Từ đáy lòng, tôi cảm ơn.
Chừng hơn mười phút sau, ông J tỉnh lại.
Đập vào mắt ông, một đôi mắt đẹp màu hổ phách, và nó đang hỗn loan.
Chủ nhân của đôi mắt đang nở với ông một nụ cười vô hồn, khẽ hỏi:
“ Tại sao lại nói cho con biết chuyện này.?.”.
Ông ngồi thẳng dậy, chỉnh lại tư thế. Nhìn cô thật sâu và đáp:
“ Ta cũng không biết.”.
Cô nhận được lời đáp của ông, cười nhạt, tiếp tục nói, vẫn nhẹ nhàng, nhưng nghe ra được sự kích động.
“ Ông nói dối. Là Đại Lão nói phải làm như thế sao.?. Cụ lại định lợi dụng con làm điều gì vậy.?. Vẫn là tiếp tục tìm Lilith sao.?. Việc làm con đau khổ có thể tìm được Lilith sao.?. Nếu thật sự là vậy. Nghe thật là buồn quá.”.
Người đàn ông già trước mặt cô im lặng, đầu ông cúi xuống, quyết định không nhìn mặt cô. Nhưng nghe từng lời cô nói, lòng ông cảm thấy rất đau. Ông vẫn tiếp tục trả lời như cũ:
“ Ta thực sự không biết.”.
Với câu trả lời như thế, cô lại không hề tỏ vẻ tức giận thêm. Mà bỗng nhiên, dường như cảm xúc chợt trầm xuống, không còn kích động nữa.
“ Con biết. Ông không được nói phải không.?. Không sao, con hiểu mà.”.
Cô khẽ nói, rồi rời ghế đứng dậy. Bước đến trước ông cách vài bước, cô cúi đầu thật sâu, nói thật rõ ràng:
“ Cảm ơn ông đã cho con biết.”.
Rồi lại đứng thẳng người lại, quay người dứt khoát bỏ đi. Bước ngay theo cô là Lee và Lau, hai người đó, trên khuôn mặt chỉ có tức giận, và tức giận.
Khi đã rời xa căn phòng kia, cô mở miệng hỏi Lee, nghe giọng nói như thể cô đang kiềm chế điều gì đó rất kinh khủng:
“ Lee…kí ức của ông J, đã ghi lại.?.”.
Lee đáp lời cô nhanh gọn ngay lập tức:
“ Đã ghi lại rồi.”.
“ Tốt, giữ kĩ nhé. Tôi muốn đưa cho một người xem nó.”.
Sau đó, cô im lặng. Mà Lee và Lau cũng không nói lời nào. Cả hai người chỉ đi theo sát cô về đến tận cửa phòng. Khi cô bước vào phòng, trước khi cánh cửa sập hẳn lại, Lau chợt lên tiếng:
“ Tôi sẽ ở ngoài này….đến khi cô bước ra.”.
Không có một tiếng nói nào đáp lại, cánh cửa vẫn tiếp tục khép và sập lại hoàn toàn. Hoàn toàn ngăn cách thế giới bên ngoài và thế giới của cô. ---
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
Chưa bao giờ, cô lại có cảm giác mất liên lạc với chính mình như vậy.
Khi bước vào căn phòng mình, nó thật tối, nhưng cô lại có cảm giác, nó còn không tối bằng trái tim cô.
Cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ ngồi trên sàn, cô tựa vào cái gì đó, và im lặng.
Cô không thể cảm nhận thời gian trôi, bởi vì cô không thấy ánh sáng nào, và cũng không nghe thấy bất kì tiếng động nào.
Cô chợt nghĩ, Lau có còn ở ngoài đó.?. Hay anh ta cũng bỏ cô đi rồi.?.
Và khi bắt đầu nghĩ, thì cô nghĩ nhiều lắm. Mọi câu hỏi được đặt ra, và đều rơi vào bế tắc. Không có một lời giải nào làm cô vừa lòng.
Rồi cô lại không nghĩ nữa, chỉ tự hỏi mình rằng đã qua bao lâu rồi.
Cái tên ngốc Lau có còn ở ngoài đó chờ cô không.?.
Cô thực sự muốn biết.
Cô đứng dậy, và tìm đến cửa.
Cánh cửa mở ra, điều đầu tiên cô cảm nhận là gió mát và bầu trời đêm. Gió xuân thổi ùa vào căn phòng tối, nhẹ nhàng mơn man trên da mặt, cô cảm thấy thoải mái nhiều lắm.
Một giọng nói trầm trầm hơi hướng trẻ con vang lên từ bên dưới có vẻ vui mừng, cô nghe và cảm thấy tiếng nói đó thật kì diệu.
“ Tiểu thư, cô ra ngoài rồi.?. Cô thấy thế nào.?. Cô có đói bụng không.?.”.
Rồi một tiếng nói, cũng trầm trầm như thế, nhưng có vẻ người lớn hơn, đôi chút lạnh lùng, nhưng nghe ra thật ấm áp:
“ Tiểu thư, ra là cô vẫn ổn. Tôi đã rất lo lắng.”.
Và một tiếng nói mềm mại dễ nghe nữa.
“ Một tách trà nóng nhé.”.
Tiếng nói kì lạ kia, cô biết.
“ Chị Jume.?. Chị cũng ở đây sao.?.”.
Cô gái từ từ đứng dậy, đến trước mặt cô mỉm cười.
“ Tôi thấy Lee và Lau có gì đó rất lạ. Tôi không biết là gì.?. Nhưng Lau ngồi chờ suốt ở cửa phòng cô nên tôi nghĩ cô có chuyện. Vì thế tôi cũng đến đây. Tôi cũng mới ngồi chờ được vài tiếng thôi.”.
Nhìn cô gái với đôi mắt trong suốt đen nhánh nhìn mình đầy tình cảm, trên môi cô khẽ nở nụ cười. Nhưng ngay sau đó lại nói một câu hết sức bất ngờ:
“ Chị Jume, cảm ơn. Nhưng từ nay về sau, nếu có thể, chị đừng gặp em nữa. Vậy đi, giờ chị có thể rời đi rồi. Trời hình như đã khuya, chị nên về đi ngủ.”.
Jume nhìn cô hết sức kinh ngạc, cô gắng tìm ra điều bất thường trong mắt cô. Nhưng không thể, nó chẳng có ý gì. Hoàn toàn tĩnh lặng. Trong suốt, như viên ngọc lạnh giá.
Không thể làm gì hơn, cô gái đành cúi đầu chào cô và rời đi. Trong lòng cô rối bời. Cô nhớ đến việc Đại Lão từng nói với cô khi Enji chuyển đến nhà Fujimaru. Lúc đó, Đại Lão từng nhờ cô ở bên Enji khi Enji xảy ra chuyện. Chuyện gì thì cô không rõ. Nhưng không lẽ, là nó đây sao.?.
Vậy cô có thể làm gì bây giờ.
Enji không hề cần cô.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia dần khuất, trong lòng cô âm thầm thở dài. Cô sắp làm một vài việc sẽ chẳng tốt đẹp gì. Một cô gái còn trong sáng như vậy, thật sự, cô không muốn vấy bẩn tâm hồn đó chút nào.
Cô quay sang Lee và Lau, hỏi:
“ Tôi ở trong này được bao lâu rồi.?.”.
“ Hơn hai ngày rồi, bây giờ là hơn hai giờ đêm của ngày 15. Tiểu thư, sinh nhật của cô đã qua.”.
Cô sinh ngày 14/3 ( Valentine trắng). Theo một cách nói nào đó là khá đặc biệt. Nhất là khi cặp với một người sinh ngày 14/2 ( Valentine ) như anh.
“ Phải. Nhưng thật tiếc, tôi vẫn chưa được tự do. Nhà Fujimaru có gọi điện đến hỏi gì không.?.”.
“ Sáng nay họ có liên lạc, nói anh ta muốn cô trở về. Nhưng tôi báo cô đang đi cùng Đại Lão, hiện không biết ở đâu. Họ nói khi nào cô trở về mong tôi báo lại, họ sẽ cho người đến đón.”. Lee gật đầu trả lời cô.
“ Vậy ư.?.”. Cô cười cười, chẳng thể hiện chút cảm xúc gì.
Sau đó, với biểu hiện hoàn toàn bình thường, cô nói:
“ Tôi đói bụng rồi, bảo nhà bếp làm gì đó đi. Khi tắm xong, tôi sẽ ăn. Sáng ngày mai, hai người đi cùng tôi đến nhà Fujimaru. Lee, cuộc nói chuyện kia anh ghi lại rồi phải không.?. Vậy mai mang nó theo.”.
Rồi cô quay người bước vào phòng, nhưng lần này, cánh cửa kia, cô để mở.
---
Cô không trở về nhà Fujimaru mà đến thẳng nơi anh làm việc.
Vẫn như cũ, cô bước vào toà nhà cao tầng kia, nhưng lần này, cô đi cùng Lee và Lau. Những nhân viên ở sảnh đã biết cô rất rõ, họ cúi chào khi cô bước qua. Nhưng cũng nhìn theo cô với ánh mắt tò mò dành cho Lee và Lau.
Khi cô đến, anh đang họp. Cô không hề vội vã, vẫn kiên nhẫn chờ.
Rồi anh bước vào, vui mừng khi thấy cô. Sau đó, ngạc nhiên khi thấy hai người kia. Nhưng cũng chẳng ngạc nhiên lâu, anh để họ sang một bên, cười cười bước đến.
“ Em đến từ khi nào vậy.?. Chờ lâu chưa.?.”.
Cô không hề nói gì, quay sang nhìn Lee, Lau. Hai người họ hiểu ý, ngay lập tức bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa chờ cô.
Còn lại cô và anh trong căn phòng.
Khi anh tiến đến gần, vừa định ngồi xuống bên cạnh, liền thấy cô đứng dậy và cách xa anh vài bước. Trên mặt cô không biểu lộ chút tình cảm nào, lời cô nói thật lạnh lùng như nói vơi người xa lạ.
“ Tôi có một thứ dành cho anh, liệu anh có thể bỏ chút thì giờ ra xem nó được không.?. ”.
Nghe cô nói, ánh mắt anh bỗng nhiên tối sầm lại, nhìn cô đưa cho anh một chiếc đĩa, anh nhận lấy, sau đó lại liếc dáng vẻ xa cách của cô. Cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý định đến gần cô, anh quay bước về phía bàn làm việc, và mở chiếc đĩa ra.
Anh thấy một khung cảnh khá quen thuộc, khi anh nhận ra khung cảnh đó, anh thấy chính mình bước vào….Những chuyện phía sau, có lẽ không cần phải nói nữa.
Saka ngước đầu lên nhìn cô ở đằng xa, sau khi bị phát hiện đã lừa dối cô, anh vẫn bình tĩnh hỏi:
“ Là Đại Lão.?. Ông ta lại đang tính toán gì đây.?. Thật là một con hồ li giảo quyệt mà. Ra là ngay hôm tôi đến thương lượng, chắc ông ta đã biết việc Jin liên lạc với em và bắt đầu tính kế rồi. À không. Hẳn là ông ta đã tính mọi chuyện từ rất lâu rồi. Giờ em đã biết, em hận tôi sao.?.”.
Cô lắc lắc đầu nói:
“ Không, thật kì lạ, tôi không hề cảm thấy hận hai người. Tôi đã từng nói với anh, Đại Lão dạy tôi những thứ khác người thường. Ông dạy tôi con người rất ích kỉ, dạy tôi không có thứ gì là mãi mãi, dạy tôi không có mối quan hệ nào lâu bền, dạy tôi rằng mỗi người đều có thể phản bội người khác vì những lí do khác nhau, còn rất nhiều thứ khác nữa, ông nói, có như thế mới là cuộc sống. Vì vậy, ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm thấy việc hai người làm là bình thường. Có chút kì lạ phải không.?. Tôi còn đang băn khoăn, có hay không, Đại Lão dạy tôi mấy thứ kì quái như vậy để chuẩn bị cho ngày hôm nay.?.”.
Anh nghe cô trả lời, tuy cô nói không hề hận anh, nhưng anh vẫn chẳng thấy vui mừng điều gì cả. Anh hỏi tiếp:
“ Vậy em cảm thấy như thế nào.?.”.
Cô đáo lạnh lùng:
“ Tôi giận giữ. Giận giữ đến mức chỉ biết lấy sự im lặng để biểu thị. Tôi sống cho đến giờ, dù chỉ mới 19 tuổi thôi, và có vẻ cuộc đời tôi mới chỉ trôi qua ngắn lắm. Nhưng tôi trải qua nhiều chuyện, và những chuyện đó đã khiến tôi gần như đi hết một đời người. Một đời người ngắn ngủi đó, tôi sống chỉ vì một người, đó là Đại Lão. Sau đó anh xuất hiện, cuộc sống của tôi thực sự bỗng trở nên yên bình hơn trước đây. Tôi sống với anh chỉ một thời gian ngắn, nhưng tôi nhận ra, anh ở trong tôi đã khác với những người khác. Lần đầu tiên tôi nghe lời người khác nói mà không phải là Đại Lão, lần đầu tiên tôi cảm thấy có người khiến tôi vui như vậy, lần đầu tiên tôi quan tâm đến một người khác như vậy, tôi luôn nói tôi không thích anh, thực ra đó không phải là sự thật, tôi thích anh nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Tôi sợ điều đó, nên tôi luôn phủ nhận. Nhưng bây giờ có nói cũng không có ý nghĩa gì. Tôi chỉ không ngờ, một người tôi coi trọng như vậy, đột nhiên lại cùng với một người tôi yêu quý từ trước đến nay cùng tính cách để lợi dụng tôi. Vì thế, tôi giận giữ. Tôi tự hỏi vì sao lại là hai người. Sau đó, tôi tự cười vào chính mình. Việc gì cũng có thể, vậy tất nhiên là hai người có thể rồi. Tôi không hận hai người, nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ lần lượt dạy hai người một bài học. Tôi thề, nhân danh tôi trên đời, và cả với cái tên mà hai người luôn đi tìm: Lilith. Tôi thề, tôi sẽ khiến hai người hối hận, và phải ao ước này đời này không biết tôi thì tốt hơn.”.
Từng câu từng chữ cuối cùng, cô nói trong sự bình thản, nhưng lại khiến cho người đối mặt với cô cảm thấy rét lạnh trong tim.
“ Tôi chỉ nói thế thôi. Hiện giờ tôi còn một chút việc bận phải làm nữa, tôi không ở lại uống trà đâu. Chào anh.”.
Cô chào anh rất khách khí, rồi quay người dứt khoát bước đi.
“ Từ đã.”.
Tiếng anh vang lên đằng sau ngăn cô lại. Cô nghe, khựng người lại chờ đợi, nhưng cũng không quay người nhìn anh.
“ Dù giải thích thế nào cũng không được, tôi chỉ muốn nói cho em biết. Tình cảm của tôi với em hoàn toàn là thật. Còn chuyện của Lilith, đó là bất đắc dĩ thôi. Tôi cần phải tìm bà ta, em biết đấy, mẹ tôi…..”.
Khi anh chưa kịp nói xong, cô lập tức gắt lên ngắt lời. Cô quay phắt người nhìn thẳng vào mắt anh. Giọng nói run run, lần đầu tiên khi bước vào căn phòng này, cô có vẻ kích động muốn bùng nổ.
“ Nhưng hai người đó đã biến mất nhiều năm rồi. Và mẹ của anh, anh rõ ràng biết được bà ấy gần như không thể sống. Còn tôi, tôi vẫn ở đây kia mà. Tôi không hề biến mất. Chẳng lẽ…hai người cũng muốn tôi…biến mất luôn mới được sao.?.”.
Câu nói cuối cùng, cổ họng cô bắt đầu nghẹn lại, và phải rất khó khăn để nói ra được những lời đó.
Nhìn anh im lặng hai giây, thấy được vẻ mặt của anh chợt sững lại, rồi có chút gì đó lúng túng, bối rối, rồi lo sợ và đau khổ. Cô mím môi, bất chợt cúi người xuống thật sâu và nói rất rõ ràng:
“ Cảm ơn anh, đã dạy cho tôi biết tình yêu chẳng là gì cả. Và sự thật thì rất phũ phàng. Từ đáy lòng, tôi cảm ơn.”.
Rồi cô không nhìn anh nữa, trực tiếp quay người bỏ đi.
Khi cô bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô thất thần một lát mới hồi phục.
Cô nhẹ giọng nói với Lee và Lau:
“ Đi nào, chúng ta còn có một vài việc nữa cần làm.”.
Cô bước đi trước hai người, bước chân mạnh mẽ, nhưng cảm giác cô độc vô cùng.