“ Vậy sao.?. Tôi biết rồi. Cảm ơn nhé.”. Enji khẽ mỉm cười, nói với một người nào đó trong điện thoại. Sau đó, khi cuộc nói chuyện với người kia kết thúc, cô đột nhiên im lặng, trên gương mặt hiện ra vẻ mặt như đang suy tính gì đó. Mãi sau, cô chậc một tiếng, khẽ nói như tự nhủ với mình: “ Đến lúc tống cái đám phụ nữ kia đi rồi. Bọn họ ở lại thêm giờ nào là lại càng thêm phiền phức. Mà cái đám hầu gái kia cũng giở ra nhiều trò rồi.
Không giơ vuốt ra, bọn chúng lại nghĩ ta là mèo nhỏ.”. Thật sự là từ khi đám phụ nữ kia đến, Enji cũng có chút hứng thú với bọn họ. Nhưng mới chỉ tiếp xục được vài lần, còn chưa kịp chào hỏi gì nhau, bọn họ đã trợn mắt nhe răng quát mắng cô rồi. Điều này khiến cô nản hết sức. Phụ nữ đẹp đến mấy mà ngu ngốc lại kiêu căng như bọn họ, thực sự là giờ có cho cô cũng không thèm nữa. Được mỗi Melisa hiền lành dễ thương, chỉ là cô còn chưa kịp thân mật với chị gái này, ngay mấy ngày hôm sau, cô đã phải nhờ chị gái này một việc. Mà việc này muốn làm thì phải trở về Pháp. Vì thế, cô cũng chẳng hứng thú mà tiếp cận họ nữa, phần lớn thời gian đều đi làm việc khác, cảm giác chính như cô tránh bọn họ vậy. Điều này khiến đám người kia hão tưởng khá nhiều thứ, đắc ý nhiều thứ, và chuyên môn gây rối với người nhà Fujimaru khi không có mặt cô. Còn cái đám người hầu thì đúng là điên dại, phải, chỉ có điên dại mới đủ hình dung.
Bởi vì những cô nàng hầu ấy luôn nhằm trước mặt cô thể hiện ra ý tình thâm sâu với anh. Và còn những cái hành động mà theo cô là “ có vận dụng hết trí óc thiên tài cũng không thể lí giải nổi” đó là thường xuyên lấy trộm những đồ vật của Saka. Mới đến được một tháng, đám người hầu bị anh đuổi về Pháp đã quá hai mươi người. Và chắc chắn sẽ còn tăng cao. “ Kaoru. Chuẩn bị xe đi, tôi cần ra ngoài có chút việc.”. Enji ra lệnh cho anh chàng vệ sĩ dễ thương đang vật lộn tranh chấp một túi với Hunxter. “ Vâng.”. Kaoru gật đầu tuân lệnh ngay lập tức, trước khi rời đi trừng mắt với Hunxter, nhưng cũng không thể làm gì khác là buông cái túi ra. Enji trong lúc chờ Kaoru nhẹ nhàng lấy cái túi từ Hunxter, ngó vào đó mới biết bên trong chứa một đôi giày mới. Cô nhìn Hunxter, lắc đầu có vẻ không hài lòng với nó, cô nói: “ Hunxter, đừng gặm mấy thứ này làm gì. Chắc chắn là khi mua nó, Kaoru đã xỏ chân thử rồi. Gặm nó là dơ lắm biết không.?.”. Anh chàng này vừa lúc trở lại nghe thấy tất cả. Nhận lấy cái túi từ tay cô, anh chàng cười đau khổ nói: “ Tiểu thư, xe ở trước cửa rồi.”. Kaoru đi theo địa điểm yêu cầu của cô dần đi ra khỏi khu vực thành phố. Anh nhẫn nại chờ đợi cô nói chuyện điện thoại xong mới nói: “ Tiểu thư, hình như có người bám theo thì phải.”.
Enji tiếp nhận lời anh nói không chút ngạc nhiên, cô gật gật đầu như thể đã biết trước, cô nói: “ Đúng rồi. Là một đám người của mấy cô tiểu thư đó thuê đến Gi*t tôi ấy mà. Anh đi nhanh hơn nữa đi, ra đến khu vực ngoại thành bọn chúng sẽ hành động. Hơn nữa lần này không phải chỉ là đám yakuza giống như M đâu. Một biệt đội ám sát chừng hơn 20 người. Bọn họ được lệnh chỉ cần tôi ra khỏi nhà là bám theo Gi*t ૮ɦếƭ. Vì thế, trước khi bọn chúng có hành động gì, tôi mong anh đến địa điểm kia nhanh nhanh một chút.”. Kaoru nghe cô nói đần người ra một chút, anh nghi hoặc hỏi lại cô: “ Tiểu thư, cô đang tạo dựng cơ hội cho bọn họ đến Gi*t mình sao.?.”. “ Đúng rồi.”. Enji thản nhiên đáp lại. Kaoru nghe cô trả lời mà trong lòng âm thầm thở dài, anh định hỏi điều gì đó, nhưng chợt nhìn thấy qua gương chiếu hậu, đám xe bám theo có xu hướng tăng lên, hơn nữa hình như đang muốn tiếp cận xe của anh. Vì thế, tay anh khẽ nắm chắc vô lăng, trước khi để bọn chúng hít khói xe, anh nói: “ Tiểu thư, phiền cô chỉ đường. Mà chúng ta sắp đến nơi nào vậy.?.” “ Nhà an toàn của tôi. Rẽ trái đi.”. Enji cười cười thích thú, đồng thời ngoắc tay chỉ đường cho anh. Kaoru vừa tăng tốc, vừa thẫm nghĩ đến cái gọi là nhà an toàn của cô. Anh tự hỏi nó có bộ dáng nào. Ngay khi Kaoru tăng tốc, đám xe phía sau bắt đầu đuổi theo xe của anh. Chỉ là vẫn còn trong khu vực dân cư khá đông người, bọn chúng cũng không manh động gì cả.
Vì thế, thừa cơ, anh bắt đầu bỏ chúng xa xa. Cho xe dừng lại ở trước một căn biệt thự lớn cổ kính, Enji nhanh chóng xuống xe và bước về phía cổng toà biệt thự. Đằng sau, Kaoru cũng vội bước theo cô. Trước khi bước vào cánh cổng lớn, anh liếc nhìn về phía xa, một đám xe đang dần dần tiến tới. Đứng trước toà biệt thự hùng vĩ này, anh âm thầm đánh giá. Nhà an toàn của cô trông rất ấn tượng, nhưng anh không hiểu lắm, cô đến đây để làm gì. Khu vực xung quanh “ nhà an toàn ” này thưa thớt nhà cửa, thực sự lại càng có vẻ tạo thêm thuận lợi để bọn ám sát hành động. Mắt nhìn thấy cô biết mất sau cánh cửa gỗ mất hút vào trong nhà, anh cũng bước đến. Cánh tay khẽ đẩy cánh cửa ra. Thật kì lạ, bên trong là một mảnh tối om. Anh cảnh giác nhìn xung quanh và lên tiếng gọi cô: “ Tiểu thư Enji.?.
Cô đâu rồi.?.”. Không có tiếng trả lời. Anh liếc mắt nhìn xung quanh nhà, cố gắng nhìn sâu trong không gian mờ ảo trước mặt, đưa tay vào trong áo rút một khẩu súng ra, anh nhẹ chân bước vào. Và đột nhiên, anh cảm thấy có thứ gì đó đứng sau mình, vừa mới quay phắt người lại, ánh mắt anh chạm ngay đến một khẩu súng đang giương lên. Tạch… Một tiếng động nhỏ vang lên. Nhưng người nổ súng không phải là kẻ đang đứng trước mặt anh, bởi vì anh cảm nhận rõ ràng, cổ gáy anh nhói đau. Kaoru khẽ cười nhạt, không quan tâm đến việc mình vừa bị bắn. Có thể thương tổn, nhưng anh cũng không ૮ɦếƭ được. Vì thế, anh âm thầm tính toán việc ςướק lấy súng của tên trước mặt và xử lí tên đứng đằng sau. Và còn có thể nhiều kẻ khác nữa. Nhưng, không như dự tính, anh lại thấy cả người quay cuồng không chống đỡ nổi. Anh âm thầm kêu lên trong lòng: “ Là thuốc mê.?.”. Khi anh ngã xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên: “ Không…”. --- Enji nhìn Kaoru nằm trên sàn, nét mặt sửng sốt. Cô quay sang nhìn người vừa bắn anh, lập tức quát: “ Cậu ngốc à.?. Anh ta là người đi theo tôi. Bắn cái gì hả.?.”.
Anh chàng kia bị cô mắng thì ngơ ngác, sau đó chưa kịp thanh minh gì cả, một người khác đã vội ngắt lời anh nói: “ Tiểu thư, mấy tên kia phá cổng vào rồi.”. Sắc mặt Enji khẽ biến, vội vàng ra lệnh cho người vừa bị cô mắng: “ Vác anh ta vào phòng đi.”. Sau đó, cô chạy đến cửa ngó ra ngoài. Một đám người mặc đồ đen, tay cầm rất nhiều súng xông tới ào ạt. Cánh cổng lớn của nhà cô vừa bị bọn chúng phá cho đổ xuống. Qua khe cửa, một tên đi đầu nhìn thấy cô đang ngó ra ngoài liền cười gằn với cô, không hề nhiều lời, hắn ta giơ súng lên nhắm thẳng đến cô. Enji ngay lập tức đóng sập cửa lại, nhìn sang người bên cạnh mình. Người này nhìn lại cô và hỏi: “ Tiểu thư, thật sự phải làm như thế sao.?.”. Cô dứt khoát gật đầu, sau đó, cả hai người nhanh chóng lùi lại. Người kia đã giơ súng lên chuẩn bị sẵn cho việc bọn người ngoài đổ ào tới. Bên ngoài: “ Này, tao vẫn không hiểu. Cô ta thì nguy hiểm gì chứ.?. Tại sao cả nhóm chúng ta phải hành động.?.” Một tên đàn ông có chiếc sẹo dài bên mà phải, miệng đang hút một điếu thuốc, khuôn mặt khó chịu quay sang hỏi tên bên cạnh. “ Không cần quan tâm, khách đã trả tiền rồi, yêu cầu thế nào cứ làm theo. Mà thật không ngờ có người trả số tiền lớn như thế để đi Gi*t một con tình nhân. Thế mới biết đám con gái nhà giàu điên thật.”. Một tên đàn ông trả lời hắn. Tên này chính là tên vừa cười với cô. “ Này, cũng không điên đâu. Tình nhân này của ai chứ.?.
Chủ tịch tập đoàn nổi tiếng cơ mà. Lúc đầu tao cứ nghĩ cô ta phải được thằng kia cho người đi theo bảo vệ chứ. Nhưng mà cuối cùng lại chỉ có một tên lái xe. ”. Tên kia đáp lại, đồng thời vứt điếu thuốc xuống, quay sang những người đứng đằng sau. Hắn ta cười tục tĩu nói với bọn chúng. “ Này, chúng mày nhìn thấy đứa con gái kia rồi đấy. Lần này có gì đừng Gi*t vội. Cứ như mấy đứa con gái lần trước, thưởng thức đã rồi tính sau. Con này là tình nhân của một tên chủ tịch tập đoàn nổi tiếng. Tao cam đoan nó tuyệt hơn nhiều đứa con gái chúng mày từng thử.”. Cả đám đằng sau nghe vậy liền cười rầm lên, ánh mắt hiện lên vẻ dâm tà. “ Tao phải được thưởng thức trước. Tiền chia cho tao, tao tình nguyện lấy ít hơn.”. Một tên trong số bọn chúng lớn tiếng nói. “ Đùa đi. Đứa con gái đẹp như thế, tao trước.”. Và bọn chúng nhao nhao lên. --- Enji sẽ làm gì với bọn này đây.?.