Mục đích thật sự…
Từng vị tiểu thư cứ lần lượt xuống xe. Enji nhìn đám người phía dưới, nhẩm nhẩm tính: 1,2…7,8…14. Mười bốn vị tiểu thư. Con số này không hề tệ đâu. Như thế này thì thành hậu cung luôn còn gì.
Sau đó, Enji phát hiện ra không chỉ có họ, còn người hầu của họ cũng đến nữa. Nhìn đám người hầu liến tiếp xuất hiện ở cửa các xe, Enji hoa cả mắt. Mỗi một nhóm lại mặc đồng phục người hầu khác nhau, rồi, họ cũng lần lượt đi đến đứng sau vị tiểu thư của mình.
Saka đứng trước đám người đó, cố gắng kéo cơ miệng, khẽ cười với phu nhân Kyoko trước mặt. Tất nhiên là cũng phải cười với cả những chú mèo nhỏ đằng sau bà ta nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
Sau một hồi lao nhao gì đó, cô nhìn thấy anh bắt đầu dẫn đám người đó đi về phía khu biệt thư dành cho khách. Và khi anh vừa quay lưng về phía họ để bước đi trước, không hẹn, mà đồng loạt đám người dưới kia ngước mắt lên nhìn cô đang ở lan can tầng 2 trừng trừng.
Cô thờ ơ nhìn lại họ, khoé miệng khẽ nhếch lên, rồi ngón tay trỏ đưa ra…ngoắc ngoắc rất khiêu khích.
---
“ Cái bản mặt của mấy cô nàng lúc đó thiệt là hài. Càng nghĩ lại càng thấy hay. Sau này phải làm bọn họ tức hộc máu ra mới được. Cuộc đời phải thế chứ…”.
Enji ngồi tủm tỉm cười cười đủ doạ cho mấy anh chàng vệ sĩ xung quanh sợ muốn chạy thoát. Họ thắc mắc không biết cô đang nghĩ cái gì.?. Và…. có định làm hại họ không.?. Hơn nữa, cái tình huống này đúng là không nên cười.
Bởi vì…
Enji ngồi giữa một đám người đang nằm la liệt, trên mặt bọn họ là nhăn nhó đau khổ. Họ đã nằm như thế cũng được chục phút rồi, cũng muốn đứng dậy lắm, nhưng mà kiểu gì hễ vận động là đau tới ૮ɦếƭ.
Tất nhiên, họ là sản phẩm của cuộc tỉ thí với Enji.
“ Tiểu thư, đám vệ sĩ mới đang cần người luyện tập với họ. Cô có muốn hoạt động một chút không.?. Hình như họ cũng rất muốn gặp cô.”. Lời nói của một anh chàng vệ sĩ lâu năm trong nhà đã dẫn tới tình cảnh như thế này.
Và giờ, sau một hồi ngồi thơ thẩn cười, cảm thấy vô cùng thoải mái, cô đứng dậy, nhìn một lượt đám người xung quanh, rồi hỏi Kaoru đứng ở xa:
“ Kaoru, tôi hạ bọn họ hết bao nhiêu phút.?.”
“ Tiểu thư, là 1 phút 25 giây. Cô hạ tất cả đều bằng một đòn. Còn khủng bố hơn cả tôi nữa. Tôi đánh hạ bọn họ mất đến hơn 6 phút mà.”.
“ Ừm. Thành tích không tệ.”. Cô gật gật đầu hài lòng. Sau đó lại nhìn đám người nằm dưới đất nói:
“ Bị tôi đánh hạ nhanh như thế, mọi người không cần buồn đâu. Cứ nghĩ tôi là con gái nhà Senje là được. À. Mọi người cứ nằm như thế một lát, tôi đánh vào những yếu huyệt nên có lẽ hơi đau. Cứ nghỉ ngơi đi.”.
Nói xong trước con mắt của họ rất vui vẻ tung tăng rời đi.
Cụ cô từng nói: “Enji, cơ thể con không thể đánh nhau lâu dài.” Và vì thế, ông ấy đã dạy cô cách đánh người rất đặc biệt, chỉ cần một đòn thôi. Cần nhiều hơn sự khéo léo, nhanh nhẹn và chính xác tuyệt đối. Khó hơn nhiều so với những thứ đánh đấm thông thường, nhưng kết quả đạt được luôn rất tuyệt, trận đấu của cô lúc nào cũng kết thúc sớm hơn 5 phút.
“ Thật là tuyệt. Enji, xem ra càng ngày em càng đánh nhau giỏi đó.”
Một giọng nói rất mềm mại vang lên khiến cô khẽ giật mình.
“ Ai đấy.?”. cô hỏi đầy cảnh giác.
Soạt nhẹ một cái, từ trong lùm cây, một bóng người nhẹ nhàng bước ra. Trên mặt là nụ cười rực rỡ.
“ Thật không ngờ. Từ hồi ở nhà tình nghĩa, cuối cùng cũng gặp lại em. Mà còn trong nhà của Saka nữa. Nhìn xem kìa, em cao lên rất nhiều, càng ngày lại càng đẹp thêm nữa. Lúc đầu nhìn ảnh, chị cũng không nhận ra.”.
Enji nhìn chăm chăm cô gái trước mặt, hơi ngơ ngẩn một chút, cuối cùng, khuôn mặt cô chợt sáng lên, vui mừng, cô vội bước đến:
“ Chị Melisa, sao chị ở đây.?.”.
Rôi như nhớ ra điều gì, cô hỏi vẻ mặt không muốn tin:
“ Chị cũng ở trong danh sách thối nát đó à.?.”
Cô gái nhìn cô cười cười:
“Ừ. Nhưng chị đến là vì em. Chị nhận ra em qua ảnh, vì thế xin vào danh sách đó để đến đây. Lúc nhìn thấy em trên lan can, chị còn không tin được, em thay đổi khá nhiều đó. Mà sao em lại dính phải Saka vậy.?. Theo chị biết, nếu tính cách của em không thay đổi, em chắc chắn sẽ không ở đây với anh ấy.”
Enji nghe cô gái nói, lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Thực sự là rất cảm động mà. Cuối cùng cũng có người hiểu được một tẹo gì đó con người cô.
Trong lần đi du lịch vòng quanh thế giới lần thứ nhất, cô có tham gia một hoạt động tình nghĩa, đó là sống và chăm sóc những trẻ em nhỏ ở trong một trại mồ côi lớn của Đức. Cô gặp rất nhiều người ở đây, trong đó có Melisa. Chính xác mà nói, nhà tài trợ lớn nhất của trại mồ côi này là gia đình nhà Melisa, lần đó đến thăm, cô gái này cũng ở lại một thời gian để giúp đỡ trẻ em nghèo. Một hành động, mà Melisa vẫn thường nói: Gây tiếng vang thôi.
Sau đó, trong một lần, cô nhìn thấy Melisa ăn tối với một li máu. Cô nhận ra…
Trong kí ức của cô, Melisa luôn có nụ cười ôn hoà mang theo tia giễu cợt thế giới. Chính xác, Melisa không thích gia đình nhiều lắm, cô luôn nói gia đình mình giả tạo. Và luôn muốn thoát khỏi gia đình.
“ Enji, lần này em được đó. Em động đến tổ ong rồi. Phu nhân Kyoko không giống như đám đua xe đường phố lần đó em đánh đâu. Người phụ nữ quyền lực của nhà Valois, tiếng vang đến các nhà khác xa lắm đấy. Bà ta rất kinh khủng.”
“ Thì sao.?. Bà ta làm gì được em. Gi*t em á.?. Thân phận này của em, không phải muốn làm gì thì làm. Nếu bà ta muốn chiến tranh nổ ra thì cứ thoải mái thôi.”. Enji kéo chiếc ghế mây cho Melisa ngồi, đồng thời cũng ngồi xuống chiếc bên cạnh. Cứng cỏi đáp.
“ Chị không rõ. Nhưng nếu bà ta không động đến em, sẽ động đến những người xung quanh. Mà lần này, em biết nhiều tiểu thư đến đây để làm gì không.?.” Melisa trước thái độ của cô khẽ lắc đầu, tiếp tục hỏi.
“ Biết. Để Saka chọn vợ bé.”. Cô đáp vô cùng thản nhiên.
Melisa nhìn cô, nhướn mày lên, biểu thị thái độ: Em không biết gì cả. Cô nói:
“ Những vị tiểu thư đó như thế nào cũng rất cao quý. Dù họ thích Saka, cũng không dễ dàng với việc để anh ấy chọn lựa mình như một món hàng. Lần này họ đến đây, một: là tiếp cận anh ấy tốt hơn. Cái thứ hai, chính là để đám người hầu họ mang theo gây khó dễ với em. Chứ em nghĩ, mỗi tiểu thư mang theo quá nhiều người hầu như thế đến đây làm gì.?. Nhà Fujimaru đâu có thiếu người phục vụ họ.”.
Enji có nghe mà cũng mờ mịt không hiểu:
“ Không phải chứ. Như vậy thì họ quá ngu ngốc rồi. Đám người hầu đó gây khó dễ với em thế nào được. Họ vốn dĩ đã không có quyền bất kính với em. Với em, họ chỉ là con kiến dưới chân thôi.”
Melisa khẽ thở dài, bắt đầu giải thích:
“ Có một chuyện mà em không biết. Đám người hầu đó, tất cả, đều được lựa chọn rất kĩ lưỡng. Phu nhân Kyoko chọn họ vì họ đều cuồng Saka. Họ đều là Dhampir, với Vampire mang dòng máu cao quý của Saka, họ luôn có cảm giác anh ấy là cả thế giới của mình. Rất nhiều người hầu nhà Valois đã vi phạm luật lệ của gia đình để tiếp cận Saka, cuối cùng bị trừng phạt rất thảm. Nhưng có ai rút kinh nghiệm gì đâu, chỉ cần nhìn thấy Saka thôi, họ đã điên cuồng lên rồi. Tối nay nếu em đột nhiên vào phòng Saka lúc anh ấy sắp ngủ, tin chị đi, ở đó chắc chắn có một cô hầu gái đang bám lấy anh ấy. Lần này các vị tiểu thư sẽ để mặc cho họ muốn tiếp cận Saka thế nào cũng được, nên chắc chắn sẽ còn kinh khủng hơn nhiều. Còn với việc em là người yêu của Saka, không cần nói nhiều, kể cả phải ૮ɦếƭ họ cũng phải Gi*t được em. Hiểu chưa.?. Hả.?.”
Enji ngồi im lặng, khẽ cau mày suy nghĩ, cuối cùng nói:
“ Chậc. Xem chừng lần này không đơn giản như em nghĩ rồi. Em không hề biết đám người hầu đó có bệnh lí về tâm thần như thế. Không ổn rồi đây…. Chị Melisa, thử cá cược xem, lần này em sống toàn mạng được mấy ngày.?.”
Melisa tròn mắt nghe cái vụ cá cược của cô, giận giữ, cô đứng bật đậy quát:
“ Enji, không phải trò chơi đâu.”
Nhưng cô vẫn như thế, bình thản, và khẽ cười.
“ Không. Là trò chơi đó. Còn là trò chơi quá dễ nữa kia. Chị Melisa, em từng nói cho chị biết về một số thứ em phải trải qua đúng không.?. Sau khi chúng ta chia tay ở nhà tình nghĩa, cuộc sống của em còn kinh khủng hơn những việc em đã kể cho chị nghe nhiều. Chị nghĩ họ làm gì được em.?.”
Và chợt nghĩ gì đó, cô nói thêm:
“ Chị Melisa, chị đừng nói cho người nhà Fujimaru biết về cuộc sống trước đây của em nhé. Họ ngây thơ lắm, chưa biết gì đâu. Em chỉ còn sống ở đây khoảng hai tháng nữa, vì thế, em muốn sống vui vẻ một chút. Em đâu muốn để họ thương cảm mình, chị nghĩ có đúng không.?.”
“…..”
“ Được rồi, chúng ta vào nhà đi. Ở bên ngoài khá lạnh đấy. Chị ghét gió lạnh mà.”.
Enji đứng dậy, cô cầm tay Melisa dẫn đi. Ánh mắt Melisa nhìn cô thực sự mang đầy vẻ thương cảm.
“ Enji. Hiện giờ em sống tốt chứ.?.”
“ Hơn bao giờ hết.”