Nói là ngay ngày hôm sau, nhưng Saka rất bận, phải đến năm ngày sau anh mới có thể đưa cô đến đảo Shire được.
Vừa bước xuống máy bay, Enji đã bị một chuyện doạ cho sáng mắt.
“ Saka, họ đứng ở đó định làm cái gì vậy.?.”.
Cô vừa kéo áo vừa hỏi anh, đồng thời chỉ tay về phía đám người mặc đồ đen đứng ở đằng trước. Đám người đó phải có chừng hơn 30 người, khi cô vừa bước xuống máy bay đã liền thấy họ từ những chiếc xe đen bóng bước ra.
Và một người trong nhóm đó đang chạy về phía hai người. Có lẽ ông ta là đội trưởng nhóm người này.
Người đàn ông kia chạy đến trước cách hai người chừng ba mét thì dừng lại, ông ta cúi đầu chào và rất cung kính nói:
“ Ngài Alp Valois sai chúng tôi đến đón ngài.”.
Cô nghe ông ta nói như thế thì quay sang nhìn anh, ánh mắt theo kiểu: “ Saka, ra anh là nhân vật lớn.”.
Anh cũng nhìn lại cô, mỉm cười nói:
“ Nhóc con, tôi có thể nhìn thấy sự chế giễu ở trong mắt của em đó.”.
Sau đó kéo cô đi về phía chiếc xe ngay ở phía trước, nơi một người tài xế đã mở săn xe chờ đợi.
Khi hai người bước vào xe, người đàn ông kia cũng mở cửa ghế trước và bước vào, sau đó ông ta nói vào chiếc micro nhỏ, những người vệ sĩ ở bên ngoài liền chui vào xe, làm thành một đoàn hộ tống xe của cô.
Enji nhìn đoàn hộ tống, lần nữa lại liếc anh, ánh mắt mang đầy ý vị.
Saka biết cái kiểu nhìn của cô có nghĩa là thế nào, nhưng anh không để tâm, anh quay sang hỏi người đàn ông kia và hỏi:
“ Mới đây có chuyện gì sao.?.”.
Ông ta nghe anh hỏi, giật mình một chút rồi gật đầu.
“ Cách đây hai ngày có người đột nhập trường đại học, khi bị chúng tôi phát hiện, hắn ta chẳng lo lắng, mà còn nán lại đánh bị thương 67 người rồi biến mất. Trong thời gian hắn đột nhập và biến mất đó, chẳng hề có một tàu biển hay máy bay nào ở gần khu vực đảo. Mấy ngày nay chúng tôi phong toả không cho máy bay hay bất kì một tàu nào đến đảo hoặc rời đi, nhưng vẫn không tìm thấy hắn.”.
Saka khẽ nhíu mày, hỏi tiếp:
“ Hắn ta đột nhập khu nào.?.”
“ Khu học sinh Vampire, hắn đột nhập hết toàn bộ các dãy nhà của khu học sinh Vampire, hiện tại là không thấy hắn lấy cái gì quan trọng, có vẻ như là hành vi phá phách thì đúng hơn. Nhưng mấy người bị thương đó, ngài biết đấy, tất cả họ đều là Dhampir, vậy mà hắn chẳng tốn sức đánh cho bọn họ vẫn còn đang nằm dưỡng thương. Lần này ngài đến thăm đảo, ngài Alp sợ rằng hắn có chủ định gì đó với ngài, vì thế phái chúng tôi đến đón.
Anh không nói gì với ông ta nữa, nhưng quay sang nhìn cô, ánh mắt như muốn nói: “ Giờ đã hiểu chưa.?.”.
Cô nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, cuối cùng lên tiếng:
“ Không. Em chẳng hiểu (anh muốn nói gì cả).”.
Rõ ràng là lệch lạc, nhưng mà câu trả lời cũng khớp quá đi.
---
Anh chàng tên Alp kia khá hơn đàn ông bình thường một chút. Bởi vì khi nhìn thấy cô, anh ta chỉ đơ người ra có ba giây thôi. Nhưng sau đó, thật không ngờ, phản ứng của anh ta lại vô cùng kịch liệt.
“ Trời ơi. Bao nhiêu năm chúng tôi thay người tình như thay áo, cậu vẫn im lặng chẳng có phản ứng gì. Vậy mà tại sao khi có lại kiếm được “ loại” “ cực phẩm” thế này chứ.?. Cậu muốn chúng tôi ghen tị đến ૮ɦếƭ à.?.”
Anh ta gào thẳng vào mặt Saka không giữ lại chút hình tượng nào hết:
“ Người bình thường thì cơ thể đẹp, gương mặt hơn người một chút đã được rồi. Loại cả người cả mặt đều “ hảo hạng” như này, cậu kiếm ở đâu ra chứ.?. Loại này là “ cực hiếm”, sao lại rơi vào tay cậu.”.
Không thể phủ nhận, từ ngữ anh ta dùng rất đặc biệt.
Rồi anh ta gạt Saka sang một bên tiến đến về phía cô, mỉm cười rất chi là lịch sự.
“ E hèm…khụ…người đẹp, liệu em có thể dành chút ít thời gian cho tôi không.?.”
Cô nhìn anh ta kinh hãi, nhưng lơ anh ta quay sang nói với anh:
“ Em phải xem lại cái thuyết: Vampire thì không mắc bệnh thần kinh….”.
Anh chàng tên Alp kia giật giật khoé mặt vài cái, không thể nói thêm được gì nữa.
Saka khẽ mỉm cười có vẻ đắc chí liếc anh bạn.
“ Enji..mắng hay lắm.”.
---
Enji chính thức bị lạc ở thư viện trường Đại học Danh Vọng. Nghe giống như đùa, nhưng đúng là bị lạc thật.
Cô vừa lần mò tìm cái nơi ghi ở trong tờ giấy bà lão Vampire kia đưa, vừa thấp giọng mắng Jin.
“ Dấu tốt lắm, dấu tốt lắm. Dấu thế này sau khỏi tìm được luôn. Mà cái nơi quái đó ở chỗ nào chứ.”.
Cô lại cúi xuống nhìn tờ giấy lẩm nhẩm:
“ Thư viện trường Đại học Danh Vọng, dãy 103 đi về phía đông, kệ sách 7 tính từ cửa sổ phía Tây…..Thì đây đúng là dãy 108 rồi. Nhưng cái cửa sổ phía Tây đó ở chỗ nào chứ.?. Tên Alp đó nói thư viện này gần năm năm rồi không có thay đổi vị trí các kệ sách, nhưng sách mới sách cũ nhập vào rất nhiều. Ngốc Jin đừng nói anh dấu bí mật ở cuốn sách cũ rích nào đó, giờ không chừng bị người ta vứt rồi.”.
Nơi cô đang đứng là dãy 103 tính từ cửa vào đi về phía đông, ở nơi này không hề có đến một người học sinh nào. Mà ở đây, cô nhìn qua, phần lớn đều là những quyển sách đã từ rất lâu rồi, đã sờn góc, và toả ra mùi ẩm mốc, mùi gỗ mục. Rất nhiều quyển sách ở đây còn nhiều tuổi hơn cả Đại Lão nữa.
Dù nơi này có đèn thắp sáng, cô vẫn cảm thấy nó âm u lạnh kẽo rất khó chịu.
Dãy kệ sách 103 này có rất nhiều kệ sách xếp xít nhau rất dài, cô cứ bước dọc theo nó về phía Tây, vậy mà đi được hơn năm phút rồi cũng chưa thấy được cái cửa sổ nào cả. Cái thư viện này, lớn cũng là lớn quá đi.
Bất chợt, một ánh sáng loé lên rọi thẳng vào mắt cô, một chiếc cửa sổ với khung cửa gỗ màu nâu xám hiện ra. Khung cửa ở đây cũng giống như những cuốn sách này vậy, cũng đã rất nhiều tuổi rồi.
Cô chạy đến gần chiếc cửa sổ, rồi từ đó tìm chiếc kệ sách số 7.
“ Đây rồi, xem nào…hàng thứ ba từ trên xuống, cuốn sách thứ tư từ phía cửa sổ…là cuốn này sao.?.”.
Bàn tay trắng muốt của cổ dừng lại ở một cuốn sách rất lớn, bìa bên ngoài có màu xám đen. Cô nhẹ nhàng lấy nó xuống, cảm giác khá nặng. Chiều ngang của cuốn sách chừng 40cm, chiều dọc đến hơn 5ocm, còn chiều dày xấp xỉ 23cm.
Cô cầm quyển sách lên, lập tức muốn mở ngay ra xem. Nhưng vội kìm nén sự tò mò lại. Thư viện này chắc chắn có camera, và ai mà biết được rằng có người nào đó đang theo dõi cô hay không.?. Tốt nhất, cô nên mang nó đến nơi an toàn đã.
Vì Alp đã nói cô có thể lấy bất kì cuốn sách nào cô muốn ở thư viện, vậy nên, Enji nhét luôn cuốn sách vào túi, và trở ra.
Anh và Alp đang ngồi ở một nơi trong khu đọc sách chờ cô.
Và vì có hai anh chàng, nên thư viện đông người hơn thường ngày là điều dễ hiểu.
“ Saka, em lấy được thứ mình cần rồi. Trở về thôi.”.
Cô rõ ràng là nói với anh, vậy mà cái anh chàng Alp kia nghe xong lại nhảy dựng lên, không hề nghĩ đây là thư viện, không thèm quan tâm có nhiều người đang nhìn vội vàng nói:
“ Khoan, người đẹp, em phải ở lại chơi một vài ngày chứ. Ở đảo Shire nhiều nơi đẹp lắm. Mặc dù nếu em đến đó, chắc chắn vẻ đẹp của em sẽ làm chúng lu mờ. Nhưng cũng đáng đến lắm. Thức ăn đầu bếp của tôi làm rất ngon. Bãi biển tuyệt vời. Tôi sẽ làm em vui lòng.”.
Anh ta nói có vẻ rất gấp gáp, đúng là cố tình muốn giữ cô ở lại. Nhưng cái giọng điệu lời nói ấy rõ ràng là của mấy tên ham gái, chui vào tai cô nghe rất khó chịu.
Không chỉ có cô khó chịu, anh đứng bên cạnh liếc anh ta đe doạ, sau đó đứng dậy nắm tay cô rời đi, coi như không biết đến anh ta nữa.
“ Saka, cậu được lắm. Ngày trước khi tôi có tình nhân, tôi cũng không bạc đãi bạn bè như cậu. Mấy tháng nữa là họp nhóm, tôi chắc chắn đem chúng nó đến nhà cậu. Không lôi kéo được người đẹp, thì cũng tạo cho cậu cả đống rắc rối.”.
Alp chứng kiến hành động của Saka dường như rất bực mình, anh ta đứng giữa thư viện bắt đầu hò hét. Người khác mà làm như anh ta chắc chắn là bị bảo vệ xích cổ đến phòng hiệu trưởng rồi. Nhưng ai bảo anh ta là hiệu trưởng cơ chứ. Ai dám xích cổ anh ta.?.
Cô và anh trở về nhà Senje ngay ngày hôm đó. Và tuân thủ lời hứa, Saka không hề hỏi cô bất cứ điều gì về thứ mà cô lấy trong thư viện.
Hành động này lại khiến cô cảm thấy phân vân trong lòng, liệu cô có nên kể mọi chuyện cho anh nghe.?.
Tốt nhất là không.
Khi màn đêm buông xuống và bao trùm toàn bộ khu biệt thự. Trời lúc này đã khuya, Enji đột ngột thức dậy. Bật lên một chiếc đèn nhỏ đủ soi sáng một góc không gian nhỏ. Cô lấy ra cuốn sách vẫn đang nằm im trong túi, ngồi trên giường và mở nó ra.
Cuốn sách được khoét rỗng ở giữa.
Và tại nơi bị khoét rỗng có một vài thứ được bọc kín trong tập nilon trắng.
Trong tập nilon có một bức ảnh, đó là bức ảnh chụp rất nhiều người. Tất cả đều mặc đồng phục màu bạc của sinh viên. Cô vừa nhìn những đồng phục này liền nhận ra, đây là đồng phục của sinh viên Vampire. Những người cùng chụp trong bức ảnh có lẽ là cũng một khoá.
Enji nhìn kĩ những gương mặt ở trong bức ảnh và chợt nhận ra một điều:
“ Là Lilith....Lilith cũng từng học ở trường đại học Danh Vọng. Bên cạnh là…đây là ngài Louis mà….”.
Enji nhìn kĩ hai người trong bức ảnh, họ mỉm cười nhìn về phía ống kính, và cô loáng thoáng thấy sau những khe hở, hai bàn tay của họ đan vào nhau.
Enji ngẩn người một chút, tự hỏi mối quan hệ của Louis và Lilith như thế nào.?.
Cô tiếp tục nhìn vào những thứ còn lại trong tập nilon, có một tập giấy nhỏ được kẹp vào nhau. Các tờ giấy nhỏ trong tập giấy đó có những hoa văn trang trí, những hình ảnh dễ thương, cô vừa nhìn liền nhận ra được, những tập giấy này lấy từ một cuốn sổ nào đó.
Trên mỗi tờ giấy nhỏ có những dòng chữ viết tay bằng tiếng Ý. Chữ viết rất đẹp, hơi uốn lượn, nhưng không hề rối mắt, trái lại còn cảm thấy phóng khoáng, thoải mái. Điều đầu tiên mà cô nghĩ đến khi nhìn thấy những dòng chữ này là:
Nhật kí.?.
“ Ngày...có một chàng trai rất xinh đến làm quen với mình. Anh ta hình như là con của một gia tộc Vampire lớn nào đó. Anh ta nói mình là Luois. Anh ta rất phiền phức.!........
Ngày...Luois tặng mình một chiếc nhẫn trơn rất đẹp. Khi mình nhận chiếc nhẫn ấy, anh ấy có vẻ rất mừng. Sau đó anh ấy lại khóc. Anh ấy nói không nghĩ mình sẽ nhận. Mình không biết Luois dễ thương như vậy……
Ngày...cha mẹ ngủ đã được hơn năm mươi năm rồi. Có lẽ họ không hề định thức dậy. Bây giờ về nhà cũng chẳng còn ai nữa.......
Ngày…cha của Louis nhận mình làm con nuôi. Ồh. Ông ấy là một nhân vật lớn. Nếu từ chối thì không được tốt lắm. Có lẽ là nên nhận thôi.
Ngày.....Người nhà Valois là những người tốt. Họ đều rất thích mình. Họ nói sẽ tìm cho mình một người yêu tốt hơn Luois rất nhiều….”.
Đó là những dòng chữ ở trong những tờ giấy có hoa văn hình con ếch.
“ Mình và Louis chuyển đến một nơi hẻo lánh. Nơi này tốt lắm. Không khí rất trong lành. Và hơn nữa, người nhà Valois không hề biết nơi này…...
Cha chắc chắn đang tìm mình. Không biết con yêu bây giờ thế nào.?.....
Mình muốn trở lại…..
Ngày…Thật khó chịu. Có lẽ sẽ không lâu nữa đâu.
Ngày...Mình sẽ phải ở trong cái trụ đó bao lâu nhỉ.?. Luois nói sẽ tìm cách, nhưng là sẽ trong bao lâu chứ.?. Vậy nếu không tìm được cách sẽ ở mãi trong đó sao.?.
Có lẽ sắp đến rồi……”.
Còn đó là những dòng chữ ở trong những tờ giấy nhỏ có hoa văn xoáy kì lạ.
Cô nghĩ đó là hai quyển nhật kí khác nhau của Lilith.
Những tờ giấy kia tất cả đều được photo lại, không phải là bản gốc. Nhưng cô nghĩ bản gốc chắc cũng chẳng còn nguyên vẹn đâu. Bởi vì những bản photo này là những trang giấy có những chỗ đen kịt loang lổ sung quanh những nơi bị mất. Trông rất giống bị cháy. Có lẽ đây là những trang nhật kí còn sót lại của Lilith, những trang còn lại chắc đã thành tro rồi.
Những dòng chữ đó không được liền mạch cho lắm, và nhiều chỗ còn sót, những việc nói đến rời rạc về thời gian rất nhiều.
Nhưng có thể hiểu được phần nào nội dung của nó.
Lilith và Louis đã từng quen biết nhau. Và họ có mối quan hệ đặc biệt.
Còn những dòng chữ Lilith viết ở trong những tờ giấy có hình hoa văn xoáy đó, có lẽ là khoảng thời gian sau này. Khi Lilith nhắc đến việc gia đình Valois không biết, có lẽ lúc ấy Lilith đang trốn tránh gia đình Valois. Và người phụ nữ này có nhắc đến “ cha đang tìm…”, cô nghĩ “ cha ” ở đây là Đại Lão. Nếu Đại Lão đang tìm Lilith, vậy thời gian khi Lilith viết nhật kí này là khoảng thời gian sau vụ việc mười bốn năm về trước.
Còn những dòng chữ sau đó của Lilith, cô cảm thấy không hiểu lắm. “ Có lẽ sắp đến rồi”; “ không lâu nữa”; và còn cả “hình trụ” đó là chỉ những cái gì.?.
Cô không biết.
Nhưng cô chắc chắn rằng, Lilith hiện tại vẫn còn sống. Người phụ nữ này đang ở trong một cái hình trụ nào đó, chờ đợi ngài Luois làm một điều.
Vậy, chắc chắn ngài Luois biết Lilith đang ở đâu.
Khi nghĩ đến ngài Luois, cô khẽ giật mình.
“ Ngài Luois chắc chắn biết rằng Saka đang tìm Lilith. Nhưng ông ấy phản ứng như không biết gì cả. Vậy là ông ấy định làm gì.?. Mà Saka có lẽ cũng không biết được mối quan hệ giữa Luois và Lilith.”. Cô suy nghĩ thêm, và cảm thấy có gì đó hơi khác lạ. Saka chưa bao giờ nói cho cô biết Lilith từng có mối quan hệ thân mật với người nhà Valois cả. Đúng là như vậy.
Rồi cô chợt nhận ra một điều.
Phần lớn những điều anh biết về Lilith đều được cha mình và một vài người khác nói lại. Vậy rất có khả năng…những điều anh biết được đa phần là…sai.
Saka nói anh luôn điều tra về Lilith. Nhưng những người anh phái đi tìm kiếm Lilith đều là những người Valois…..Ra vậy. Thảo nào. Bao nhiêu năm chỉ có một số tin tức nhỏ. Ra là như vậy.
Người nhà Valois không hề muốn anh tìm Lilith.
Cô càng suy nghĩ, càng cảm thấy việc này thêm phức tạp và có quá nhiều bí ẩn. Càng hiểu thêm một điều, lại càng cảm thấy những chuyện phía sau thêm mờ mịt. Rồi, cô tiếp tục xem thứ còn lại của bọc nilon. Chắc chắn phải còn thứ gì đó nữa, thứ gì đó có thể giải đáp thêm những vấn đề này.
Thứ còn lại là một bức thư viết bằng ngôn ngữ đặc biệt của Đại Lão.
“ Jin…
Enji, em đã gặp bà lão đó.?.
Lần cuối cùng anh trở lại và đưa cho bà ta địa chỉ này, em vẫn chưa hề tìm đến. Vậy có nghĩa là thời gian này em vẫn chưa biết đến căn phòng ở Viện Sương sao.?. Anh cảm thấy có chút sốt ruột. Khi nào thì em bắt đầu tìm kiếm đây.?.
Anh tìm thấy một số thứ này và gửi lại cho em.
Những địa chỉ anh nói,, cố gắng đi theo và tìm hiểu nó, rồi dần dần em sẽ hiểu thôi. Anh không thể giải thích được. Bởi lẽ anh cũng chẳng hiểu nổi chuyện này cuối cùng là như thế nào. Nhưng đầu mối hiện tại chính là người đàn ông tên Luois kia. Anh đang dần tiếp cận ông ta, nhưng vẫn chưa thể tìm thêm được thứ gì.
Nếu em đang đọc bức thư này, vậy có nghĩa là em đã biết đến căn phòng ở Viện Sương, và đã biết đến những địa chỉ anh để lại.
Anh mới trở lại những địa chỉ đó và xem xét, nhưng địa chỉ ở Pháp bị xoá rồi. Em đừng đến đó nữa, người ở xung quanh nơi đó đều là Vampire.
Anh lo sợ em đi theo địa chỉ anh để lại mà bị phát hiện thì không tốt, vì thế gửi bà ta địa chỉ này.
Những thứ em vừa đọc ở trên là anh lấy được ở chỗ Luois. Ông ta là một người rất quan trọng trong chuyện này. Anh nghĩ sẽ sớm tìm được điều mình đang tìm thôi.
Địa chỉ còn lại ở Nhật thì nên đến. Ở đó có một thứ rất thú vị. Có lẽ nhìn thấy nó em sẽ nhớ ra điều gì chăng.?. Anh không biết, anh thấy nó quen lắm. Nhưng không nhớ được gì cả.
TB: Em có cảm thấy sợ khi tìm hiểu điều này không.?. Anh đã phải tự mình tìm hiểu những điều này. Và bây giờ anh đột nhiên cảm thấy hơi sợ Enji ạ.”.Và điều cô khiến cô cảm thấy kinh ngạc nhất, là một giòng chữ bằng mực mới được ghi vội vàng:
“ Anh mới nhìn thấy em. Em đẹp hơn rất nhiều. Lúc đó chắc em không biết anh là ai đâu. Anh đang cảm thấy lo lắng. Enji, người đàn ông tên Saka đó là Guil Valois. Em biết rõ anh ta chứ.
Anh mới tìm đến bà lão đó hôm qua, giờ thì cái nơi đó trống không. Anh hỏi người dân ở làng, ra là em mới đến.
Anh đến đây nhưng quyển sách này vẫn chưa bị lấy đi. Nhưng chắc là em sắp đến thôi. Vì thế anh viết cho em vài dòng này.
Anh nghĩ anh biết Lilith ở đâu rồi.
Gặp lại em sớm nhất có thể.”.
Cô đọc những dòng chữ này và cô cùng vui mừng.
Là Jin.
Ra người đàn ông đột nhập trường mấy đêm trước là anh ấy. Jin vẫn luôn tài giỏi như thế.
Cô sờ nhẹ lên những dòng chữ Jin mới viết, khẽ mỉm cười. Không biết bây giờ Jin như thế nào.?. Cô muốn gặp Jin.
Nhưng cô không hề sốt sắng điều đó. Chắc chắn cô sẽ gặp lại anh sớm thôi.
Và bây giờ, việc tiếp theo của cô là đi đến địa chỉ kia. Cô tò mò muốn biết, thứ thú vị Jin nói đến là cái gì.
Cô cũng có chút lo lắng. Jin nói cảm thấy hơi sợ.?. Là sợ bí mật này sao.?.
Hình như cô cũng cảm thấy có chút gì đó không yên lòng.
Thực sự, tìm kiếm bí mật này là đúng hay sai.?.
Cô không biết, nhưng đúng hay sai, nó cũng sẽ trả lời được cho cô câu hỏi:
“ Tôi là ai.”.