Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 52

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Cô hầu gái nhanh chóng bước đến một căn phòng trong khu nhà của các vị tiểu thư, mở cửa và bước vào. Cô ta bước đến trước nhiều vị tiểu thư đang chờ ở trong phòng, lấy ra những tờ giấy trong túi và nói:
“ Tiểu thư, cô ta đang làm những thứ này.”.
Một cô gái vội bỏ tách trà trên tay xuống và cầm lấy tập giấy, cô nàng cũng nhiều người khác đọc những thứ trên tờ giấy, sau đó cũng kì quái nhìn nhau.
“ Mấy địa chỉ này có nghĩa là gì đây.?.”.
“ Cô ta đang tìm cái gì đó ở những nơi này à.?.”.
“ Nói chung là không cần quan tâm, đưa hết cho phu nhân Kyoko, phu nhân tự biết cách giải quyết. Cả những tờ giấy ghi mấy thứ lung tung này nữa.”.
“ Vậy, cô mang đến cho phu nhân mau đi.”. Mấy vị tiểu thư sau khi bàn luận xong liền đưa lại tập giấy cho cô hầu gái.
“ Vâng.”.
Cô hầu gái cúi đầu ngoan ngoãn đáp ứng, cầm lấy tập giấy lại nhét vào túi.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy có thứ gì đó lạ lạ ở trong túi mình. Hơi giật mình, tuy nhiên cô ta vẫn không tỏ ra gì cả, cúi chào những vị tiểu thư và bước ra ngoài.
Khi vừa ra đến cửa, cô ta mở túi mình ra và ngó vào. Sau đó, trên mặt cô ta lộ ra vẻ vi mừng không tưởng.
---
Lúc đó, Enji chuẩn bị làm một số việc mà cô vừa nghĩ ra.
Khi Enji bước đến cửa, một vị tiểu thư đồng thời cũng bước vào. Cô nàng nhìn thấy cô từ xa và khuôn mặt ngay lập tức tỏ vẻ khó chịu. Cô nàng hung hăng bước tới và mạnh mẽ xô vào vai Enji.
“ Ahhh….”. Một tiếng kêu đau đớn phát từ miệng cô ta vang lên.
Cô nàng nhìn Enji sững sờ. Và cô nàng thấy cô khẽ cười nói:
“ Chưa có kẻ nào ngu hơn cô đâu. Cô nghĩ vai cô làm bằng thứ gì vậy.?. Đừng tưởng cô sinh ra đã mạnh hơn người bình thường mà nghĩ người khác yếu đuối. Cô có ý đập vào vai tôi sao.?. Tốt. Rất tốt. Cô là Maya Campbell.?. Được. Tôi sẽ nhớ cô kĩ hơn người khác.”.
Nói xong cũng chẳng làm gì vị tiểu thư đó mà bỏ đi.
Cô gái kia vẫn đang ôm lấy đôi vai của mình, khẽ nhớ lại khi Enji nói tốt, rất tốt với giọng điệu thoải mái kia lập tức thấy lạnh gáy.
---
Quá bữa tối, Enji ૮ɦếƭ dí ở trong phòng không làm loạn như mọi hôm. Và tiếng anh nói ở dưới nhà khẽ vang vọng đến tai cô. Dừng công việc của mình lại, cô lập tức bật dậy lao xuống.
“ Saka.!. Em có việc muốn nhờ.”. Khi vừa nhìn thấy anh, trước rất nhiều người, cô đã vội vàng túm lấy cổ áo anh lôi xuống.
“ Được..”. Anh khẽ thở dài. “ Nhưng em phải bỏ áo của tôi ra.”. Vừa nói, anh đồng thời liếc qua cổ cô.
“ Enji, vòng cổ đâu rồi. Tôi nói em luôn phải đeo mà.”.
Cô nghe anh hỏi khẽ cau mày, suy nghĩ và bất ngờ nói một câu rất kinh động:
“ Tối nay em sang phòng anh ngủ nhé.”.
Câu nói kia mang rất nhiều hàm nghĩa, mọi người xung quanh nghe thấy tự hiểu theo một nghĩa khác. Mà đi vào tai anh lại theo một nghĩa khác.
Bởi vì anh nghe xong lại có vẻ không vui, trực tiếp vác cô đi lên phòng.
“ Em cần giải thích nhiều đấy.”. Anh nói hơi mang theo hàm ý đe doạ.
Vứt cô bịch một cái xuống giường, anh nói:
“ Em vừa nói cái gì hả.?. Tối nay sang phòng tôi ngủ là có ý gì.?. Đừng bảo em làm mất nó rồi, bây giờ bắt đầu chuộc lỗi đấy.”.
“Wa…”. Cô nhìn anh, vỗ tay mắt sáng khâm phục. “ Sao anh đoán ra vậy.?.”.
“ Mất ở đâu.?.”. Anh hừ nhẹ với cô, lập tức nghiêm túc hỏi.
“ Không phải mất, bị người ta lấy rồi.”. Enji chỉnh sửa lại câu nói của anh.
“ Hử.?. Ai lấy.”. Saka tiếp tục hỏi cô, bắt đầu không vui.
“ Một người hầu.”. Cô đáp chắc chắn. “..hôm nay em đang phải giải một cái mật mã nhỏ trong bức thư Dino gửi cho em thì có việc phải đi chút xíu. Vì thế em tạm thời để chúng ở trên bàn, cả chiếc vòng cổ cũng ở dưới mấy tờ giấy giải mật mã. Lúc sau quay lại thì tất cả mất tiêu rồi. Em xem băng ghi từ camera, người lấy mấy thứ đó của em là một cô hầu gái của đám tiểu thư.”.
Anh vừa nghe xong, lập tức muốn bỏ đi. Nhưng chẳng bỏ đi được đã bị .cô túm áo kéo lại:
“ Anh định làm gì.?. Lấy lại.?. Bắt cô ta trả.?. Cái gì làm bằng chứng.?. Không lẽ mang băng ghi ra cho cô ta xem.?. Việc trong các phòng trong nhà đều có băng ghi hình chỉ có vài người biết. Bây giờ anh nói ra chuyện này, sau này sẽ không theo dõi được mọi người nữa đâu.”.
Anh lắc đầu không cho là đúng, đáp:
“ Không cần thiết. Tôi sẽ âm thầm lấy lại.”.
“ Không.!.”. Cô nghiêm mặt kịch liệt phản đối. “..việc này em đã tính rồi. Giờ em cần nhờ anh một việc. Từ 5h sáng đến 7h sáng mai cho em quản camera.?. Ok.?.”
Anh nhìn cô đầy cảnh giác.
“ Em muốn làm gì.?.”.
“ Anh muốn biết không.?.”. Ánh mắt cô khẽ hấp háy.
---
Trong một căn phòng dành cho người hầu, một cô gái cầm trong tay chiếc vòng cổ sáng lấp lánh bằng platinum. Cô ta khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn được luồn qua vòng cổ. Miệng cô ta lẩm bẩm:
“ Thật không ngờ ngài ấy lại tặng cho cô ta thứ này. Ngài ấy vẫn luôn quý nó cơ mà. Đưa cô ta đeo thì thật tiếc. May mà mình lấy được rồi.”.
---
Tờ mờ sáng hôm sau:
Tiếng hét kinh hoàng bắt đầu lan ra từ một phòng của một cô hầu gái.
Sau đó, lần lượt, những tiếng hét kinh hoàng với đủ các giọng và các tông lên xuống khác nhau vọng khắp không gian của khu nhà dành cho các vị tiểu thư.
“ Ahhhhhhhhhhhhhhh……”.
“ Ahhhh……..Ahhhh…..”.
Tất cả người hầu và các cô hầu gái hôm nay thức dậy, và họ đều cảm thấy kinh hoàng. Bởi vì toàn bộ gối, đệm và chăn của họ đều xuất hiện đầy những chấm li ti màu đỏ đậm, nhiều các vết loang lổ dài và bên cạnh gối là một hình nộm phủ bởi thứ màu đỏ đáng sợ ấy, trên иgự¢ những hình nộm đều có một mảnh thuỷ tinh rớm máu sắc dài cắm lên trên. Và những dòng chữ nhỏ khắc nguệch ngoạc đen thẫm trên những mảnh thuỷ tinh:
“ Lấy cái gì của ta thì trả lại cho ta. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”.
Và khi mọi người bình tĩnh lại, một tiếng hét vẫn thất thanh vang lên từ căn phòng của tiểu thư Maya Campbell. Tất cả các vị tiểu thư, người hầu, phu nhân Kyoko và nhiều vệ sĩ khác chạy vội tới.
“ Mang bọn chúng ra khỏi phòng của ta, mang ra đi.”
Khi mọi người lao vào phòng, vị tiểu thư kia vẫn đang hoảng sợ, cả người chui vào trong chăn sợ hãi, gào thét kêu gọi mọi người.
Rõ là cô nàng này được chăm sóc kĩ lưỡng hơn người khác.
Bởi vì không chỉ vương máu, và một hình nộm bị cắm thuỷ tinh như mọi người, cô ta được tặng thêm rất nhiều hình nộm khác nữa. Hình nộm đầy rẫy khắp căn phòng, rải rác trên khắp sàn nhà, bàn ghế, tủ, giường cũng rất nhiều. Tuy bọn chúng không được cắm thuỷ tinh, và không bị phủ máu như hình nộm bên cạnh gối, nhưng tất cả bọn chúng đều bị rỉ máu ra ngay ở giữa иgự¢, một dòng máu nhỏ và hơi loang lổ.
Căn phòng cô ta như một bãi thây người nhỏ vậy.
Thêm một điều để sợ nữa. Từ trên cao, những sợi chỉ nhỏ được mắc vào trần của màn giường, những sợi chỉ nhỏ được buộc quanh những lọ thuỷ tinh nhỏ, trong những lọ thuỷ tinh nhỏ lại đầy những con nhộng, sâu bò lổm ngổm và lúc nhúc. Tất cả đều được mắc cao thấp khác nhau, và đều vừa tầm để khi người ta thức dậy, mở mắt ra là nhìn rõ bọn chúng.
Tất cả mọi người ở đó, đồng loạt đổ mồ hôi, trong lòng dâng lên từng cảm giác rét lạnh, cả người khẽ run lên.
Thủ đoạn…rất thủ đoạn.
Cùng lúc đó, ở trong phòng quan sát camera:
Saka, ông Langdon, cô Elik và một vài người khác nhìn trên các màn hình sững sờ không thể nói được lời nào. Mãi sau, cô Marie lên tiếng hỏi cô:
“ Kia là máu thật.?.”
Enji vẫn mỉm cười xem, đáp:
“ Không, một chất lỏng màu giống thế thôi.”.
Ông Langdon tiếp tục nhìn vào màn hình, thân thể cứng ngắc hỏi:
“ Sao cô vào phòng họ làm được những điều này.?.”
Enji cười cười tinh ranh:
“ Trong bữa cơm tối của họ có một thứ thuốc của tôi. Nó sẽ làm người ta mất các giác quan trong vòng một thời gian ngắn, và chỉ phát tác khi người đó hít phải một mùi hương. Trước khi bước vào phòng họ, tôi đã phát tán thứ hương thơm này vào từng phòng, rồi còn cả một mùi hương gây mê nặng nữa, sau đó hành động thôi.”.
Saka tiếp tục hỏi cô:
“ Tự mình em làm hết tất cả.?.”.
Cô lắc đầu, chỉ tay về phía mấy anh chàng vệ sĩ nói:
“ Họ giúp em. Chứ nhiều người vậy sao lo hết. Phòng của Maya Campbell phải có đến 4 người làm đó. Em phải chuẩn bị mấy cái lị thuỷ tinh kia cực thế nào anh biết không.?. Phải xuôn chỉ sẵn vào kim, rồi chỉ phải buộc lọ thuỷ tinh trước đó rồi. Khi vào phòng cô ta, nguyên việc xuyên kim qua màn giường và thắt nút đã tốn không biết bao nhiêu thời gian. Em còn phải tiêm cho cô ta trực tiếp một liều thuốc ngủ mạnh nữa đấy, may mà lúc đó cô ta cũng mất hết cảm giác rồi nên không đau, khỏi tỉnh. Làm xong chuồn êm luôn.”.
Nghe cô kể, Saka quay sang nhìn đám vệ sĩ. Đám người này đang quay ra chỗ khác, miệng huýt sáo véo von.
Lườm họ một cái, anh lại quay sang nhìn cô.
“ Nhóc con, nghịch gì thì cũng có mức độ thôi. Phu nhân Kyoko mà kéo tới là tôi phiền lắm biết không.?.”.
Sau khi thấy cô đã gật đầu ngoan ngoãn, anh tạm thời yên lòng bước ra khỏi phòng. Bây giờ, anh phải đi trấn an đám tiểu thư kia rồi.
“ Không thể chấp nhận được. Chắc chắn là con ranh đó. Cậu Saka, cậu định làm thế nào đây.?. Không thể dung túng cho cô ta mãi như thế được. Hơn nữa, tôi xin nhắc lại một điều, việc các vị tiểu thư đến đây lần này không phải chỉ là vui chơi bình thường. Mong cậu suy nghĩ cân nhắc và chọn một người đi. Đừng để tôi phải trở lại Pháp và nói với cha mẹ của các vị tiểu thư rằng cậu không chấp nhận một cô gái nào. Cậu nghĩ ai cũng có đặc ân như này.?.”.
Trước tất cả đám tiểu thư đang bày ra bộ mặt oan ức như vừa bị bắt nạt, có người còn khẽ khóc thành từng tiếng nhỏ. Còn những cô hầu gái, mắt ai cũng đỏ đỏ nhìn anh mong chờ một điều gì đó.
Hừm.
Tình cảnh này đúng là khó xử.
Và Enji, một kẻ làm xong chuyện rồi còn thích đổ thêm dầu vào lửa đột nhiên xuất hiện, thản nhiên cười khinh thường đám người trước mắt còn nói:
“ Sao hả.?. Mấy người có ý kiến gì.?. Muốn đổ tội lên đầu tôi.?. Mấy người có bằng chứng không.?. Hay là trò này là của mấy người ấy chứ, bày ra rồi vu cho tôi phải không.?. Đúng rồi, mấy người là kẻ bị hại mà, mấy người nói gì thì cũng có người tin. Ai như tôi chứ.?. Sinh ra mang họ Senje, cái gì đổ lên người tôi cũng được. Nhưng mấy người ngu vừa thôi chứ. Mấy người là ai còn không rõ à.?. Tôi là thánh hay sao mà chui vào phòng từng người giở trò. Cái huyết thống Vampire khỉ gì vậy.?. Các người không có óc sao.?. Tự mình động não đi.”.
Phỉ báng một hồi khiến cho đám người kia mặt tím đi vì giận, cô cũng còn chưa chịu thôi, mà trừng mắt nhìn hết thảy nói:
“ Còn nữa, lấy cái gì thì trả cho người ta đi. Không có hôm sau người ta lại tới, ai biết lần sau là cái gì được chứ.?.”
Rồi phẩy phẩy tay một cái liền bỏ đi.
Saka trước cái cảnh đó cũng cứng họng luôn.
Đúng là….không thể nói được mà.
“ Tiểu thư, không phải vòng cổ và cả giấy tờ kia cô đều lấy được rồi sao.?.”. Kaoru tò mò nhìn cô hỏi khẽ.
“ Tôi biết thế, nhưng phải đe doạ chút chứ. Chuyện này chưa xong đâu. Phu nhân Kyoko, bà ta dám điều tra việc tôi làm. Bà ta mà phá đám việc này, tôi sẽ không nương tay mà động đến bà ta luôn. Mặc kệ cái gì phu nhân cao quý, cái gì không được đắc tội. Kẻ nào chặn tôi, tôi sẽ diệt hết. Đám người kia dám xen vào chuyện tôi đang làm, tôi sẽ cho họ tức đến hộc máu, đau khổ phải cút về Pháp.”
Ánh mắt cô loé lên sự tàn nhẫn hiếm có.
“ Họ còn chưa biết tôi có thể làm gì đâu.”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay