Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 54

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Tên mặt sẹo khoát tay một cái, tất cả bọn chúng đều im lặng. Một nhóm khác tự động tản ra bao vây, ẩn núp xung quanh khu nhà. Phòng trường hợp Enji trốn thoát từ cửa sau. Sau đó, cả bọn tiến lên. Một tên đi trước cầm một khẩu súng bắn thẳng vài phát vào cánh cửa.
Rầm…rầm…
Cánh cửa nổ tung và sập luôn xuống chỉ sau vài phát đạn của hắn.
Bọn chúng nhanh chóng bước vào, cẩn thận nhìn xung quanh, dù thế nào, bọn chúng vẫn tỏ vẻ cảnh giác.
Enji không có ở sảnh ngoài toà biệt thự. Tên mặt sẹo đưa tay chỉ vào từng đứa, rồi sau đó chỉ vào từng căn phòng xung quanh. Còn lại một mình, hắn ta bước tới căn phòng đối diện mình.
Căn phòng hắn chọn là một phòng chứa đầy những giá sách nối liền nhau, rất phù hợp cho việc ẩn trốn.
Hắn ta vừa mới định đi tìm xem cô có ở trong này không, một tiếng súng chợt vang lên ở căn phòng nào đó. Rồi…
“ Ahhhh…..”.
Mặt hắn ta biến sắc, bởi vì giọng nói vừa hét lên rất quen thuộc với hắn.
Tiếp theo, một tiếng động lớn nữa lại vang lên, tiếng một tên đồng bọn kêu gào lên:
“ Mick…cứu tao….”.
Đây là tiếng kêu cứu của chính tên đã cười với Enji.
Tiếp theo, một loạt tiếng đạn bắn ở ngay căn phòng bên cạnh, sau chừng ba giây, tiếng đạn tắt. Cùng với nó là một tiếng gầm đau đớn.
Trong đầu hắn vang lên hai chữ: không ổn.
Quá nhiều tiếng động lớn như thế, từ trong các căn phòng khác, một vài tên chạy ra, bọn chúng nhìn xung quanh, khẩu súng giương lên trong tư thế chuẩn bị bắn. Chúng nhìn thấy tên mặt sẹo ở trước một căn phòng, khuôn mặt chúng khẽ hiện lên vẻ lo lắng, một tên nói:
“ Mick, hình như…”.
Hắn không nói được hết câu, bởi vì có thứ gì đó đã bất ngờ găm vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn. Hắn cúi xuống nhìn, bàn tay đưa chạm vào иgự¢ mình, một thứ chất lỏng màu đỏ đậm loang trên bàn tay của hắn.
Rồi hắn ngã xuống.
Những tên đứng xung quanh sửng sốt nhìn tên đồng bọn đã ૮ɦếƭ, bọn chúng cảnh giác nhìn quanh, vẫn không hề thấy bất cứ một dấu hiệu khả nghi nào.
Đoàng….
Trong lúc đó, lại thêm một viên đạn từ nơi nào đó được bắn ra, thêm một tên ngã xuống. Trên đầu hắn lộ ra một lỗ thủng lớn, từ lỗ thủng đó máu bắt đầu tuôn ra.
Aaaaaaaaaa……………
Một tên trong số bọn chúng bỗng trở nên điên cuồng, hắn ta hét lên, giơ súng và bắn loạn bốn phía. Nhưng hắn cũng chẳng bắn loạn và điên cuồng được lâu, bởi vì ngay sau đó, hắn cũng ngã xuống. Đôi mắt vẫn trừng mở lớn, trong đó là sự sửng sốt không tin điều này xảy ra.
Trong sảnh ngoài, chỉ còn lại ba người. Tên Mick đứng ở cửa phòng sách, hai tên kia đứng giữa sảnh. Hai tên còn lại nhìn những đồn bọn đã ૮ɦếƭ, trên mặt bọn chúng lộ rõ sự hoảng sợ, rồi cũng như tên kia, bọn chúng gầm lên và bắt đầu bắn xung quanh.
“ Phá hoại….!.”. Một tiếng trầm trầm quát lên từ không trung.
Tiếng quát đó…là tiếng kết án tử hình cho hai tên còn lại.
Mick chứng kiến tất cả, da đầu hắn tê lạnh, đồng bọn hắn mang vào nhà toàn bộ đã ૮ɦếƭ, hắn có lo sợ, nhưng vẫn còn đủ bình tĩnh. Nghĩ điều gì đó, hắn ta vội vàng lui vào trong phòng sách và đóng sập cửa lại. Hắn muốn trốn tạm vào đây, và phải báo cho những tên ở ngoài nữa.
“ Thích đoạn phim vừa rồi chứ.”.
Một tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Thân thể hắn sững lại, cả người khẽ run. Tiếng nói kia lại tiếp tục vang lên:
“ Đừng lo lắng, đám người bao vây ngoài kia đều được chăm sóc rất tốt.”.
Khi tiếng nói đó vừa dứt, chỉ vài dây sau, hắn ta liền nghe thấy những tiếng hét giận giữ, cuồng loạn, thảm thiết xen lẫn những tiếng súng vọng từ bên ngoài căn nhà. Rất nhiều tiếng hét đó, hắn rất quen thuộc.
Hắn vẫn bình tĩnh, từ từ quay đầu lại.
Trước mặt hắn là một cô gái đẹp hơn mọi cô gái hắn từng thấy, bàn tay thon dài cầm một khẩu hai nòng dài chĩa thẳng vào hắn. Và trông cô gái này chẳng có vẻ gì là khó khắn với việc bắn súng cả.
“ Cô là ai.?.”. Hắn ta hỏi.
Cô gái mỉm cười ngọt ngào.
“ Merlin…Nhớ rõ tên ta đấy, và nói cho quỷ dữ biết ai gửi các ngươi xuống.”.
Rồi mọi thứ tối sầm lại.
Enji nhìn cái xác trước mặt hết sức bình thản, cô bước qua nó và đến giữa sảnh. Ở ngoài này xuất hiện thêm một vài người nữa. Họ đang có vẻ không vui nhìn đám xác ૮ɦếƭ trên sàn. Một người khẽ làu bàu:
“ Lại dọn dẹp nữa. Sáng nay tôi vừa mới lau sảnh này đấy.”.
Rồi tiếp theo, lại xuất hiện thêm một vài người, mỗi người đều vác một cái xác trên vai và bước vào, vứt bịch vào đám đang nằm trên sàn. Một người vừa vứt cái xác xuống quay sang nói với cô:
“ Tiểu thư, toàn bộ rồi đó. Mà cái đám này là thế nào đây.?. Cô lại đắc tội với tên nào vậy.?. Có cần chúng tôi ra mặt dạy dỗ một chút không.”.
Tiếp theo anh ta, một anh chàng nhìn cô cười cười thân thiện nói.
“ Tiểu thư, cô bỏ đi lâu quá đấy. Phải đến gần một năm rồi mới lại đến đây. Từ nhà Fujimaru đến chỗ này cũng chỉ mất hơn một tiếng lái xe thôi. Cô không nên vui chơi quá mà quên chúng tôi chứ.”
Enji phẩy phẩy tay nhún vai đáp lại:
“ Thôi đi, các người mà biết ta đến sẽ liền báo cho ông K. Ông ấy đến đây thì ta thế nào.?. Chắc chắn là xong luôn rồi.”.
“ À. Nói đến ông K, ông ấy thấy tiểu thư trên báo mà tức giận lắm. Nói muốn chúng tôi đi bắt cóc cô về.”. Bọn họ nghe cô trả lời, gật gật đầu đồng tình với cô rồi báo cáo.
“ Được rồi.” . Enji vứt cho bọn họ một con dao, ra lệnh: “…Cắt…”.
---
Kaoru khẽ mở mắt, mơ màng tỉnh dậy.
“ Tỉnh rồi sao.?. May quá. Tiểu thư nói anh sẽ sớm tỉnh lại nhưng tôi không tin lắm, hoá ra là thật.”. Tiếng một người đàn ông vang lên bên cạnh.
Kaoru bật dậy, nhìn anh ta cảnh giác.
“ Không không, đừng như thế. Tôi bắn anh là hiểu nhầm thôi. Tôi cứ nghĩ anh là tài xế lái xe nên không muốn anh biết về nơi này. Nhưng anh là người nhà Fujimaru thì không sao. Anh ngồi đây nhé, tôi gọi tiểu thư vào. Cô ấy xử xong đám kia rồi.”.
Người đàn ông trẻ nhìn anh cười thân thiện, anh ta vội vàng thanh minh. Sau đó chạy ra ngoài.
Còn lại một mình, Kaoru nhìn quanh, một căn phòng đơn sơ, khá bình thường. Có lẽ là phòng của anh chàng kia.
Cạch..
Tiếng cửa mở vang lên, cô xuất hiện, trông cô hoàn toàn ổn. Điều này khiến anh thở phào một cái. Cô nhìn anh ngay lập tức lên tiếng:
“ Nhanh lên, trở về nào. Sắp đến bữa cơm tối, nếu không về nhanh Saka sẽ mắng đó.”.
“ Vâng…..A. Tiểu thư, đám người kia thế nào rồi.”.
Anh vội vàng nhanh chóng xuống giường, lập tức nhớ đến đám người kia liền hỏi cô. Nhưng cô lại chẳng nói gì cả mà đi thẳng ra ngoài. Vì vậy anh cũng phải nhanh chóng đuổi theo.
Vừa đến sảnh ngoài, anh sững người lại. Một đám người nằm trong vũng máu vẫn chưa được giải quyết. Một đám người khác đang đứng gần đó, tranh cãi nhau về việc xử lí.
“ Gọi người đến xử lí đi. Giải quyết bọn này lâu lắm. Tao không làm đâu.”.
Một người đàn ông trẻ nói hơi lớn tiếng với mọi người xung quanh.
“ Đã nói là nhờ người ít thôi cơ mà. Để người ngoài biết sau này lại rắc rối. Hơn nữa tháng này chúng ta đã có hai vụ rồi đấy. Hai lần trước chỉ có một tên, lần này nhiều người như vậy. Tao nói tự dọn…”. Một người khác cũng chẳng kém, hét luôn vào mặt tên kia.
“ Tiểu thư, giờ nên tự dọn hay gọi người đây.?.”. Một tên khẽ thở dài, thấy cô tiến đến liền hỏi.
“ Ta không quan tâm, nhà của mấy người mà. Giờ ta phải về đã.”.
Cô vừa nói vừa giơ tay ra nhận lấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh với chiếc nơ hồng đáng yêu, sau đó đi thẳng ra cửa.
Anh Kaoru nhìn họ khẽ cúi đầu chào. Và khiến anh bất ngờ là họ cũng đều mỉm cười với an rất thân thiện, trước khi anh chạy theo cô, một vài người còn nói anh có thể đến chơi bất cứ lúc nào nếu thích.
“ Tiểu thư, người của cô rất thân thiện. Họ làm gì ở đó vậy.?.”.
Anh hỏi cô khi đang trên đường về.
“ À. Nơi trụ sở của chúng tôi rất xa thành thị, không tiện cho việc bàn bạc làm ăn. Vì thế những người đó phụ trách việc đi tiếp những khách muốn đặt đơn hàng, họ cũng phụ trách về mặt giá cả nữa. Ngoài ra chúng tôi cũng làm nhiều việc khác nhau, như mua bán tin tức, thuê Gi*t người, cũng nhiều lắm…Họ ở đó để tiếp nhận những yêu cầu mua bán. Trên toàn Nhật Bản có bốn nơi như vậy. Mấy người đó không giỏi việc Gi*t người, nhưng súng đạn thì họ rành lắm. Không Gi*t người nhiều nên tính tình cũng khá tốt. Họ nói ở đó không vui bằng ở tổng cục nên lúc nào cũng muốn trở về tổng cục thôi. Anh rảnh thì đến chơi với họ. Nếu họ thích sẽ tặng anh nhiều thứ hay lắm đấy.”.
Kaoru vừa nghe vừa gật nhẹ đầu, nhưng thực sự anh không dám chắc lắm về chuyện tính tình hiền lành và không Gi*t nhiều người như cô nói.
Rồi anh chợt chú ý đến chiếc hộp nhỏ xinh kia, cảm thấy rất tò mò:
“ Tiểu thư, đó là cái gì vậy.”.
Mắt cô sáng rực lên:
“ Một món quà nhỏ nhỏ thôi.”.
Enji về đến nhà vào đúng bữa trà chiều của các vị tiểu thư. Dưới khung cảnh tràn ngập màu tím hồng của hoàng hôn, không khí thoảng thoảng một mùi hương cỏ nhẹ hơi nồng, trời hơi chút se lạnh. Đúng là một buổi chiều tuyệt vời.
Nhưng sắp hết tuyệt rồi. Vì Enji đang đến…
Các vị tiểu thư tắt ngay tiếng cười khi thấy cô lại gần. Họ hơi hơi cảnh giác nhìn cô. Cô vẫn xinh đẹp như hàng ngày, nhưng trên mặt hôm nay lại có một nụ cười ngọt ngào rất quyến rũ. Cô đến trước mặt một vị tiểu thư, khẽ nói:
“ Quà cho các cô này.”.
Cô ta suy tính gì đó, nhưng cuối cùng cũng cầm lấy. Rồi mở hộp quà ra…
Áááá…..
Vừa nhìn thấy thứ ở trong hộp, cô ta giật mình hoảng sợ hét lên, tay vung chiếc hộp lên bàn trà. Những thứ từ trong chiếc hộp tung ra…
Và tràng những tiếng hét lại tiếp tục vang lên. Tất cả những cô tiểu thư vừa nhìn thấy những thứ từ trong chiếc hộp rơi lung tung trên bàn trà đều cuống cuồng đứng bật dậy, lùi thật là xa.
Trong chiếc hộp đầy tai người …
Enji trước cảnh đó vẫn mỉm cười, rồi cô lên tiếng khẽ trách móc:
“ Sao vậy.?. Các cô không thích à.?. Có biết tôi phải vất vả thế nào để lấy được món quà nhỏ này mang về cho các cô không.?. Thứ này là của mấy người các cô gửi đến đó.”.
Mấy người tiểu thư mặt tái xanh, rồi lại chuyển sang tím đậm, xung quanh họ, đám người hầu nhìn cô thù hận.
“ Cô…cô…”. Một cô tiểu thư chỉ tay thẳng mặt cô, miệng lắp bắp muốn mắng.
“ Cô cái gì.?.”.
Đột nhiên, nụ cười ngọt ngào biến mất, Enji chợt hung ác trừng với tất cả. Rõ ràng là đang muốn dạy cho bọn họ một bàì học.
Cô giơ chân, đạp một cái thẳng vào bàn trà của họ.
Rầm…xoảng…xoảng…
Cả một bàn tiệc trà dài lập tức đổ, tiếng chén đĩa vở vang lên không dứt.
Và Enji bắt đầu biến thành một cô nàng dữ tợn:
“ Sao hả.?. Tức không.?. Muốn nói gì à.?.”. Cô trưng lên cái vẻ mặt bướng bỉnh hỏi bọn họ.
“ Cô quá đáng lắm rồi đấy..”. Một cô hầu gái bước lên hét ầm với cô.
“ Câm mồm..”. Enji gầm lên.
“ Cô không có tư cách nói chuyện với tôi….Còn các vị tiểu thư.?. Sao vậy. Các người không nói.?. Được. Vậy tôi nói….Cút hết về Pháp đi.”.
Enji lớn tiếng quát lên:
“ Ở đây yên ổn bám dính lấy Saka tôi chẳng quan tâm, nhưng làm phiền đến tôi là không được. Các cô thích chơi đểu sau lưng.?. Tôi sẽ chiều luôn. Trẻ con nhà Senje ba tuổi đã biết đâm lén người khác sau lưng rồi, mấy cái trò này thì có là gì. Tôi đã không thích dây với cái đám rác rưởi mấy người, các người lại cứ thích dính lấy tôi. Để tôi nói cho mấy người biết, tôi mà đã muốn vờn ai thì kẻ đó chuẩn bị quan tài đi. Tôi sinh ra sống vốn luôn thích bắt nạt, và luôn luôn làm những hàng động quá đáng. Phải mất nhiều thời gian để tôi trấn áp con người thật của mình lại, các người muốn khuấy động đến nó à.?.”.
Cô im lặng một chút để nhìn phản ứng của những cô nàng trước mắt, cười khẩy một cái, ngạo nghễ nói:
“ Tối hậu thư cho các người. Trong tuần này cút về Pháp cho tôi. Đừng để tôi lôi Saka vào chuyện này, anh ấy không bênh mấy người đâu. Người đàn ông mấy người ngưỡng mộ yêu quý bị tôi chi phối rồi. Tôi thích thì vờn anh ta loanh quoanh chạy đông chạy tây cũng được. Tôi muốn anh ta đuổi các cô về Pháp, thì anh ta cũng không nói lại nửa câu đâu. Đừng để tin đồn các cô bị Saka đuổi về lan ra các gia tộc, thế thì mất mặt lắm.”.
Cô chưa bao giờ đanh đá và kinh khủng như lúc này.
“ Tôi nói trước rồi đấy nhé. Quá tuần này thôi, các người chuẩn bị mỗi ngày đều bị tôi đâm ngầm sau lưng đi.”.
Rồi bỗng nhiên, cô lại bày ra cái vẻ nhí nhảnh tươi cười khiến người ta tức muốn hộc máu. Nhưng mà lời nói của cô lại chẳng vui tươi nhí nhảnh chút nào.
“ À. Còn nữa, kiệt tác hình nộm là của tôi đó. Mấy người hôm đó có vẻ rất thích. Đừng lo nhé, tôi còn nhiều trò lắm. Lúc nào mọi người cũng được bất ngờ hết á. Vậy nhé, vậy nhé. Tôi phải vào tắm rửa một chút, người tôi bị dính chút máu khi Gi*t mấy tên mọi người gửi đến. Saka mà biết sẽ không vui đâu. Khi Saka không vui thì kinh khủng lắm. Hi. Bye byeeee….”.
Trước khi rời đi, cô vẫy vẫy tay, cười đến nở hoa với bọn họ
Những cô gái kia lặng người, mãi sau vẫn không thể nuốt trôi nổi cái cục tức này được. Bọn họ còn chưa bao giờ bị đe doạ và mắng đến mức như thế này.
Hôm nay, họ đã biết cái gì gọi là uy của Enji.
Lúc đó:
“ Tiểu thư, cậu chủ mà nghe được chuyện này, ngài ấy sẽ không ngủ nổi luôn đấy. Chẳng có kiểu đe doạ nào thế này đâu.”. Cô Elik lên tiếng.
Enji mỉm cười với cô và cả những người hầu đang nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ công thêm khoái chí.
“ Không sao. Tôi muốn thế mà. Tôi mắng mấy cô nàng đó, cho bọn họ bu lấy Saka mà kể lể khóc lóc. Đến khi nào anh ấy thấy phiền hà đến mức đuổi họ đi thì thôi. Tôi phải để bọn họ biết, động đến tôi là ngu cỡ nào.”.
Ánh mắt cô không dấu nổi vẻ vui mừng khi nghĩ đến cảnh cô vẫy tay tạm biệt tiễn bọn họ rời khỏi nhà Fujimaru.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc