Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 60

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Buổi chiều, khi Enji đang ngồi chơi cờ với Lee liền phát hiện Lau đã trở về lâu rồi, anh chàng này không biết vì việc gì mà lang thang chơi ở đâu đó không đến chơi với cô, đến bây giờ mới thấy xuất hiện. Hại cô gần hết buổi chiều đều là ảm đạm. Nhưng tạm thời không quản chuyện đó, cô vừa nhìn thấy Lau liền nhớ ra một chuyện mình cần làm là hỏi thăm những người nhà Fujimaru. Vì thế, cô gọi điện ngay cho cô Elik.
Ngay khi đầu dây bên kia có tiếng trả lời, Enji vui mừng hỏi:
“ Cô Elik. Socola ngon chứ.?. Tôi định mang đến cho mọi người, nhưng đám phụ nữ kia vẫn còn ở nhà, vì thế nên thôi. Mọi người thích chứ.?.”.
Nhận ra được người gọi là Enji, cô Elik vui mừng đáp:
“ Ngon, rất ngon. Tất cả đều rất thích…”. Nhưng rồi đột nhiên cô thở dài, tiếng thở dài truyền qua điện thoại khiến Enji khó hiểu.
“ Tiểu thư à…sao cô lại không tặng cho cậu chủ vậy.?. Ngài ấy không nói gì đâu, nhưng mà cái biểu tình đó nhìn qua là tôi biết. Cậu chủ đang muốn Gi*t người đó.”.
Enji ngẩn người ra đơ một lúc, cuối cùng khó hiểu hỏi lại:
“ Saka không có socola sao.?. Nhưng rõ ràng…”. Nói đến đây, cô chợt im bặt hướng ánh nhìn của mình về phía Lau.
Anh chàng này cất chìa khoá xe vào trong túi, đang tiến dần đến chỗ Lee, thấy ngay bên cạnh Lee có nguyên một khay nhỏ đựng socola thì mắt sáng lên chạy đến. Vừa đến đã cầm lên một chiếc socola hình hoa nhỏ nhỏ bỏ vào miệng, đồng thời nói:
“Ừmh…ngon lắm. Nhưng cái trước em ăn tiểu thư làm ngon hơn. Nó đắng á. Không có ngọt như thế này.”.
Nếu cô nhớ không nhầm….Lau làm gì đã ăn cái socola nào trước đó chứ.?.
Vì thế, Enji quyết định không nói nhiều nữa, chào cô Elik một tiếng, giập mạnh chiếc điện thoại xuống. Cô bước dần đến gần Lau.
Anh chàng Lau đang ăn socola chợt nhận thấy có thứ gì đó rất đáng sợ phía sau mình liền quay lại. Đập vào mắt anh là Enji với khuôn mặt đe doạ sát ý khủng bố, hai bàn tay nắm vào nhau kêu krắc krắc giòn tan. Cảm nhận được tương lai u ám trước mặt, ánh mắt đang đầy vẻ hí hửng lập tức trầm xuống đau khổ. Anh còn chưa biết việc mình làm đã bị cô phát tác, nhưng ngay lập tức nghĩ mình đã làm gì đó phật ý cô, vì vậy lập tức kêu lên:
“ Tiểu thư, tha tôi đi mà. Sáng nay tôi suýt tiêu rồi. Cái gì cũng được, lần sau tôi không dám thế nữa.”.
Enji nhếch môi cười lạnh, nói:
“ Làm quái gì có lần sau.”.
Nhận ra được cô đang quyết không nhượng bộ tha cho mình, Lau quay sang người anh bên cạnh vội vàng khẩn cầu:
“ Lee.!. Mau…”.
Câu nói đến cổ họng chưa ra hết đã bị nghẹn ứ nhất quyết nuốt trở lại, bởi vì bên cạnh anh, người anh trai yêu quý đã cầm theo khay socola đi xa rồi.
Chỉ còn lại anh và cơn giận giữ của cô mà thôi.
---
Enji bước lên xe, lập tức ra lệnh cho tài xế lái đi. Trong lúc đó không ngừng thầm mắng Lau. Mặc dù Lau đã bị cô dạy dỗ một trận không rõ sống ૮ɦếƭ, nhưng mà chắc chắn lần sau gặp lại, anh chàng này chắc chắn sẽ tiếp tục bị cô đánh thêm một trận nữa. Cái tên đại ngốc Lau, chỉ có anh ta là người trong nhà chính dám làm sai việc cô giao. Mà đây cũng không phải là lần đầu. Tất nhiên là cũng chỉ có anh ta, người cố ý làm hỏng việc của cô quá một lần còn nhìn thấy ánh mắt trời.
Hơn bảy giờ tối Enji mới trở về nhà Fujimaru.
Cô bước vào phòng khách, và lập tức hoảng sợ.
Vì sao à.?. Vì cái núi quà to đùng ở trong phòng khách chứ còn gì nữa. Không đến một nghìn, nhưng chắc chắn phải đến mấy trăm. Rồi lại còn hoa la liệt và gấu bông cũng lập thành đủ một vườn thú.
Cô Elik đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt của cô khẽ cười nói:
“ Mấy thứ này toàn là của các tiểu thư và những cô gái thích cậu chủ tặng. Năm nào cũng như thế này. Năm nay hình như nhiều hơn năm ngoái một chút nữa.”
Enji nhanh chóng trấn tĩnh lại, gật gật đầu. Cô ở với anh một thời gian, phần lớn là không cùng anh đi ra ngoài, vì thế cũng không gặp được cô nào thích anh ngoại trừ mấy cô nàng gia tộc Vampire đến thăm hỏi. Vì thế, cô cũng chưa thể biết được sự vĩ đại của anh trong lòng rất nhiều cô gái là như thế nào. Nhưng nhìn đám quà này là cũng có thể tạm hiểu rồi.
Bất chợt, nhớ lại mục đích mình trở về là để làm gì, cô quay sang hỏi cô Elik:
“ Cô Elik, Saka đang ở đâu.?. Sao không thấy.?.”
Cô Elik ngẩn ra một hai giây, cuối cùng đập trán mình một cái, nói:
“ Tiểu thư…tôi quên mất. Cậu chủ….ngài ấy đi dự tiệc rồi. Tất cả các vị tiểu thư cũng đi cùng nữa. Có một người bạn mời ngài ấy dự tiệc Valentine, ngài ấy đã đi từ năm giờ chiều rồi.”.
Enji nhíu mày, liền hỏi:
“ Khi nào anh ấy trở về.?.”.
Cô Elik nghĩ nghĩ một chút liền lắc đầu.
“ Tôi không rõ nữa, từ chút, để tôi gọi điện cho ông Langdon.”.
Enji cóc biết cái nơi mà anh đến dự tiệc là nơi nào, nhưng ở đó sóng rất yếu, vì mãi đến cuộc gọi thứ mười mấy mới có thể liên lạc được với ông Langdon, hơn nữa giọng nói đôi lúc còn bị ngắt quãng nữa.
“ Cô Elik, có chuyên gì thế.”. Giọng ông Langdon vang lên trong điện thoại, giọng ông nghe còn trầm khàn hơn cả bình thường nữa.
Vì để giữ bí mật và gây bất ngờ cho Saka, cô Elik quyết định không nói đến việc Enji đã trở lại.
“ Không có gì, tôi chỉ muốn biết cậu chủ khi nào về thôi.”.
Và đáp lại là câu trả lời chẳng mong đợi:
“ Sáng mai. Tiệc này kéo dài qua mười hai giờ đêm, cậu chủ sẽ ngủ lại ở nhà ngài Sawada.”.
Cô Elik nghe xong mà tá hoả, lập tức vội vàng nói:
“ Không được, không được. Ông phải đưa cậu chủ về bằng mọi cách. Nhất định phải đưa về. Bảo ngài ấy về ngay đi.”.
“ Sao vậy.?. Ở nhà là có chuyện gì.?.”.
Ông Langdon khó hiểu hỏi lại. Không phải ở nhà gặp chuyện gì đó chứ.?. Nhưng có chuyện gì mà phải cần cậu chủ về gấp.?.
“ Không. Ở nhà vẫn bình thường. Nhưng mà….rẹt…rẹt…”.
Mất tín hiệu.
Chính xác là mất tín hiệu
“ Ôi trời ơi.!.”.
Cô Elik thầm than, sao có câu tiểu thư trở về, cái câu quan trọng nhất ấy lại không nói ra được. Mất tín hiệu gì mà khôn quá đi.
Sau đó, cũng không liên lạc được thêm lần nào.
Cũng tại lúc đó, ông Langdon bị mất tín hiệu không nghe được gì thêm nữa bèn nhìn điện thoại trong tay, cảm thấy kì quái. Nhưng ông cũng không lo lắng. Nếu cô Elik nói nhà không có vấn đề gì là tốt rồi.
Chỉ là…
Ông tự thắc mắc.?.
Sau cái chữ “ nhưng mà…”. là cái gì.?. Cái gì quan trọng đến mức khiến cậu chủ phải trở về sao.?.
Rồi ông lại quay sang nhìn Saka, anh đang bị vây bởi đoàn đoàn lớp lớp những bóng hồng xinh đẹp. Ai ai cũng nhìn anh hâm mộ, lại còn tỏ ý tình cảm rõ ràng nữa. Nhìn cảnh tượng như thế ông lại thở dài. Cậu chủ của ông thật là khổ, khổ thật mà. Người cần bên cạnh chẳng thấy đâu. Mà người không cần lại đến cả một bể lớn. Người nào chịu cái cảnh này chắc chỉ có thể cười đau khổ thôi.
“ Thôi.”
Ông tự nhủ.
“ Hôm nay cậu chủ cũng không có tâm tình tốt. Hơn hết là không nên quấy rầy.”.
Đây là ông vì cậu chủ mà suy nghĩ.
Và cũng khi mà ông Langdon đang vì cậu chủ của mình mà duy nghĩ. Cô Elik không thể liên lạc được với ông, không thể báo cái chuyện cần báo.
Thử bao nhiêu cách, còn gọi điện cho từng người trong đám vệ sĩ đi bảo vệ anh cũng không có kết quả. Tất cả cuối cùng chỉ biết thở dài.
Ai bảo cái nơi mà anh đến dự tiệc lại là một toà lâu đài ở vùng núi hoang vắng cơ chứ.?. Đúng là xui xẻo vô cùng.
Chờ đợi vốn không phải là bản tính của cô. Vì thế, đợi một lúc sau đó, cô ngoắc tay gọi cho Kaoru và ra lệnh.
“ Lái xe đưa tôi đến cái nơi dự tiệc ૮ɦếƭ bầm đó. Hôm nay dù thế nào tôi cũng phải tặng được quà cho Saka.”.
Những người ở trong nhà Fujimaru nghe thấy điều cô nói, lập tức vui vẻ nhìn nhau cười. Cô Marie nhìn cô gật gật đầu.
“ Lái xe đến đó mất chừng hơn hai tiếng đồng hồ. Tiểu thư, chắc chắn là cô sẽ kịp.”.
Và đúng như thế, Enji lên đường ngay sau đó.
Nhưng rõ ràng là ông trời đang muốn trêu cô.
Bởi vì…..
“ Kaoru, anh là đồ ngốc, ngốc, ngốc…Đây là xe của anh phải không.?. Anh không biết trước khi đi đường xa là phải kiểm tra xe một lần sao.?.”.
Enji đứng ở bên đường, trên tay cầm hộp socola màu xanh đáng yêu, miệng lớn tiếng mắng Kaoru.
Còn người đang bị cô mắng thì khóc cũng không nổi, đau khổ sửa xe.
Anh rất muốn nói: “ Tiểu thư à. Đây không phải xe của tôi. Là xe của cậu chủ. Và cái xe này trước khi đi là Fin kiểm tra.”
Nhưng đó là muốn, còn làm thì không dám.
Cô đang giận như vậy, mắng anh vài câu ngốc thì có gì đâu. Anh còn đang cảm thấy tội nghiệp cho hai người nữa.
Người thứ nhất, người mà anh không biết là có thật hay không. Đó là lão thiên. Vì sao phải cảm thấy tội nghiệp ấy à.?. Cứ nhìn cô thì biết. Mắng anh được một câu, thì cũng phải mắng cái lão kia đến mấy chục câu.
Người thứ hai anh cảm thấy tội nghiệp, người này anh không biết là ai, nhưng chắc là ૮ɦếƭ rồi. Và người này vẫn đang bị cô mắng nè.
“ Tên khốn nào nghĩ ra ngày Valentine chứ.?. Đại tiểu thư mắng ૮ɦếƭ ngươi. Người ta yêu nhau thì ngày nào chả là ngày tình nhân, cớ gì ngươi nghĩ thêm ra cái ngày quỷ này. Sáng nay đại tiểu thư đã quyết định phải tặng quà cho Saka rồi. Giờ không tặng được, không phải là sỉ nhục đại tiểu thư sao.?.”.
“ Ta ngất….”.
Giờ anh mới biết, cô nhất quyết phải đi tặng socola cho cậu chủ anh là vì cái gì.
Tình yêu to lớn ư.?.
Vứt.
Enji mà vì cái thứ đó đã không phải là Enji rồi.
Cô hò hét một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy mệt, vì thế mở cửa xe ra ngồi ở bên mé ghế thở một hơi. Cô liếc nhìn chiếc hộp nhỏ mình cầm trên tay và cảm thấy đột nhiên hơi hơi đói bụng.
Vì thế…
“ Kaoru này, ăn socola không.?.”
Nghe cô hỏi, anh lập tức sững người. Anh ngước lên nhìn cô lắc đầu rồi lại cúi đầu xuống sửa xe tiếp. Đồng thời thầm nghĩ, có một người anh còn thương cảm hơn cả lão thiên, tên khốn nghĩ ra ngày Valentine trong lời cô nói và tên ngốc như anh.
Đó là ai.?.
Đó là Saka chứ ai.
Ngày Valentine anh mong nhất từ trước đến nay, nhân vật chính trong lòng anh không có ở bên cạnh. Rồi đến khi cô gửi quà về có người ăn mất. Đủ khổ chưa.
Thêm nữa, nhân vật chính ấy đột nhiên trở về, nhưng anh lại bỏ lỡ đi dự tiệc rồi. Người ta gọi điện báo thì mất tín hiệu. Phải biết thời đại công nghệ thông tin hiện giờ, mất tin hiệu.?. Nghe khôn làm sao.?. Khổ thêm nữa.
Rồi nhân vật chính ấy đuổi theo anh tặng quà thì xe hỏng, hỏng ở chỗ nào không hỏng, lại hỏng ngay nơi hoang vu mấy tiếng may chăng có được một cái xe đi qua. Rồi bất ngờ phát hiện, nhân vật chính này nhất quyết đuổi theo tặng quà cho anh chỉ vì sợ mình bị sỉ nhục. Nghe đã muốn khóc.
Giờ thì nhân vật chính này vô tâm đến mức quà tặng anh chỉ vì đói bụng mà ăn mất. Giờ thì cười không nổi nữa rồi.
Vì những suy nghĩ đó, Kaoru thấy mình còn may lắm, à, hai người kia cũng còn may lắm. Vì thế, anh lập tức phấn chấn lên và cố gắng tìm chỗ hỏng của xe.
Lâu sau….
“ A….Tiểu thư, được rồi.”.
Sau câu nói này, anh và cô lại lên đường. Nhưng hộp socola cũng…trống trơn rồi.
Enji đến trước cửa toà lâu đài trên núi của cái người tên Sawada đó cũng là lúc gần 11h30’ đêm.
Thở phào một hơi, cô cuối cùng cũng đến kịp.
Đang định bước vào, cô chợt nhận ra hộp socola tặng anh mình đã ăn hết mất tiêu rồi còn đâu. Vậy giờ lấy gì để tặng đây.?.
Đã chậm rồi, giờ lại còn phải nghĩ cái gì tặng nữa.
Cuối cùng, một ý nghĩ cũng loé lên trong đầu cô.
“ Được rồi. Lấy thứ đó tặng.”
Rồi cô bước đến chiếc cổng sắt lớn kia định bước vào.
Bỗng nhiên, điều cô không nghĩ tới đã tới.
“ Tiểu thư, xin lỗi, cho tôi xem vé mời.”.
Một giọng nói vang lên, đồng thời cũng là một cánh tay đưa ra chặn trước người cô. Chủ nhân của hai thứ này là một anh chàng vệ sĩ. Anh ta miệng thì nói có vẻ cứng, nhưng ánh mắt không tự chủ được nhìn cô chằm chằm. Mấy người vệ sĩ đằng sau cũng như thế. Có một tên trong đó rất ngứa mắt, hắn ta dám dùng ánh mắt bẩn thỉu dò cơ thể cô, còn nhìn chằm chằm vào иgự¢ cô, miệng còn chảy nước miếng nữa.
A. Cô đần mặt. Quên mất. Cô không có vé mời.
Nhưng dù sao cũng phải gặp được anh, vì thế cô nói:
“ Tôi không phải khách của bữa tiệc, tôi đến để gặp một người.”.
Những vệ sĩ canh cửa kia nhìn nhau, lén trao đổi những ánh mắt gì đó. Rồi họ hỏi lại cô:
“ Tiểu thư, không biết cô muốn gặp ai.”.
Enji trả lời rất bình thường:
“ Fujimaru Saka. Tôi muốn gặp người này. Phiền anh vào báo một chút, bảo anh ấy ra ngay đây gặp tôi.”.
Mấy người vệ sĩ nghe đến tên của anh có chút giật mình. Anh là một trong những vị khách đặc biệt của bữa tiệc này mà. Anh luôn nổi tiếng là rất đẹp trai và có nhiều cô gái trúng phải tiếng sét ái tình nhé.
Và họ đang đồng thời tự hỏi, cô có phải cũng là một trong những cô gái đó không.
Đối với những cô gái như này, đàn ông vẫn luôn có cảm giác gì đó hơi coi thường. Đàn ông vốn luôn thế mà, người ta cao sang thì gọi là kiêu, nhưng vẫn cố gắng với cho bằng được. Người ta hạ mình theo đuổi thì lại không thèm.
Cô ghét nhất là vì thế.
Và mấy tên vệ sĩ trước mắt cô lại cùng một lúc có ý nghĩ như vậy.
Bình thường, với những cô gái xuất hiện đòi gặp những người như vậy, họ lập tức không nói nhiều sẽ đuổi đi. Nhưng vì sắc đẹp của cô. Hơn nữa, trông cô thực sự rât có phong thái, khí chất của những tiểu thư quyền cao, không dễ dàng mà động vào được. Vì thế, một người lên tiếng nói:
“ Tiểu thư, xin hỏi cô tên gì.?. Có quan hệ như thế nào với ngài Fujimaru. Chúng tôi sẽ vào đó thông báo.”.
“ Fujimaru Enji. Em kết nghĩa của Fujimaru Saka.”.
Bọn họ nghe cô nói, rất là nghi ngờ cái việc em kết nghĩa, nhưng cũng không nói gì cả. Một người gật đầu bảo cô chờ một lát, sau đó anh ta đi về phía toà lâu đài ngay lập tức. Cô cũng chui vào trong xe chờ luôn. Chứ đứng ở ngoài đó, chắc chưa nổi một phút nữa cô sẽ đấm cho mấy con mắt láo liên kia bầm tím cả tháng cũng đừng mong nhấc nổi mi mắt lên.
Trong bữa tiệc, người vệ sĩ bước đến cửa và báo cho một người khác đang đứng ở đó chuyện của cô, người kia gật đầu một cái, anh ta ngay lập tức định đi tìm anh. Nhưng một giọng nói bỗng nhiên kéo anh ta lại.
“ Anh kia, đứng lại đã. Cái chuyện liên quan đến ngài Fujimaru, anh lại đây nói rõ cho tôi nghe.”.
Chủ nhân của lời nói này là một cô gái trong bộ váy đỏ thướt tha, khuôn mặt không được coi là đẹp, nhưng cũng có thể nói là dễ nhìn. Sau khi đắp phấn lên trông cũng rất được mắt. Sau lưng cô gái này cũng còn nhiều cô gái khác nữa. Họ đứng ở gần cửa bàn tán toàn những chuyện không tốt, chính xác là đang không ngừng nói xấu những cô nàng xinh đẹp hơn đang bám lấy anh, bỗng nhiên lại nghe được chuyện này.
Người vệ sĩ kia không dám trái lời lập tức nói ra hết.
Nghe anh ta kể xong, cô nàng phất tay nói:
“ Ra đuổi cô ta đi. Ngài Fujimaru không có ai là em kết nghĩa cả. Cô ta chắc là người hâm mộ ngài ấy muốn tìm đến đây tặng quà mà thôi. Đừng để cô ta làm phiền ngài ấy.”.
Người vệ sĩ nghe xong có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn quyết định trở lại không tìm anh nữa.
Người vệ sĩ trở lại không biết nói với cô thế nào, quyết định nói:
“ Tiểu thư, ngài Fujimaru nói không có người em kết nghĩa nào tên Enji cả. Xin lỗi, mời cô trở về.”.
Khi nói ra điều này, anh ta cũng cảm thấy đau lòng.
Haizz..người đẹp thế này, vậy mà có người lại không cần. Để cho anh ta ngắm thôi cũng hạnh phúc lắm rồi.
Anh ta còn chưa nhìn qua thấy ai có vẻ đẹp yêu mị như cô cả.
Cô nghe anh ta nói lập tức biết có chuyện không ổn. Saka mà biết cô đến chắc chắn sẽ ra ngay, vì thế, cô cũng không tỏ vẻ tức giận gì cả. Gật đầu một cái quay đi.
Ai mà biết được, cô vừa bước được bốn bước liền quay người lại, ánh mắt lạnh băng, miệng hướng thẳng toà lâu đài hét lớn một câu khiến người ta ngất:
“ Saka ngốc…lăn ra đây cho em.”.
Giọng của cô chưa bao giờ hét lớn đến thế. Tiếng hét vang vọng khắp những nơi núi hoang vu xung quanh, đi đến đâu chim chóc tang tác bay loạn, lại còn tạo nên một tiếng vang gây nên cảm giác ghê người.
Tron bữa tiệc, cả một dàn nhạc cũng không át hết nổi tiếng hét của cô. Có nhiều người đứng ở cửa loáng thoáng nghe thấy. Mà anh, ông Langdon, và những vệ sĩ chính nhà Fujimaru là những người hoàn toàn khác người bình thường, lại nghe thấy rất rõ.
Tiếng hét của cô vang đến tai anh tạo một chấn động không nhỏ.
Saka đang nhảy với một cô gái lập tức khựng lại, quay đầu nhìn về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ đến cô.
Nhưng mà…nhưng mà…lăn nghĩa là sao đây.?.
“ Ngài Fujimaru, có chuyện gì vậy.?.”
Cô gái đang nhảy với anh chợt thấy anh dừng lại, ngạc nhiên hỏi.
Anh không đáp lời cô ta, khẽ mỉm cười nói:
“ Xin lỗi..”.
Rồi quay người bỏ đi. Cùng với anh, những người nhà Fujimaru cũng theo ra ngoài. Ông Langdon trước khi đi cũng không quên nói với người chủ bữa tiệc một câu chào.
Còn anh, sớm đã mất dạng khỏi bữa tiệc. Cũng chẳng quan tâm một điều, rất nhiều tiểu thư đang nhìn theo anh tiếc nuối nữa.
Anh vừa chạy ra ngoài được vài bước đã thấy đằng xa, sau cánh cổng có một bóng hình nhỏ nhỏ đang đứng. Trong lòng ngay lập tức dâng lên một niềm vui mừng khó nói.
Enji nhìn thấy có người chạy về phía cô bất giác thở phào. Cô nhìn đồng hồ trên tay. Là 12h kém 14 phút. Vậy là kịp rồi.
Đám người vệ sĩ vừa rồi khi nghe thấy cô hò hét những lời như kia còn đang định lôi cô đi, nhưng bây giờ lại thấy anh chạy đến thì liền nhìn nhau. Tất cả cùng đồng thời nghĩ:
“ Là…cô không có nói sai.?.”
Vừa nghĩ như vậy, họ liền nhìn cô bằng con mắt khác.
Anh chạy đến gần, nhìn rõ khuôn mặt có chút bướng bỉnh của cô. Trong lòng thực sự kích động không có lời nào để diễn tả. Nhưng mặt ngoài lại trông hết sức bình tĩnh, còn có vẻ lạnh lùng. Rồi bất chợt nhớ đến lời cô vừa hét, lập tức gõ một cái vào đầu cô:
“ Nhóc con, em vừa nói cái gì đó.?. Em học đâu mấy cái từ đấy hả.”.
Enji đưa tay xoa xoa đầu đáp lại:
“ Không nói thế anh có ra không.?. Em cần anh ra để đưa một thứ mà.”.
Anh mỉm cười, hỏi:
“ Đưa cái gì.?. Socola sao.?.”
Cô gật gật đầu, nhưng ngay sau đó nói một câu khiến anh cười không nổi.
“ Phải. Nhưng trên đường đến đây em ăn hết mất rồi. À. Còn chia cho cả Kaoru nữa đó.”.
Cô nói câu này với vẻ mặt điềm nhiên còn có chút ngây thơ. Không những đả kích anh còn làm Kaoru á khẩu. Anh chàng này còn chưa kịp giải thích đã bắt gặp ánh mắt như đao chém của Saka. Lập tức không nói nhiều chui vào trong xe lẩn mất.
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
“ Giải thích sau…giải thích sau vậy.”. Anh thầm nghĩ.
Nhưng rồi ngay sau đó, cô nói thêm.
“ Vì thế phải tặng anh thứ này….”.
Trong lúc nói, cô bất chợt tóm cổ áo anh kéo xuống, đồng thời áp luôn môi mình vào môi của anh.
Một cảm giác mềm mềm chợt lan truyền đến. Hơn nữa còn rất nhẹ nhàng bao phủ trên bờ môi khiến Saka ngây người ra một chút.
Cuối cùng, ánh mắt anh chợt sáng lên ánh sắc đen khó nhận biết, trông tà vô cùng.
Rồi ςướק lấy quyền chủ động của cô.
Mãi cho đến khi cô không thở nổi.
Anh nhìn cô bám vào mình ra sức thở, trên khuôn mặt, một nụ cười hiện ra mãi cũng không tắt. Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh nhẹ nhàng nói:
“ Quà Valentine hay lắm. Thứ này so ra với socola còn ngọt hơn nhiều.”.
Cô im lặng không nói, khẽ trừng anh.
Người hôn cô không phải chỉ mỗi mình anh.
Nhưng người khiến cô tự nguyện chủ động hôn thì chỉ mỗi mình anh.
Như vậy, Valentine này anh quá lời rồi.
“ Về thôi.”.
Saka nhìn sang một bên, vừa thấy ông Langdon đưa xe ra liền nói.
“ Không đợi mấy cô nàng kia à.?.”. Cô hướng về phía lâu đài hỏi.
“ Kệ họ.”. Anh vừa đáp, vừa kéo cô vào trong xe. Trước đó còn đưa tay vẫy vẫy tay chào với một đám người ở đằng xa.
Ngay khi chiếc xe đi rồi, đám người ở đằng xa kia chợt có chút loạn.
Đó là đám tiểu thư theo anh vội vội vàng vàng bực mình trở về.
Đó là một anh chàng tóc đen đẹp trai với khuôn mặt hơi góc cạnh đang kêu lên đầy sửng sốt:
“ Mẹ ơi. Tên khốn đó….lời đồn là sự thật à.”.
Người này chính là chủ nhân bữa tiệc, một trong những người bạn đặc biệt của anh, Sawada Toriko. Sau người này là rất nhiều những anh chàng khác cũng đồng thời kêu lên kinh ngạc.
“ Không phải chứ.?. Tên này có người yêu thật à.?.”
“ Sao có báo nói đó chỉ là em gái thôi.?. Nhưng có thật là trông đẹp như trên báo không vậy.?.”
Thực sự là Enji đẹp hơn so với chụp ảnh nhiều.
Không chỉ có họ, rất nhiều những cô gái khác cảm thấy choáng váng mà phải có người đỡ. Hôm nay là ngày Valentine. Và họ vừa….thất tình.
Dù họ ở xa và không nhìn rõ mọi điều. Nhưng nụ hôn kéo dài đến đáng sợ đó. Chắc chắn là họ nhìn thấy rất rõ.
Tin tức Enji chính xác là người yêu của anh càng được khẳng định.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc