câu trả lời, cô vẫn phải rất khó khăn để chấp nhận. Ông khác nhiều so với anh lắm, cô đứng trước mặt anh vẫn còn đủ bình tĩnh, nhưng đứng trước mặt ông, cô thật sự không dám nghĩ đến việc nói lại nửa câu.
Nhưng hôm nay, đã đến đây rồi. Nếu không đem thắc mắc ra nói hết, cô thực sự sợ mình sẽ điên mất. Dù biết rằng câu trả lời sẽ rất phũ phàng, nhưng còn hơn là phải tự đoán trong mơ hồ, rồi đối với nhưng dự đoán của mình biết là chính xác nhưng lại cảm thấy lo sợ, lại mong rằng không phải.
Cô im lặng, cảm thấy hơi buồn cười. Anh là người cô yêu, vậy mà khi bị anh lừa dối, lợi dụng, cô cũng không có cảm giác đau như thế này.
Ra trong lòng cô, ông lão hơn trăm tuổi này quan trọng hơn anh nhiều lắm.
“ Vậy tại sao phải phái ông J đến nói ra sự thật.?. Con tình nguyện bị lợi dụng trong bóng tối mà. Kể cả con không biết, không phải cuối cùng vẫn sẽ tìm được Lilith sao.?.”.
Đại Lão khẽ lắc đầu.
“ Không được, không đủ thời gian nữa.”.
“ Không đủ thời gian, là ông không đủ thời gian sao.?.”. Cô lên tiếng hỏi, vô thức lại có vẻ lo lắng cho Đại Lão.
“ Không, là Lilith. Con bé không còn đủ thời gian nữa. Ta phải tìm nó mau, nếu không, sợ rằng sẽ không thể gặp lại con bé nữa.”.
Câu trả lời lại như một lưỡi đao găm vào tim của cô.
“ Lilith…quan trọng đến như vậy sao.?.”.
Nghe câu hỏi, Đại Lão vẫn như trước, bình thản trả lời, lần này còn thêm một phần mãnh liệt.
“ Phải, rất quan trọng. Trước đây, ta có một người vợ. Chắc con cũng biết bà ấy. Ta đã đưa ảnh bà ấy cho con khi còn nhỏ, và nói với con rằng đó là mẹ con. Bà ấy là Hinako. Ta chưa bao giờ yêu ai nhiều đến vậy. Khi ta có tất cả, ta đã cưới Hinako. Nhưng Hinako không thể sinh con, thật không sao, ta không coi trọng, chỉ cần Hinako ở bên ta là được. Nhưng bà ấy, vẫn luôn mong rằng mình có thể có được một đứa con. Ta biết, từng nói có thể nhận con nuôi, nhưng Hinako không chịu. Rồi khi chúng ta sống với nhau được rất lâu rồi, trong một lần đến Ý du lịch, chúng ta đã gặp Lilith. Lilith chỉ vô tình đột nhập phòng của chúng ta mà thôi, con bé cũng không hề có địch ý gì. Khi chúng ta phát hiện ra, Lilith đang bị gia tộc Vampire truy bắt, lúc đó, con bé bị thương, trông nó giống như con chim nhỏ bị ướt mưa vậy, cố gắng vẫn không thể bay. Hinako yêu thương Lilith ngay từ lúc đó, và cả ta cũng vậy. Chúng ta sống với nhau một thời gian rất vui vẻ, rồi Lilith chợt muốn đi đến gia tộc Vampire. Khi con bé đến gia tộc Vampire, chúng ta không biết gì cả, rồi khi chuyện xảy ra, mọi thứ đã muộn. Khi hai chúng ta tìm đến căn phòng của Lilith, chúng ta chỉ thấy máu vương *** trên sàn, con bé biến mất. Đó là cú sốc đối với Hinako, rồi sau đó không lâu, Hinako khi không thấy Lilith trở về đã…”.
Khi Đại Lão nói đến đây, ông tựa như chìm vào kí ức, khuôn mặt bỗng nhiên lộ vẻ đau khổ vô cùng.
Trấn tĩnh lại, ông tiếp tục nói:
“…trước khi Hinako mất, đã nhắc ta phải tìm được Lilith. Phải đảm bảo Lilith đang sống tốt. Ta đã hứa. Bao nhiêu năm qua, ta đau khổ như vậy, ta cũng sớm nghĩ đến đi theo Hinako, nhưng còn Lilith.?. Ta chưa tìm được con bé, ta chưa thể yên lòng được. Hinako mất rồi, nếu ta cũng mất, vậy khi Lilith trở về, không thấy chúng ta nó nhất định sẽ buồn. Ta không để đứa con gái yêu của mình buồn được. Rồi lại nghe nó đang bệnh, vậy bây giờ nó ở đâu. Nó có thể đang ở một mình, nó bị bệnh như thế, ta không ở bên cạnh, chắc chắn nó sẽ lo sợ. Ta không muốn nó lo sợ. Ta đã hứa với Hinako rồi, nếu không chăm sóc nó tốt, ta không thể đi theo Hinako được. Nhưng rồi, cơ hội đã tới, Jin liên lạc với con…”.
Đôi mắt của Đại Lão đang buồn chợt sáng lên.
“ Ta biết lần này, ta sẽ tìm được Lilith. Sau đó, cậu ta lại đến, thật là tốt, ta lại càng có nhiều cơ hội hơn…”.
Cô nghe được câu chuyện của ông, bỗng nhiên ngẩn người ra.
Cô không ngờ, Đại Lão lại là một người tình ý sâu nặng như vậy.
Nhưng cô chợt nghe ra được, dường như Đại Lão tìm Lilith một phần không chỉ vì lo lắng, mà nhiều hơn chỉ là vì lời hứa với vợ mình, và quan trọng hơn, Đại Lão làm thế để có thể yên lòng đi theo người vợ của mình.
Vậy, cuối cùng, không phải vẫn là vì mình thôi sao.?.
Lí do cao cả thế nào, ra cuối cùng vẫn là vì mình.
Cô hiểu được, nhưng không có chút chán ghét nào. Con người, ai không sống vì mình chứ. Cuối cùng, không phải là đi tìm một mảnh thanh tĩnh và thoải mái trong tâm hồn ư.?.
Cô không trách cứ, nhưng lại giận thêm.
Cơ hội đến, ông trực tiếp không ngần ngại đưa cô ra làm quân cờ, còn cảm thấy lợi dụng được cô là điều may mắn.
Hơn nữa, bây giờ còn thêm một người là Hinako nữa. Hinako, Lilith, cả hai người, chỉ vì hai người đó mà cụ lợi dụng cô. Cô biết Đại Lão không thể sống vì cô, nhưng tại sao không coi trọng cô một chút. Chỉ một chút thôi, có thể được một phần như hai người kia, vậy là tốt rồi.
Cô giận dữ.
Cụ thì vì vợ mình, vì Lilith mà sử dụng cô như quân cờ.
Anh thì vì mẹ mình, vì Lilith lợi dụng cô.
Hai người điên rồi sao.?. Những người đó ૮ɦếƭ cả rồi, kẻ chưa ૮ɦếƭ thì cũng sắp ૮ɦếƭ. Vậy thì vì sao, lại không coi trọng cô một chút.
Lại càng thêm giận.
Nén sự giận giữ bộc phát, cô hỏi ông tiếp:
“ Giữa con và Lilith, ông sẽ chọn ai.?.”.
Đại Lão im lặng, rồi chậm rãi trả lời.
“ Mãi mãi, ta sẽ luôn chọn Lilith.”.
Mặt cô tím đi, nhưng rồi cuối cùng, giữ chút tỉnh táo cuối cùng, cô lại hỏi một vấn đề mình vẫn luôn tò mò:
“ Con và Lilith, hay con trai của Lilith có quan hệ gì.?.”.
“ Ta không thể nói được. Sau này, cứ tìm được Lilith đi rồi con sẽ rõ.”.
Ông lắc đầu từ chối, lại nói thêm câu sau nữa.
Nói như vậy, không phải là khích lệ cô tìm Lilith sao.?. Cuối cùng thì vẫn là tìm Lilith. Chẳng có gì khác nhau cả.
Cô im lặng, rồi nói:
“ Con rất giận hai người, con thực sự muốn Gi*t hai người. Nhưng không thể, vì thế, trước mặt cụ, con sẽ nói thẳng. Con sẽ trừng phạt cả hai ngưòi. Cụ đừng coi thường con, con sẽ làm cho cả hai người phải hối hận. Trước tiên, con muốn trừng phạt anh ta trước. Vì thế, tạm thời, con sẽ nghe theo lời cụ. Hãy cứ sai bảo con như cũ, bất cứ điều gì cụ nghĩ có thể giúp việc tìm Lilith, vậy thì cứ nói. Dù thế nào, con cũng sẽ làm. Bây giờ, con xin phép.”.
Cô nói, sự tức giận gần như biểu lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp. Nhưng cô vẫn nói với giọng lễ phép. Đó giống như là sự phẫn nộ được kìm nén trước khi núi lửa phun trào vậy. Cuối cùng cô quay đi, nhưng lại khựng lại nhớ ra một điều.
Cô cúi đầu thật sâu trước Đại Lão, mím chặt môi nói:
“ Cảm ơn cụ, đã dạy con thế giới này đen tối và bẩn thỉu đến mức nào. Từ đáy lòng, con cảm ơn.”.
Sau đó, nhất quyết rất nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
---
Đại Lão ở lại, mặt trầm ngâm, bỗng, ông khẽ mở miệng thì thào:
“ Xin lỗi….”.
Lời nói đó vô cùng nhỏ, và nó không thể đến tai cô được.
---
Cô bước ra ngoài, nhìn bốn anh em kia không nói lời nào lập tức đi thẳng, trong cổ họng bỗng có cái gì nghẹn ứ.
Bước chân của cô càng đi lại càng nhanh, gần như là chạy trốn.
Cô đi suốt, cũng không trở về phòng mình, mà đến một con suối nhỏ trong khuôn viên vắng lặng của gia tộc.
Ở đó, cảnh thật đẹp, mặt đất đầy cỏ xanh và hoa khoe sắc. Một rừng đều là hoa anh đào đang sắp nở rộ.
Nhưng trong mắt cô, tất cả đều chỉ là một màu u tối.
Cô đứng lặng lẽ nhìn mọi thứ, cố gắng giữ bình tĩnh, kìm nén chút yếu đuối trong lòng đang dần lớn lên.
Sau lưng cô, bốn anh em kia nhìn nhau, trong mặt đều là tức giận, thương cảm, và đau khổ.
Bỗng nhiên, Lee chợt đi đến trước mặt cô. Anh nói, giọng vẫn trầm và lạnh như thế, nhưng có biết bao nhiêu tình cảm trong đó.
“ Tiểu thư, cô biết không.?. Đôi vai của tôi thì nhỏ và không được vững chãi lắm. Nhưng nếu muốn, cô vẫn có thể mượn mà. Ngoài tôi ra, những kẻ kia cũng vậy. Bốn đôi vai, vậy có đủ không.?.”.
Một câu nói, đánh vỡ lớp màng nguỵ trang của cô.
Một giọt nước lăn dài, rồi lại giọt nữa…liên tiếp lăn xuống.
Cô nhớ, đã rất rất rất lâu rồi, cô chưa có khóc nhiều như vậy.
Nhưng tâm tình cô mấy ngày nay, cũng chưa có thanh thản và dễ chịu đến như vậy.
Lee ở một bên khẽ đập đập lưng cho cô, ba người kia đứng xung quanh đều im lặng. Thật không ngờ, khi cô yếu đuối nhất, người ở bên cạnh lại là họ.