Enji ngồi trên ghế, mặt tránh sang một bên để không phải nhìn những ánh mắt mong chờ từ hai cha con nhà Kanda. Cô đang cố gắng nghĩ mọi cách có thể.
Vay tiền?. Thật tiếc bạn cô đều ở nước ngoài. Chính xác cô còn không có bạn ở Nhật Bản này.
Nếu sai đàn em lấy tiền của công ty mang đến.?. Không ổn, công ty ở một vùng khác rất xa. Có mang đến được cũng nhanh nhất là sáng mai. Cô có chi nhánh ở đây, nhưng chắc chắn là không đủ tiền đâu.
Trong một thoáng, Enji có ý định " ăn trộm " ngân hàng. Dù sao cô cũng sẽ trả lại. Nhưng nguy cơ " lại " vào đồn cảnh sát cao lắm.
Hay phá mấy cái máy ATM. Chà. Mất thời gian.
Dường như có quá nhiều rắc rối.
Enji quay lại nhìn ông Juu. Nói với ông ta:
" Bác thử gọi điện với bọn chúng thương lượng về vấn đề thời gian xem sao. Khoảng 7 giờ sang mai thì được. ".
Tuy nói như vậy, nhưng Enji nghĩ không chắc sẽ được. Ông Juu làm theo lời cô, gọi điện thoại cho bọn chúng. Nhưng vừa mới nói mấy câu đầu, mấy tên đó đã quát tháo ầm lên, sau đó ngắt máy cái rụp.
" Bọn chúng không đồng ý về mấy việc cháu làm vừa rồi đúng không ạ.". Cô đoán, gần như chắc chắn. Cô đối xử với bọn chúng như thế, lại còn làm mất mặt tên đại ca. Không đồng ý là điều dễ hiểu.
Nhìn ông Juu gật đầu, cô bày ra bộ mặt khó chịu, không hài lòng, lầm bầm.
" Lần sau gặp lại cháu sẽ phải dạy dỗ bọn chúng tử tế hơn mới được.". Cô nghĩ đến bọn chúng, chợt nảy ra một ý tưởng, dò hỏi hai người họ, ánh mắt rất gian tà:
\'\' Hai người nghĩ thế nào nếu đi ςướק của bọn chúng rồi trả nợ. Thế nào. Hay đúng không".
Nhưng thật khác xa so với tưởng tượng của Enji, hai cha con nhà Kanda không hề đồng ý, họ còn nói với cô như thế này:
" Enji. Chúng tôi rất thích làm những việc không mờ ám. Ít nhất là đừng khiến cảnh sát lao vào nhà chúng tôi trong một ngày nào đó.".
Enji đã hiểu.
Cô nhớ tới cụ của cô. Không thể nào, cô không bao giờ nhờ ông giúp đỡ bất cứ điều gì.
Cô nhớ tới một anh. Một người không xa cũng chẳng gần. Anh nói: Bất cứ điều gì em muốn.Dù cô và anh sống với nhau chỉ hơn một tuần. Cô cũng chỉ gặp anh thường nhất là vào bữa tối.
Cô thở dài. Nhờ hắn vậy.
" Cháu ra ngoài gọi điện một chút. Sẽ nhanh thôi. Hai người không cần lo nữa.Cháu có cách rồi ".
" Anh không đồng ý? ". Enji hỏi lại đầy kinh ngạc. Cô không nghe lầm chứ?. Chỉ là 3 tỉ thôi, với anh ta đâu phải là số tiền quá lớn.
Ở đầu dây bên kia, giọng Saka thản nhiên xác nhận:
" Đúng vậy.". Anh còn hỏi cô:
" Họ là người thân của em? "
" Không phải."
" Là bạn bè của em "
" Cũng không hẳn là vậy ". Enji đáp, đầy băn khoăn.
" Vậy thì không cần phải giúp họ. Tối rồi, em về nhà đi ". Anh nói rất lạnh lùng, vô tâm.
Enji cảm thấy thực sự rất tức giận. Giận chính mình, ngu ngốc làm sao khi quyết định nhờ anh giúp đỡ. Cuối cùng là bị từ chối. Nén giận trong lời nói, cô đáp lại:
" Hôm nay không về được ". Rồi gập mạnh chiếc điện thoại. Cô phải đứng im lặng một lúc, thở thật sâu, trấn tĩnh lại.
Sau đó, nghĩ điều gì, Enji bước nhanh. Trên mặt cô, biểu tình rất đáng sợ.
...........
" Tút...tút...tút...."
Saka tay vẫn giữ chiếc điện thoại, nhìn vào nó, mỉm cười nhẹ. Anh nghĩ thầm: " Giận rồi ".
Ông Langdon ở ngay bên canh anh, chứng kiến cuộc gọi, tạm hiểu được phần nào vấn đề. Tuy đã biết ý của anh, nhưng ông vẫn hỏi lại:
" Cậu chủ, chúng ta giúp tiểu thư chứ? "
Anh giập nhẹ chiếc điện thoại xuống, từ từ đứng dậy, uể oải vươn tay lên giãn gân cốt. Rồi chậm chậm lấy áo khoác mặc vào, anh nói:
" Tất nhiên là phải giúp rồi. Ta đi nào.". Bước mỗi bước lại than thở:
" Thật phiền quá. Tối như thế này rồi "....
..........
Hai cha con nhà Kanda chờ Enji đã lâu, ngày càng sốt ruột, lo lắng không thôi. Tuy cô nói đã có cách, nhưng dù sao cũng phải nói cho họ một tiếng chứ.
" Cộp...cộp...". Có tiếng bước chân.
Hai người vội mừng đứng dậy, nhưng thật ngạc nhiên, người xuất hiện ở cửa không phải Enji, mà là một chàng trai, rất đẹp. Đi theo sau anh là một người đàn ông trung niên với khuông mặt góc cạnh, không mấy thân thiện gì. Trên tay ông cầm một chiếc vali.
Saka cùng ông Langdon theo lời Enji nói tìm đến nhà Kanda. Khi đến nơi, thấy cửa không khóa, anh cũng bỏ quên luôn phép lịch sự mà bước luôn nhà họ, thẳng đến phòng khách. Nhìn thấy hai cha con nhà Kanda đang nhìn mình khó hiểu, anh mỉm cười lấy lệ, chào hỏi họ. Sau đó vô tư giải thích về hành động nhập cư của mình.
" Tôi thấy cửa không khóa "
Ông Juu nhìn anh cảnh giác:
" Anh là ai?."
" Tôi?. Là bạn của Enji ". Anh đáp lại, dù anh không rõ lắm, Enji có coi anh là bạn không?.
" Cô ấy đâu.".Vẫn giữ thái độ đó, ông hỏi tiếp.
" Tôi không biết. Nhưng cô ấy có nhờ tôi một vài việc". Không đợi ông Juu nói thêm điều gì, anh ra hiệu cho ông Langdon. Ông ta bước tới, đặt chiếc va li lên bàn, mở nó ra.
Trong đó là gì, ai cũng rõ.
"............". Ông Juu nhìn anh, tạm thời không biết nói gì. Ngay khi ông đang bối rối, Arika đã bước lên trước ông, ngượng ngập nói lời cảm ơn. Tuy không ai làm gì, nhưng mặt cô rõ ràng rất đỏ.
.............
Một lời nói sắc lạnh vang lên phá tan không khí.
" Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ".
" Enji. Là cô?. ". Arika thấy cô, chạy vội đến, cảm ơn rối rít.
" Từ nào. Tôi muốn hỏi chuyện gì xảy ra ở đây mà". Enji lắc lắc đầu không hiểu, liếc sang Saka. Nhìn ông Langdon, và vali đang mở.
" Anh....".
" Enji, tối rồi. Em không về cô Elik rất lo. Cô ấy nhờ anh đưa em về đấy. Nào ta đi thôi. Chào hai người nhé. ".Saka bước nhanh tới gần cô, nói liên tục chặn họng cô lại, cử chỉ rất thân mật. Anh nắm lấy tay cô, chào vội hai cha con, kéo cô đi gấp.
Cô như một cái máy, theo lời anh vẫy vẫy tay chào họ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tiếc nuối của Arika. Khó hiểu khi thấy ông Juu đang cúi gập người chào cảm kích. Cô đã giúp họ được gì đâu?.
Bị anh cứ lôi đi như vậy, rồi anh lại tống cô lên xe, sau đó mặc cô ở ghế sau, anh ngồi lên ghế trước. Trên đường đi bàn chuyện với ông Langdon, thỉnh thoảng cô thấy anh liếc nhìn cô, mỉm cười xấu xa.
Ông Langdon để hai người đi bộ từ cổng sắt vào nhà. Saka ngay từ khi xuống xe, chân anh đã bước. Ngay cả việc liếc nhìn cô một cái cũng không. Enji cảm thấy như anh ta đang cố trốn mình điều gì đó.
" Tại sao không đi.". Anh quay lại nhìn cô và hỏi, khi anh không nghe thấy tiếng bước chân của cô. Dù trời tối, nhưng qua ánh đèn đường nhẹ dịu, anh nhìn thấy rõ cô đang nhìn anh nghi hoặc, và rõ ràng là mắt cô có lửa.
" Anh đang làm gì vậy? "
" Không phải rõ quá sao, tôi giúp em mà "
" Anh không thấy hành động và lời nói của anh mâu thuẫn với nhau sao?. Hơn nữa...".Cô nói châm chọc." Ngay cả lời nói của anh nghe cũng không chân thành lắm ".
" Tâm của tôi khác mà ". Anh đáp trả lại cô. Trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mang đầy " thi ý ".
" Trả lời câu hỏi của tôi.\'\'.
" Tôi trêu em đấy."
"........................."
Im lặng. Chính là như vậy.
" Không vui tí nào cả "
" Tất nhiên là không rồi. Tôi phạt em mà "
Cuối cùng, cô thầm nghĩ, tên này đang nói cái quái gì vậy, trán cô khẽ nhíu.
" Tại sao? Tôi không hiểu ".
" Được rồi ". Anh khẽ thở dài. " Vậy để tôi giải thích một chút."
" Em nói qua điện thoại, đã làm nghĩ mọi cách cuối cùng mới nhờ đến tôi......"
" Đúng là vậy ".
" Tôi là ai? "
" Một tên xấu xa, độc ác, không rõ vì thú vui gì mà lôi con gái nhà người ta đang sống yên lành về nhà mình ở, sau đó bỏ mặc người ta với một đám người quái gở, khi người ta đang vui thì tống người ta ra khỏi nhà, để người ta gặp rắc rối, người ta lên tiếng nhờ giúp thì không đồng ý, khi người ta bỏ mình đi thanh toán với mấy tên lưu manh kia kéo dài thời gian nợ, mình liền ung dung đi giải quyết rắc rối, khi người ta hỏi thì nói phạt người ta. Kết luận chung anh trong mắt tôi là một tên khốn khi*p không hơn.".Enji tuôn ra một tràng dài, rõ ràng là kể tội anh nhưng lại nói với vẻ mặt vô cảm, mắng anh nhưng lại như đọc văn xuôi.
Saka im lặng không nói gì, nụ cười của anh tắt ngấm. Quả không ngờ, anh trong mắt cô, rớt giá đã quá thê thảm rồi.
Bình tĩnh lại để không lên tiếng mắng cô, anh kiên nhẫn hỏi lại.
" Không. Ý tôi về danh phận, danh phận ấy, không phải con người "
" À. Là...người giám hộ "
" Vậy sao khi gặp rắc rối em lại nghĩ đến tôi cuối cùng? ". Giọng của anh có phần hơi bực mình
Cô im lặng. Anh đang nói gì vậy, không lẽ khó chịu sao. Việc anh là người giám hộ, cô chỉ coi là chuyện đùa, không lẽ anh cho là thật.
" Nói gì đi chứ "
" Tôi đâu nghĩ anh là người giám hộ của tôi.". Cô lúng túng đáp, với một người sông có trách nhiệm như Saka, anh không hợp với cô lắm.
" Nhưng rõ ràng là thế.". Giọng anh vẫn khó chịu
" Được rồi, dù sao nếu chỉ có thế, anh bực thì cũng thật chẳng hay chút nào. Nếu tồi không nghĩ anh là người giám hộ của tôi, có nghĩa tôi không tin anh, anh cũng nên tự xem lại mình chứ.". Cô cau có nói.
Sau đó, liền vội bước đi qua mặt anh.
Anh nhanh tóm lấy cô. Đưa mặt sát lại gần, gian tà hỏi.
" Ai nói tôi bực về việc đó."
" Có mà. "
" Tôi bực vì em nói tôi khốn khi*p ".
Dưới ánh đèn, anh nhìn ra mặt cô, không hề biến sắc, nhưng ánh mắt thì có biến. Nếu anh không nhầm, ánh mắt của cô có phần tội lỗi.
".................".
Cô cụp mi dài, không nói gì.
" Em cũng chưa cảm ơn tôi. Tôi đã giúp em mà".
" A. Cảm..."
" Tôi không cần em nói lời cảm ơn". Anh cắt lời. Thích thú nhìn cô ngấy ngốc hỏi.
" Vậy phải làm thế nào "
Anh lại bày ra vẻ mặt cười nham hiểm, như đã gần đạt được mục đích.
" Gọi một tiếng anh xem nào."
Enji tức thời á khẩu hóa đá.
" Sao. Khó như vậy cơ à "
Cô giật tay mình ra khỏi tay anh, lùi xa ba bước. Sau đó ngước mắt lên nhìn anh, gắng giọng.
" Anh. Em cảm ơn." Lời cô nói, rất chật vật. Thực khó khăn. Cô nói xong, hơi hối hận, chờ nghe tiếng cười của anh ta.
Nhưng khác với dự đoán của cô, anh bước tới gần, cầm lấy tay cô dắt đi, miệng nói:
" Tốt, rất ngoan. "
" Sau này có phải gọi như thế nữa không?".Cô hỏi, gọi anh một tiếng, cô đau tim quá.
" Có chứ, tôi hơn em nhiều tuổi mà. Không quá già, nhưng cũng phải tỏ ra kính trọng."
\'\'..........................."
" Anh cũng tốt chứ nhỉ ". Cô lầm bầm.
Saka đang dắt cô, đột nhiên dừng lại, quay nhìn, và cười với cô nụ cười ấm áp.
" Thật ra, tôi chỉ làm điều này với mình em thôi"
............
Enji cảm thấy, có một luồng nước nóng chảy trong người cô.