Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 42

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Saka nhìn cô rất lâu, thực sự rất lâu, sau đó…bàn tay anh đang cầm tay cô khẽ buông ra. Anh vẫn im lặng suy nghĩ, trước mắt mọi thứ trở nên vô cùng mơ hồ. Anh sống đến hiện tại, tất cả đều là vì mục tiêu của 14 năm trước. Không thể phủ nhận, việc anh tiếp cận cô cũng là vì mục tiêu ấy. Nhưng nếu bây giờ mục tiêu của anh biến mấy thì sao.?. Anh thực sự, dường như chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Và lại tiếp tục suy ngẫm…và bỗng nhiên, ánh mắt anh nhìn cô một chút, anh chợt nhớ gì đó,…cuối cùng, anh cũng mở miệng, nhưng không phải là trả lời cô, mà hỏi cô một câu hỏi;
“ Em muốn hỏi tôi nên xử lí thế nào với tình cảm của hai chúng ta.?. Hay là với việc em là con gái của Lilith.?.”.
“ Cả hai.”. Cô đáp gọn ngay lập tức.
Anh khẽ cười, ánh mắt thực sự rất kiên định nói:
“ Enji, lần đầu tiên tôi biết đến em, em là tiểu thư nhà chính Senje duy nhất được công nhận trong 30 năm gần đây. Vì thế quả thật tôi có muốn tiếp cận em là vì những mục tiêu không tốt. Nhưng bây giờ đã khác rồi, tôi yêu em, nên sẽ không lôi em vào kế hoạch của tôi. Còn em là con gái Lilith hay không.?. Nói là không ảnh hưởng thực ra là nói dối, em nghĩ nỗi đau người phụ nữ đó gây ra cho tôi không lớn sao.?. Nói tôi dễ dàng bỏ qua thật khó. Có điều, tôi nghĩ, việc đó chỉ là một trở ngại nhỏ trong chuyện tình cảm giữa chúng ta mà thôi. Chỉ cần em không để ý, mọi thứ đều sẽ ổn. Nhưng, nhóc con….”. Anh dừng lại một chút liếc cô đầy nghi hoặc.
“ Em muốn làm gì vậy.?. Muốn thử tôi sao.?. Tôi tin rằng em biết rõ mình không phải là con gái của Lilith. Vì theo như tôi biết, khi ở nhà Senje, người phụ nữ đó có con là thật, nhưng là một người con trai. Em là con trai sao.?.”.
Enji bỗng nhiên bị anh chất vẫn nhưng cũng không lúng túng, suy nghĩ gì đó rất lâu. Mãi sau mới nói:
“ Không có. Từ trước đến giờ em còn không biết đến ai là Lilith nữa là. Việc em nghi ngờ bà ấy là mẹ em cũng là từ lời anh nói mà nghĩ vậy thôi. Em hỏi là vì.... em luôn có cảm giác anh đang lừa gạt em vậy. Nên đúng là có chút không thoải mái. Em chỉ muốn xem phản ứng của anh chút thôi, đâu nghĩ anh lại nói hết ra như vậy. Phải nói thế nào nhỉ, khi anh thừa nhận anh tiếp cận em vì có mục đích riêng, em thực sự…rất vui.”
“ Hử…vì sao.?.”. Saka nhìn cô kì quái hỏi.
“ Vì như thế, tất cả những gì em được Đại Lão dạy từ trước tới giờ vẫn đúng. Con người luôn vì lợi ích của mình mà tiến gần ai đó. À. Còn nữa, em chợt phát hiên ra anh không hề yêu em thật như anh nói. Điều này khiến em vui hơn nhiều. Nhỉ.”. Cô nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm nói.
“ Không yêu em.?. Tôi chưa hề nói như vậy.”. Khuôn mặt anh khẽ đổi sắc, có vẻ hơi buồn bực nói.
“ Có đấy. Saka, là anh biết con của người phụ nữ kia là một người con trai, vì thế dễ dàng anh mới bỏ qua chuyện này được. Giả sử trường hợp, anh không hề biết con bà ấy là con trai. Anh thực sự sẽ làm và nói như thế sao.?. Còn chưa rõ mà. Phải không.?.”.
Cô cười cười, nhìn sâu vào đôi mắt của anh, giọng điệu rất thoải mái. Biểu hiện tựa như rất vui và hài lòng khi nghĩ rằng anh không hề yêu cô. Khi nghĩ rằng anh tiếp cận cô, nói yêu cô tất cả đều là giả dối. Khi nghĩ rằng, cuối cùng tôi cũng không bị anh lừa, và như muốn nói: Thật may tôi chưa yêu anh.
Điều này…. thực sự khiến anh muốn phát hoả.
Nhưng…là anh không biết, trái tim cô lần đầu tiên cảm thấy….rất khó chịu.
“ Cháu gái ngoan, tình cảm là thứ phù du nhất trên đời này. Đừng bao giờ tin vào nó. Nó là thứ khiến trái tim con đau nhất, và cũng khiến con trở nên yếu đuối nhanh nhất. Một nỗi đau nhỏ trong tim có thể Gi*t ૮ɦếƭ tinh thần con cả chục năm dài. Nỗi đau trong tim khác với nỗi đau ngoài da thịt, nó chỉ âm ỉ thôi, như là những mũi kim nhỏ từ từ đâm vào vậy, không gây cho con bất cứ tổn thương nào nghiêm trọng, nhưng lại khiến con cảm thấy thế giới quay mình sụp đổ. Lúc đó, con chỉ có thể thấy tuyệt vọng thôi. Vì thế, nếu lỡ rung động điều gì, cố gắng bỏ đi.”.
Những lời Đại Lão từng nói với cô từ rất lâu rồi bỗng nhiên hiện lên trong não. Cô cảm thấy muốn tự cười chính mình, hồi đó, hình như cô còn không quan tâm đến nó, còn luôn nghĩ mình chẳng bao giờ thích ai được, nói gì đến cái đau khổ với tuyệt vọng chứ.?. Nhưng, không phải bây giờ đang phải trải qua thứ đó rồi sao.?.
Đúng là khó chịu thật. Đúng là không bao giờ muốn trải qua nữa.
Trước anh, khuôn mặt cô vẫn cười. Trong tim khẽ đau và thầm nghĩ:
“ Nếu như không bỏ được.?. Lúc đó phải làm sao.?.”.
Cô nhìn thấy anh bối rối, và anh bỗng nói:
“ Không phải như vậy. Kể cả em có là con gái Lilith tôi cũng không quan tâm mà. Chuyện đó là thật. Enji, đừng vì một lời nói sau đó của tôi mà suy nghĩ lung tung chứ.”. Anh nói, nhưng lại vẫn thấy cô không có phản ứng gì. Cả người lập tức phát hoả, anh nhìn cô giận giữ.
Ngay sau đó, còn chẳng thèm giải thích gì nữa, anh tiến đến rất rất nhanh. Còn chưa được đến một giây để tính xem anh định làm gì, cô đã cảm thấy cả người mình thật sát vào anh rồi.
Một nụ hôn…mãnh liệt…và тһô Ьạᴏ.
Anh chưa bao giờ hôn cô cuồng nhiệt như vậy, cũng chưa bao giờ hôn cô lâu như vậy. Cảm giác, như là rất rất nhiều thời gian đã trôi qua. Anh thả cô ra…Cũng không ôm ấp cái gì nhỏ giọng nói lời yêu thương cả. Mà ngay lập tức, hai bàn tay to lớn của anh áp vào hai bên má cô, giữ cho gương mặt cô đối diện trực tiếp với anh. Anh lên tiếng nói rất to:
“ Nếu tình yêu thông qua nụ hôn có thể nói được, thì tình yêu của tôi với em mãnh liệt như vậy.?. Em có cảm nhận được không.?.... Không cảm nhận được.?. Không sao, nếu em muốn, tôi sẽ dành cả đời để chứng minh.”.
Dừng lại một chút lại nói tiếp:
“ Để tôi nói cho em nghe, thời gian gần đây, tôi thực sự rất muốn Gi*t người. Mà người tôi muốn Gi*t nhiều nhất chính là em. Có loại người vô tâm như em sao.?. Ngang nhiên đi chơi với người khác không để ý đến tôi gì cả. Nếu không phải còn lí trí, tôi đã nhốt em lại rồi….. Có lẽ em không biết, mà thực ra là chưa bao giờ để ý nên không biết. Sau khi em đồng ý làm người yêu của tôi, tôi rất vui, nhưng lại tạm thời xa cách em một chút. Đó là vì tôi nghĩ, có lẽ em quả thật không thích tôi, việc tôi bắt ép em là không tốt. Tôi muốn sau khi xác nhận quyền cơ bản để không ai tiếp cận em nữa, hai chúng ta từ từ tìm hiểu nhau cũng được. Chứ em nghĩ, sau khi em đồng ý, tôi có thể hiền lành đến mức mỗi ngày chỉ là hôn nhẹ em một cái trên má thôi sao.?. Rõ ràng là không thể. Vậy mà thể hiện của em thì sao.?. Tôi càng không động đến, em lại càng tỏ ra vui mừng. Điều đó càng khiến tôi khó xử, càng khiến tôi không hề muốn bắt ép thêm. Nhưng em có hiểu không. Tất nhiên là không hiểu, con ngốc như em thì hiểu được cái gì.?. Em là đại thiên tài thật, nhưng lại là tên mù đường trong tình yêu. Biết không hả.?.”.
Từng câu từng chữ, anh đều rất lớn tiếng mà nói, chính xác là quát thẳng luôn vào mặt cô. Biểu hiện lại càng lúc càng giận giữ.
“ Vậy mà bây giờ lại nói tôi không yêu em. Nói như vậy, em muốn chia tay.?. Không có cửa đâu, đừng có mơ. Muốn bỏ tôi.?. Cứ để mạng của em lại. Còn hơn hai tháng nữa, em muốn cảm nhận tình yêu của kẻ điên không.?. Gật đầu một cái xem nào, tôi liền đáp ứng em.”.
Mấy câu cuối nói ra, trên mặt anh hiện lên nụ cười tàn độc đáng sợ rất doạ người.
Enji….bị khủng bố tinh thần triệt để. Trên gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi, miệng cô mở ra nói mấy từ rất khó khăn:
“ Saka, anh làm em sợ.”.
“ Hừ…nhóc con em mà cũng biết sợ sao. Đừng đùa, nếu vậy trời sẽ đổ mưa rào đó. Chuyện em biết sợ còn khó tin hơn ông Langdon đi lấy vợ nữa.”.
Anh hừ một tiếng, sau đó cười lạnh nói với cô.
Là…đột nhiên….
Độp…độp…độp…
Những tiếng kêu vang lên kì lạ, thứ gì đó từ trên trời rơi xuống đầu khiến anh cảm thấy đau. Anh ngước mắt lên nhìn trời…là…mưa đá.
“ Hử…không lẽ sợ thật sao.?.”. Anh bỗng thầm nghĩ.
Và rồi, cơn mưa có vẻ càng ngày càng nặng hạt.
Không nói thêm gì nữa, anh nhanh chóng cầm chiếc ô đang lăn trong trên mặt đất nhặt lên. Phủi phủi tuyết vương ở bên trong ô và trên người mình, rồi quay lại nói với người bên cạnh.
“ Được rồi. Về biệt thự đã. Thật kì lạ, thời tiết này có mưa đá sao.”.
Nhưng người bên cạnh lại chẳng thấy đâu…..
Anh khẽ nhíu mày, phóng tầm mắt ra phía xa. Cô đứng ở đằng đó, thân thể nhỏ nhỏ dựa sát vào một cái cây, nhìn anh đầy cảnh giác.
Anh đưa tay ra ngoắc ngoắc bảo cô đến….cô liều mạng lắc đầu.
Lại hừ nhẹ một cái, anh cầm ô tiến đến gần, đồng thời, cô cũng nhìn anh thêm kinh hãi. Mà cũng chẳng để ý nhiều, anh đến trước mặt nói gọn mấy chữ:
“ Đi về.”
Tiếp tục lắc đầu.
Khẽ thở dài, biết được cô chắc chắn sẽ liều mạng không muốn về, vì thế anh cũng không nói gì nữa, trực tiếp cúi người xuống dễ dàng dùng một tay vác cô lên vai. Enji để anh hành động không phản kháng…mãi sau, cô đau khổ hỏi:
“ Saka, anh sẽ không mang em về chiên giòn chứ.?.”
“ Không…”. Giọng anh lạnh nhạt. “…Tôi thích súp hơn.”.
Enji cả kinh nghe anh đáp, vội vàng van nài:
“ Saka..làm ơn đi mà, có gì chúng ta cùng thương lượng…được không.”.
Vẻ mặt thật đau khổ…nhưng là trong tim, thật kì lạ lại có một niềm vui.
Cảm giác khó nói lắm.
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
Trong một căn phòng xa hoa, một cô gái vô cùng mĩ lệ ngồi trên ghế, cầm trên tay là hai bức ảnh. Xem một hồi lâu, cô gái hướng đến người đàn ông trước mặt hỏi:
“ Đây là Lilith.?.”. Vừa nói vừa giơ lên một tấm ảnh.
“ Đúng vậy.?.”
Cô gái nghe anh đáp rồi lại im lặng trầm tư xem, qua lâu sau, cô gái liếc mắt nhìn sang bức ảnh còn lại nói:
“ Mẹ anh không được đẹp lắm. Thực ra thì là thua xa người phụ nữ này.”.
Anh nghe cô nhận xét, cũng không tỏ ra bực bội gì mà thản nhiên nói:
“ Tất nhiên là tôi nhìn ra được. Thế nào, có giống mẹ của em không.?.”
“ Không…hoàn toàn khác.”. Cô khẽ mỉm cười đáp: “ Dù không nhớ rõ gương mặt của bà ấy nữa, nhưng em có thể biết được, mẹ em đẹp hơn thế này nhiều. Ít nhất… bà ấy không có đôi mắt giống người phụ nữ này.”.
Anh nhìn cô có chút ngạc nhiên:
“ Đẹp hơn.?. Ừm..cũng có thể. Dù sao bà ấy cũng là mẹ em mà.”.
Nói xong, anh khẽ liếc mắt nhìn cô, ngắm nghía một hồi vừa thở dài vừa mở miệng tán thưởng:
“ Enji…em là cực phẩm đó. Tiếc là….tôi vẫn chưa động vào được.”.
Cô mặc dù mấy chữ anh nói có lọt được vào tai, nhưng vì đang tính toán một số chuyện rất quan trọng nên tạm thời cũng chẳng để ý tới. Cứ như vậy lại trầm mặc suy nghĩ không nói gì, mãi sau, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt vụt sáng kiên định, tràn ngập quyết tâm:
“ Saka, em sẽ giúp anh tìm Lilith. Chắc chắn bà ấy chưa ૮ɦếƭ đâu, chỉ là đang ở đâu đó trên thế giới này thôi. Dù sao bà ấy cũng là người con Đại Lão yêu quý, chắc chắn ở chỗ Đại Lão sẽ có thư từ liên lạc gì đó. Em có thể vào phòng cụ tìm hiểu.”.
Anh tròn mắt nhìn cô, hiển nhiên là đang bị cô doạ cho một trận:
“ Enji, em đang đùa sao.?. Tại sao lại làm vậy.?. Muốn giúp tôi thì không cần đâu. Tôi có thể dựa vào sức mình tìm được bà ta.”.
Enji nhướn một bên mày lên, nói với anh như giáo huấn:
“ Tất nhiên là không phải giúp anh, đừng có mơ. Em muốn tìm bà ấy để hỏi rõ vài chuyện. Saka, chắc chắn trong chuyện oán nợ gì đó của bà ấy với nhà anh có nhiều khúc mắc, một người không thể vô duyên vô cớ đi tàn sát người khác được. Hơn nữa, em tin bà ấy hẳn là có lí do. Bà ấy là con gái nuôi Đại Lão yêu thương, không thể là một kẻ tàn ác như anh nói được. Em nói điều này không cần anh phải tin, nhưng cụ không phải là một tên lưu manh cặn bã gì, sẽ không đi mà bỏ thứ tình yêu thương hiếm có của mình cho một người chỉ biết thù hận. Ví dụ điển hình như em vậy, em cũng là một trong những người được Đại Lão để tâm, gọi là có chút yêu thương cũng được, anh thấy em đó. Mặc dù nhiều mặt đúng là không tốt thật, nhưng đâu phải là loại người xấu, đúng không.?.”.
Anh nghe cô nói, im lặng cũng không phản bác nói lại gì, nhưng rõ ràng là tỏ vẻ không đồng ý. Kiểu như chỉ là không thèm cũng cô tranh cãi mà thôi.
Hừm. Nhìn cái dáng vẻ đó, cô thực sự muốn đập anh một cái.
“ Không thèm nói với anh nữa. Em đi ngủ.”.
Cô phẩy phẩy tay, vứt hai tấm ảnh xuống bàn, đứng dậy đi thẳng về phòng ngủ. Mà anh cũng đứng dậy theo ngay lập tức.
“ Saka, anh lại muốn làm cái gì.?.”. Cô leo lên giường, nhìn anh đang ϲởí áօ sơ mi cảnh giác hỏi:
“ Đi ngủ.” Anh lạnh lùng đáp gọn mấy từ, áo cũng đã nhanh chóng cởi ra để lộ một cơ thể rất hoàn mĩ, và cứ để thân trên trần như vậy leo lên giường.
“ Vậy mà nói không làm gì. Muốn đi ngủ thì về phòng mình chứ.”. Cô nhìn thấy hành động của anh, lập tức la lên phản đối.
“ Đừng nói nhiều, điếc tai lắm, nhóc con. Chuyện hôm nay tôi vẫn chưa nguôi giận đâu. Đừng làm hỏng tâm tình đang tốt lên của tôi.”. Anh nằm lên giường liền nhắm mắt, cũng không có làm gì cả. Với mấy tiếng phản đối của cô cũng chỉ đáp lại mấy câu nghe rất vô cảm. Sau đó liền toàn tâm toàn ý ngủ.
Cô nghe nhịp thở đều đều của anh, nhún vai một cái, vỗ tay hai ba cái đèn tắt, sau đó cũng nằm phịch xuống, quay lưng về phía anh không để tâm mà ngủ.
Được rồi, được rồi…cũng không phải lần đầu tiên cô nằm ngủ trong sáng với anh, mặc dù cảm giác giường chật đúng là không thoải mái gì, nhưng vẫn là tạm chấp nhận được.
---
Và cũng cùng thời điểm đó….
Thêm rất nhiều câu chuyện khác mang tên Lilith.
Ở trong một căn phòng tối đen, trên chiếc giường lớn đầy những chăn mềm mại, một người đàn ông cầm trên tay một chiếc hộp hình vuông nhỏ nhỏ. Người đàn ông này khẽ thì thào:
“ Lilith, em biết không.?. Có một cô bé mới xuất hiện trong bữa tiệc của ông Henry, cô bé này rất thú vị. Cô bé có nụ cười rất giống nụ cười của con trai chúng ta. Anh tự hỏi, con trai chúng ta đang ở đâu.?. Tại sao nhiều năm như vậy, anh tìm kiếm ở nhà Senje vẫn không hề có chút gì, chỉ là một tin tức nhỏ nhoi.?.”
“ Chờ anh chút nữa thôi…khi nào tìm được con trai chúng ta. Anh sẽ tới thăm em. Một chút nữa thôi. Một chút nữa….”.
---
Một người đàn ông khẽ vuốt một bức ảnh, trên mặt tràn đầy đau khổ, ông cất giọng lên, một chất giọng trầm khàn nghẹn ngào;
“ Năm đó…em không cần phải bỏ đi. Thực sự không cần.”
….
“ Em biết không.?. Có một cô gái ở nhà Senje mới xuất hiện. Cô gái đó chẳng giống em chút nào, nhưng thật kì lạ, tôi lại luôn cảm thấy, cô gái đó là em.”
.....
“ Thật đáng tiếc, tôi không dám bắt chuyện với cô gái đó. Tôi rất sợ…nếu cô gái đó giống em thì sẽ thế nào.?. Tôi đã lấy hai người vợ giống em rồi. Vậy mà vẫn không thể bù đắp được khoảng trống do em tạo ra…”
---
Một người đàn ông, im lặng nhìn bức hoạ lớn treo trên tường, vừa nhìn vừa thở dài:
“ Lilith… giờ em ở đâu chứ.?. Thật là, người đã đi rồi, tại sao vẫn để tại nhiều nỗi buồn đau khổ như thế.?. Nghĩ lại càng đáng trách hơn, năm đó, chỉ cần em nói ra là được. Như vậy, cũng đâu ai ép. Như vậy….cũng không tạo ra mối hận thù sâu sắc trong lòng thằng bé……Hazzzz…”.
---
Một người phụ nữ nằm dài trên chiếc giường đầy gối, người phụ nữ đang khóc:
“ Tiểu thư…cô bé của người đã lớn rồi. Rất xinh đẹp, cũng rất mạnh mẽ…không ai có thể đốn ngã được. Nhưng phải làm sao bây giờ.?. Cô bé của người gây nhiều sự chú ý quá, rất rất nhiều kẻ có ý định xấu với cô ấy. Còn có nhiều người có thể sẽ làm cô ấy đau khổ. Tôi sợ lắm, tôi không thể bảo vệ cô gái đó được đâu. Nếu họ làm cô ấy bị thương, với cô ấy mà nói chỉ là chuyện rất nhỏ thôi. Nhưng họ lại muốn phá huỷ trái tim cô ấy. Tôi không ngăn họ được đâu….”
….
“ Tiểu thư, người đừng lo. Tôi sẽ bảo vệ trái tim của cô gái đó. Nhất định…là có thể bảo vệ được. Dùng cách gì cũng vậy thôi, tôi sẽ không để họ làm cô bé của người đau khổ đâu.”.
….
“ Tiểu thư….người trở về được không.?...Con trai của người…đáng sợ lắm.”.
---
Trên chiếc bàn thuỷ tinh trong biệt thư Enji đang sống, có hai bức hình…Trong đó, nổi bật là một bức hình của một cô gái..với mái tóc màu hung nhàn nhạt, khuôn mặt đẹp động lòng người, đôi môi khẽ mở nở nụ cười nhẹ nhàng ôn hoà nhưng lại rất quyến rũ theo một cách riêng nào đó. Và hoàn mĩ hơn cả, là đôi mắt, thăm thẳm mênh ௱ôЛƓ buồn.
---
Và ở đâu đó nữa, rất xa:
Người đàn ông nói với người bên cạnh mình:
“ Ta sẽ hối hận, ta biết là mình sẽ hối hận. Chỉ là không thể dừng lại được nữa. Con bé là nguồn sống duy nhất của ta, phải tìm được nó, ta mới có thể nhắm mắt được. Tội lỗi này, xuống địa phủ rồi ta sẽ trả toàn bộ.”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay