Địa chỉ thứ nhất.
Một ngày mới lại bắt đầu với nhà Fujimaru.
Những người hầu luôn là những người phải dậy sớm nhất.
“ Sao cuối đông rồi mà vẫn còn lạnh thế chứ.?.”.
Và cũng như thường ngày, cô Marie cùng với rất nhiều hầu gái thức dậy sớm, chuẩn bị thật nhanh và đến khu biệt thự của chủ nhà chuẩn bị bữa sáng.
Những cơn gió lạnh thổi qua như một lưỡi dao sắc cắt lên da thịt họ, khiến tất cả mọi người đều than thở.
“ Cứ như mấy vị tiểu thư là tốt nhất ấy. Họ muốn ngủ đến mấy giờ cũng được.”. Một cô hầu gái lên tiếng, trong lời nói hiện rõ sự ganh tị.
“ Muốn làm tiểu thư thì cũng dễ thôi. Nhưng mà trước hết cô phải xinh đẹp đã. Rồi kiếm một anh chàng nào nhà giàu quyến rũ anh ta là được.”.
Một cô hầu gái nghe thấy người kia nói như vậy, vì thế lập tức tiếp lời. Rồi sau đó, cô ta liếc nhìn Marie ở đầu đoàn người, đè thấp âm thanh của mình xuống chỉ vừa đủ cho cô kia nghe và nói tiếp:
“ Cứ như cô Enji ấy. Nghe nói là con gái của một bang Yakuza nhỏ, cũng không khá giả lắm. Nhưng xinh đẹp như thế. Giờ đến đây không phải là nữ hoàng à.?.”
Nói xong, trên mặt cô ta còn hiện rõ một nụ cười trào phúng.
Cô ta không hề biết, cái việc đè thấp âm thanh chẳng hề có tác dụng gì cả, ít nhất là với những người như cô Marie.
Vì thế, khi cô ta vẫn còn đang cúi thấp đầu tiếp tục nói xấu Enji với cô gái bên cạnh, bỗng chợt nhận ra trước mặt mình có vật chắn.
Cô ta ngước nhìn….vật chắn ấy không ai khác là Marie.
Bốp…
Cô ta cảm thấy má rất dát, và hình như đang sưng lên nữa.
“ Quay trở về dọn hành lí. Nói với Elen nhận tiền lương tháng này rồi cút ngay hôm nay.”.
Cô Marie nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén lạnh lùng, nói một câu rồi quay người đi tiếp. Coi như không để ý nữa.
Cô Marie bước vào nhà, cởi chiếc áo khoác lạnh kia ra, lập tức bước thẳng đến phòng bếp.
Cánh cửa bếp vừa mở, một bóng đen ngồi lù lù ngay bên cửa đang ngước nhìn cô.
“Ááááááá…………”.
Giật mình và hoảng sợ, cô hét lên rất hãi hùng.
“ Cô Marie, bình tĩnh. Là tôi mà.”. Một giọng nói vội vàng cất lên.
Nhìn kĩ lại gương mặt của bóng đen, cô liền ngay lập tức nhận ra bóng đen là ai. Nghĩ đến vừa rồi mình hình như hét lên rất kinh hãi, cô liền cảm thấy có chút xấu mặt. Vì thế rất bất bình lên tiếng:
“ Tiểu thư Enji. Cô làm gì ở đây vậy.?. Trời còn rất tối kìa. Cô không ngủ sao.?.”
Bóng đen uể oải trả lời cô.
“ Tôi không ngủ được. Tôi muốn uống sữa. Cho tôi một cốc sữa nóng đi.”.
“ Được. Nhưng cô phải đứng dậy đã. Không thể ngồi ở chỗ này được đâu.”. Cô Marie nghe nói cô mất ngủ, ngay lập tức hết giận, lại còn hơi lo lắng nữa.
“ Không. Tôi ngồi ở đây.”.
Cô lắc đầu, nhất quyết muốn ngồi bẹp dí luôn ở chỗ đó. Cô Marie và mọi người cũng không nói thêm nữa. Mọi người lập tức ào ào đi vào.
Enji ngồi cầm cốc sữa đã cạn trên tay, cảm thấy buồn chán vô cùng. Bất chợt, một tiếng ngáp đập vào tai cô.
“ Ôi trời. Lạnh thế này. Sao chẳng thấy ai vậy.?.”.
Tiếng nói này là của Kaoru, anh chàng này luôn thức sớm cùng mọi người tập thể dục. Kaoru nhìn quanh chưa thấy ai, ngay cả Saka - người thường xuyên dậy sớm nhất cũng không thấy, rồi lại ngửi thấy mùi thơm ở phòng bếp. Vì thế anh ta bước đến.
Cánh cửa phòng bếp khép hờ, bên trong ánh đèn sáng hắt ra ngoài, còn cả mùi thơm và những tiếng nói cười nữa. Cảm giác thật là ấm áp.
Kaoru đưa tay đẩy cánh cửa….phụt…đèn tắt…một bóng đen đột ngột từ đâu xuất hiện ngay trước mắt….một lưỡi dao sáng loé lên trên tay bóng đen.
“ Á .”.
Giật mình, Kaoru hét lên một tiếng. Và ngay lập tức có thứ đáp lại:
“ Hi hi hi hi…..”.
Kaoru thầm nghĩ: “ Tiêu…bị chơi xỏ rồi.”.
Một giọng nói ranh ma cất lên bên cạnh: “ Muốn hù mấy tên kia không.”.
“ Có…”.
Đèn phòng bếp cứ sáng, rồi lát sau lại tắt….Á….Hi hi hi…Rồi lại sáng…người trong phòng bếp đông dần…đông dần…
Cộp cộp cộp…
“ Có người đến….”. Một giọng nói trong tiếng ồn ào vang lên.
Tiếng bước chân ngày càng gần phòng bếp hơn nữa. Rồi một cánh tay đưa ra đẩy cánh cửa.
Tình hình thì cũng như thế thôi…đèn tắt…một đám đen từ đâu ùa ra hết oà lại hù, có tên còn meo với gầm rú nữa.
Nhưng không có tiếng hét đáp lại.
Chỉ có một giọng nói trầm lạnh vang lên:
“ Enji bày ra trò này à.”.
Im lặng…
Rồi, một tiếng nói từ trong đám đen vang lên lanh lảnh:
“ Không phải đâu. Kaoru đấy.”.
“ Ế.?. Làm gì phải tôi. Tiểu thư, là cô mà.”. Một giọng nói mang theo sự giật mình vang lên phản bác.
Koong…một cái.
“ Vâng. Là tôi đấy ạ.”. Giọng nói đó không tình nguyện nhận tội với anh.
---
Cô ngồi bên cạnh anh, tay cẫm dĩa xỉa xỉa miếng trứng rồi lại thở dài. Cái biểu hiện này, tất cả đều nằm trong tầm mắt của anh.
“ Nhóc con, làm sao vậy.?.”
Cô quay sang nhìn anh, nghĩ nghĩ gì đó liền nói:
“ Em cần sang Ý một chuyến.”.
“ Để làm gì.?.”
“ Em nghĩ em biết tin tức về Lilith…”.
Một câu cô nói ra nghe rất thản nhiên, nhưng lại như tiếng sét đánh vào tai những người nhà Fujimaru. Anh ngây người ra, rồi ngay lập tức bỏ dao và dĩa trên tay đứng dậy kéo cô ra chỗ khác.
Ở một góc trong căn phòng khách, Saka với vẻ mặt rất nghiêm túc lên tiếng hỏi cô, giọng nói mang theo vẻ rất gấp gáp:
“ Điều em vừa nói là thật.”.
Enji gật gật đầu.
“ Được, vậy lát nữa chúng ta cùng đi. Nơi đó ở đâu.?.”. Anh khẽ mỉm cười nói.
Cô im lặng, sau đó khẽ liếc anh nói nhỏ, gương mặt hiện lên vẻ khó xử:
“ Saka, em biết anh rất muốn tìm Lilith. Nhưng, việc này, có lẽ chỉ mình em đi thôi. Sau đó, em còn phải đi một vài nơi khác nữa. Anh ở nhà đi. Tìm được tin tức gì em sẽ báo lại cho.”.
Anh nhìn cô chăm chú, không hề khó khi cảm nhận được rằng cô đang dấu anh điều gì đó. Đột nhiên, anh cảm thấy có gì đó rất lạ. Thời gian gần đây khi cô bắt đầu tìm tin tức của Lilith anh cũng biết, nhưng thái độ của cô rõ ràng rất bình thường, luôn theo như kiểu người ngoài cuộc. Nhưng lần này khi nhắc đến Lilith, cô dường như đang mắc phải điều gì đó rất khó nghĩ.
“ Cuối cùng là có chuyện gì.?.”. Bất chợt, anh lên tiếng hỏi một câu khiến cô khẽ giật mình.
Cô lắc đầu rất chắc chắn:
“ Không có chuyện gì cả. Chỉ là, em cần xác định một việc thôi. Thật đấy.”.
Anh nghe cô đáp, cảm thấy chẳng thể nào tin được. Nhưng cũng không thể làm gì khác, đành gật đầu đáp ứng. Nhưng vẫn nói một câu:
“ Enji…nếu có điều gì đó không ổn. Lập tức dừng chuyện này ngay lập tức, biết chứ.?. Đừng để ý đến nó nữa.”.
“ Được mà.”.
---
Enji đang đứng ở giữa đường của một vùng quê nước Ý. Nhìn những ngôi nhà mang đạm phong cách cổ điển, những hàng rào gỗ nhỏ và dây leo trụi lá….thật xa lạ.
“Ở nơi đây có tin tức của Lilith sao.?.”.
Cô thầm nghĩ, chân dẫm lên nền tuyết mỏng, một tay chỉnh sửa chiếc khăn quàng màu xám, một tay phủi đám tuyết đang bám trên người…ở Ý bây giờ còn lạnh hơn ở Nhật nữa.
Sau khi hỏi thăm rất nhiều người, Enji tìm đến căn nhà trong địa chỉ Jin nhắc đến.
Đó là một khu biệt thư cổ kính cũ kĩ màu tro u ám. Nó đứng tách biệt hoàn toàn với những ngôi nhà khác ở trong làng một đoạn đường rất xa. Người trong làng nói ngôi nhà này đã bỏ hoang rất nhiều năm rồi. Tuy vậy, khi đứng trước cửa nhà, Enji vẫn đưa tay gõ lên cửa.
Như cô nghĩ, không có ai cả.
Vì thế, cô nhìn quanh, lấy từ trong túi mình một dụng cụ bằng sắt hình dáng kì quái, khẽ cúi người xuống, cô đưa đầu của dụng cụ đó vào trong ổ khoá.
Cách.
Enji lách nhẹ người vào, sau đó đóng cửa lại ngay.
Bất chợt, một giọng nói già nua vang lên ngay sau lưng cô:
“ Cô gái, tìm điều gì sao.?.”.
Enji giật mình quay phắt người lại. Cả người ngay lập tức đi vào trạng thái cảnh giác, sẵn sàng đối phó với mọi điều.
Trước mặt cô là một bà lão với mái tóc trắng cước, khuôn mặt phúc hậu, đôi môi đang nở một nụ cười hoà ái thân thiện. Nhưng dù như vậy, cô vẫn nhìn bà ta đầy cảnh giác.
“ Người này ở sau lưng mình từ khi nào.?. Tại sao lại không nhận ra chứ.?. Lúc mình mở cửa, bà ta còn chưa có ở đây.”.
Mãi rất lâu, bà lão vẫn nhìn cô mỉm cười. Bà ta lại hỏi lại:
“ Cô gái, tìm điều gì sao.”.
Enji chầm chậm gật đầu. Chờ đợi xem phản ứng của bà ta như thế nào. Nếu bà ta hét lên, cô sẽ lập tức đánh ngất. Nhưng:
“ Người trong làng nói đây là căn nhà bỏ hoang mà.”.
Bà lão thấy cô gật đầu liền nói:
“ Không sao. Không cần cảnh giác. Hãy tìm điều cô đang tìm.”.
Nói rồi, bà ta quay người bỏ lên gác. Điều này làm Enji hết sức kinh ngạc. Nhưng cũng không vì lời nói đó cô hết cảnh giác với bà lão. Khi bà lão biến mất sau hành lang uốn khúc rất lâu rồi, cô mới dời khỏi nơi cửa mình đang đứng và cẩn thận đi xem quanh nhà.
Dù nơi này có vẻ kì lạ, mờ ám và nguy hiểm. Nhưng thế thì sao chứ.?. Cô đã bước vào đây rồi. và sẽ không trở ra trừ khi tìm được điều gì đó.
Đây chỉ là một căn biệt thự không quá lớn, vì thế cũng không có quá nhiều phòng, hết các phòng ở tầng một, cô đã xem qua. Không hề có thứ gì khác thường cả. Phòng khách, phòng bếp, phòng ăn…tất cả đều không có thứ gì được coi là đặc biệt khiến cô chú ý.
Và đó là các phòng ở tầng một.
Enji nhìn lên những bậc thang lên tầng, phải mất một thời gian suy nghĩ cô mới quyết định bước lên.
Tầng hai chỉ có ba cánh cửa, nghĩa là ở đây có ba phòng.
Cô đưa tay mở cách cửa ở căn phòng đầu tiên ra. Nó là phòng ngủ…..của một đôi vợ chồng. Cô nghĩ thế. Bởi vì trong phòng có một bức ảnh lớn. Trong bức ảnh, một người phụ nữ ngồi trên một chiếc ghế bành sang trọng, và đứng ngay bên cạnh đó là một người đàn ông. Bàn tay ông ta đang nắm lấy bàn tay của người phụ nữ.
Cô nhìn chăm chú hai người, cảm thấy giống giống một ai đó, nhưng lại không nhớ ra nổi.
Căn phòng này rất sạch sẽ, nhưng dường như đã rất lâu không có người vào đây. Bởi lẽ tất cả các đồ vật đều không có hơi người, chỉ có một mùi như mùi ẩm mốc lạnh lẽo.
Cô bỏ qua căn phòng đó và bước vào căn phòng thứ hai. Căn phòng thứ hai cũng chỉ là căn phòng ngủ, nhưng nó nhỏ và rất đơn sơ. Chỉ là một chiếc giường sắt cũ kĩ, một chiếc tủ nhỏ, một chiếc lò sưởi, một chiếc bàn với những tách chén trên đó. Nhưng ít nhất, căn phòng này có hơi ấm của con người. Cô nghĩ căn phòng này là của bà lão kia.
Căn phòng thứ ba thật xa hoa và lộng lẫy. Khác biệt hoàn toàn so với hai căn phòng kia. Và ở đây cũng có một bức ảnh lớn được treo trên tường. Bức ảnh được phủ rèm.
Enji bước đến gần, và kéo bức rèm ra.
“ Lilith..”. Một cái tên vang lên từ miệng của cô.
Trong bức ảnh, một cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi trên một tấm thảm, nụ cười hết sức quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào những người đang ngắm bức tranh. Cả người toát ra một phong thái rất quý phái.
Một điều vang lên trong đầu cô:
“ Đây là nhà của Lilith sao.?. Còn hai người trong bức ảnh kia, thảo nào lại cảm thấy có gì đó quen quen. Hai người đó ra là cha mẹ của Lilith.”.
Cô thẩn người ra ngắm nhìn bức ảnh phía trước. Biết rõ như mình đang nhìn Lilith nhưng lại cảm thấy như mình đang nhìn một người khác. Lilith mà cô đang thấy ở đây, có thứ gì đó vui tươi và hạnh phúc hơn so với Lilith trong những bức ảnh anh đưa cho cô xem, hay là trong bức tranh ở nhà Senje.
“ Cô gái, tìm được điều cần tìm chưa.?.”. Giọng nói già nua lại vang lên sau lưng.
Enji từ từ quay người lại nhìn bà lão. Cô chợt hỏi:
“ Bà là ai.?.”.
Nhưng bà ta không trả lời cô, mà lại hỏi trở lại:
“ Cô gái, cô biết tiểu thư sao.?.”.
Enji lắc đầu đáp:
“ Không. Tôi chưa gặp người phụ nữ này bao giờ. Vậy bà là người hầu của Lilith.?.”.
Bà ta nói là tiểu thư, vì thế cô nghĩ là vậy.
Bà ta vẫn tiếp tục không trả lời.
“ Cô gái, cách đây một thời gian, có một chàng trai có đến đây. Anh ta cũng đang tìm điều gì đó giống cô. Anh ta đã lấy đi một vài thứ của tiểu thư Lilith, và đã đánh thức tôi dậy. Một thời gian sau anh ta lại trở lại. Anh ta nói sẽ có một người nữa đến đây, vì thế tôi đã cố gắng thức cho đến bây giờ. Anh ta nhờ tôi chuyển cho tôi thứ này.”.
Bà ta vừa nói, vừa đưa cho cô một mảnh giấy.
Enji nhận lấy mảnh giấy đó, nhưng lại chẳng vội vàng mở ra. Cô đang nghĩ đến những lời bà ta nói.
“ Là Jin đã đến đây, chắc chắn rồi. Nhưng đánh thức là sao.?. Không lẽ người này, là…”.
Cô nghĩ đến một điều, và thật cẩn thận, cô hỏi:
“ Bà, không lẽ là Vampire sao.?.”
Bà lão khẽ mỉm cười nói:
“ Cô gái, thứ cần tìm có lẽ sắp tìm được rồi. Cô nên rời khỏi đây thôi. Ở nơi này không còn thứ gì cần thiết với cô nữa đâu. Tôi thức đến giờ đã quá mệt mỏi rồi, giờ nếu lại nằm xuống, tôi sẽ không thể thức dậy thêm lần nữa. Nếu cô gặp lại tiểu thư Lilith, phiền nói với cô ấy, sau này nhớ cha mẹ cũng không cần phải quay về nữa. Tất cả đã thành tro bụi rồi.”.
Enji gật đầu một cách máy móc với bà lão. Và ngay lập tức rời khỏi ngôi nhà.
Enji rời khỏi đó được một khoảng khá xa, cô nghĩ gì đó liền quay đầu lại.
Ở nơi ngôi nhà đáng lẽ phải ở đó, thì lại chẳng có gì. Một khoảng trống không ở giữa những đám cỏ khô phủ đầy tuyết. Trên khoảng không, tầng tầng lớp lớp tro bụi giăng đầy, dần dần phiêu tán biến mất theo từng cơn gió lạnh.
Cô đứng nhìn cảnh tượng đó lầm bầm:
“ Jin…anh đánh thức thứ gì vậy.?. Thật là đáng sợ mà.”.
Rồi cô quay người đi, tiếp tục rời xa khỏi nơi đó. Trong tay cô vẫn còn mảnh giấy bà lão đó đưa. Lại thêm một địa chỉ nữa.