Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 49

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Cả căn phòng bỗng chốc chìm trong yên lặng thật lâu, Enji một mực vẫn chờ đợi, xem họ có thể bàn luận gì hơn nữa.
Nhưng bất chợt, một tiếng động phát ra từ dưới làm cô giật mình, tim cũng theo đó muốn nhảy ra ngoài.
“ Gâu…gâu…..”.
Tiếng sủa của Hunxter ngay lập tức kinh động đến mọi người trong phòng, mọi người đồng loạt đưa mắt liếc nhau một cái, sau đó, ông Langdon cẩn thận bước tới rất nhanh, vừa tiến gần đến chỗ cô vừa hỏi lớn:
“ Ai đấy.?.”.
Một tiếng nói trầm trầm đáp lại ông, sau đó, một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa cùng Hunxter:
“ Là tôi.”.
Saka đột nhiên xuất hiện, anh chắn trước mặt cô và điềm nhiên bước vào, lập tức giải vây cho cô. Mọi người trong phòng đồng loạt thở phào, sau đó cũng không nghi kị gì mà đi kiểm tra nữa.
“ Cô Marie, hình như nó đói. Cô làm thứ gì cho nó ăn đi.”. Saka dẫn Hunxter đang sủa loạn bước vào, đồng thời hướng đến cô Marie nói.
“ Vâng…”. Cô Marie gật đầu, ngoắc tay gọi Hunxter đến: “…lại đây nào. Tối ta đưa thức ăn không phải là không thèm sao. Giờ thì tốt rồi nhé.”.
“ Cậu chủ…chuyện chúng tôi đang nói đến…”. Mọi người thấy anh vẫn thản nhiên như vậy, liếc nhau hơi khó xử. Cô Elik thở dài, cẩn thận mở miệng thăm dò ý của anh.
“ Tôi không quan tâm đâu.”. Anh đáp lời hết sức hờ hững, sau đó quay người đi luôn, chính xác là không để tâm gì cả.
“ Cho Hunxter ăn xong rồi thì bật lò sưởi lên để nó ngủ trên ghế salong. Đừng để nó tìm đến Enji nữa.”. Anh nhắc nhở mọi người, rồi biến mất luôn ở cửa.
Khi anh ra khỏi phòng bếp, cô đã không ở đó nữa. Anh cũng không có phản ứng gì, chậm rãi lên phòng, nhưng vừa đến chỗ cầu thang liền thấy cô đứng bất động như ma thần ở đó.
Dừng lại đứng trước mặt cô, anh nói:
“ Về phòng ngủ tiếp đi.”.
Nói xong lại dường như không quan tâm đến cô tiếp tục bước qua người cô.
Cô đứng im lặng, mãi đến khi anh bước qua mình được vài giây rồi mới nhanh nhanh quay người lại, nhảy lên hai ba bậc thang, cô mạnh mẽ túm lấy áo anh:
“ Saka, không tò mò sao.?.”
“ Tất nhiên là có.”. Giọng anh trả lời cô rất rõ ràng. Nhưng anh cũng chẳng dừng lại mà vẫn tiếp tục bước.
“ Good. Anh là một người biết kiềm chế đó.”. Cô nghe thấy, liền cười cười và bước theo anh.
“ Em đang khen tôi đấy à.?. Tôi có nghe nhầm không.?.”. Anh đột nhiên dừng lại, bày ra bộ mặt không tin được hỏi lại cô.
Cô vẫn luôn mắng anh mà.
“ Anh nghĩ chuyện đó có quan trọng không.?.”. Cô không để tâm đến lời nói móc của anh mà bày ra bộ mặt cực kì nghiêm túc hỏi.
“ Một chuyện nghiêm trọng hay không là do con người ấn định cho nó thôi. Vậy em có nghĩ chuyện này quan trọng không.?.”.Anh cũng chẳng trả lời, bất ngờ nói ra một câu khá triết lí rồi hỏi lại cô.
Cô lắc đầu rất chắc chắn.
“ Vậy tôi cũng thế. Việc em có từng phục vụ trong nhà chứa hay không chẳng liên quan gì đến việc em có ở bên cạnh tôi nữa hay không.?. Nếu không liên quan, tôi cũng chẳng mất thời gian đi tìm hiểu làm gì.”. Anh gật gật đầu, rất thản nhiên cười nói. Nhưng sau đó, khuôn mặt lại biến thành vẻ đăm chiêu:
“ Chỉ là…nếu em tự nguyện chui vào đó thì không nói làm gì, nhưng nếu có kẻ bắt em vào nơi như vậy, tôi thực sự thắc mắc, xác của kẻ đó em làm gì rồi.?. Nếu còn xác thì tốt, em có biết mộ kẻ đó ở đâu không.?.”.
“ Anh định làm gì.?.”. Cô ngơ ngác hỏi.
Ánh mắt anh chợt loé lên sự tàn nhẫn kinh khủng:
“ Đào xác hắn lên, mang xương cho Hunxter gặm.”.
Cô nghe anh nói chợt bật cười, sau đó, rất vui vẻ, cô lên tiếng:
“ Em có chuyện này muốn kể cho anh……..và cả mọi người nữa. Đừng thập thò như thế, chẳng đúng phong thái người nhà Fujimaru chút nào cả.”.
Cô bất chợt quay người ngó xuống cầu thang, hướng đến mấy bóng dáng đang thập thò hô lớn. Sau đó, rất nhiều người lúng túng xuất hiện, một anh chàng vệ sĩ trong số đó lên tiếng rất mạnh bạo:
“ Tiểu thư, việc cô có ở nhà chứa hay không chẳng quan trọng đâu. Chúng tôi chỉ tò mò chút thôi, nếu cái nhà chứa đó mà còn tồn tại, chúng tôi muôn đi đập bẹp nó. Chứ không hề có ý gì khác. Mà thực ra tôi cũng không chắc nó còn không.”.
“ Phải đó, không hề có ý gì khác đâu. Nhưng mà nó còn không vậy.?.”.
“ Tôi nghĩ với tiểu thư mà nói, chắc chắn là không phải tự nguyện vào nơi đó đâu. Cô cứ nói đi, ai đẩy cô vào, chúng tôi đi tìm hắn tính sổ. Mà thực sự là tôi không chắc hắn còn sống không.?.”

Sau khi anh chàng kia lên tiếng, rất nhiều tiếng nói cũng ào ào vang lên, họ thi nhau nói, người nào cũng hùng hùng hổ hổ. Chỉ là sau mỗi câu nói, họ lại đưa thêm cái giả thuyết “ chắc chắn tiểu thư đã làm gì rồi ” khiến cô cười không nổi.
Đám người này…chắc chắn không hề nghĩ rằng cô nhỏ bé và đáng thương.
---
Enji ngồi trên ghế salong, xung quanh là rất nhiều người, tất cả, đều nhìn cô chăm chú, chờ đợi, hồi hộp….
Cô hít một hơi, bắt đầu nói:
“ Khi tôi bảy tuổi, Đại Lão bán tôi vào một nhà chứa ở Mĩ….”
Mọi người khẽ ồ lên nhỏ nhỏ, sau đó im lặng, sắc mặt ngưng trọng nghe cô kể tiếp:
“ Lúc đó, tôi cũng không biết cụ làm thế có ý nghĩa gì, tôi tin người không bỏ rơi tôi, bởi vì trước lúc rời đi, người đã nói sẽ trở lại đón tôi sớm. Vì còn quá nhỏ, tôi không cần phải phục vụ khách. Tôi làm các việc vặt ở trong nhà chứa, phần lớn là chịu sự sai bảo của gái thôi. Cho đến một hôm, lão chủ ngầm đằng sau nhà chứa đến và nhìn thấy tôi. Lão ta là một tên chính trị gia tầm trung của nước Mĩ. Lão nhận tôi là con nuôi….cùng với rất nhiều đứa khác mà lão mang đến, lớn hơn tôi vài tuổi gì đó. Tất cả đám con nuôi chúng tôi đều sống trong nhà chứa, không cần phải phục vụ khách, nhưng phải học các loại cách quyến rũ đàn ông vô cùng bẩn thỉu. Mục đích là khi đám con nuôi lớn, lão ta sẽ biến chúng tôi thành quà tặng. Chuyện này bình thường, mọi người chắc cũng biết. Sẽ chẳng có gì nếu lão ta không quý tôi nhiều hơn những đứa con nuôi khác, và trong một lần say rượu, lão ta đã nói với mụ chủ nhà chứa là khi tôi đủ 15 tuổi, lão sẽ không bán tôi mà cho tôi làm vợ bé và tiếp quản nhà chứa. Mãi sau này khi sắp Gi*t lão ta, tôi mới biết ý định này từ miệng lão. Mụ chủ là một người đàn bà quyến rũ, rất nóng bỏng, rất…đố kị và ghen ghét, ngoài ra bà ta khá tàn độc. Vì thế, bà ta muốn... ђàภђ ђạ tôi. Không thể đánh tôi được, bà ta cho tôi dùng…thuốc….”. Nói đến đây, cô dừng lại, vẻ mặt hiện lên tia khó chịu khi nhắc lại mấy chuyện cũ không hề vui. Còn mọi người, tất cả đồng loạt …ngừng thở.
“….thứ thuốc đó là cái gì giờ tôi không rõ, nhưng tôi ghét nó.”. Cô tiếp tục nói, nhấn mạnh rõ chữ ghét với mọi người... “…Lần đầu bà ta tiên thứ chất lỏng màu xanh đó vào người tôi, thật là tệ hại. Nó không làm cho tôi ૮ɦếƭ được, nhưng nó làm cho tôi shock mạnh, đầu rất đau, cả người chìm vào mê man, quay cuồng, và tác dụng phụ thì vô cùng kinh khủng. Mỗi một liều thuốc của bà ta khiến tôi mất vị giác mấy ngày liền, ăn thứ gì cũng buồn nôn và ứ họng. Hơn nữa, cơn đau đầu luôn không bao giờ chấm dứt, tôi không thể ngủ được, chỗ bị tiêm sưng mãi và còn có mủ nữa. Vài tuần bà ta cho tôi dùng một lần, và luôn tăng liều. Ngoài ra, bà ta cũng sử dụng những hình thức ђàภђ ђạ khác, chỉ cần không làm tôi bị thương là được. Ví dụ như, bà ta không cho tôi ăn, tối đến treo tôi lên và không cho tôi ngủ, tôi từng không được ăn và không được ngủ 4 ngày liền. Sau đó, khi trời sáng, tôi phải đến dọn dẹp các phòng vệ sinh, chính xác là 28 phòng. Mỗi khi dọn xong, tôi phải đến từng phòng có khách, xin số tiền bo từ đám khách và bắt buộc phải được một số tiền nhất định. Nếu không, buổi tối tôi sẽ bị ngâm trong nước lạnh hai tiếng đồng hồ. Lão già kia vài tháng mới đến một lần, trước khi đến luôn báo cho mụ chủ, vì thế khi lão ta đến, tôi được ăn ngon vài ngày, trên mặt trát đầy phấn để lão ta không nhận ra sự mệt mỏi của tôi. Tôi ở đó hơn năm tháng. Thứ duy nhất khiến tôi vui là Dino. Anh ta thường xuyên đến nhà chứa, với thân phận một vị khách quý, anh ta âm thầm giúp tôi khá nhiều. Sau này, tôi biết Dino là được Jin nhờ tới giúp đỡ tôi. Lúc ấy, anh ta cứ như là thiên thần vậy, rất dễ mến, luôn cười, và mở miệng ra là nói có thể đưa tôi ra khỏi nhà chứa. Rồi….”. Cô lại im lặng, dường như nhớ lại điều gì đó. Mãi sau, câu chuyện lại tiếp tục:
“…ở đó được năm tháng, lão già đó đến thăm. Lão ta muốn…tôi tiếp lão ấy. Tôi không thể từ chối được. Nên phải đồng ý.”.
Cô ngừng lại, liếc mắt về phía anh, trông anh vẫn bình tĩnh, nhưng nắm tay lại siết chặt hơn bao giờ hết. Cảm giác đúng là hận không thể xuất hiện ở bên cô lúc đó.
Cô khẽ cười, nói:
“ Khi ông ta yêu cầu tôi, Dino ở trong nhà chứa, và anh ấy biết. Lúc tôi đi thay quần áo để chuẩn bị tiếp lão ta, Dino xuất hiện ở trong phòng và đưa tôi một con dao nhỏ, rất sắc bén. Anh ấy chẳng nói gì cả, nhưng tôi tự hiểu mình phải làm gì. Rồi…tôi Gi*t lão ta….rất dễ dàng. Đúng là rất dễ dàng. Tôi cũng chẳng biết mình đã làm như thế nào, tôi chỉ nhớ mình bước vào phòng, và chưa đến một phút sau, lão ta nằm ở dưới đất hấp hối với con dao đâm ở gần tim. Lão ta có kêu lớn, nhưng chẳng ai đáp lại cả. Rồi lão ta nói ra mấy điều kiện kia để dụ tôi, nói nếu tôi đi kêu người giúp, lão ta sẽ bỏ qua. Tôi chẳng quan tâm, tôi bỏ ra ngoài ngay sau đó. Cảm giác được lão ta ૮ɦếƭ chắc rồi, thật là vô cùng thoải mái. Nỗi uất ức trong lòng tôi biến mất toàn bộ. Tôi bước đi trong hành lang trống, quyết định đi tìm bà ta. Nhưng, tôi lại thấy cụ. Rồi nhiều người khác của nhà Senje cũng có mặt nữa. Họ đến từ lúc nào rồi. Tất cả đám người trong nhà chứa đó, chỉ trừ bà ta đều được trói trong một căn phòng, sau đó….tôi châm lửa. Mọi thứ biến mất. Bà ta được nhà Senje mang đi, tôi cũng không biết họ làm gì với bà ta nữa. Nhưng Đại Lão có hỏi tôi là muốn bà ta như thế nào, tôi liền gán cho bà ta vài cái tội nhỏ. Cho bà ta sống ở trong nhà lao suốt cuộc đời, thỉnh thoảng, tôi có tới thăm. Rồi tôi trở về nhà Senje, Đại Lão trước khi để tôi về phòng có hỏi tôi một câu: Cảm giác của con thế nào.?.....Tôi không biết là cụ hỏi về chuyện gì, về chuyện đầu tiên tôi Gi*t người, hay là về cảm giác của tôi sau khi trả thù.?. Tôi không biết, nhưng cảm giác đó tôi rất rõ. Vì thế tôi đã đáp lại: Tuyệt ạh. Sau đó, người mỉm cười. Và người nói: Con đã cảm nhận được điều gì về thế giới này.?. Lúc đó, tôi mới hiểu được ý nghĩa của việc người đưa tôi đến nơi đó: Thế giới này vẫn luôn đen tối và bẩn thỉu, tôi không cần phải trải qua những điều tệ hại đó, nhưng tôi phải biết đến và không bao giờ được quên. Người muốn tôi hiểu điều ấy.”.
Cô dừng lại nhìn hết lượt mọi người, tiếng nói trở nên lạnh lùng dị thường:
“ Con người ngoài kia họ biết đến một thế giới tươi đẹp, nhưng lại luôn bất mãn với nó. Thật buồn cười, họ kêu thế giới của họ tồi tệ, họ còn không biết tồi tệ thật sự như thế nào. Người nhà Senje độc ác thế nào tôi không biết, nhưng những con người đó lại dạy tôi một những điều vô cùng đặc biệt. Đừng tưởng tôi là tiểu thư duy nhất của nhà Senje là tuyệt vời, tôi có quyền lực lớn hơn nhiều các cô gái khác, nhưng họ đâu biết tôi đã trải qua những gì. Năm bảy tuổi đó chỉ là khởi đầu thôi. Tôi từng đi theo một tên đầu bếp sát nhân luôn cho thịt của những người hắn Gi*t vào trong món ăn của nhà hàng; tôi từng ở trong một cô nhi viện lớn mà đằng sau thực ra là một trại tập trung những đứa trẻ với mục đích là иộι тạиg và các bộ phận trên cơ thể chúng. Tôi từng ở dưới ngay một nhà hàng sang trọng, đó là một khu vui chơi phi pháp mà mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều cuộc mua bán người rất công khai, rất nhiều cô gái bị lột trần cho đám khách nhận xét, không chỉ thế, còn rất nhiều những cậu bé xinh trai bị bán làm đồ chơi…..Tất cả, tôi đã từng chứng kiến. Và chuyện này chỉ dừng lại khi tôi hơn 12 tuổi. Nhà Senje muốn tôi biết những việc đó, để nói cho tôi biết rằng, thế giới này không bao giờ đẹp như trong sách thường viết. Để cho tôi biết rằng, với một số người, nó là thiên đường, nhưng với một số người là địa ngục. Và để tôi biết rằng, mỗi giờ phút tôi được tự do như thế này là vô cùng quý báu. Ai cũng nói tôi ngang tàng, và bướng bỉnh. Cách sống kì lạ và coi thường luật lệ. Không phải, tôi chỉ đang sống hết mình thôi. Tôi coi mọi thứ xảy ra đều là bình thường, kể cả khi Minako phản bội, hay là việc những cô gái chơi xỏ với tôi, tất cả, đều không thể khiến tôi tức giận thật sự, và tôi luôn cười nhạo chúng. Bởi vì sao chứ.? Mọi thứ xảy ra hiện tại xung quanh tôi thật bình thường và vẫn còn quá mức tốt đẹp. Vậy tôi còn có thể bất mãn điều gì đây.?.”
Cô nói xong, tất cả đều im lặng. Không phải là không thể nói, mà là không biết nói gì. Hiện tại, họ cảm thấy mình…nhỏ bé trước những lời nói của cô.
Anh là người phá tan sự im lặng này.
“ Mọi người, sắp năm giờ rồi. Nếu ai muốn nghỉ ngơi thì về phòng, không thì…cứ ngồi đây bàn luận. Tôi biết mọi người có nhiều điều muốn nói với nhau. Giờ, Enji. Đứng dậy nào, về phòng thôi.”.
Anh vừa nói, vừa kéo cô đi.
Dường như, anh cũng muốn hỏi cô điều gì đó, nhưng anh vẫn lựa chọn sự im lặng. Sự im lặng kéo dài mãi đến khi cô leo lên giường, và đôi mắt màu hổ phách nhìn anh chăm chú đừng ở bên ngoài giường.
“ Tôi thực sự muốn Gi*t Đại Lão. Dù ông ta đã dạy em nhiều điều tốt, là theo lời em, nhưng tôi lại chẳng thấy thế. Tôi thật sự muốn Gi*t ông ta. Cách dạy của ông ta, tôi không chấp nhận.”.
Ánh mắt anh hiện lên vẻ giận giữ và giọng nói của anh thì mang theo sự phẫn nộ.
“ Nhưng người đã dạy em như thế rồi.”. Cô biết anh giận giữ vì điều gì, khẽ mỉm cười nói.
“ Vì thế nên tôi mới muốn Gi*t. Nếu tôi có con, tôi sẽ không dạy chúng như vậy.”. Anh nói, càng ngày càng có vẻ muốn bùng nổ. Nhưng lại bất chợt dịu lại và nói:
“ Nhưng nếu không có ông ta, cũng sẽ không có một Enji như thế này. Có lẽ, vẫn là phải cảm ơn ông ta nhiều hơn.”.
Một câu nói. khiến lòng cô tưng bừng hoa. Cô mỉm cười thật tươi, mắt lấp lánh:
“ Saka, anh là số 3 đó.”.
Vậy mà đáp lại vẻ hớn hở của cô là bộ mặt lạnh băng mất hứng của anh:
“ Chẳng có gì hay đâu. Số 3.?. Em nghĩ vinh hạnh lắm à.?. Mà thực sự là với mấy trò chơi xỏ của những cô tiểu thư, em không tức giận.?. Vậy những chuyện trước đây em làm với Elizabeth và Caroline thì sao.?.”.
“Gì chứ.?.”. Cô phất phất tay: “ Em chỉ muốn nói với bọn họ: tiểu thư nhà Senje không dễ động vào đâu.”.
Anh bật cười nhẹ khi nhìn thấy bộ dáng của cô, và bất chợt, anh bỏ dép leo lên giường nằm xuống, miệng cười cười, anh nói:
“ Nhóc con, em được lắm. Nói đi, em thích gì, tôi sẽ mua cho em. Bất kể là hàng cấm hay thứ gì đều được. Nhưng chỉ riêng lần này thôi đấy.”.
Cô vừa nghe như vậy, ánh mắt liền sáng rực, hỏi anh hi vọng:
“ Em có một đơn hàng là một νũ кнí sinh học, từng bộ phận của νũ кнí được đưa vào Nhật rồi đến tay em mới lắp ráp. Nhưng trong lúc vận chuyển, một bộ phận bị bên hải quan phát hiện được tịch thu rồi. Chuyện này xảy ra mới đây, em cũng chưa lo được. Anh lấy thứ đó về cho em được không.?.”.
“ Được.”.
“ Yay…Saka, anh đúng là số 3 đó..”
“ Hừ…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc