Hạnh phúc và bình lặng trước cơn giông tố.
Khi cô thức dậy, cô cảm thấy rất lạ.
Nhìn cơ thể với những vết ngân tím ở trong gương, Enji mở miệng mấp máy môi nói cái gì đó rất nhỏ.
Cô Elik đang thu dọn giường, khi nhìn thấy biểu hiện của cô tò mò hỏi:
“ Tiểu thư, cô thấy sao rồi.”.
Enji quay lại nhìn cô Elik, mày nhíu lại, bĩu môi bực mình trả lời:
“ Tệ hại. Không thể hiểu được, sao nhiều người lại thấy mấy thứ này đến như vậy chứ.?. Họ không cảm thấy đau à. Tôi chạy bền hai tiếng đồng hồ cũng không có cảm giác mệt với khó chịu như vậy.”.
Cô Elik nghe câu trả lời của cô liền bật cười. Sau đó, cũng để mặc cô tự kỉ thêm một chút, còn mình lôi chiếc chăn muốn mang đi cho người giặt.
Rồi cô nhìn thấy một thứ khiến cô mỉm cười tươi, đôi mắt sáng lên nói:
“ Tôi biết mà. Tiểu thư, cô là xử nữ.”.
Enji lắc đầu không cho là phải.
“ Không, trước đêm qua thì còn là xử nử. Nhưng hôm nay, nếu nói câu đó, thì bảo luôn rằng Saka bất lực đi.”.
Cô Elik cũng gật gật đầu đồng ý, đáp lại bằng ý cười tràn ngập trong mắt. Sau, nghĩ gì đó, cẩn thận lên tiếng hỏi:
“ Tiểu thư, cái này, cô không cảm thấy sao chứ.?.”.
Enji khẽ mỉm cười, nhún vai đáp:
“ Khi còn rất nhỏ, cha của Đại Lão muốn ông ấy tiếp quản gia tộc, vì bảo vệ ông ấy, người để Đại Lão sống trong một làng chài nhỏ và nghèo ở Trung Quốc. Những người ở đó rất cổ hủ, vì thế, với những vấn đề này, Đại Lão không thể thoải mái như người khác được. Ông ấy từng chính thức lên tiếng muốn cả đời này tôi không được để đàn ông chạm vào mình. Mặc dù không phải là ép buộc, nhưng đối với những mong muốn của ông ấy, tôi sẽ luôn làm theo không có ngoại lệ. Đây là ngoại lệ đầu tiên. Tôi thì không sao, về phần Đại Lão, mong rằng ông ấy đồng ý.”.
Cô Elik nghe lập tức nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt hiền lành của cô bỗng nhiên nghiêm lại, cô nói:
“ Tiểu thư, cô đã từng nghĩ, Đại Lão can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô.?. Qua rất nhiều chuyện mà cô kể, tôi luôn cảm thấy cô đang sống vì ông ấy chứ không phải vì chính mình.?.”.
Enji nghe cô hỏi, thản nhiên như không có chuyện gì nghiêm trọng nói:
“ Thì đúng là như vậy mà. Mong muốn của ông ấy thì sẽ là mong muốn của tôi. Đại Lão là ý nghĩa của cuộc đời tôi mà. Tôi không sống vì ông ấy, tôi sẽ sống vì ai.?.”.
“ Sống vì cô chứ sao.?. Cô nói như thể nếu ông ấy muốn cô ૮ɦếƭ, cô sẽ ૮ɦếƭ ấy.”.
Cô Elik bất bình lên tiếng.
“ Ồh. Tất nhiên là không….”.
Enji vội vàng lắc đầu.
“ Tôi sẽ không ૮ɦếƭ, nếu tôi ૮ɦếƭ, ai sẽ hi sinh cho ông ấy giống như tôi.?.”.
Cô Elik lập tức cứng họng không thể nói được điều gì. Cô nghĩ đến cậu chủ của mình, và thầm than thở.
“ Cậu chủ, tiểu thư không chỉ là một cái cây cổ thụ. Cô ấy là một toà núi cao. Ngài có đốn đổ nổi không đây.?. Tại sao khi trong trái tim của một cô gái 19 tuổi lại không phải là một anh chàng điển trai, mà lại là một lão già hơn trăm tuổi rồi chứ.?. Hơn nữa, đó cũng không phải là tình yêu. Cái gì mà ‘ không có điều gì to lớn và vĩ đại hơn tình yêu ’ chứ.?. Không phải là nó ngay đây sao.?.”.
Enji nhìn thấy cô Elik có vẻ đang rơi vào trăm ngàn mối phiền muộn, lập tức không để ý đến mà bước vào phòng tắm.
---
Cô ngồi trên một cái đệm nhỏ trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Hai tay ôm chặt lấy Hunxter đang gầm gừ khó chịu vì nghẹt thở. Miệng lẩm bẩm những câu không đầu không cuối.
“ Hình như đợt lạnh này là đợt lạnh cuối cùng rồi. Đầu tháng rồi mà….mùa xuân đến, mình sẽ cưỡi Sky đi gặm cỏ non….Hunxter, mày ấm quá, lông lại mềm thế này, hay là cắt ra làm lông nhỉ.?...”.
Đúng lúc ấy, có một người đột nhiên tiến đến bên cạnh cô từ bao giờ, rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay sang hỏi:
“ Có thứ gì hay ở ngoài đó.”.
Cô cũng quay sang nhìn anh, đôi mắt mở to, chớp nhẹ một cái nói:
“ Đang có gió lạnh mà. Anh không nghe thấy tiếng nó kêu ngoài cửa sổ sao.?. Đó, nó lại kêu nữa kìa…”.
Anh khẽ bật cười khi nghe cô trả lời, đưa tay xoa xoa má của cô nói:
“ Không, chẳng nghe thấy gì cả. Chỉ nghe thấy giọng của em thôi. Muốn ra ngoài ăn tối không.?.”.
Cô nghe những lời nói thân mật hơn bình thường của anh, mặt khẽ hồng lên, nhưng cử chỉ không hề lúng túng, vẫn bình thường gật mạnh một cái.
Khi anh và cô đến một nhà hàng bên hồ rất nổi tiếng trong thành phố, anh gặp ngay người quen. Để cô đứng ở trên vỉa hè chờ một lát, anh tiến đến về phía một người đàn ông với thân hình hơi tròn đang đi cùng vợ con nói chuyện. Cô đứng im lặng, ngó nghiêng xung quanh, trên gương mặt nổi lên sự tò mò.
Nhà hàng này cô chưa có đến bao giờ.
“ Magi.?. Là Magi phải không.?. Đúng là cậu mà..”.
Một tiếng nói lanh lảnh phát ra ngay gần đó, khi cô chú ý tới, một cô gái có mái tóc đen xoăn, khuôn mặt khá dễ thương tiến đến, miệng cười tươi hướng về cô vẫy tay.
Cô khẽ A lên một tiếng, lập tức nhớ đến một kỉ niệm trước kia, cũng mỉm cười đáp lại. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ cô nàng này quên chuyện cũ rồi.
“ Magi, lâu lắm không gặp. Mà cậu đứng đây chờ ai vậy.?.”.
Cô gái tiến đến, một tay vội kéo thêm cả một anh chàng tóc vuốt kéo ngược về phía sau đi cùng, đi theo sau hai người cũng có thêm vài cô gái, và các chàng trai khác nữa.
Enji mỉm cười nhẹ khiến anh chàng đứng bên cạnh cô gái thần người ra nhìn.
“ Lâu lắm không gặp, Mikio nhi.?. Tôi đứng chờ bạn thôi.”.
Mikio nhìn cô đánh giá một chút, lại càng cảm thấy cô so với trước kia khác rất nhiều. Chính xác thì hình như đẹp hơn trước, lại còn trông rất quyến rũ, và….thân hình rất nóng bỏng nữa.
“ Cậu trông khác quá Magi. Trước đây cậu rất nam tính mà. Giờ trông cậu giống con gái hơn rồi. À. Đây là bạn trai tôi, Kaoru. Chúng tôi định vào nhà hàng này ăn tối, cô muốn vào cùng không.?. Bạn trai tôi hôm nay mời.”.
Cô chẳng nghĩ bất cứ điều gì cả, cảm thấy thú vị, vậy là gật đầu.
Khi anh quay lại, cô đã mất tích.
Enji ngồi im lặng nghe Mikio liên tục nói về những tháng ngày sau khi cô bỏ đi.
“ Bây giờ Mei ổn rồi. Cậu ta mới kiếm được một anh sinh viên năm cuối của trường luật, nhà anh ta cũng khá giả lắm. À. Cậu gọi món đi. Cậu thích ăn gì nhỉ.?. Cứ tự nhiên nhé, đừng ngại. Lần này Kaoru mời. Nói cho cậu biết, cha anh ấy là chủ tịch của một công ty xây dựng lớn đó. Nhà hàng này, nếu muốn ăn phải đặt trước ít nhất ba tháng. Vậy mà Kaoru chỉ phải chờ hơn một tháng thôi.”.
Mikio nói, khuôn mặt nở nụ cười có vẻ rất tự hào khi nói đến bạn trai mình.
Cô ngạc nhiên một chút, khó hiểu hỏi:
“ Ăn ở đây phải đặt trước sao.?.”.
Mikio gật đầu, nhìn cô như thể nhìn một người mới từ đâu đó xa xôi đến.
“ Tất nhiên rồi, đừng nói cậu không biết gì nhé. Nhà hàng này rất nổi tiếng đó. Đấy chỉ là ở tầng một thôi, nếu cậu muốn ăn ở tầng mười, là tầng cao nhất đó, cậu phải đặt trước khoảng một năm.”.
Cô nghe xong tròn mắt nhìn khiến Mikio càng thêm cười tếu.
Thực ra Mikio không biết, đó là cô đang nghĩ:
“ Không phải chứ.?. Nếu không nhầm, đây là địa điểm ăn trưa rất thường xuyên của Saka mà. Trước đây ông Langdon từng nói, anh ấy ăn ba bữa mỗi ngày trên tầng mười.”.
Nhưng cô chỉ nghĩ như vậy, cũng không có nói ra.
“ Này, Magi, cậu đẹp như vậy, đã có bạn trai chưa. Nếu chưa, để tôi giới thiệu cho. Bạn của Kaoru cũng có người được lắm đó.”.
Mikio đột nhiên đổi chủ đề, khi cô gái này nói ra vấn đề này, mọi người đang ngồi trên bàn ăn bỗng nhiên im lặng nhìn cô chăm chú. Nhất là những anh chàng bạn của Kaoru.
Enji nghĩ một chút, gật đầu nhẹ một cái.
“ Biết ngay mà, anh chàng của cậu thế nào, thử nói tôi nghe đi.”
“ Theo cách nhận xét của tôi, anh ấy chỉ bình thường thôi…..”.
---
Trở lại vài phút trước:
Quản lí nhà hàng đứng trước anh hơi hơi cúi đầu, khi nghe anh nói vấn đề đang gặp phải, ông ta ngước lên, mắt tròn xoe không tin nổi.
“ Ngài…ngài…vừa nói gì kia.?.”.
Anh lắc lắc đầu bất đắc dĩ, nói lại rõ ràng:
“ Tôi nói người yêu tôi lạc mất ở đâu rồi. Dẫn tôi đến phòng camera, tôi muốn xem cô ấy đi đâu. Tôi nói cô ấy không được đi lang thang, vì vậy chắc chắn cô ấy chỉ ở đâu đó trong nhà hàng thôi. ”.
Ông ta giật mình một chút, lấy lại phong độ đưa tay mời anh đi phía trước, đi được vài bước không nhịn được lại hỏi:
“ Xin lỗi nếu làm ngài không vui, nhưng, cho tôi hỏi, người yêu của ngài năm nay bao nhiêu tuổi.”.
Anh vẫn bình thường, nhưng miệng lại nở nụ cười khổ đáp:
“ Cô ấy sắp mười chín. Tôi biết là không được bình thường, nhưng thực ra cô ấy không hề có vấn đề gì về thần kinh cả. Trái lại cô ấy rất thông minh, chỉ là…cô ấy hơi lơ đãng một chút. Nếu không chú ý, ra ngoài đường gặp thứ gì hay, cô ấy sẽ biến mất luôn.”.
Ông quản lí gật gật đầu, nhưng trong lòng không cho là phải. Tất nhiên, ông ta cũng không dám nói ra.
Cuối cùng anh cũng tìm được nơi cô đang ngồi.
Ngay lập tức, anh tiến đến cái bàn đó. Khi đến gần, đúng lúc nghe được lời nhận xét của cô.
“….anh ấy chỉ bình thường thôi. Nhưng chắc là không được bình thường với những người như các cậu.”.
Mọi người trong bàn ăn nhìn cô không hiểu lắm, cô thở dài bắt đầu nói.
“ Nói theo ngôn ngữ của những cô gái về người đàn ông của mình thì thế này. Anh ấy rất chiều tôi, anh ấy có thể mua cho tôi bất kì cái xe đời mới nào. Kể cả ngay sau đó, tôi có đi ra ngoài gây tai nạn và làm hỏng, anh ấy cũng không hề trách một lời. Ở nhà có một người phụ nữ làm quản gia, cô ấy là nhà thiết kế thời trang rất giỏi, cô ấy thiết kế quần áo cho tôi. Và nhiệm vụ của anh ấy là bỏ tiền ra mua những bộ trang sức phù hợp với các bộ váy. Anh ấy cũng mua rất nhiều đá quý về để tôi khảm lên khẩu súng của mình. Chỉ cần tôi không gây chuyện, anh ấy sẽ không trách mắng nhiều. Nhưng tiếc là tôi không làm được điều đó. Vì thế, anh ấy thường xuyên bực mình và mắng tôi, không cho tôi làm nhiều thứ, cấm đoán vài điều, cuối cùng, về cơ bản, anh ấy là một người đàn ông phù hợp với những cô gái bình thường, nhưng không thể phù hợp với tôi.”.
Enji kết luận một câu phũ phàng, nhưng giật mình vì càng nói càng phát hiện ra, hình như anh đối với cô trước giờ rất tốt thì phải. Cô đưa mắt nhìn, bấy giờ mới nhận ra, đám người trước mắt đang nhìn cô rất kì lạ. Sau đó, một cô gái cau mày suy nghĩ, cuối cùng, cô ta lắp bắp miệng hỏi:
“ Hình như cô đã từng lên báo “ Giới thượng lưu” đúng không.?. Tôi cũng không chắc lắm, bởi vì nhóm chúng tôi không ai đọc tờ báo đó cả. Nhưng tôi nhìn mặt cô cảm thấy rất quen.”.
Khi Enji còn chưa kịp trả lời, có một người đã đứng ở ngay đằng sau ghế của cô.
Anh đưa tay quay đầu của cô sang, hôn nhẹ trên má và mỉm cười nói:
“ Bé ngoan, hết giờ chơi rồi.”.
Sau đó, rất tự nhiên kéo cô ra khỏi ghế, rồi không để ý đến họ kéo cô đi. Vừa đi vừa nói:
“ Tôi bảo em chờ một lát mà, sao em lại biến mất ngay vậy.?. Lần trước cũng biến mất, khi tìm ra thì lại thấy đang tranh giành cá vàng với người khác, em không quậy không yên à.?.”.
Cô trước khi biến mất ở thang máy vội quay lại nhìn về phía đám người kia vẫy vẫy tay chào. Chẳng có ai chào lại cô cả. Bởi vì họ đang đơ mặt ra nhìn cô hết sức kinh ngạc. Chắc họ nhận ra anh rồi.
Trong thang máy cô quay sang hỏi anh:
“ Saka, anh nghe hết lời em nói rồi à.?. Có giận không.?.”.
Anh bật cười lắc đầu.
“ Không, em vẫn vô tình thế mà, tôi đã quen rồi. Mà sao vừa rồi tôi hôn em, em có vẻ không được tự nhiên vậy.?.”.
Cô nhướn mày, không trả lời.
Anh im lặng một chút, đột nhiên nói:
“ Enji, ở thang máy có camera đó, biết không.?. Có nghĩa là đang có người nhìn chúng ta. Nhưng đột nhiên, tôi lại thấy em rất dễ thương. Nên…”.
Cô trừng mắt, nhích ra xa, cảnh giác nhìn anh. Lắc chầm chậm cái đầu.
Phía bên kia, anh cũng lắc đầu đáp lại, mắt hấp háy cười.
Sau đó, mạnh mẽ kéo cô đến bên cạnh, quay người áp lưng cô vào tường thang máy rồi cúi đầu xuống thấp.
Vẫn là cái cảm giác tê tê như thường lệ.
Khi tiếng ‘Tink’ vang lên báo đã lên tầng mười, anh nhẹ nhàng rời khỏi môi của cô, nhưng trước đó vẫn hôn nhẹ thêm một cái.
Thấy khuôn mặt cô lộ vẻ không vui, anh nhe răng cười đưa tay kéo kéo miệng của cô: “ Cười cái xem nào, đừng xị mặt như thế.”.
Trong ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy tình yêu thương.
---
Trong căn phòng tối, chỉ có một góc được toả sáng bằng ánh sáng của những ngọn lửa cam. Enji ngồi trên thảm trước lò sưởi, anh cũng ngồi bên cạnh, không ngừng vuốt mái tóc của cô. Dưới ánh lửa, da cô có màu đỏ hồng trông rất đẹp, má của cô rất mềm, khi sờ vào làm anh nhớ đến một loại bánh mà cô Elik từng làm. Mà thứ bánh đó cũng không được mềm bằng má của cô.
Cảm thấy anh bắt đầu tấn công, cô tránh những nụ hôn đang rơi trên cổ mình, thấp giọng nói:
“ Saka, em đang uống sữa.”.
Cả người anh khựng lại, rồi anh liếc nhìn cốc sữa nóng trên tay cô nhíu mày.
Sau đó, trước con mắt kinh ngạc của cô, anh giật lấy nó, ném thẳng vào lò sưởi đang đỏ rực lửa.
Rất thản nhiên, như chưa hề làm gì, anh ân cần hỏi:
“ Còn cần làm cái gì nữa không.?.”.
Nhìn bàn tay trống trơn của mình, cô lắc đầu máy móc.
“ Tốt…”.
Một chữ được nói ra, tiếp theo chẳng có lời nào nữa, chỉ có hành động.
…
Anh ngồi im lặng ngắm cô ngủ, lập tức nghĩ ra điều gì liền khoác chiếc áo ngủ gần đó đứng dậy, lẩm bẩm nói:
“ Để đâu nhỉ.?.”.
Rồi anh trở lại, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, đưa ống kính về phía cô, anh khẽ mỉm cười bấm tách một tiếng.
Trong bức ảnh, nằm cách lò sưởi chừng hai mét, một cô gái với mái tóc màu lửa đang nằm nghiêng ngủ say, khuôn mặt bình lặng đẹp quyến rũ như quỷ, trên người cô phủ một chiếc áo sơ mi trắng, lộ một bờ vai trắng nõn và một đôi chân thon dài rất đẹp. Trong căn phòng tối chỉ có ánh lửa, cả người cô chia làm hai nửa sáng tối tạo nên một bức tranh mờ ảo.
Người chụp bức ảnh đó đang ngắm cô, trên gương mặt mỉm cười.
Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến như vậy.
---
Và những ngày sau đều rất đẹp.
Cho đến khi…..
Gia tộc Senje:
“ Thời gian qua Jin không liên lạc gì với con bé sao.?.”.
“ Chúng tôi đã theo dõi, không hề có một điều gì bất thường. Hơn nữa, vài ngày nay, tiểu thư không hề ra ngoài làm điều gì. Thời gian gần như là ở bên cạnh cậu ta. Đại Lão, quan hệ của hai người họ tiến thêm một bước rồi.”.
Đại Lão im lặng một lát, rồi lên tiếng:
“ Bốn ngày nữa là sinh nhật Enji phải không.?. Rất tốt, vậy trước đó một ngày, ông đi thực hiện kế hoạch đi.”.
Người đàn ông đứng trước mặt Đại Lão sắc mặt khẽ biến, ông ta có vẻ khó xử nói:
“ Đại Lão, hay chờ khi qua sinh nhật tiểu thư được không.?. Làm như vậy thì…”.
“ Không được, việc này có thể nhẫn tâm. Nhưng ông nên nhớ, chúng ta đang muốn con bé đau khổ. Càng đau khổ càng tốt. Sau này nó hận ta thế nào, ta đều sẽ chấp nhận. Quỷ dữ sẽ mang linh hồn của ta đi. Ta sẽ chịu sự trừng phạt lớn hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng trước đó, ta phải làm xong việc này đã.”.
Ánh mắt của Đại Lão lộ ra vẻ nhẫn tâm vô cùng kiên quyết.
Người đàn ông kia cúi đầu nói nhỏ:
“ Theo lời ngài…”.