Sân bay, đường băng:
“ Kìa đó…thấy không.?.”. Tiếng một cô gái vang lên, nghe dường như rất vui.
“ Đâu cơ…nhóm người đứng ở đằng kia á.?”. Nhiều tiếng đáp lại cô rất tò mò.
“ Ừm..Chính là đó đó. Anh ấy quay lại các cậu sẽ thấy.”. ….. Nhóm người được nói đến phía trên chính là Saka và Enji. Mới sáng sớm, anh đã lôi cô dậy, kéo cô tới sân bay đón người thân của anh, điều này làm cô hết sức không vui, cô còn phải đón Minako mà.
Cô tựa người vào chiếc xe ô tô, nhìn khoảng không xa tắp, không nghĩ đến việc anh cho xe đi vào tận đường băng để đón mấy người thân kia của anh. Vừa bước xuống xe thì gặp một nữ tiếp viên hàng không nhìn anh muốn rớt mắt. Lúc sau thì một nhóm kéo đến ngóng anh từ xa.
Enji liếc nhìn nhóm nữ tiếp viên hàng không ở xa xa đang quan sát Saka rất chăm chú, mong mỏi anh quay đầu lại một chút để họ có thể chiêm ngưỡng gương mặt của anh. Cô cười tinh ranh, huých tay nhẹ vào Saka.
“ Này…”
“ Gì thế..?.”. Anh vừa đưa tay lên nhìn đồng hồ vừa trả lời cô.
“ Anh quay lại cười với các cô gái kia được không.?.”.
Saka liếc gương chiếu hậu của xe, nhận ra các cô nàng kia, cười một cái chẳng tốt lành gì, liếc cô anh hỏi:
“ Em muốn xem kịch hay à.?”.
“ Thì anh cứ thử làm như thế xem nào, dù sao cũng đang nhàm chán mà.”.
“ Được…”.
Saka gật đầu một cái, anh quay đầu lại nhìn họ, và…mỉm cười. - - -
“ Kìa…anh ấy quay lại…”.
Và khi họ nhìn thấy anh cười…
“ A…Wa..wa..wa…”. - - -
Họ không hề biết, ở đằng xa kia Enji cũng đang muốn đập bàn đập ghế mà cười, cô còn giơ một ngón cái lên khâm phục tài sát gái của anh. Saka thì lại nhìn cô, anh cười đau khổ, không nghĩ rằng cô lại thích thù với việc anh tán gái đến như vậy.
“ Đừng cười nữa, máy bay đến rồi kìa.”.
Tiếp theo lời anh, một chiếc phi cơ nhỏ dần xuất hiện sau tầng mây mỏng, hạ cánh từ từ xuống đất. Khi cánh quạt của máy bay dừng hẳn, Saka và cô bước vào trong ô tô và lái xe đến gần nó.
“ Enji, thật không ngờ. Cô ra đón chúng tôi sao.”. Charles vừa bước xuống máy bay, anh nhìn Enji hết sức kinh ngạc. “ Charles, họ hàng của Saka đến thăm là anh à.”.
“ Victoria, cả cô nữa.”. Enji nhìn hai người bước xuống, cũng kinh ngạc không kém. Cô đâu thể ngờ người mà phu nhân Kyoko phái tới theo dõi mình lại là hai người này chứ. Chắc không chỉ có họ chứ.?. Cô vừa nghĩ như thế…
“ Ôi..ôi, xem ai này, Elizabeth, cô cũng đến ư.?.”. Enji nhìn người tiếp theo bước xuống, cô thốt lên đầy mỉa mai. Ngay khi chạm mặt Enji, Elizabeth lập tức tránh ánh mắt của cô.
Trong khi Enji còn đang nhìn Elizabeth đầy âm hiểm khiến cho Charles và Victoria toát mồ hôi, một giọng nói thanh nhẹ vang lên nghe rất êm dịu.
“ Tiểu thư Senje Enji .?.”
Chủ nhân của giọng nói đó là một cô gái với thân hình mảnh mai, mái tóc có màu vàng mật ong óng ả, mềm mại giống như của Victoria và Elizabeth, khuôn mặt nhỏ nhắn, diễm lệ, nụ cười hiền hoà và đôi mắt trong sáng màu…hổ phách rất đặc biệt.
Nhìn lại cô nàng là một đôi mắt trong sáng màu hổ phách khác. Enji quan sát đánh giá cô gái trước mặt, mỉm cười thân thiện, cô đáp:
“ Phải. Tôi là Senje Enji. Vậy cô là..”.
“ Tôi là em gái của Saka. Caroline Valois.”.
“ Em gái.?. Vậy cô là con gái của phu nhân Kyoko.?”.
“ Không. Caroline là em gái ruột của Charles, con người vợ thứ hai của cha tôi.”. Saka ở đứng bên cạnh cô, anh vừa làm kiểu chào thân mật với cậu em trai Valois, vừa đáp lời hộ Caroline.
“ Đúng vậy. Charles là anh ruột tôi, tiểu thư Enji, lúc Charles và Victoria từ Nhật trở về Pháp, họ có nhắc đến cô, họ nói cô rất tuyệt. Tôi sang đây thăm Saka một phần cũng vì rất tò mò về cô đấy. Chúng ta có thể sẽ sống với nhau lâu dài, tôi mong chúng ta là bạn tốt, được không.?.”. Caroline vui vẻ bước đến gần Enji, cô cầm lấy tay của Enji lên, rất thân thiện hoà nhã hỏi.?.
Đó là một lời nhắc. Enji thầm nhủ. Cô cũng cười lại rất thân thiện và hoà nhã:
“ Được mà. Còn điều gì tốt hơn như vậy chứ.?”.
- - - - - - - -
Minako mở to mắt hết cỡ, há miệng á khẩu suốt cả quãng đường dài từ khi bắt đầu nhìn thấy cổng điện lớn – nơi ra vào lãnh thổ nhà Fujimaru. Enji nói nhà Fujimaru ở ngoại ô thành phố Tokyo, cô dù có tưởng tượng thế nào cũng không nghĩ ra được cái ngoại ô lại xa như vậy, và khu đất nhà Fujimaru mà Enji nói cũng lớn đến như vậy.
Minako vẫn tiếp tục trạng thái nhìn xung quanh đến thất thần trông ngốc không chịu được, thậm chí còn có vẻ tệ hơn khi nhìn thấy toà lâu đài nhà Fujimaru cho đến khi Enji mở miệng nhắc cô:
“ Hồn của Minako, ở đâu trở về đi.”.
“ Enji..Enji..”. Cô lắp bắp. “ Cậu sống ở nơi như thế này sao.?. Cuối cùng thì người tên Fujimaru Saka ấy là ai vậy.”. “ Cậu quan tâm làm gì, chỉ cần biết bây giờ cậu sống ở đây là đủ rồi. Nào, đi theo tôi, tôi giới thiệu nhà cho cậu.”. Minako đi theo Enji đến thăm từng khu nhà, nhìn thấy căn phòng của mình không khác gì căn phòng trong khách sạn năm sao, cô không dám tin còn phải tự tát mình một cái.
“ Phòng Arika ở bên cạnh. Tầng trên là phòng của mấy người anh em của Saka mà tôi có nói đến ấy. Nào, chúng ta đi tiếp.”.
Enji dẫn Minako đến chuồng ngựa, Minako chưa từng nhìn thấy ngựa thực khi sống ở thành phố. Gọi là chuồng nhưng nói đúng hơn là một căn nhà gỗ lớn với cỏ khô cho ngựa nằm còn có mùi thơm, Minako thấy nó còn sạch sẽ gấp nhiều lần ngôi nhà trước của cô nữa. Enji vuốt bờm của một con ngựa màu hung hung trông rất đẹp, lôi nó ra trước mặt Minako.
“ Nó là Black. Saka mới mua nó cách đây không lâu. Con của Saka tên là Sky, nó dữ lắm, thấy người lạ là tấn công luôn. Saka với tôi luôn cãi nhau việc cưỡi ngựa vào mỗi buổi sáng, cuối cùng anh ấy mua cho tôi thêm một con. Cậu có muốn cưỡi không.?.”
“ Cưỡi được sao.?.”. Minako nhìn Black không tin tưởng lắm.
“ Tất nhiên là được.”. Enji cười, kéo Minako đỡ cô lên. Sau đó cô cũng trèo lên cùng.
“ Ngồi chắc một chút..”. Enji nhắc nhở. Minako chỉ kịp nhìn thấy Enji vung roi lên, sau đó…
“ A…a…Enji chậm lại…chậm lại.”.
“ Yên nào, tôi không làm cậu rơi đâu mà sợ.”. Enji cười cười, tuy vậy cô vẫn cho ngựa chạy chậm lại một chút.
“ Chúng ta đi đâu đây.?.”
“ Gặp Saka, cậu ở nhà của anh ấy, ít nhất cũng phải gặp chủ nhà chứ. Đúng không.?. Vừa rồi đến chuồng ngựa tôi không thấy Sky đâu, chắc chắn Saka cưỡi nó đi rồi.”.
Minako im lặng không nói gì thêm, cô thấy trong người hồi hộp, cùng lo lắng rất nhiều. Co thực sự chẳng muốn đối mặt với người đàn ông tên Fujimaru Saka một chút nào. Minako đã choáng ngợp…
Đó là cảm xúc của cô khi anh xuất hiện…
Enji đưa cô đến một nơi với cỏ xanh mướt, xen lẫn hoa sắc tím bạt ngàn không tên là rất nhiều cây phong đỏ rực lá. Khi cơn gió mạnh mẽ quét qua, từng đợt lá rơi xuống, Saka cũng từ cơn gió đó mà xuất hiện. Anh cưỡi trên một con ngựa lớn, dũng mãnh, đẹp với đôi mắt hút hồn có màu tối. Saka xuống ngựa, vẻ đẹp của anh dưới mắt cô đẹp hơn ánh mặt trời, mỗi bước anh đi là hoa hồng nở, nụ cười của anh lấp lánh hơn bầu trời sao đêm, đôi mắt anh ấm áp hơn bất kì ngon lửa nào. Enji nhìn cô thở dài. Saka, anh xuất hiện cũng quá tuyệt đi.
“ Saka, anh cưỡi ngựa giỏi quá..Ủa, ai đây.?. Cô bạn của Enji phải không.”. Caroline cùng mọi người đi theo Saka xuất hiện, trong khi Victoria và Elizabeth đang tán thưởng anh, Charles tiến đên gần chỗ Enji nói chuyện, Caroline là người duy nhất nhận ra sự có mặt của Minako.
“ A. Xin chào. Tôi là Minako.”.
Những người còn lại bắt đầu chú ý đến cô.
“ A. Chào Minako. Tôi là Victoria.”
“ Chắc cô biết tôi chứ, tôi là Charles.”.
Chắc chắn Minako biết, Charles là hoàng tử của trường Tsuda, dù anh chỉ học ở trường một thời gian ngắn là chuyển đi. Anh rất nổi tiếng cùng với Elizabeth. Nhắc đến Elizabeth, cô nàng đứng ở xa và dường như không quan tâm đến Minako.
“ Tôi là Fujimaru Saka, hân hạnh được gặp em.”. Saka lên tiếng cuối cùng, anh gật đầu nhẹ với cô thay cho một lời chào. Minako được anh nhìn thẳng vào mắt, cô lúng túng, đỏ mặt gật đầu theo:
“ A. Vâng. Chào anh.”.
“ Minako, tôi là Caroline. Cậu là bạn của Enji thì cũng là bạn của tôi. Sau này chúng ta là bạn bè tốt. Cậu đồng ý chứ.?.”. Caroline nhìn Minako, nghiêng nghiêng đầu cười nhí nhảnh, giọng nói ôn hoà rất dễ gây cảm tình. Minako ngay lập tức có thiện cảm với cô gái này, hơn nữa, so với Charles, Victoria, Elizabeth và Saka, rõ là Caroline có vẻ thân thiện và vui mừng vì sự có mặt của cô, vì thế, cô gật đầu với Caroline vui mừng chấp thuận.
Enji nhìn cảnh trước mắt, cô thấy không hài lòng. --- “ Enji này, Caroline tốt nhỉ.?.”. Minako ngồi trên ngựa cùng với Enji trở về khu nhà, nghĩ đến cuộc gặp gỡ vừa rồi, nghĩ đến Caroline, cô lên tiếng hỏi Enji. Nhưng nghe thì giống một lời khen hơn nhiều.
“ Minako này, cậu chơi vui thế nào cũng được. Nhưng đám người đó, tất cả ấy, đừng cố gắng thân thiện với ai cả.”. Enji trầm giọng đáp lời, câu nói của cô khiến Minako hơi sững một chút, cô không hiểu hỏi:
“ Vì sao.?”.
“ Vì tất cả đám người đó không ai muốn thân thiện với cậu đâu. Những gì tốt đẹp họ bày ra chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi. Ngay cả nụ cười và lời chào hỏi hảo cảm cũng vậy, tất cả đều là giả dối.” “ Nhưng tôi thấy đâu có giả tạo gì đâu.”.
“ Cậu không thấy, vì cậu không thể nhìn thấy mặt nạ của họ. Minako ngốc.”.
Nghe Enji trả lời, Minako có phần buồn bực, Enji nói như thể coi thường cô vậy.
“ Vậy tại sao cậu biết họ có đeo mặt nạ chứ.?”.
“ Tôi biết, vì tôi đeo mặt nạ suốt ngày mà.”. Enji liếc Minako một cái rất nhanh, nhưng chừng đó cũng đủ để Minako thấy ánh mắt Enji dường như sẫm lại hơn rất nhiều. Gương mặt cô cũng lạnh hơn, và có phần đáng sợ.
=====
Nhắc đến mẹ, sẽ chỉ nghĩ đến hai chữ xa lạ thôi.
Giữa đêm khuya, toàn thể nhà Fujimaru đều say ngủ. Một bóng đen nhỏ bé bỗng xuất hiện trên hành lang tầng hai toà nhà chính, đôi chân trần bước nhẹ nhàng trên những tấm thảm mềm mại. Bóng đen dừng chân trước cửa phòng của một người, người mà ai cũng rõ ấy, chủ nhân nhà Fujimaru : Fujimaru Saka.
“Cách” một tiếng rất nhỏ, một bên của cánh cửa lớn mở ra, bóng đen nhanh chóng biến mất, và “cách” thêm một tiếng nữa, cánh cửa đóng lại. Im lìm.
Trong căn phòng tối đen, tất cả đồ đạc đều chỉ nhuộm trên mình một màu xám đậm và mờ ảo, bóng đen vẫn tiếp tục di chuyển đều giữa căn phòng, đi qua từng gian phòng rộng lớn khác nhau, tiến dần đến bên giường.
Chiếc giường rất cao, thiết kế tinh xảo theo kiểu của những nhà quý tộc xưa, Saka nằm trên đó đang ngủ, chiếc chăn mỏng phủ ngang qua người, bóng đen nhẹ nhàng nhón chân để leo lên…. Trong tích tắc,…
Chiếc chăn đang phủ trên người Saka được tung ra, một cánh tay mạnh mẽ thô lỗ vươn lên kẹp vào cổ bóng đen, trong bóng tối vang lên tiếng mở chốt an toàn của súng.
“ Ai.?.”. Saka lạnh giọng hỏi, phát hiện ra đây là một cô gái.
“ Saka!. Đau!. Anh muốn Gi*t ૮ɦếƭ em à.?.”. Một giọng nói vốn dĩ rất quen thuộc vang lên, cái giọng điệu kiểu này có nằm mơ anh vẫn nghe thấy.
“ Enji..?.”. Anh thốt lên không tin được. Cùng lúc vỗ tay vài vái, ánh đèn ngủ trong phòng lập tức sáng lên. Enji xuất hiện ngay bên cạnh, xoa chiếc cổ thanh mảnh vừa bị anh kẹp trông rất khổ sở.
“ Đêm khuya em mò đến phòng tôi định làm gì.?.”. Anh nhìn cô đầy cảnh giác.
Enji trừng trừng đối mắt lại với ánh nhìn của anh, lên tiếng:
“ Saka, anh nhìn kiểu gì đấy. “Làm gì” ở đây hiểu theo nghĩa nào hả. Không nói nhiều, dậy mau, em đói, nấu mì cho em.”.
“ Nấu mì.?.”. Anh nhất thời không hiểu nổi, nhìn cô trông rất ngốc. Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay bên cạnh gối. Bây giờ là mấy giờ đây.?.
“ Đúng rồi. Em đói mà. Hơn nữa khuya rồi, chỉ có thể nấu mì thôi.”.
“ Enji. Đang 3 giờ sáng đấy, mà tôi không nhàn rỗi như em, tôi mới ngủ từ lúc một giờ thôi. Muốn ăn thì em tự nấu đi, nếu không thì gọi cô Elik hay ai đó dậy, tôi….”
“ Em muốn ăn mì…”. Anh còn chưa nói xong, cô lập tức kéo áo hét lớn vào tai. Bực mình, anh quay đầu lại, đang định mắng cô vài câu…
Chỉ là..
Đập vào mắt anh là khuôn mặt phụng phịu hờn dỗi của cô, đôi lôi mày nhìn anh hơi nhíu lại. Cô rất đói sao.?. Anh thở dài, được rồi, được rồi, coi như anh xui xẻo. Tính cô trẻ con, anh không chấp. ………………
“ Xụp….”.
Saka nhìn cô ăn, trên mặt hơi hơi kinh hãi. Tự hỏi không biết liệu cô có nuốt mất chiếc bát không.?. “ Ngon không.?.”.
Enji không trả lời, gật đầu lia lịa vài cái rồi lại tiếp tục ăn.
Anh nhìn cô đang cố gắng nuốt trôi miếng mì lớn, đôi mắt nhắm chặt lại như lấy sức. A. Nuốt trôi rồi. Nhưng ăn miếng mì lớn như vậy không nghẹn sao.?.
Anh chỉ nghĩ thôi, không ngờ cô nghẹn thật..
Một bên tay đập иgự¢ liên hồi, cái đầu nhỏ quay qua quay lại dáo dác…
Ế. Sao cô lại nhìn anh.
Enji nhìn thấy cốc nước trên tay anh, lập tức không nghĩ ngợi vươn tay ςướק lấy. Uống một hơi liền cạn, cô ngồi thất thần nhìn bát mì vài giây rồi lại tiếp tục…..
Cô chẳng quan tâm đến việc Saka đang nhìn cô cười cười, gương mặt anh giống như đang xem giải trí vậy. ---
Nhận lấy cốc sữa từ tay anh, Enji bất chợt cười thoả mãn. Được nhân vật lớn như Saka phục vụ, cảm giác cũng không tệ lắm.
“ Saka. Anh không ngủ tiếp sao.?.”. Enji ngạc nhiên khi thấy anh đi đến bên ghế salon ngồi xuống, bật ti vi lên muốn xem.
“ Em làm phiền như thế còn hỏi sao, tôi đã thức dậy rồi, giờ có lên giường cũng không ngủ tiếp được nữa.”. Vừa nói, anh vừa nhìn cô, tay ra hiệu gọi cô lại.
Trái với mong muốn của anh, Enji thản nhiên lắc đầu.
Saka trừng mắt với cô.
“ Nhưng Enji phải ngủ mà.”.
“ Nhóc con, ai nấu mì cho em. Tôi không muốn ngồi một mình ở đây đến sáng đâu. Nhanh đến đây đi.?.”
Enji cau mày, gãi đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng tiến đến chỗ anh. Miệng lẩm bẩm: “ Trả ơn bát mì nhé Saka.” ---
Đôi môi nhỏ khẽ mở ra, Enji chán chường ngáp lên ngáp xuống. Nhàn rỗi ngồi bên cạnh, cô quay sang quan sát anh. Này, mái tóc xám hơi dài trông rất đẹp, cũng rất thời trang.
Đôi mắt xám tro rất lãnh tĩnh, cũng rất đẹp.
Gương mặt nhìn kiểu gì cũng đẹp. Tại sao tính cách của anh lại tệ đến như thế.?.
Enji càng nhìn anh, càng thấy anh rất có phong độ, ngoài việc anh đối với cô hơi đểu một chút thì không có gì phải chê cả. Xem chừng cha mẹ Saka cũng tự hào về anh lắm chứ. Nghĩ đến mẹ anh, Enji bỗng tự thắc mắc, cô Elik nói mẹ anh mất sớm, nhưng tại vì sao chứ.?.
“ Saka này, anh lấy họ của mẹ mình, xem chừng anh rất yêu quý mẹ nhỉ.”.
Anh liếc cô, có bất ngờ khi cô chợt nhắc tới mẹ của anh. Nhưng cũng không thắc mắc, anh mỉm cười rất hiền, trả lời: “ Khi tôi còn nhỏ, tôi không thường gặp cha lắm, tôi luôn sống với mẹ đến năm mười tuổi. Ấn tượng của tôi về bà ấy rất sâu đậm. Không có ai đối tốt với tôi hơn bà ấy. Thật tệ khi bà ấy đã mất.”.
“ Bị Gi*t sao.?.”.
Enji nhìn vẻ thoáng buồn trên gương mặt anh, bất chợt hỏi câu kì lạ.
“ Sao em lại nghĩ vậy.?.”.
Cô nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt anh, rõ thấy được ánh mắt anh đã biến mất sự thân thiện vừa rồi, nhưng vẫn bình thản cô đáp:
“ Vì Saka là Vampire thuần mà, cô Elik nói với em thế. Chắc chắn mẹ anh cũng thuộc dòng thuần chứ, Vampire thuần chủng thì ૮ɦếƭ vì bệnh tật sao được. Chỉ có thể là bị Gi*t thôi.”.
Saka im lặng, trước những lời của cô không đáp lại gì cả.
Enji lại vẫn tiếp tục :
“ Là người nhà Senje Gi*t đúng không.?.Lúc anh mười tuổi thì là 14 năm trước nhỉ, trong các sổ sách ghi chép nhà Senje có nói đến một vụ xung đột nhỏ vào 14 năm trước giữa một vài người nhà Senje tự ý đến gia tộc nhà Vampire gây chuyện. Là vụ đó phải không.?.”
Khi còn ở nhà Senje, cô thường đọc những quyển sách cổ trong thư viện của nhà chính, những quyển sách hoặc sổ ghi chép đó phần lớn đều nói đến những cuộc chiến giữa hai gia tộc, đã nhiều lần thử tìm hiểu, Enji vẫn không phát hiện ra được nguyên nhân chính của sự bất hoà này là gì. Chiến tranh giữa hai gia tộc vốn dĩ đã có từ rất lâu. Cách đây gần 100 năm mới làm kết thúc, tất nhiên chỉ là trên giấy tờ thôi.
Vụ việc 14 năm trước đặc biệt được Enji chú ý, vì thời gian đó có thể nói là tình cảm giữa hai gia tộc được coi là tốt nhất trong rất nhiều năm qua, sau sự kiện đó liền chuyển biến xấu đi nhiều.
Anh vẫn im lặng, Enji nhìn rõ sự giận giữ ở anh. Nhưng không dừng lại, vẫn là giọng bình thản đến ngạc nhiên ấy, Enji đều đều nói tiếp:
“ Giờ thì em có thể hiểu vì sao anh ghét người nhà Senje rồi, thảo nào hồi đầu anh không ưa em như thế. Ai là người nhà Senje đối với anh đều đáng ૮ɦếƭ phải không.?.”.
“ Được rồi Enji, không cần phải nói nữa.”. Anh quay mặt đi tránh cái nhìn trực tiếp của cô, muốn kết thúc câu chuyện tại đây. Có điều, Enji lại không muốn. Cái miệng nhỏ tiếp tục mở ra:
“ Tại sao lại không nói nữa, anh tức giận à. Anh không cần phải tức giận với em, em không gây ra chuyện đó, hơn nữa, mẹ em cũng mất ở vụ đó mà. Cũng bị người nhà anh Gi*t đó đâu. Nhưng Enji đâu có tức giận.”.
Saka từ từ quay sang nhìn cô, trên mặt là không thể tin được.
“ Em đang nói gì thế.?.”
“ Mẹ Enji cũng mất ở vụ đó mà, nhưng em khác anh nhé, em chẳng tức giận gì cả. Có lẽ vì Enji có nhớ gì đến mẹ đâu, bà ấy như thế nào Enji cũng chẳng rõ. Nhắc đến mẹ là nhắc đến người nào đó thật xa lạ thôi. Em có một bức tranh vẽ bà ấy, nhưng em đốt lâu rồi, dù sao nhìn vào cũng thấy đó là một người lạ, giữ tranh của một người xa lạ để làm gì cơ chứ.”. Người xa lạ. Anh nghe cô nói cảm thấy không hiểu, dù mất mẹ từ sớm, nhưng lúc đó cô cũng phải có ấn tượng gì đó về mẹ mình chứ.
“ Lúc đó em bốn tuổi phải không.?. Bốn tuổi thì cũng có thể nhớ đến mẹ.....”.
“ Không…”. Enji cắt ngang ngay lập tức, tiếng cô nói rất nhẹ, nhưng lại rất chắc chắn.
“ Em bị mất trí nhớ sau đó mà. Cụ không hề nói bà ấy mất như thế nào, nhưng em nghe những người trong nhà chính truyền nhau rằng vụ việc đó phần lớn những người đến nhà Vampire quá nửa đều không trở về, còn bà ấy, khi trở về từ nhà Vampire, cả người bà ấy là máu, bà ấy đến ôm em lúc cuối, sau đó thì ૮ɦếƭ. Họ nói khi bà ấy ôm em, em chẳng nói gì, khóc cũng không, lúc sau thì ngất luôn. Khi em tỉnh dậy thì đã là một tháng sau, không nhớ điều gì cả. Sau này khi nhớ lại những điều họ nói về cái ૮ɦếƭ ấy, em không thấy đau lòng, chỉ thắc mắc không biết cả người bà ấy toàn máu sẽ trông như thế nào.?. Anh nghĩ xem, có giống những kẻ em đã Gi*t không.?.....”.
“ Saka, anh làm sao vậy…”.
Cô thấy thật kì lạ, vì sao anh lại ôm cô chứ.?. Cô đã nói xong đâu.
“ Enji, không cần nói nữa, không nên nói nữa, tôi biết mà.”. Saka ôm cô, cơn giận khi nãy đã biến mất, thay vào đó là sự thương cảm. Tại sao cô có thể nói về cái ૮ɦếƭ của mẹ mình với gương mặt quá mức bình thản như vậy.?.
“ Anh biết làm sao được. Saka, anh không cần phải thương em đâu, ai khi nghe em nói cũng thật kì lạ, nó đều bày ra bộ mặt đau khổ hộ em là sao chứ. Không nhớ thì có gì không tốt, cụ nói đó là điều may mắn, một đứa bé khi chứng kiến cái ૮ɦếƭ của mẹ mình sau này sẽ không sống tốt được. Nhưng em đã quên rồi, em sống rất tốt. Thật đấy.”.
Cô đẩy anh ra, nhìn anh rất khó hiểu, sau đó là cố gắng giải thích.
Saka nhìn vào đôi mắt hổ phách xinh đẹp đang ngước lên, giờ nó như thể đang bị sương che phủ vậy. Cô dường như có chút bực bội, vì cô nghĩ anh không hiểu những lời cô nói sao. Cô giải thích một hồi chỉ để người khác không thương cảm cho mình, nhưng cô có hiểu như thế sẽ càng khiến cho người khác đau lòng về cô.?.
Anh muốn cô yên tâm, liền đưa tay xoa đầu cô vài cái, mỉm cười nhẹ và nói:
“ Tôi hiểu, em sống rất tốt. Tôi thấy rõ điều đó mà.”.
Cô sống tốt thật không.?. Anh không chắc, anh tự hỏi Đại Lão đối với Enji có thực sự là người cụ đáng kính.?. Không có người cụ nào dạy cháu mình rằng việc quên đi người mẹ là một điều tốt.