Dino thấy cô không trả lời gì cả, lại quay sang hỏi anh:
“Enji chưa bao giờ nhắc đến việc cô ấy từng phải phục vụ trong nhà chứa ở Mĩ một thời gian sao.?. Vậy những chuyện sau đó, anh cũng không biết.?.”
Saka liếc anh ta lắc đầu dứt khoát.
“ Chưa bao giờ, mà những chuyện sau đó là chuyện gì.?. Tôi cũng không biết.”. Nói xong, anh lại quay sang nhìn cô.
Bất chợt, Dino nói một câu khiến anh rất khó chịu:
“ Vậy sao nói là người yêu Enji được.”
Anh chàng vừa nói xong, Enji đã quay phắt sang trừng anh ta đe doạ, rất khủng bố, cô ra lệnh:
“ Dino, gọi điện ngay cho quản gia của anh đi.”
“ Gọi điện.?. Được….tít..tít…tít…đây..em nghe đi.”
“ Ông Lambo, tôi là Enji đây. Phải, lâu rồi không gặp ông. Tôi gọi điện cho ông là muốn nhờ ông một việc….đừng lo, việc này dễ thôi. Bây giờ ông cho người đi đóng quan tài đi. Ngày mai đến Nhật Bản nhặt xác Dino về. Thế nhé.”.
Enji nói xong, khẽ gập điện thoại lại, hành động này của cô chẳng có ý gì, nhưng lại khiến Dino mặt biến sắc. Anh ta nghĩ muốn chạy, nhưng lại biết là chạy không nổi, vì thế, anh ta vội vàng nói:
“ Lần này anh đến là để giúp em mà. Giúp xong rồi Gi*t có được không.?.”
Câu nói này của anh ta khiến cô khựng lại.
…
Dino ngó Saka đang đứng ở cửa xe chờ cô, rồi lại liếc cô, rất nghiêm túc hỏi:
“ Vợ yêu, em thích anh chàng đó không.?.”.
Enji nhìn anh khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng gật một cái. Vừa gật xong ngẩng đầu lên lại thấy Dino như đang sắp khóc, mắt nhìn cô vô cùng đau khổ. Anh ta kêu gào ՐêՈ Րỉ:
“ Không…không…em là vợ yêu của anh và Jin cơ mà. Sao lại phản bội…?.”.
Enji thở dài, ngó anh ta chán nản, đưa tay gõ vào đầu anh ta một cái, hỏi về chuyện khác:
“ Chuyện em nhờ anh đã làm được gì chưa đó.?.”.
Anh ta lắc đầu rất thản nhiên:
“ Chưa. Anh nghe em gọi liền tới đây liền. Mà sao bỗng nhiên em lại muốn tìm Jin vậy.?. Em biết rõ cậu ta mà, muốn trốn thì không ai mò ra nổi đâu. Tên khốn đó bỏ đi cũng gần 3 năm rồi, đến Đại Lão muốn tìm cũng không nổi nữa là.”.
“ Em biết, thế nên việc này mới cần nhờ anh. Anh phải tìm được Jin nhé, em cần hỏi Jin một vài việc...A.!..”. Cô đang nói, bỗng nhiên nhận ra một điều gì đó không đúng trong lời nói của Dino. “ Sao lại là 3 năm, là Jin bỏ đi được hơn 5 năm rồi mà. Không lẽ…sau lần Jin bỏ đi, hai người từng gặp lại nhau.?.” Cô nheo mắt, đe doạ nhìn Dino.
Anh chàng này vội vàng quay mặt đi chỗ khác, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, cuối cùng, vẫn là không chịu được từng cái ánh mắt lạnh như dao chém đến mình, anh ta đành quay lại nhìn cô, gãi đầu xem chừng tội lỗi nói:
“ Khoảng ba năm về trước đúng là anh gặp Jin một lần…không phải lén gặp hắn đâu mà, em đừng nhìn anh như thế…lúc anh đang ngủ thì hắn mò tới bên giường gọi anh dậy. Mở miệng ra hỏi được một câu, biết câu gì không.?.”.
Enji lắc đầu
“ Hắn hỏi: Vợ yêu của chúng ta sống tốt chứ.?....Tên khốn đó..”. Dino đột nhiên la lên. “ Không hỏi thăm về anh cái gì cả….rồi anh gật đầu, hắn ta mỉm cười, hôn tạm biệt anh..( Enji tròn mắt hỏi: Hôn á.?.).. Ừ, hôn mới ghê chứ. Hôn môi đó Enji. Lúc hắn hôn xong thấy anh đơ mặt thì nói rất phũ phàng: Cái này dành cho vợ yêu, không phải của cậu.Chuyển lại cho vợ yêu hộ tôi. Sau đó, hắn ta biến mất ở cửa sổ cho đến tận bây giờ. Từ đó, cứ nghĩ lại đêm hôm ấy anh lại thấy buồn nôn ૮ɦếƭ đi được. Đời anh đến giờ, chưa từng nghĩ đến chuyện chạm môi với đàn ông. Lại còn với tên bạn thân nhất đời mình nữa. Khủng khi*p lắm vợ yêu ơi…”. Kể đến đây, Dino lại trưng ra bộ mặt sầu thảm đáng thương, tư thế lại muốn lao đến ôm cô, nhờ cô an ủi…
“ Dino, anh đứng đắn chút đi. Saka nhìn thấy sẽ phiền đó.”. Cô nhìn rõ tình thế nguy hiểm, lập tức cao giọng quát Dino.
“ Được thôi.”. Dino phất phất tay, cơ mặt khẽ biến đổi, ngay lập tức đã là bộ dáng nhiêm túc đứng đắn. Lại liếc nhìn về phía Saka, anh nói:
“ Xem chừng anh ta rất chú ý đến em nhỉ. Vì anh ta đang thể hiện rõ là muốn băm anh ra này. Mà…em cũng có vẻ thích anh ta nữa. Chứ vợ yêu của anh có bao giờ để ý đến đàn ông đâu. Lời khuyên nè, Enji. Thích anh ta thật thì nên kể cho anh ta biết về quá khứ của em. Nếu anh ta yêu em thật sự, thì sẽ luôn muốn biết nhiều về em hơn. Hơn nữa, chuyện này, em dấu làm gì. Cũng nhiều người biết mà.”.
“ Không như anh nghĩ đâu Dino.”. Cô thở dài trả lời. “ Người nhà Fujimaru điên lắm, nhiều người trong số họ nghĩ trái tim em bị hỏng. Tức là có một nơi nào đó bị hổng ấy, cần phải cái gì đó yêu thương, cái gì đó ân cần lấp đầy. Nếu em nói ra cái quá khứ của mình, họ sẽ tiếp tục nhìn em bằng ánh mắt nào nữa. Trước đây em cũng không dấu, nhưng mà có người mới biết một chút, mà cứ nhìn thấy em là lộ ra niềm thương cảm, rất đáng ghét mà. Họ không giống như anh, như Jin, như Đại Lão và một số người khác coi chuyện đó rất bình thường. Vì thế, em mới không muốn nói. Anh biết mà, em ghét cái ánh mắt cứ muốn đồng cảm, thương cảm với em. Em có làm sao đâu mà trưng cái ánh mắt ấy ra nhìn em chứ.”. Cô càng nói, càng lộ ra vẻ khó nghĩ, bực mình bế tắc không làm gì được.
“ Không sao, nếu họ bộc lộ ra niềm thương cảm với em thì cứ kệ họ đi.”. Dino cười cười, vuốt mái tóc loà xoà của cô. “…mấy kẻ luôn nghĩ mình cao thượng ban phát tình yêu bẩn thỉu như vậy, họ không hiểu em, không đáng để em quan tâm đâu. Kể cả anh ta cũng vậy, ngay cả tâm tư người mình yêu còn không hiểu thì vứt đi. Để tâm làm gì. Vứt anh ta rồi trở về với bọn anh.”. Giọng anh nói rất rất là quyết liệt, nó khiến cô mỉm cười nhè nhẹ.
Khẽ động thân mình, cô bất chợt ôm chầm lấy Dino, lầm bầm nói:
“ Dino, bình thường em là rất kiêng kị anh, nhưng vì câu nói vừa rồi, em tặng anh một cái ôm nhá. Nếu anh tìm được Jin cho em, em sẽ hôn anh một cái.”
Sau đó buông Dino ra, vẫy vẫy tay chào rồi bước đến chỗ Saka đang đứng.
Khuôn mặt anh rất là không tốt tẹo nào. Vì nó còn lạnh hơn cả lạnh bình thường nữa. Bình thường, cái mặt điển trai của Saka là 0 độ, giờ thì cũng phải gần - 100 độ rồi. Cô nhìn khuôn mặt xác ૮ɦếƭ của anh, không biết suy nghĩ cái gì lại đột ngột túm varavat của anh kéo xuống. Rồi một nụ hôn phớt qua nhẹ nhàng đặt lên má anh. Sau đó, cô 乃úng tay cái tách, nói:
“ Úm ba la…hết giận. Về thôi, em đói rồi.”.
Anh hừ nhẹ một cái, không nói gì lôi cô vào trong xe. Rõ ràng là phép thuật của cô chẳng hiệu nghiệm chút nào.
Nhìn bóng dáng chiếc xe đen sang trọng dần khuất, Dino bỗng nhiên trầm mặt xuống. Anh nhớ lại đêm Jin trở về, thực ra, lúc rời đi, Jin còn để lại cho anh một mảnh giấy:
“ Không biết là đến lúc nào, nhưng một ngày Enji sẽ bắt cậu tìm tung tích của tôi. Đến lúc đó, tốt nhất là đừng nói cho con bé về đêm hôm nay. Tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng chắc là cậu chẳng giữ miệng được đâu. Nếu lỡ nói rồi thì đừng có cho nó biết về mảnh giấy này. Sau đó, cậu đưa cho Enji những địa chỉ dưới đây, bảo nó đây là những nơi tôi đã từng đến trong suốt những năm mất tích.
Khi nào thời điểm này đến, nhớ chú ý đến Enji. Có thể sắp tới con bé sẽ gặp nhiều chuyện không hay, tuỳ thời điểm cậu phải xuất hiện giúp nó.
Tb: Bảo vệ vợ yêu cho tốt. Lần sau gặp lại, vợ yêu của chúng ta có vấn đề gì, tôi sẽ cho cậu mất luôn đường con cháu đấy.”
Và ở bên dưới là ghi những địa chỉ khác nhau, có 5 nơi, và ở ba nước khác nhau: Nhật Bản, Ý và Pháp.
Dino nhớ lại, khuôn mặt lại có vẻ thâm trầm hơn nữa. Rồi anh ta gầm gừ trong miệng, có vẻ rất tức giận:
“ Jin…tên khốn nhà ngươi, dám đe doạ ta…mất đường con cháu ư.?.”.
---
Cô Elik khó hiểu nhìn Enji và Saka. Trong lòng tự hỏi không biết hai người này đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì từ lúc Enji cùng anh trở về, đã có ngay biểu hiện tránh mặt anh rất rõ ràng. Kể cả khi anh lên tiếng nói với toàn bộ người đang sống trong nhà Fujimaru về quyền lực của cô trong nhà, cô cũng không có mặt. Bữa ăn tối, cô ngồi xa anh cả dãy ghế….
Và cả thái độ suy ngẫm đến bế tắc của ông Langdon nữa.
Kaoru gọi điện cả một buổi tối ngoài hành lang, cuối cùng mặt buồn bực đến nói với ông Langdon: “ Chẳng tìm thấy gì cả.”.
Fin - kẻ lười biếng nhất trong đám vệ sĩ chính của nhà Fujimaru, giờ lại âm thầm lau súng.
Tất cả những điều đó, đập vào mắt cô Elik, khiến một người phụ nữ không hề tò mò như cô, trong tâm cũng phải nhộn nhạo. Cuối cùng, họ thấy Kaoru được gọi vào trong phòng cô Elik làm gì đó, vài phút sau…Kaoru bước ra mặt tái xanh, cô Elik đi ra sau, khuôn mặt đầy những sắc thái biểu cảm.
Cô Marie thấy vậy liền hỏi, sau đó….
Mới bốn giờ sáng, Enji đã thức dậy. Cảm giác khát ở cổ khiến cô khó chịu, mà Hunxter ở bên cạnh lại luôn kêu đói. Cô làu bàu những tiếng khó hiểu với nó và đi xuống nhà, khi càng gần đến bếp, một âm thanh thì thào khẽ lọt vào tai cô:
“ Mọi người nghĩ chuyện đó là như thế nào.”.
Đây là giọng của cô Marie, Enji biết rõ mà. Và không hiểu sao, cô lại có cảm giác mình đang nghe lỏm chuyện gì đó rất không tốt. Vì thế, cô rón rén lại gần hơn nữa, vén tóc gọn gàng, và thật cẩn thận ngó vào trong phòng bếp.
Rất nhiều người đang tập trung ở đó, mà toàn bộ, tất cả đều là người hầu và vệ sĩ chính của gia đình. Chính xác là người nhà Fujimaru thực sự, ông Langdon lần này cũng góp mặt nữa.
“ Lúc đó, theo như cái tên Dino đó nói, tiểu thư từng phục vụ ở nhà chứa một thời gian, rồi cái gì chuyện về sau nữa, anh ta xem chừng là chuyện quan trọng. Nhưng tôi đã đi điều tra thêm rồi, toàn bộ thông tin của tiểu thư từ khi sinh ra đến năm 12 tuổi là vô cùng ít, chíng xác là bị phong toả. Còn những năm sau đó thì tìm kiếm rất dễ dàng, vì trong giới buôn lậu súng đạn, tiểu thư cũng là trùm mà. Nhưng chẳng có thông tin nào nói đến việc tiểu thư từng ở cái nhà chứa nào ở Mĩ cả. Tôi cũng nghĩ việc xảy ra khi tiểu thư đi du lịch, nhưng suốt lộ trình trong cả hai lần đi du lịch của tiểu thư, cô ấy không đến Mĩ. Thế đấy.”. Anh Kaoru lên tiếng nói với mọi người xung quanh.
Tất cả lại suy nghĩ, rồi một cô hầu gái chợt lên tiếng:
“ Chẳng lẽ…chuyện xảy ra khi tiểu thư…còn nhỏ.?.”.
Khi ý kiến này vừa đưa ra, tất cả mọi người đều im bặt, rồi một người vệ sĩ lên tiếng phản đối:
“ Không thể nào….Khi đó tiểu thư còn nhỏ, phục vụ gì chứ. Đại Lão không cho phép chuyện đó xảy ra đâu. Phải không.?. Ông Langdon…?.” Anh chàng vệ sĩ này vừa nói, vừa hỏi vị sếp của mình, nhưng cái anh ta nhận được không phải là một cái gật đầu đồng tình, mà là một ánh mắt mờ mịt của ông.
Khi điều tra về Enji, ông đã tốn rất nhiều thời gian. Bởi vì thân phận cô có quá nhiều bí mật, dù ông đã nhờ nhiều người nhưng chẳng ai tìm nổi được chút thông tin nào về Enji khi cô còn nhỏ. Ngay cả những gián điệp ông cài trong nhà chính cũng vậy, họ đã hỏi thăm nhiều người hầu già trong nhà, nhưng tất cả đều nói về cô tựa như thế này: Tôi không biết, năm tiểu thư 12, 13 tuồi gì đó, Đại Lão dắt cô ấy về đây. Trước đó, tôi cũng biết là có một tiểu thư nhỏ thường ở trong khu viện cấm của nhà Senje, Đại Lão sai một người câm và không biết chữ đến đưa cơm cho cô ấy hằng ngày. Rồi đột nhiên người câm đó ૮ɦếƭ, tôi không thấy ai đưa cơm đến khu viện cấm nữa. Sau một vài năm thì cô ấy xuất hiện.
Và khi Enji đã chuyển đến đây rồi, phòng của cô ở nhà chính vẫn thỉnh thoảng có người dọn dẹp, gián điệp của ông có lần được phân công dọn phòng cô. Cô ta không tìm được bất cứ thông tin nào có giá trị về công việc của Enji. Và kì lạ hơn nữa, trong phòng Enji có vài album ảnh, nhưng lại không có bức ảnh nào khi cô còn nhỏ. Rồi cô ta tìm thấy một tờ giấy được kẹp trong quyển sổ đen được gắn keo dính ngay dưới gường, trong đó có một bức ảnh của một người phụ nữ. Mặt sau ghi những điều kì là:
“ Thuốc phiện….ზáɳ ԃâɱ…Gi*t người…buôn bán иộι тạиg…đồng phạm với sát nhân…”.
Dựa vào bức ảnh đó, ông tìm được thân thế của người phụ nữ. Và người phụ nữ đó đang ở trong tù, với những tội danh được ghi ở mặt sau của bức ảnh. Ông đến gặp bà ta, và chỉ vô tình đưa cho bà ta bức ảnh của cô, ngay lập tức, bà ta nổi điên lên, gào khóc và nói những lời thô tục mắng cô:
“ Là con đ-i-ế-m con đó, chính là nó. Nó hại tao vào đây…….”
Sau đó, ông được biết, theo nguồn tin đáng tin cậy, tất cả các tội danh của bà ta đều đã được xắp xếp. Còn trước khi vào tù, bà ta đứng đầu một nhà chứa nổi tiếng. Nhà chứa đó bị hoả hoạn trong một đêm, với…47 người ૮ɦếƭ. Một mình bà ta còn sống.
Ngoài ra, trong cuốn sổ đen đó còn có nhiều những bức ảnh và những cái tên khác, mặt sau không ghi gì cả. Ông cũng có tìm đến những người đó, nhưng tất cả ông tìm được, đều là những nấm mộ xanh cỏ mà thôi.
Thông tin này, ông đã giữ kín không nói ra cho anh biết.