Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 37

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Cuộc gặp gỡ đầu tiên với gia tộc Vampire….
Ngày 4 đầu năm:
Trong khu nhà chính rộng lớn của gia tộc Fujimaru xuất hiện một dãy dài tám chiếc xe đen bóng sang trọng đỗ lại. Những chiếc xe đó mang người của nhà Fujimaru đến đón đại tiểu thư của gia tộc Senje.
Những người nhà Fujimaru ngoại trừ Saka và ông Langdon chưa hề từng được bước chân vào nhà Senje, nói gì đến nhà chính. Theo miêu tả của tiểu thư, họ nhớ rõ cô ấy nói nhà Senje rất đẹp,giống kiểu nhà Nhật Bản cổ cổ ấy, chẳng nguy hiểm gì cả. Nơi ở của gia tộc ám sát nhưng thực ra an toàn lắm. Nhưng bây giờ, họ có vài thứ phải ngẫm lại.
Nhất là cô Elik, cô tự mình nhắc nhở, sau này điều gì tiểu thư nói về nhà Senje, tất cả chắc chắn là sai 90%.
Nhà Senje ở Nhật Bản, ngoài những khu nhà khác giống y hệt những khu nhà ở cung đình Nhật Bản trước đây, thì nhà chính lại làm theo nhà Trung Quốc. Còn việc không nguy hiểm và an toàn thì hoàn toàn không chính xác. Xe của nhà Fujimaru muốn đến khu nhà chính còn đi qua không biết bao nhiêu là những khu nhà phụ linh tinh khác, hết đi lòng vòng lại zic zắc, y hệt chui vào mê cung mới đến được đây. Đi trên đường thì cái ông dẫn đường thỉnh thoảng lại:
“ Cẩn thận chút, chỗ này đi nhanh hơn đi.”
Hỏi ra mới biết nhà Senje có nghiên cứu một đống quái vật, bọn chúng cực thích ô tô ( o_O ), nếu có xe chạy để chúng nhìn thấy được sẽ đuổi theo.
“ Vậy sao không nhốt chúng lại.?.”. Cô Elik cau mày hỏi.
“ Ồ, có nhốt chứ. Nhưng không tác dụng nhiều lắm. Hễ thấy xe là chúng lại phá Ⱡồ₦g ùa ra thôi. Hôm nay đầu năm chúng tôi không nhốt mà để chúng chơi lang thang trong khu nhà vừa rồi. Vậy chứ bọn chúng ngoan lắm, ít khi nổi điên lên. Lúc nổi điên cũng chỉ cần gọi ai đó thuộc đội bảo vệ nhà chính là được, mấy người đó sẽ xử lí.”
“ Mấy người nuôi chúng làm gì vậy.?.”. Cô Elik tò mò hỏi tiếp.
“ A ha ha ha….”. Tên dẫn đường cười vang một cái mới nói: “…Nói thật, chúng là thú nuôi thay chó của Đại Lão. A ha ha ha …”.
Và còn một đống những thứ quái quỉ khác có điên mới nghĩ tới. Thế mà cái gia tộc này lại tạo ra nữa chứ.
Cứ thỉnh thoảng lại:
“ Nhanh chút, nhanh chút….”
“ Từ từ, để tôi đi xem đã….”.
Mấy xe đi sau xe Saka nghe từ bộ đàm nghe tên đó chỉ đường, chỉ biết toát mồ hôi.
Hiện giờ mọi người đang ngồi tập trung trong một gian phòng sàn bằng gỗ rất, rất rộng. Trong lúc chờ Enji, họ được mời nước trà và điểm tâm. Thức ăn cũng đều là thức ăn Trung Quốc.
“ A ha…Lau, đứng lại. Không đứng lại tôi sẽ bắn đó.”. Tiếng Enji cười vang lên xa xa, giọng nói có chút thoải mái, có chút đe doạ, lại nghịch ngợm.
“ Tiểu thư, đầu năm đừng làm ướt tôi mà. Thứ đó ào ào như thác lũ, đâu có được coi là súng nước bình thường.”. Đáp lại, một giọng nói cầu khẩn vang lên.
Tiếng bước chân huỵch huỵch nghe ngày càng rõ.
Một bóng người ướt nhẹp chạy ngang đến cửa phòng…
Tất cả người nhà Fujimaru đều nhìn rất rõ, khi anh ta chạy qua có dừng lại muốn trốn vào đây…..một tiếng Bùm vang lên…một khối nước lớn bắn thẳng vào người đàn ông tội nghiệp khiến anh ta bay mất hút.
“ Leeeee…..cứu em.”. Tiếng chàng trai vang lên cầu cứu khẩn cấp.
Sau đó, một chàng trai khác bước ngang qua phòng, vóc dáng, khuôn mặt, giọng nói đều giống người vừa rồi, anh lên tiếng:
“ Lau, đừng chơi đùa nữa, ướt vậy đủ rồi. Tiểu thư, cô có vẻ thích quà năm mới của tôi nhỉ. Cô đã mang ra bắn Lau mấy ngày qua rồi. Tiểu thư, trước khi cô đi để hắn sống một chút. Thời tiết đang rất lạnh, cứ thế hắn sẽ ૮ɦếƭ đấy.”.
Enji cùng song song bước với với Lee đứng trước cửa phòng, trên tay là khẩu sùng kì lạ to gấp bốn lần người cô. Trước lời nói của anh, cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Sau đó vô tình liếc mắt vào bên trong phòng.
“ Wa wa aaaa…Cô Elik, mọi người đến…”.
Sau đó, cả đoàn người phụ nữ nhảy ảo vào cô, lời nói còn chưa kịp ra hết đã tức thở không thể nói thêm.
-
“ Tiểu thư, sao nhà chính kì lạ vậy.?.”.
“ Cái này…Đại Lão khi còn rất nhỏ sống ở Trung Quốc mãi đến năm 17 tuổi mới trở về Nhật Bản, sau khi trở thành người lãnh đạo cao nhất đã cho phá khu chính cũ xây khu nhà này, gọi là nhà riêng của mình. Đời trước đời sau sẽ không giống ai.”.
“ Nhưng như vậy dễ bị chú ý lắm. Ai muốn ám sát ông ấy chỉ cần nhớ khu nhà Trung Quốc này, sẽ rất dễ bị tìm ra.”.
“ Thì đó là lí do chính mà.”.
Mọi người không hiểu gì luôn.
Ở một bàn khác, Lau đã thay quần áo ấm, đau khổ nhớ lại nhưng kỉ niệm kinh hoàng kể cho vệ sĩ nghe:
“ Cô ấy gắn đuôi Miu nhỏ của tôi với con Bec lớn của Lee, Miu nhỏ bị đánh suýt ૮ɦếƭ. Tôi cũng vì thế mà giận Lee một thời gian….Tiểu thư mất ngủ nên tìm tôi ђàภђ ђạ giữa đêm. Tiểu thư đem nhốt tôi trong một căn phòng trống, mang vào đó một chiếc loa phát những âm thanh tần số cao khiến đầu óc tôi như muốn nổ, sau hơn hai tiếng chịu đựng Lee cùng mấy người khác đến cứu tôi. Họ nói ђàภђ ђạ tôi xong tiểu thư đã ngủ ngon rồi…Cô ấy đòi tôi cạo trọc đầu như mấy vị nhà sư ấy, sau đó sẽ vẽ hình lên đó trong ngày phục sinh. Mấy người khác phải cố gắng giải thích với tiểu thư đầu tôi không phải quả trứng….”. Anh chàng càng kể, khuôn mặt lại càng đau khổ. Người anh trai ngồi bên cạnh đành phải vỗ lưng an ủi cậu em.
“ Mà Saka đâu.?.”. Enji hỏi cô Elik.
“ Đang nói chuyện với Đại Lão. Lát nữa ngài ấy trở ra chúng ta sẽ đi luôn. Mọi thứ cần thiết cho cô tôi đã chuẩn bị rồi.”.
---
Phòng tiếp khách của Đại Lão:
“ Nghe nói cậu cắn con bé .?.”. Đại Lão nhìn anh, mỉm cười ý vị thâm sâu. Biểu tình luôn nhàn nhã thong dong.
“ Cũng không có gì, chỉ là xin chút máu của Enji thôi. Sẽ không thể biến cô ấy thành Vampire được. Đại Lão, ông biết rõ điều đó, đâu cần lo lắng như vậy.”.
“ Ha ha…nếu xin chút máu thì cũng được. Nhưng cậu đừng quên con bé là cháu tôi, trong vài tháng tới nó ở với cậu, tôi đâu muốn khi trở về lại là sinh vật nào. Nhưng thật không nghĩ cậu lại muốn đưa nó sang Pháp, cậu không sợ nó làm loạn nhà mình sao.?.”.
Saka nghe ông già tinh quái hỏi, cười cười đáp:
“ Đại Lão, đó không phải là điều ông muốn sao.?. Đưa Enji tới chỗ tôi cũng là ý của ông, muốn tôi yêu Enji cũng là ý của ông. Thực sự tôi rất muốn biết ông đang có ý định gì.?.”.
“ Đã biết vậy sao còn yêu con bé.?. Nên nhớ người muốn đấu Duelo là cậu. Tôi đang tự hỏi mình cậu lợi dụng Enji chuyện gì đây.”.
Hai người đàn ông, nói xong lại nhìn nhau mỉm cười. Mỗi người đều biết rõ đối phương đang có toan tính riêng, nhưng thực sự từ khi Enji chuyển đến ở với Saka, cả hai người đều không hề có làm gì khác lạ để có thể khiến đối phương tìm ra. Thật sự là đau đầu.
Là tìm không ra.?.
Hay là người kia còn chưa hề hành động.
Còn thiếu nhân tố sao.?.
---
Enji vẫy vẫy tay chào mọi người nhà Senje và bước ra xe. Trên suốt quãng đường dài đi khỏi gia tộc Senje, mọi thứ đều rất an lành bình thường.
“ Tiểu thư, tôi có biết đến mấy thứ….sẽ không sao chứ.”.
“ Cô biết.?. Hừ, cái tên dẫn đường lại nhiều chuyện rồi. Mấy thứ đó không ảnh hưởng gì đâu, nhìn thấy mặt tôi tất cả đều chạy mà.”.
Nói không chừng, quái vật đáng sợ nhất mới chính là cô gái xinh đẹp này.
Bạn đang đọc truyện tại Website Truyen186.Com
Máy bay riêng của nhà Fujimaru:
“ Trước tiên chúng ta không về thẳng gia tộc Vampire mà đến mừng năm mới ở nhà bác của tôi. Năm nào ông ấy cũng mở một bữa tiệc đầu năm mời bạn bè và gia đình tới dự. Ông ấy là anh hùng nước Pháp, chắc em cũng biết…”.Saka bắt đầu nói cho cô về gia đình mình, khi nói đến ai đều đưa ảnh ra cho cô xem.
“ A. Đại tướng Henry de Valois III, ông nội và cha đều là anh hùng nước Pháp. Một trong những người quyền lực nhất thế giới. Anh Jin từng đột nhập nhà người này vài lần nhưng toàn bị đuổi chạy gần ૮ɦếƭ thôi.”.
“ Anh Jin.?. Tôi chưa từng nghe. Không phải là người bảo vệ nhà chính sao.?.”.
“ Ừm, Jin không phải là người bảo vệ. Thân phận của anh ấy cao hơn nhiều. Jin là số 1 thuộc Ghost, anh ấy rất bận rộn. Hồi em còn nhỏ thường đi theo anh ấy, mấy thứ súng đạn, ăn trộm, hay nghệ thuật đánh bài hiện giờ em biết đều là Jin dạy. Anh ấy hay lắm, nhưng khi em lớn hơn một chút thì Jin không cho đi cùng nữa. Nhiều năm trước thì biệt tăm luôn, đến giờ cũng không thấy về nhà chính đến một lần.”. Enji bất chợt nhớ đến người anh kì lạ của mình, cô kể cho Saka nghe, trên gương mặt là một nụ cười rất hiền. Chỉ cần nghe cô nói là biết, mối quan hệ giữa cô và người tên Jin kia rất thân thiết.
Cô nói về Jin xong lại tiếp tục ngắm nghía bức ảnh của Henry Valois - một người đàn ông trên dưới 40 tuổi, ánh mắt dù chỉ nhìn trong bức ảnh nhưng cũng đủ thấy sự sắc lạnh. Người này ngồi trên một chiếc ghế bành lớn, mặc một bộ vest đen, trông rất phong độ.
“ Người này là bác anh.?. Bao nhiêu tuổi vậy, trông rất trẻ.”
Anh nhìn cô cân nhắc, cuối cùng quyết định nói tuổi thật của ông bác.
“ Hình như là 243 tuổi gì đó. Nếu tôi không nhầm thì là vậy. Ông ấy là một người có địa vị cao trong gia đình Valois, một trong 17 người thuộc gia đình Valois là Vampire dòng thuần.”.
Enji nghe không hề ngạc nhiên chút nào, Vampire sống không hẳn là bất tử, nhưng thực sự thời gian họ sống là rất rất lâu. Trong ghi chép nhà Senje chưa hề nói đến giới hạn độ tuổi của họ, người sống lâu nhất trong ghi chép là 866 tuổi. Không phải ông ta ૮ɦếƭ vì già hay bệnh, mà là do bị nhà Senje Gi*t ૮ɦếƭ. Có nghĩa, từ trước đến nay Vampire thuần chủng chưa có ai sống được đến giới hạn đã bị Gi*t ૮ɦếƭ rồi.
Nhưng….Henry III, nếu cô không nhầm thì mới lên chức đại tướng khoảng 40 năm, khi lên chức đại tướng ông ta hơn 20 tuổi. Lẽ nào… Một ý nghĩ xẹt nhanh qua đầu Enji.
“ A….”. Enji nhỏ miệng hô lên như vừa phát hiện ra điều gì. Rồi lại quay sang nhìn anh kì lạ. “ Người nhà anh chắc toàn dùng cách này che mắt thế giới nhỉ.?.”
Trước câu hỏi của cô, anh cười cười coi như một cái gật đầu.
Henry de Valois thực chất chỉ có một người duy nhất, vẫn luôn là anh hùng nước Pháp, vẫn luôn là đại tướng. Trước thế giới, ông ta cho người giả trang là con của mình, rồi đến cháu của mình. Nhờ quyền lực cho con và cháu lên làm đại tướng, thực chất chính là ông ta. Rồi lập công, lại là anh hùng dân tộc. Người nước Pháp vẫn luôn nghĩ Henry I và II đã ૮ɦếƭ, nhưng vốn cũng chỉ là những cái ૮ɦếƭ do chính ông ta dựng nên mà thôi. Việc che dấu thân phận mình là Vampire thực ra cũng dễ hiểu, thế giới tuy biết đến gia tộc Vampire, biết đến quyền năng của gia tộc, nhưng gần như không chắc chắn về quyền năng đó. Nếu khi biết được sự thật về những điều Vampire có thể làm, thế giới chắc chắn sẽ không ngừng điên cuồng mà tìm kiếm Vampire. Nói chung, hiện tại, thế giới chỉ biết đến gia tộc Vampire là có thật, một gia tộc vĩ đại, luôn kêu gọi hoà bình và làm những việc lương thiện. Còn về quyền năng của gia tộc Vampire, họ gần như không biết. Một số khác cố tình nghiên cứu, cũng chỉ là một vài số liệu rất nhỏ mà thôi.
Enji đôi lúc thực sự muốn, công bố tất cả ghi chép của nhà Senje cho thế giới. Như vậy Vampire dễ dàng khốn khổ rồi. Nhưng Đại Lão nói, như vậy dễ xảy ra bạo loạn thế giới, nên cô không làm thế.
Khi Enji đang xem qua lại những bức hình gia đình của Saka, cô Elik đến và chợt đưa cho cô một chiếc túi màu da báo trông rất đẹp, độc đáo và tinh xảo.
“ Tiểu thư, đồ nào cần thiết cô bỏ vào trong này. Đừng dùng chiếc túi xách kia nữa.”. Cô Elik từ khi nhìn thấy Enji từ nhà Senje mang theo chiếc ba lô quân đội đã không hề hài lòng, cuối cùng là mang đến cho cô một chiếc túi xách thay thế.
Enji không hề nói gì, nhún nhún vai liền làm theo. Cãi Elik chuyện gì cũng được, nhưng về trang phục thì tốt nhất là không nên.
Cạch….
Một lọ thuốc nhỏ rơi ra từ chiếc ba lô khi cô lấy vật dụng chuyển sang túi khác, nó từ từ lăn nhẹ đi.
Bàn tay của Saka với tới nhặt nó lên. Anh đưa lên tầm mắt xem xét.
“ Enji, thuốc gì đây.?.”. Hừm, không phải là thuộc độc chứ.?. Cũng có thể lắm, vì thứ gì của cô đều không hề an toàn.
Anh quay sang, ngạc nhiên khi thấy ánh mắt cô khẽ biến, hành động có chút vội muốn lấy nó ngay từ tay anh.
“ Là thuốc bổ thôi, không có gì đâu.”.
Không có gì đâu?. Anh suy nghĩ, cô không bao giờ trả lời theo kiểu che dấu như thế. Bình thường, cô sẽ chỉ trả lời: “ Thuốc bổ.”. Chỉ trả lời như thế thôi.
Vì thế, khi cánh tay cô với tới, anh liền tránh nó.
“ Saka, làm gì đó, trả em mau.”. Cô giật mình, giọng nói hơi cuống.
Chẳng hề quan tâm, anh dùng một tay ngăn cô lao tới, tay cầm lọ thuốc từ từ xoay nắp mở ra. Nhìn thấy hành động của anh, cô càng có vẻ vội vã.
“ Yên nào, em còn giãy nữa, tôi làm rơi thuốc ráng chịu nhé.”.
Và cô khựng lại ngay lập tức.
“ Enji, cuối cùng thì thứ này là gì đây. Em còn cần thuốc bổ sao.?.”.
“ Đâu liên quan đến anh. Trả lại em.”.
“ Không nói.?. Được thôi….Ông Langdon, mang thứ này đi phân tích thành phần. Không được trả lại cho Enji đến khi nào được phép của tôi.”.
Mắt thấy lọ thuốc sắp truyền sang tay ông Langdon, Enji liền vội ngăn lại.
“ Em nói, sẽ nói mà…Nhưng anh phải trả lại cho em.”.
Trước khuôn mặt buồn bực của cô, Saka khẽ mỉm cười.
Cô bực mình, lườm lườm nói với anh.
“ Là thuốc giảm đau.”.
“ Thuốc giảm đau.?. Em đang bị bệnh gì sao? ”. Saka khẽ nhíu mày hỏi lại.
“ Không. Là thuốc giảm đau khi cơ thể huỷ hoại.”.
Enji trả lời, trả lời xong liền thở dài. Trước mắt cô, ông Langdon đang ngồi bên kia ghế, còn có cô Elik ngồi phía sau, những người nhà Fujimaru ngồi xung quanh đó đều nhìn cô kì lạ. Saka vừa nghe thấy mấy chữ huỷ hoại đã trầm mặt xuống.
Xem chừng, nếu không nói rõ mọi chuyện, cô sẽ không xong rồi.
“ Từ khi có thể nhớ được, em đã bị một căn bệnh kì lạ. Nếu không may bị thương, vết thương của em sẽ không lành lại được. Nó không giống như kiểu máu không đông, dù vết thương một thời gian không chảy máu nữa cũng sẽ không liền miệng, mãi mãi vẫn như thế, còn tệ hơn là bị sẹo nữa. Thời gian đầu còn có thể phẫu thuật, nhưng không thể phẫu thuật suốt được, vì thế Đại Lão đã tìm ra một phương thuốc giúp em. Phương thuốc này rất tốt, không những chữa căn bệnh cũ, nó còn giúp các vết thương của em nhanh khỏi, đến sẹo cũng còn chẳng có nữa. Nhưng…”.
Cô chần chừ nhìn mọi người, thấy tất cả đều là đang chăm chăm nhìn lại mình, cuối cùng vẫn phải nói..
“…đó chỉ là bên ngoài thôi, thực chất bên trong vết thương không hề lành, nó khiến cơ thể em bị huỷ hoại dần dần. Tuỳ lúc mà bộc phát. Mãi sau này khi tốc độ huỷ hoại tăng lên đến mức nguy hiểm em mới biết. Không những thế mỗi lần huỷ hoại đều rất đau….. Như lần em bị Caroline làm bị thương, thứ thuốc độc trên chiếc trâm dài của cô ta nếu bình thường khi phát tác sẽ làm em đau như bị bọ cắn nhấm trong mắt, nhưng lần đó đồng thời cơ thể lại bị huỷ hoại khiến em đau đến mức mất luôn kí ức lần đó. Thời gian sau khi chữa trị vài ngày ở nhà chính, em vẫn còn cảm giác đau thấu xương, như thể bị người khác cầm suốt dài đâm liên tục, liên tục vào trong mắt vậy….”.
Cô nói đều đều, sắc mặt mọi người vừa nghe vừa biến đổi.
“ Vì thế…. em phải sử dụng thuốc giảm đau. Nó giúp ngăn cản quá trình tự huỷ hoại, đồng thời giảm đau luôn. Có điều..”.
Lại còn có điều nữa.?. Tất cả mọi người xung quanh đồng loạt nhướn mày lên, bằng như thế vẫn chưa đủ sao.?
“…thuốc này làm em mất cảm giác. Thường thì thuốc giảm đau có tác dụng khoảng 6 giờ, trong sáu giờ em sẽ không biết đến đau đớn là gì, đủ thời gian để quá trình tự huỷ hoại qua đi. Em cứ nghĩ thế là tốt rồi, nhưng một lần dùng thuốc xong, hơn hai ngày sau cơ thể em vẫn không biết đau là gì. Bác sĩ của em kiểm tra, ông ấy nói thuốc hết tác dụng rồi, việc mất cảm giác là do cơ thể. Cuối cùng thử kiểm tra nhiều lần khác nữa, ông ấy kết luận nếu em tiếp tục dùng thuốc, trong tương lai cơ thể sẽ không còn biết đến cảm giác gì nữa. Đau đớn, nóng lạnh, thậm chí vui buồn. Mọi người biết điều này chứ nhỉ, cảm xúc của con người đều do những hóc – môn mà có, nếu tiếp tục dùng thuốc, những hóc – môn đó của em sẽ biến mất. Cuối cùng chỉ có thể nghe và nhìn thôi. Nhưng như thế cũng rất tốt, ít nhất là tốt hơn việc vết thương không lành miệng, cơ thể bị huỷ hoại hay đau đến mất luôn cả kí ức, muốn ૮ɦếƭ cũng không ૮ɦếƭ được….”.
Cô nhún vai, bình thản kết luận.
“…. Em chỉ nói thế thôi, mọi người cũng không cần lo lắng, việc đón nhận điều xấu từ nhà Senje với em luôn luôn là chuyện rất bình thường mà. ”.
Cảm giác của người nhà Fujimaru lúc này, đều là thắt nghẹn trong tim. Nhất là Saka, hai tay anh nắm chặt nhìn cô rất sâu, cảm thấy đau nhói muốn Ϧóþ nát Ⱡồ₦g иgự¢. Cô nhìn lại anh, đón nhận ánh mắt rất bình thản.
“ Giờ thì trả lại cho em được chưa.?.”.
Từ từ giữ tinh thần, anh đưa cho cô lọ thuốc và hỏi:
“ Hiện tại có cách nào chữa trị không.?.”.
“ Có.”. Cô gật đầu đáp chắc chắn. “ Không làm mình bị thương nặng nữa là được. Chỉ cần không bị thương tệ quá, cơ thể cũng sẽ không tự huỷ hoại thêm, em sẽ không cần dùng thuốc. Nhưng anh nghĩ có thế sao.?.”. Cô hỏi lại, hơi hơi mỉa mai.
“ Lần này không chỉ là một Caroline, còn rất nhiều người thuộc gia tộc Vampire nữa, em còn nghĩ rằng số thuốc này thiếu ấy.”.
Nói xong, cô nhanh chóng đưa những vật dụng cần thiết vào túi xách, những thứ còn lại đưa cho cô Elik. Ánh mắt mãi sau cũng không nhìn anh và mọi người mà hờ hững đưa xa khỏi cửa sổ.
Anh lẳng lặng nhìn cô một lát rồi cũng rời mắt. Tự nhủ thầm với chính mình….
Enji vẫn nhìn ra cửa sổ suốt. Cô thực sự, thực sự…không hề muốn thấy thứ gọi là thương cảm, đau xót hay lo lắng gì đó trong ánh mắt của mọi người. Đó là lí dó vì sao cô không muốn nói cho ai biết, rõ toàn là những thứ cô thấy không tệ và có phần tốt đẹp, nhưng những người khác lại nhìn cô với vẻ đau khổ. Cô còn không buồn, họ phiền lòng đau khổ chuyện gì chứ.?.
---
..Sáng ngày 5…..
Nhà của Henry Valois cũng thật sự to lớn. Giống như nhà Saka, ông già Vampire này có cả một lãnh địa dành riêng cho mình nằm xa thành phố. Bao quanh lãnh địa của Henry Valois là bức tường cao hơn 10m, chỉ có duy nhất một chiếc cổng điện lớn, kiên cố với vô số bảo vệ. Chỉ mới là cổng vào mà đã cực kì khủng bố thế này, Enji tạm thời có thể hiểu vì sao người anh Jin vĩ đại của cô nhiều lần đột nhập vào đây đều không có thể làm được gì.
Đi qua rất nhiều những đồng cỏ, vài hồ lớn, và cả cánh rừng phủ đầy tuyết lạnh…toà lâu đài hùng vĩ, cổ kính mới hiện ra trong tầm mắt của Enji.
Khi chiếc limousin đen dài thượt đỗ lại trước toà lâu đài, rất nhiều người liền ra đón. Trong đó có cả Henry Valois.
Khác với trong ảnh, ánh mắt của người đàn ông này không hề sắc lạnh, mà là vui vẻ, thân thiện, ấm áp nhưng rất tôn nghiêm. Ông Henry ôm lấy Saka rất thân mật.
“ Thật ngạc nhiên, cháu trai. Lần này cháu kịp đến bữa tiệc của ta, bình thường thì cháu luôn đến vào ngày 9, nếu ta không nhớ nhầm. Điều này khiến ta rất bất ngờ đấy. Mọi người trong gia đình ngày mai mới đến kia mà.”.
Ông Henry vừa cười nói, vừa đập đập vai người cháu cao hơn ông nửa cái đầu. Và ông chợt nhận ra có bóng dáng một cô gái lạ mặc chiếc áo lông trắng muốt từ chỗ xe, dường như đi cùng với Saka. Ông nghĩ ngay đó là cô gái mà ông nghe đồn từ gia tộc. Nhưng thay vì đến chào ông - một gia chủ, thì trước tiên, cô gái đó tiến đến một chiếc xe vừa đỗ chở người nhà Fujimaru, vui vẻ mở cửa ra đón…một con chó. Nếu ông không nhầm, nó là Hunxter. Hành động này khiến ông phật lòng. Nhưng cũng rất vui vẻ, ông tiến đến gần chỗ cô.
“ Nào nào cháu trai, giới thiệu với ta cô gái của cháu nào.”.
Saka nhìn cô, lắc đầu khẽ thở dài. Cô luôn như vậy, không bao giờ để tâm đến những ai quan trọng ( với người khác).
“ Enji, buông Hunxter ra chút đi. Nó không bị lạnh đâu.”.
“ Đây là bác của tôi.”.
Theo lời của anh, cô gái đó nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn ông Henry.
Cô gái đó nhìn ông bình thản, đầu hơi hơi nghiêng nghiêng có vẻ đang dò xét ông.
Một cảm giác, thật sự rất gần gũi ập đến tận trong tim. Một cảm giác yêu mến khó diễn tả bằng lời. Henry Valois chỉ có thể ngây người nhìn cô gái đẹp đến mức khiến quang cảnh trước mắt ông mờ đi, hiện tại với ông, chỉ có cô là rõ ràng, còn có vẻ sáng lấp lánh nữa. Ông luôn nghĩ rằng không có thứ gì là hoàn mĩ ngoài người phụ nữ với nụ cười buồn ấy. Nhưng…..có lẽ ông đã sai.
“ Chào ông. Con là Senje Enji.”. Enji gật đầu một cái nhẹ chào người đàn ông trước mặt. Cô xưng hô rất lễ phép, một phần là do tuổi của người đàn ông này so với cô quá lớn, một phần là cô thấy ông ta rất dễ mến.
Ông Henry nghe cô chào, lập tức tỉnh lại, mỉm cười dễ mến, ông nói:
“ Chào con. Ta là Henry Valois. Con dễ thương quá.”.
Và quay lại với Saka, ông mỉm cười nhẹ hài lòng.
“ Đi với ta nào, Enji. Ta có một vài căn biệt thự rất đẹp gần lâu đài, có lẽ con cũng không thích ở với gia đình Valois trong lâu đài của ta đâu, vì thế nếu con muốn, hãy chọn bất cứ biệt thự nào con thích. Trưa nay ta còn có việc, nhưng tối nay ta rất rảnh, con sẽ ăn cơm với ta chứ.?.”
“ Được ạ.”. Trước lòng tốt bất ngờ của ông Henry, cô mỉm cười vui vẻ đồng ý. Dù sao quý ông lớn tuổi này cũng đã mời cô một lời mời thật lịch sự.
“ Khi ở đây con cứ thoải mái làm điều mình thích, đi thăm vùng đất của ta. Nó không tệ đâu. Ta có một đàn ngựa đến vài trăm con, hãy chọn một con để cưỡi. Con biết cưỡi ngựa chứ.?. Nếu không thích con có thể ngồi xe ngựa.”.
“ Không cần, con có mang Sky, nó là con ngựa của Saka ấy.”.
“ Sky.?. Ồ, con cưỡi được nó sao.?. Thật sự là giỏi.”.
“ Không có gì, Sky rất hiền mà.”.
“ Vậy sao…ha ha. Con còn thích thứ gì nữa không.?.”.
“ Thích bắn súng…”.
“ Ồ. Ta cũng rất thích bắn súng. Vậy chắc con thích săn chứ. Năm nào ngày 10 đầu năm ta đều tổ chức cuộc thi săn bắn trong gia đình. Lần này con tham gia nhé. Ta với con sẽ cũng một đội.”.
“ Được ạ.”.
“…..”.
“ Thật tốt là năm nay con đến bữa tiệc của ta. Ta có nhiều trò vui lắm.”.
…….
Saka nhìn theo bóng dáng hai người kia cùng Hunxter thở dài. Sao nhanh như vậy họ đã có thể thân nhau rồi, còn bỏ anh lại đây nữa. Bên cạnh anh, không chỉ là người nhà Fujimaru còn có người hầu và vệ sĩ của ông Henry đều ngạc nhiên nhìn theo. “ Có chuyện gì vừa xảy ra mà họ đã bỏ lỡ.?.”.
Anh thực sự tò mò, những người còn lại của gia đình Valois sẽ đối xử với cô thế nào.?. Cuộc gặp gỡ đầu năm này chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc