……..
Enji chú ý đến Charles ngay từ khi bước vào căn phòng. Anh chàng này ngây ngốc nhìn cô suốt và không rời mắt nửa giây. Khi cô tiếp cận gần, anh chàng có chút giật mình lúng túng nói tiếng chào cô. Cô đang rất đẹp mà. Nhưng đáp lại anh lại là cái nhướn mày đầy nghi ngờ và nụ cười gian không chịu nổi của cô. Cô túm lấy caravat của anh, mỉm cười hỏi:
“ Charles, có chuyện gì mà gặp tôi cậu như gặp ma vậy.?. Vì tôi đánh cô em gái của cậu nên cậu định tính kế gì phải không.?.”
Charles trong giây phút cô tiến sát gần mình lập tức đỏ mặt, đành liều mạng lắc đầu. Lúc nghe cô bị thương nặng, anh thực sự muốn đến thăm nhưng không có khả năng, lo cho cô còn không được, tính kế gì chứ.
“ Hử.?. Không tính kế.?. Tôi đánh em gái cậu chẳng lẽ cậu không giận.?. Anh em gì mà giống Lau và Lee quá vậy.”
Charles trước điều băn khoăn của cô không nói gì cả. Lâu lâu anh mới hỏi:
“ Mắt của cậu…tốt rồi chứ.?.”.
“ À. Cũng suýt hỏng. Nhưng cụ của tôi chữa khỏi rồi. Caroline chắc khỏi nhanh đúng không.?. Mấy vết thương bằng dao đó cơ bản đâu có thể làm gì được người như các cậu. Nhưng mắt cô ta sao vậy.?. Tôi vừa chú ý, nó màu đen à.”. Enji lơ đãng nhìn về phía Caroline và một đám những cô gái đằng sau đang đến tiến đến gần, kì lạ nhìn vào mắt cô ta rồi quay sang hỏi Charles.
“À…”. Charles dửng dưng đáp.. “…anh Saka phá hỏng mắt nó rồi, không thể chữa được. Nó phải đi thay đôi mắt mới. Chuyện nó bị thương, tôi, Vic và Elizabeth phải dấu, đánh bị thương người nhà Vampire cậu sẽ không ổn đâu. Caroline thì vì sĩ diện cũng không nói gì cả, đôi mắt hỏng cũng liền chuyển thành có lỗi với Saka mà bị anh ấy trừng phạt. Saka với mấy cô gái vốn khá đáng sợ nên họ cũng tin thôi. Mà con bé đó lại sắp đến đây, lần này không phải chỉ mình nó nữa, cậu sẽ không sao chứ.?.”.
“ Sao thế nào được. Trước mặt mọi người, mấy người đó nhảy vào cắn xé tôi chắc?. Mà họ làm được thế cũng tốt, tôi còn có lí do để đánh người. Hơn nữa có gì không vừa ý tôi trút lên đầu Saka là oke.”. Enji hơi ngạc nhiên vì những gì anh nói, sau đó cười cười, đắc ý nhìn anh.
Charles đang vui vẻ nhìn bộ dạng thích chí của cô, nhưng khi cô vừa nhắc đến mấy chữ Saka lập tức ảm đảm. Anh rầu rĩ lên tiếng hỏi cô thật nhỏ, vừa hỏi vừa cầu mong việc đó không phải là sự thật:
“ Tôi nghe nói Saka với cậu…là thật à.”.
“ Phải, là thật đó. Không tin được đúng không.?. Tôi cũng còn chẳng tin nổi nữa là cậu. Nhưng anh ấy bỗng nhiên khùng lên nói yêu tôi, tôi chưa kịp định thần đã liên hoàn tấn công khiến tôi không đỡ nổi. Giờ thì thế này đây. Nói cho cậu biết, tình trạng của tôi là đang ở trên bàn tế rồi, chỉ chờ ngày lành tháng tốt anh ấy sẽ thịt ngay. Đã bảo là Saka nham hiểm, vậy mà nói ra chẳng ai tin cả. Người tin tôi thì lại vô dụng chẳng giúp được gì. Tôi đúng là xui xẻo tám đời.”. Enji khẽ cau mày khó chịu, biểu hiện có chút bực bội liên thanh nói với Charles.
Thực sự thì sự thật cũng chẳng kinh khủng như thế, nhưng cô nói khiến người khác cảm thấy mình như bị dồn vào đường cùng vậy.
Charles nghe cô nói xong, lập tức tin tưởng cô bị Saka bắt nạt, giờ đang chịu oan ức. Ánh mắt anh thay đổi liên tục, cuối cùng là cực kì quyết tâm. Anh khẽ nắm tay cô siết chặt rồi nói:
“ Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu.”.
Nói xong phăng phăng bỏ đi đến chỗ Saka, để lại cô đần mặt một mình.
“ Giúp.?. Giúp cái gì mới được chứ. Mấy bà phụ nữ nhà cậu đang tiến đến gần tôi đây nè, không ở lại với tôi thì thôi lại còn bỏ đi đâu.?. Đúng là cậu cũng như người khác, vô dụng…vô dụng…”.
Enji âm thầm mắng Charles, chỉ tiếc lúc này nhân sự còn đang ngập tràn quyết tâm giải quyết vấn đề khác giúp cô nên không thể cảm nhận thấy.
Enji mắng xong, mỉm cười với chính mình….A…Sát khí thật là mạnh.
“ Cô là tiểu thư Senje Enji.?.”. Một giọng nói của một người phụ nữ, mềm nhẹ nhưng sắc như dao vang lên làm cô lạnh gáy.
Cô từ từ quay đầu lại. Trước mắt cô là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng 28 tuổi, đúng kiểu của những quý bà. Bề ngoài tử tế, cao sang nhưng nghiêm khắc đến vô lí, và độc địa. Kiểu người phụ nữ nắm trong tay mình nhiều địa vị, kiêu căng và cho rằng mình đáng tôn trọng hơn bất kì ai. Nhưng thật sự mà nói, người phụ nữ này hơi làm cô thất vọng một chút, nhất là về nhan sắc. Saka đã cho cô xem ảnh bà ta, nhưng trong ảnh bà ta đẹp hơn nhiều. Còn trước mắt cô chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng lại không nổi trội, không có thứ gì đặc biệt ngoài ánh mắt muốn Gi*t người cả. So với bà ta, những cô gái trong căn phòng này, hay những người phụ nữ khác nổi bật hơn nhiều. Vậy…cô tự hỏi…bà ta làm thế nào lại có thể quyến rũ được cha của Saka vậy.?. Vì ông ta thực sự rất đẹp trai…dù tính cách không tốt…nhưng vẫn đẹp trai. <= Khó phủ nhận được điều này.
Suy nghĩ hồi lâu, cô mỉm cười lịch sự.
“ Không phải, thưa phu nhân. Bà nhận lầm người rồi.”.
Ánh mắt cô loé lên tia thích thú khi mấy người kia nhất thời ngạc nhiên. Trừ phu nhân Kyoko, mấy cô gái đằng sau liền lúng túng. Họ nghe Caroline kể cô là một cô gái không sợ thứ gì, vô phép tắc, hỗn láo, ngu ngốc, và rất thích khiêu chiến…Nên cứ nghĩ nếu khi họ đến, cô sẽ vênh vang mà lên mặt nhận tên tuổi chứ, thật không ngờ…cô muốn trốn tránh sao.?.
“ Vậy…cô có thể giới thiệu tên cho chúng tôi biết được chứ.?.”. Phu nhân Kyoko mặt không hề thay đổi, mắt khẽ đẩy lên cao một chút, tiếp tục hỏi cô.
“ Phu nhân à, bà phải biết điều này chứ: Trước khi hỏi tên người khác, hãy giới thiệu tên của mình. Đó mới là người lịch sự.”. Enji vẫn giữ nụ cười lịch sự ôn hoà trên môi, không trả lời bà ta mà đá câu hỏi đi lung tung.
Và lúc này, mắt bà ta ngay lập tức tối sầm lại.
“ Senje Enji…thôi ngay trò đùa của cô lại. Đứng trước mặt cô là phu nhân Kyoko Valois, (Phu nhân Kyoko là người Nhật, sau khi lấy Voltare Valois đã đổi họ theo chồng của mình.) cô nên biết điều mà tôn trọng phu nhân.”. Caroline đứng ngay sau phu nhân Kyoko, từ đầu đến giờ im lặng, nhưng có vẻ càng ngày càng tức tối, cuối cùng bực mình lên tiếng gắt với cô.
Enji ngay lập tức thở dài trưng ra bộ mặt: Mấy người hung hăng quá.
Cô vẫn giữ tư thế lịch sự, nhưng lại có chút ý cười nói:
“ Tôi đâu hề có nói sai. Điều đó Đại Lão dạy tôi khi còn nhỏ, con cháu ngoan luôn làm theo lời các cụ. Nhưng nếu mọi người không thích cũng không sao. Tôi đâu phải là người dập khuôn, nhỉ. À. Tạm thời tôi là Fujimaru Enji. Phu nhân, vừa rồi bà nói sai họ của tôi. Hơn hai tháng nữa tôi mới có thể lấy lại cái họ đó. Nhờ phúc của Saka nên anh ấy đã đổi họ của tôi rồi.”.
Khi cô nói xong, bà phu nhân kia vẫn tiếp tục im lặng. Mãi sau, bà ta khẽ nhếch miệng cười khinh thường với cô, lạnh lùng nói:
“ Tôi nghe Elizabeth và Caroline nói về cô, tôi cứ nghĩ như thế chắc là không tệ hại đến mức như thế đâu, nhưng không ngờ lại có thể tệ hơn nữa. Người nhà Senje các người không dạy người dưới phải kính trọng với người trên sao.?. Ánh mắt chống đối và vô lễ như vậy đúng là không chấp nhận được. Nhìn cô ra ngay là lại con gái hạ lưu, bẩn thỉu, mưu kế tính toán đầy mình. Cô dùng cái gì quyến rũ Saka để cậu ta đưa cô về nhà vậy.?. Hay là dùng cách truyền thống rẻ tiền của phụ nữ nhà Senje.?. Nghe nói cô là tiểu thư nhà chính, tôi đã nghĩ cô khá hơn những loại người cấp thấp đó, vậy mà lại không nghĩ rằng, càng ở trong nhà chính càng thối rữa. Đại Lão chủ nhà chính đúng là giỏi thật. Nuôi được đám người vô dụng thấp kém như vậy, ông ta chắc còn hơn ấy chứ. Nghe đây, đừng nghĩ cô xinh đẹp một chút là muốn cái gì cũng được, sau khi thân thể thối rữa rồi, Saka chán sẽ bỏ cô ngay thôi. Mà có lẽ Saka ngay cả thân thể cô cũng không cần, cậu ta chỉ đang muốn lợi dụng cô mà thôi, hiểu không.?. Kẻ đang bị lợi dụng thì đừng có lớn tiếng như vậy. Loại người còn hơn cô tôi gặp nhiều rồi, vì thế khôn ngoan một chút đừng có nghĩ đến việc chống đối tôi. Ngoan ngoãn một chút tôi còn để cô yên, nếu tôi đã muốn, dù tôi muốn cô ૮ɦếƭ Saka cũng không ngăn cản đâu.”.
Bà ta tuôn ra một tràng dài những câu hạ nhục cùng đe doạ, ánh mắt Enji biến hoá dần dần, càng ngày càng đen lại, đen đến tăm tối. Tràn ngập trong màu đen đó là phẫn nộ không thể diễn tả.
Khi những cô gái xung quanh đang mỉm cười thoả mãn vì cô bị mắng, tất cả họ đều đồng loạt nhìn cô coi thường, khỉnh bỉ. Enji bấy giờ mới nhếch mép cười lạnh. Từng từ, từng từ nói với bà ta.
“ Phu nhân à, tôi không chỉ có xinh đẹp thôi đâu. Tôi còn Gi*t người và đánh người rất giỏi nữa. À. Tôi cũng thuộc loại người liều không cần mạng, đã tức giận với ai sẽ dùng mọi cách để Gi*t người đó, tôi chẳng để tâm việc đằng sau ông ta hay bà ta có thế lực gì đâu. Phu nhân, lần sau mong bà có mắng tôi cũng nên giữ miệng một chút, đừng lôi nhà Senje vào. Bà sỉ nhục nhà Senje là sỉ nhục Đại Lão, tôi không chấp nhận chuyện đó được. Mà lâu lâu nhà chúng tôi chưa Gi*t ai nên bà coi thường.?. Nếu cần thiết tôi không ngại mở màn đâu.”
Lặng lẽ nhìn phản ứng vô cùng kinh ngạc của mấy cô gái đó, Enji lại từ từ nói tiếp:
“…….Mà bà cũng đừng mong quá, phu nhân. Bà không phải là người nhà Vampire đầu tiên bị tôi đánh đâu. Đúng không nhỉ.?. Caroline…’’ Enji quay sang đối tượng kia cười cười hỏi.. “…Lần đó sơ suất tôi không mang theo νũ кнí của nhà Senje nên cô bây giờ vẫn còn đi đứng nói cười thật thoải mái nhỉ.?. Nhưng yên tâm, lần này tôi mang theo vài thứ rất tuyệt, Vampire đứng trước nó sẽ không còn bất tử nữa A. Không phải là tôi đe doạ gì đâu, tôi chỉ nói để mọi người coi chừng mà không động đến tôi thôi. Đây cũng là một hình thức tự vệ, mọi người biết đấy…”. Nói xong một tràng đe doạ, cô lại tỏ thái độ “ tôi không hề có ý đó đâu” khiến cho mấy người kia càng thêm tròn mắt kinh ngạc.
“ Các người nghĩ tôi đang ở trong hang cọp mà sợ cọp sao.?. Đàn đàn lũ lũ kéo đến thị uy chắc. Muốn ăn thịt ai đây.?.Tôi không phải loại nhiều lời nên sẽ không nói tiếp nữa, nhưng tôi vẫn phải nhấn mạnh lại…phu nhân Kyoko, xin đừng quên Vampire chưa có người nào ૮ɦếƭ già đâu. Bà sỉ nhục ai cũng được, tôi chẳng quan tâm. Cả thế giới sỉ nhục Đại Lão cùng nhà Senje cũng được, đối với chúng tôi đó là vinh dự, vì đó biểu hiện cho việc ông ấy và …chúng tôi… vĩ đại để xứng là kẻ thù của thế giới. Nhưng với Vampire mà nói thì không được phép sỉ nhục ông ấy và nhà Senje, các người thối nát đâu có kém gì. Đừng có thể hiện mình cao sang.”.
Nói xong cười nhạt nhìn thẳng vào tất cả những người trước mắt.
Hừ một tiếng nhẹ, cô bỏ đi mặc cho mấy người kia còn đang sửng sốt không thể nói lại được gì.
Và cứ như vậy, cô tiến gần đến chỗ anh. Anh đang nói chuyện với Charles, hai người hình như đang có chuyện gì đó hơi bất hoà thì phải, vì Charles rõ ràng là không vui. Cô cũng không để ý thêm, thần tốc tiến đến gần anh hơn. Hai chàng trai nhận ra cô đang đến liền im lặng.
Anh nhìn cô cười cười:
“ Bé con, có chuyện gì thế.?.”.
Bụp….
Saka nhướn mày, bụng lập tức truyền đến cơn đau kinh khủng. Tự chất vấn lương tâm mình đã đắc tội với cô việc gì. Đang muốn hỏi lí do lại thấy chân cô giơ lên…
Giẫm…
Anh tự nhủ, lần sau có chuyện gì cũng không được để cô đi giày cao gót. Chân anh muốn tiêu rồi.
Charles cùng mọi người xung quanh tròn mắt nhìn, sau đó, anh chàng này khẽ cười. Nhưng chẳng vui được bao lâu đã thấy cô quay sang lườm mình.
Anh khẽ toát mồ hôi.
“ Enji…”
“ Enji, Enji cái gì.?. Cậu là đồ vô dụng.”. Cô không để anh nói mà trực tiếp ngắt lời, mắng anh một câu khiến anh cảm thấy suy sụp. Trái tim anh đau thắt, ngay lập tức bị tổn thương nghiêm trọng.
Cô lại quay lại nhìn Saka, đang muốn mở lời mắng anh thì…ring…ring…ring… Chuông điện thoại khẽ kêu, cô làu bàu mấy tiếng liền mở ví cầm điện thoại lên. Phải biết là lúc cô nghe điện thoại, ông già Vampire liền âm thầm khẽ kêu:
“ Vớ vẩn….phá đám cả kịch hay. Ta mà biết kẻ nào gọi điện cho con bé, ta sẽ cắt cổ hắn..”.
Và cũng không đợi lâu, chúa liền đáp ứng yêu cầu biết người đó của ông:
“ Đại Lão….người đang ở đây.”. Enji nhanh chóng bỏ khuôn mặt sát thủ của mình, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, giọng nói nghe có vẻ rất bất ngờ.
“Chậc..không cắt cổ được rồi.”. Lão Vampire nghĩ thầm
“ Được, con ra liền mà. Cụ đứng yên đó nhé. Cụ không được rời đi chỗ khác đâu.”. Nhanh chóng cụp điện thoại, rồi lại nhanh chóng bỏ đi, và cũng nhanh chóng quay lại đến trước mặt anh.
“ Vẫn muốn đánh.”. Anh thầm nghĩ khi cô quay lại.
Nhưng khác với dự kiến của anh, cô quay lại rất sốt sắng hỏi:
“ Saka, nhìn em có đẹp không.?. Đủ để Đại Lão bất ngờ chứ.”
Anh nhìn ánh mắt hồi hộp của cô, cười đau khổ gật gật đầu.
Cô cười tươi một cái, vội vàng mất hút lao đi. Để lại…
Một đám người đang shock vì lần đầu tiên bị mắng kinh khủng như thế, và tức giận vì hành động vô phép tắc như thế…
Một trái tim tan nát đau khổ…
Một trái tim bực tức vì tình cảm của cô đang dành hết cho một lão già, mà lão già đó miệng mở ra là “ Con với Saka thành một đôi cũng đẹp lắm”…nhưng khi nào không có cô thì lại nhìn anh nham hiểm “ Cậu chắc mình quản được con bé chứ.?.”
Và rất nhiều người vẫn sững sờ với hành động của cô.
Henry và lão Vampire, một cha một con, hai lão già này nhìn nhau cười.
Voltaire Valois khẽ nhíu mày.
Louis Valois nhìn theo cô, sự ngỡ ngàng hiện lên trên ánh mắt vốn luôn trống rỗng.
Phu nhân Kyoko mặt tím tái.
……
Vũ khí nhà Senje: Loại νũ кнí được làm từ kim loại đặc biệt nhà Senje, màu như màu bạc nhưng sáng bóng hơn, có thể Gi*t ૮ɦếƭ Vampire và làm Vampire bị thương nặng. Cứng hơn cả kim cương và bền hơn bất cứ loại kim loại nào. Và vô cùng hiếm có. Được tạo ra bằng phương pháp thần bí của nhà Senje.
Bạn đang đọc truyện tại Website Truyen186.Com
Tuyết và gió lạnh.
Khi Enji xuất hiện, không chỉ Đại Lão và vệ sĩ đi theo ông, rất nhiều người ở sảnh cũng tròn mắt nhìn theo cô. Không nhìn sao được khi cái vẻ đẹp chói loá ấy đột nhiên đập vào mắt rất nhiều người ( lúc trước khi bước vào căn phòng nhà Valois đang diễn ra bữa tiệc gia đình nhà Valois, Saka đưa cô đi cửa khác, không hề đi qua sảnh chính – nơi bữa tiệc lớn khác đang diễn ra.), mà người sở hữu nó lại rất mất hình tượng lao vun ✓út trên chiếc giày cao gót chỉ chừng 10 phân thôi ầm ầm bước tới chỗ một người đàn ông lớn tuổi cười rất phấn khích. Mà đáng sợ hơn, người đàn ông đó phải người gì tốt bụng, là Đại Lão - con quỷ của châu Á, trùm của các ông trùm châu Á. Người này vốn dĩ được lưu truyền là: ông ta không cười thì ngươi ૮ɦếƭ, ông ta cười thì họ hàng bạn bè cùng ngươi ૮ɦếƭ. Thế mà con quỷ đó giờ phút này đang cười đến vui vẻ với cô gái diễm lệ kia. Khung cảnh hai người một cụ một cháu sum họp thật đầm ấm, vậy mà khiến mọi người xung quanh đồng loạt sởn tóc gáy, không ai bảo ai tự động cách xa ít nhất 20 mét.
Đại Lão quan sát cô một hồi liền gật đầu rất hài lòng:
“ Enji, con quả thật rất đẹp. Sao bình thường ta không nhận ra nhỉ.?. Chỉ là…”. Ông già liếc chiếc giày của cô hỏi rất nghiêm túc: “…con đang muốn đá ai sao.?.”
Cái này….Đại Lão hỏi cô không hề có hàm ý gì cả. Bình thường ở nhà chính cô quả thật chỉ toàn đi giày, rất thuận tiện trong việc ђàภђ ђạ đám vệ sĩ nhà chính mà ví dụ tiểu biểu là bắt nạt Lau. Nếu hôm nào cô đi giày cao gót tức là đang muốn đá ૮ɦếƭ ai đó, những ngày như thế mọi người thường chỉ có thể cố gắng trốn cô càng xa càng tốt.
Vì thế, khi nghe cụ của mình hỏi vậy, Enji chỉ có thể cười khổ.
Nhưng cô cũng chẳng để tâm nhiều, mà ngay lập tức cáo trạng đám phụ nữ nhà Senje, luôn tiện cáo trạng anh.
“…Con chẳng biết phụ nữ là sinh vật cái gì thú vị như người nói, con chỉ thấy họ là một đống phiền phức mà thôi. Trên đời này thiếu gì đàn ông, họ cũng rất xinh đẹp, toàn 1000 người mới có một, vậy mà lại cùng đi đánh ghen với con chỉ vì khốn Saka. Đánh ghen vì ai cũng được lại đi chọn anh ấy, trên đời này thiếu đàn ông tốt chắc. Con chắc chắn với cụ, ở đây thêm vài ngày nữa thôi, mạng con dù lớn cũng không thể nào giữ được.”.
Đại Lão nghe cô nói, ngay lập tức trưng ra bộ mặt nghiêm trọng để phụ hoạ thêm:
“ Chậc…chậc, thật nguy hiểm. Enji, nghe này, luật nhân quyền cho phép con tự vệ khi cần thiết. Nếu thấy không đỡ nổi thì cứ K - boom, rồi chuồn. Hiều không.?.”
Enji lời khuyên nhủ của lão già kia ngay lập tức hai mắt lấp lánh, giọng cô đè nén âm thanh gian xảo hỏi:
“ K - boom được hả cụ.?.”.
Tiếp theo, Đại Lão còn chưa trả lời, một âm thanh khác đã xen vào:
“ Lão già, dạy con cháu như vậy là không tốt đâu.”.
Người phát ra lời này chính là lão Vampire.
Enji khẽ giật mình quay lại, mấy người nhà Valois từ lúc nào đã ra đây, mà cũng từ lúc nào đã tiến gần đến chỗ hai người. Cô thầm nghĩ cuộc nói chuyện vừa rồi họ đã nghe thấy, vậy thì…cô thở dài…không K – boom được rồi. Đó, suy nghĩ của cô là tiếc không K - boom được, chứ tuyệt nhiên không hề cảm thấy xấu hổ vì bị người ta biết cái ý tưởng phá hoại của mình.
Người nhà Valois ra gặp Đại Lão chỉ gồm lão Vampire cùng hai người đàn ông lạ khác. Những người khác đang tản ra khắp bữa tiệc và tiếp khách, cô thấy Saka cùng Charles nhanh chóng được một đám tiểu thư vây quay, và ngay cả người trầm tĩnh như ngài Louis Valois cũng đang nói chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi. Chỉ là, thỉnh thoảng, Enji có cảm giác ông ta chợt liếc nhìn cô.
Còn về phía này, hai lão già quỷ quyệt từ nãy đến giờ vẫn chưa xong màn chào hỏi mang đầy ý vị đá xoáy nhau. Enji nghe họ lời qua lời lại, ngài tôi rất lịch sự mà mỗi câu sấm sét cứ từ đâu giật qua giật lại trên đầu cô. Vì thế, rất nhanh chóng, cô lẹ chân trốn khỏi bữa tiệc, ở lại bên họ, cái mạng của cô còn chưa kịp chống đỡ đám sinh vật nhà Valois đã tàn phế rồi.
Khi cô nhanh chân trốn đi, một ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cô chợt động. Người đàn ông mím môi nhẹ và quyết định bước theo.
“ Wa…tuyết rơi này…”. Enji phấn khích reo lên, đầu cô ngửa lên trời cao nhìn những bông tuyết li ti rơi xuống. Hai tay cũng đưa ra, cảm giác được thứ buốt lạnh ấy đang bám trên cơ thể, đôi môi nhỏ giương lên mãi không hề hạ xuống. Trên đời này, thứ cô thích nhất chính là gió lạnh. Thứ cô cảm thấy hoàn mĩ nhất chính là tuyết. Cô luôn luôn muốn đến sống ở Bắc cực, chỉ là Đại Lão mãi vẫn không đồng ý mà thôi.
Chơi tuyết thì thích thật, nhưng chơi mãi cũng phải có hiện tượng thế này:
“ Hắt…xì…..”.Enji khẽ run người, ngón tay buốt giá day day nhẹ cái mũi đã hồng lên vì lạnh. Đúng là chơi tuyết gì cũng được, nhưng phải mặc áo khoác đã.
“ Cô gái, cô cần áo khoác không.?.”. Một giọng nói rất nhẹ, trầm ổn vang lên sau lưng khiến Enji giật mình.
Cô quay người lại, trước mặt cô là Louis de Valois.
Enji nhìn vào đôi mắt có chút quan tâm của người đàn ông, không hề khách khí khẽ gật đầu, đôi tay nhận lấy áo khoác và nói lời cảm ơn:
“ Cảm ơn ngài.”.
Vừa khoác áo vào người, một luồng hơi ấm ngay lập tức truyền vào cơ thể khiến cô cảm thấy dễ chịu. Kéo kéo áo khoác cho kín một chút, Enji cảm thấy thật lạ khi cô có cảm giác rất dễ chịu với người đàn ông này.
Ông Louis nhìn cô khoác áo xong lại ngay lập tức nhìn tuyết rơi, vì thế cất tiếng hỏi: “ Cô gái, cô thích tuyết sao.?.”.
“ A. Vâng. Đúng vậy, tuyết rất hoàn mĩ.”.
“ Hoàn mĩ.?. Nghĩa là đẹp phải không.?.”.
“ Không. Hoàn mĩ là hoàn mĩ, đẹp là đẹp. Thứ đẹp chưa chắc đã hoàn mĩ, thứ hoàn mĩ cũng không nhất thiết phải đẹp.”. Enji nghe ông Louis hỏi tiếp, trầm ngâm một chút liền trả lời. Khi nói những câu này, cô cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy. Nhưng trong tiềm thức cô từng nhớ, ai đó đã nói với cô như vậy. Thế nên đột nhiên nhớ đến liền nói ra.
Cô cũng không nghĩ, câu nói đó khiến người đàn ông bên cạnh sửng sốt như vậy. Ông ấy im lặng nhìn cô rất lâu mới khẽ hỏi tiếp một câu rất lạ:
“ Cô gái, cô có thích gió lạnh không.?.”.
Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đó, tuy vậy Enji cũng chẳng để tâm nhiều mà gật đầu nói: “ Có, cũng rất thích ạ. Gió lạnh rất thoải mái, chúng là tay cháu buốt nè.”.
Lại thêm một lần nữa, người đàn ông sửng sốt. Ánh mắt ông mờ ảo, dần dần nhớ lại một khoảng kí ức:
“ Phụ nữ ai cũng thích tuyết nhỉ, vì đẹp sao.?”.
“ Cũng không hẳn. Em thích nó vì nó hoàn mĩ.”.
“ Khác gì nhau chứ.?.”
“ Tất nhiên là khác, hoàn mĩ là hoàn mĩ, đẹp là đẹp, đẹp chưa chắc đã hoàn mĩ, mà thứ hoàn mĩ cũng không cần đẹp.”.
“ Ra là vậy.?. Nhưng em thấy nó hoàn mĩ ở chỗ nào chứ.?.”.
“ Thật là ngốc, anh không thấy nơi nào có tuyết, nơi đó sẽ đẹp sao.”
“ Vậy là cuối cùng vẫn là đẹp, khác gì nhau chứ.?.”. Chàng trai khẽ lẩm bẩm. Nhưng anh cũng không nói lớn để cô gái nghe thấy, anh lặng nhìn cô gái đang nghịch trên nền tuyết trắng, bỗng nhiên hỏi tiếp:
“ Vậy là em thích tuyết nhất.?.”.
“ Không. Em thích gió lạnh nhất.”.
“ Gió lạnh.?. Sao kì lạ vậy.”.
“ Có gì đâu. Gió lạnh rất thoải mái, anh không thấy cách chúng đi qua làm buốt lạnh cơ thể em sao.”.
Nhìn người con gái trước mặt, người đàn ông khẽ run lên. Nhìn nghiêng thế này, quả thật rất giống. Chẳng lẽ…chúa nghe thấy lời nguyện cầu của ta sao.?.
Ông đang nghĩ như thế, và chợt giật mình hoảng hốt.
Không được, không được. Cô gái này đang là người yêu của Saka, là cháu của ông mà. Vì thế….không thể được.
Hai tay ông khẽ nắm chặt, ông đứng lên mỉm cười với cô và nói:
“ Cô gái, nên vào trong nhanh nhé. Ngoài này rất lạnh.”.
“ A. Không sao mà. Áo của ngài ấm lắm.”. Đáp lại ông, Enji khẽ cười rất đáng yêu.
Gật nhẹ đầu, ông Louis bước đi. Trước khi bóng dáng ông khuất sau những hàng cây khô phủ đầy tuyết. Ông dừng lại, hỏi Enji câu cuối cùng:
“ Cô gái, có thể nói cho tôi biết: Vì sao tuyết hoàn mĩ không.”.
“ Ồ…” Enji mỉm cười đáp vui vẻ: “ …Ngài không thấy sao.?. Tuyết phủ nên tất cả mọi thứ đều trở nên đẹp.”.
Một nụ cười - buồn bã xen lẫn đau khổ và hạnh phúc xuất hiện trong đêm lạnh. Trong bóng tối của những hàng cây, ánh mắt của người đàn ông kia nhìn cô đầy bí ẩn. Cô không hề nhìn thấy điều đó, chỉ thấy người đàn ông kia quay đi và để lại câu nói :
“ Trả lời hay lắm.”.