Guil Valois là ai.?.
Trong một quán ăn nhỏ tại Roma.
Một cô gái mặc một chiếc áo khoác dạ xanh đen rất kiểu cách dài đến đầu gối vừa bước vào quán, ngay lập tức, quán nhỏ trầm đi một chút rồi lại sôi động hẳn lên.
Enji gỡ chiếc mũ nồi nhỏ xinh xuống, đôi tay trắng bệch vì lạnh phủi đám tuyết đang vương trên nó và cả trên chiếc áo khoác của mình xuống. Cả người khẽ run lên, cô ngồi xuống một bàn trống ngay gần đó và gọi một cốc socola nóng.
Cô không để ý sau mình còn có rất nhiều người đàn ông cùng bước vào quán, vừa ngồi xuống gọi bừa thứ gì đó và bắt đầu nhìn cô chằm chằm. Cô đã quá quen với cảnh này rồi.
Một người phục vụ đưa đến một cốc socola nóng đến, nhìn thấy cô liền hơi giật mình, rồi lại tò mò nhìn. Cuối cùng, cô ta lên tiếng hỏi:
“ Xin lỗi, nhưng hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không.?.”
Vì Enji ăn mặc không hề giống người sống ở đây, cô hầu gái này nghĩ cô là người nước ngoài, vì thế khi hỏi cô là nói bằnh thứ tiếng Anh chuẩn.
Enji đang cầm chặt cốc socola nghe vậy liền ngẩng đầu lên, rồi chợt bật cười nói bằng tiếng Ý rất trôi chảy :
“ Chị vẫn tiếp tục làm ở quán này sao.?. Cách đây vài năm em đến chơi Roma một thời gian dài, vẫn đến đây ăn kem mà.”.
“ A…em là cô bé đi bụi ấy…”.
Cô phục vụ quán khi nhớ ra Enji lập tức cười rất vui vẻ. Sau đó, cô gái này còn đưa ra cho cô một đĩa bánh bông lan vừa mới nướng xong, nói là ‘mời’.
Con người ta vẫn thường như thế. Khi đột nhiên một ngày nào đó gặp lại một người mình đã từng biết và có ấn tượng sâu đậm, sẽ luôn có một cảm giác hưng phấn vui vẻ rất khó nói.
Sau khi uống hết cốc socola nóng đó, đáng lẽ ra Enji đã đứng dậy đi ngay, nhưng rồi cô quyết định ngồi lại lâu hơn nữa. Gặp lại người quen cũ, nói chuyện một chút đâu có sao.
Quán có vẻ càng ngày càng đông. Và càng có vẻ ồn ào.
“ Xin lỗi, bọn anh có thể ngồi đây được không.?.”
Một giọng nói nghe rất thân thiện vang lên ngay sau lưng cô.
Enji từ từ quay đầu lại, nhìn người vừa nói. Anh chàng tóc nâu, đeo mắt kính, nụ cười thân thiện trong khá thư sinh tử tế. Còn một người nữa đứng bên cạnh anh ta tóc cắt quả chôm chôm, mắt dài nhìn hơi sắc bén, nhưng trông cũng rất tốt, đang mỉm cười gật đầu với cô.
Hai người này, nhìn đi nhìn lại đều có thể nói là đẹp trai, khá hơn so với tiêu chẩn trung bình của thế giới. Nhưng nếu so với Saka thì….Haizz, không thể so sánh được, không thể so sánh được.
Enji liếc họ một chút, chẳng đồng ý chẳng từ chối nói một câu lạc đề:
“ Tôi có người yêu rồi.”.
Thực ra mà nói, ý của cô là: “ Tôi có người yêu rồi, nên nếu ngồi thì ngồi, các anh cũng đừng có làm phiền, hay chính xác hơn là đừng tán tỉnh tôi.”.
Hai người kia chẳng hiểu hết ý của cô. Nhưng ý của bọn họ là đến đây làm quen với cô mà, cái câu kia cô nói ra, không phải ẩn ý là không mời họ ngồi hay sao. Vì thế, hai anh chàng ngay nghe câu trả lời của cô xong lập tức liếc nhau, sau đó rời khỏi quán luôn.
Hai người kia rời đi, cô ở lại nghĩ đến chuyện vừa rồi có chút giật mình. Tại sao cô lại nói mình có người yêu rồi.?. Bình thường như thế này, cô sẽ lắc đầu từ chối mà. Lại khi nói câu đó còn nghĩ đến anh nữa. Thế này thì…Enji thầm kêu than: Không ổn, rất rất không ổn.
Không lẽ…cô lại chấp nhận anh rồi.?.
Khi Enji đang sợ hãi bởi chính ý nghĩ của mình, thầm tự hỏi khi về không biết có cần test lại tình cảm của mình hay không, thì người trong quán quá nửa bắt đầu rời đi. Những người này nhìn thấy cô nên mò đến vừa có ý ngắm vừa có ý định làm quen, nhưng người ta vừa nói mình có người yêu rồi, lại còn từ chối hai tên khá như thế nữa, chắc chắn người yêu cũng chẳng bình thường gì. Vì vậy rời đi tìm việc nào có ích cho mình mà làm, thế đỡ tốn thời gian hơn là ngồi đây.
Khách rời đi, quán còn lại một số người cũng yên tĩnh hẳn. Mà nhân viên phục vụ bây giờ cũng không còn bận nữa.
“ Chúng ta nói chuyện chút được không.”. Cô gái phục vụ quán kia khi rảnh rỗi liền tìm đến cô nói chuyện.
“ Trông em khác quá. Nếu mà em ăn mặc như hồi trước thì có khi chị nhận ra luôn, nhưng như bây giờ thì chịu thôi. Lần này em đến Roma không chỉ là đi du lịch chứ.?.”.
“ Không. Là có chút việc. Nhưng xong rồi. Ngày mai em sẽ về Nhật luôn.”.
Nghe đến Nhật, cô hầu gái mắt sáng lên.
“ Wa. Ra em đang ở Nhật. Ở Nhật giờ cũng đang là mùa đông nhỉ.?. Chị định đến Nhật mấy lần rồi đó. Nhưng vẫn chưa có cơ hội. Mà…( cô hầu gái khẽ nháy mắt với Enji có vẻ rất mờ ám.)…người yêu của em cũng ở Nhật hả.?.”
Cô nghe câu hỏi của người hầu gái lập tức thở dài. Phụ nữ, vẫn là phụ nữ, luôn luôn thích và tò mò về những câu chuyện tình yêu.
“ Gì thế, mau nói đi. Anh chàng của em như thế nào.?. Rất đẹp trai đúng không.?. Em gặp anh chàng đó như thế nào vậy.?. Lúc em đang đi du lịch ở Nhật chắc là gặp anh ấy đúng không.?. Giờ là bị giữ luôn ở Nhật hả.?.”
Cô gái đó thấy Enji vẫn không nói gì, không hề chịu buông tha mà tiếp tục hỏi.
Không thể từ chối nổi người này, cuối cùng, Enji vẫn phải nói:
“ Em từng nói mình sinh ra ở Mĩ nhỉ.?. À. Thực ra em sinh ra ở Nhật kia. Sau khi đi du lịch bụi được vài nơi, em bị người nhà gọi về không cho đi nữa. Rồi mới đây, em lỡ cá cược thua nên phải dính lấy anh ta. Anh ta không được tốt cho lắm. Từ chút, em tìm ảnh cho chị em…”.
Cô vừa nói vừa lục túi móc điện thoại ra tìm ảnh của anh, không hề biết được cô gái trước mặt đang mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, chắc là sock bởi lời nói của cô về anh, và còn cái vụ cá cược nữa.
“ Đây nè..”. Enji nói, đồng thời đưa chiếc điện thoại đến trước mặt cô gái.
Bức ảnh trong máy điện thoại của cô được chụp rất nét, là chụp cận cảnh mặt của một người đàn ông đang ngủ. Cái này cũng không phải là cô chụp, mà là cô Elik thấy trong điện thoại của cô không có bức ảnh nào về anh liền bực mình, sau đó mượn điện thoại của cô khoảng hơn một tuần. Tuần sau cô lấy lại điện thoại, trong thẻ nhớ đã có mấy trăm cái ảnh rồi.
Và nói đi nói lại chúng ta đều biết sức sát thương của Saka. Thêm nữa là cái bức ảnh này được chụp rất chi là nghệ thuật, vì thế cô phục vụ quán vừa nhìn thấy bức ảnh của anh lập tức há mồm ngạc nhiên đến mức không ngậm lại nổi.
Tay của cô gái run run tiếp tục bấm xem những ảnh ở đằng sau nữa.
“ Ôi mẹ ơi..”. Cô gái thốt lên.
“ Còn đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh chị thích nữa. Đây thật sự là người yêu của em à.?.”
Enji nhìn thấy cô gái kia vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ nhìn cô, không hiểu sao trong lòng cũng cảm thấy khá là tự hào đấy. Rồi không biết từ khi nào, cô khẽ mỉm cười ngọt ngào đáp:
“ Ừmh…đúng vậy.”
---
Enji bước ra khỏi quán thì trời đã tối từ lúc nào. Đội chiếc mũ nồi lên, cô xỏ tay vào chiếc áo khoác dạ và bước đi. Trên đường, vẫn có rất nhiều người nhìn cô. Nhưng hiện giờ, cô không cảm thấy khó chịu, trái lại còn thấy những hành động đó đáng yêu nữa.
Chiếc điện thoại nằm trong túi đột nhiên vang lên.
Ngay khi cô vừa cất tiếng, người phía đầu dây bên kia lên tiếng lập tức nói mang theo vẻ không vui:
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
“ Nhóc con, tôi quyết định rồi. Muốn đi đâu mai cũng phải về đã. Em đừng nghĩ dùng cách này lang thang đến nơi nào mình muốn cũng được.Ai mà biết em có lấy cớ này để đi chơi hay không chứ.?.”
Cô tròn mắt không tin được cái lí của anh, lập tức cãi lại:
“ Nhưng em đi tìm tin tức thật mà.”.
Cái người ở đầu dây bên kia vẫn không quan tâm lạnh giọng nói tiếp:
“ Không nói nhiều. Mai về đi. Sau đó muốn đi đâu tiếp cũng được. Nhớ rõ chưa. Mai em không về, tôi sẽ cho người đến lôi em về.”.
Nghe cái giọng nói độc đoán của anh, cô lập tức bực mình gào vào điện thoại:
“ Phi lí mà…làm gì có cái kiểu ra lệnh như thế chứ.?.”.
“ Có đó. Không phải tôi vừa ra lệnh như thế sao.?. Không nói nữa, tôi đang bận. Mà bên đó hình như đến giờ cơm tối rồi. Ăn sớm đi rồi mua vé bay đêm bay về đây.”.
Nói xong liền cụp máy.
Chỉ còn lại cô nhìn tròn mắt với chiếc điện thoại của mình, không hiểu sao muốn đập luôn nó đi.
Bất chợt, nhớ ra chuyện gì đó, Enji tìm số và gọi điện đến cho một người.
---
Lúc đó, tại Nhật Bản.
Ông Langdon nhìn anh cãi nhau qua điện thoại với cô, chờ khi anh cụp máy xong rồi liền lên tiếng:
“ Cậu chủ, ngài nói luôn là nhớ cô ấy có phải là tốt không. Rồi gọi điện muốn nhắc tiểu thư ăn tối thì cũng nên nói thẳng ra. Ngài nói như thế tiểu thư sẽ chẳng hiểu gì đâu. Tiểu thư mù tình yêu mà.”.
Anh liếc mắt nhìn ông khẽ cười.
“ Ông Langdon,…đi làm việc đi.”.
Ông Langdon nhún vai vài cái rồi trở lại phòng làm việc của mình. Hừm. Chuyện tình yêu của người khác, ông không thể nào hiểu được.
---
Lúc đó, tại Ý:
“ Enji hả.?. Gọi điện có chuyện gì vậy.?.” Một giọng nói mang theo sự vui mừng vang lên trong điện thoại.
“ Chị Melisa. Em có chuyện muốn hỏi. Ở nhà Valois, chị biết ai tên là Guil không.?. Guil Valois.?.” Enji nghe được giọng nói dễ mến kia, miệng cũng nở nụ cười hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng có chút quái dị, sau đó:
“ Guil de Valois…Enji, em không biết à.?. Đó là một cái tên khác của Saka mà.”.
Một lời nói chỉ nhẹ nhàng được thốt ra liền khiến cô chấn động.
Melisa thấy mãi cô không nói gì, cảm thấy có gì đó không ổn vội vàng lên tiếng:
“ Enji, là có chuyện gì xảy ra vậy.?.”
“ Không…không có gì.”.
Enji khó khăn đáp, ngay lập tức không nói thêm điều gì cụp máy.
Cả người cô rơi vào trạng thái thẫn thờ, tâm trí lập tức hoang mang.
Cô chưa bao giờ hoang mang như lúc này.
Ngồi phịch trên một bậc thềm của một căn nhà khoá cửa ngoài gần đó. Cô khẽ thở dài suy nghĩ ௱ôЛƓ lung.
Miệng cô thì thào hỏi:
“ Jin, em phải làm sao bây giờ.?.”.
---
Tại Nhật Bản, Saka cầm trên tay một bức ảnh chụp cô với Hunxter, trên môi hiện rõ một nụ cười. Anh không hề biết sắp tới có chuyện gì xảy ra.