Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 04

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Như Enji đã nói, ngày mai cô đi. Vì thế, hôm nay, ngay trong sân nhà Senje xuất hiện chiếc limousine đen bóng sang trọng không phải của người nhà Senje. Và cũng không biết có phải vì Enji đã nói Saka phải có "thành ý" một chút hay không mà đích thân anh đến đón cô. Mà như anh nói, anh đã phải bỏ lỡ hai cuộc họp quan trong buổi sáng.
Nhưng vẫn thật đáng tiếc, hành động của anh lại chỉ khiến Enji hiểu nhầm rằng: anh cố ý đến đây để xem... phản ứng lúc rời đi của cô mà thôi.
" Hắn ta thì có ý tốt gì chứ, nếu có đã không đấu Duelo với con ". Cô đã nói như vậy lúc rời đi.
Để tránh nghi ngờ, tất cả người làm nhà Senje đã được thông báo rằng cô chủ của họ quyết định đi du lịch vòng quanh thế giới lần thứ BA. sau hai năm nghĩ dưỡng ở nhà.
Phải biết mấy vị võ sư vui mừng đến thế nào. Thời gian hai năm Enji không quậy không nghịch, mỗi ngày họ đều bị lôi ra để tập "thể dục", cho khỏe người cùng cô. Kết quả là xương cốt gãy không ít lần.
......................
Khi những võ sĩ nhà Senje đang ăn mừng, thì lúc đó, Enji và Saka đang ở trên xe về nhà anh.
Enji cảm thấy rất bực bội nên không hề nói một lời nào với anh kể từ khi lên xe. Còn Saka, anh cũng không muốn cơn giận của cô tiếp tục diễn biến theo chiều hướng xấu, vậy nên im lặng là vàng.
Một thời gian rất lâu trôi qua. Enji chợt mở lời trước:
" Nhà anh rất xa "
Không hiểu đó là câu hỏi hay câu khẳng định nữa.
" Khi nào thì đến? ". Cô tiếp tục.
Anh thở ra nhẹ nhõm, nhưng cũng không tỏ ra vui mừng vì thoát khỏi không khí căng thẳng ban nãy. Từ từ trả lời:
" Chừng một tiếng nữa, nó ở ngoại ô thành phố."
Dừng một chút, mặt không biến sắc, anh mói tiếp.
" Từ giờ là nhà của em "
Phải công nhận là cô đã choáng. Nhưng chỉ một tẹo thôi. Một tẹo thôi ( Enji tự nói với mình như vậy )
Hơn nữa, cô còn đang thầm mắng anh mặt dày không biết xấu hổ, choáng hay sốc cũng qua nhanh thôi.
Dù thế, cô cũng không thể hiện ra bên ngoài. Mặt vẫn lạnh băng, cô tiếp lời anh:
" Nhà trọ "
Saka không sửa câu nói của Enji, anh chỉ tiếp lời:
" Sau này em sẽ bỏ được chữ đằng sau đi thôi "
Enji phủ định ngay lập tức:
" Còn chưa biết được. Không chừng chỉ được vài tháng tôi đã chuyển đi rồi "
Anh im lặng nhìn cô không nói gì thêm, biết rõ cô dang bực mình, khôn ngoan một chút, anh không nên nói nhiều.
Cô lại quay ra cửa kính, tiếp tục im lặng.
Cô cứ nghĩ sẽ tiếp tục thế mãi khi đến nhà mới, chỉ là Saka khiến cô không im lặng được.
Chính xác thì anh đang nhìn cô rất chăm chú, khiến cô bình tĩnh cũng không nổi.
Với người con trai đối diện, anh lại qua ngây thơ đến mức không hiểu rằng ngắm suốt một cô gái là không đước tốt cho lắm. Nhất là với người con gái xinh đẹp như Enji, chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm.
Nhưng thực sự, anh chỉ muốn xem cô thế nào thôi.
Bởi vì lần đầu vừa nhìn thấy anh cô nhìn anh như đã muốn Gi*t, sau đó bỏ đi, anh còn chưa rõ mặt. Lần thứ hai đấu kiếm anh thắng không vinh quang gì, hơn nữa cô lại đội mũ bảo hộ, lúc ngất người khác có tháo mũ bảo hộ ra, nhưng đã vội đưa cô đi, anh cũng chưa rõ mặt.
Lần này vừa lên xe, cô liền quay nghiêng mặt không nhìn anh ( Xe limousine hai ghế đối diện nhau, hai người không ngồi chung ghế ). Nãy giờ cũng chưa rõ mặt.
Saka còn đang mải nghĩ, Enji thình lình quay ngoắt lại, lườm anh sắc lẹm, quát lớn:
" Nhìn cái gì "
Sững một chút, anh cười nhẹ ( Giờ thì rõ mặt rồi ), không phật ý, trả lời cô rất nhẹ nhàng:
" Tôi chưa rõ em thế nào "
Khóe mắt Enji giật nhẹ, còn chưa kịp hiểu, anh lại nói tiếp:
" Không ngờ lại đẹp vậy "
Khóe mắt giật mạnh hơn một chút, cô cáu, mình đang khó chịu, anh ta còn có tâm tư mà...
Mím nhẹ môi hồng.
Chân cô nhấc lên một chút.
" Bốp "
Chân Saka đau điếng.
Cô không tội lỗi còn nói tiếp:
" Tôi muốn làm thế này từ buổi gặp đầu tiên "
Saka rất hiền, dù giả nhưng vẫn rất hiền. Đây là điều không phải Enji nói. Nhưng nó đúng, nhất là trong trường hợp thế này.
Sau khi Enji đá anh một cái, Saka mặt vẫn không biến sắc, nhưng rõ ràng là anh bất ngờ. Vì mắt anh có mở to một chút, sau đó thì lại từ từ nhắm lại, thở nhẹ một cái, anh mở mắt ra, nói:
" Đau ". Duy nhất một chữ.
Dù không hài lòng nhiều lắm về phản ứng của anh, nhưng Enji quả thật vẫn rất vui.
Cô đáp:
" Tốt ". Cũng chỉ duy nhất một chữ.
Anh ảo não.
" Từ khi tám tuổi đến giờ tôi chưa từng bị đánh như vậy"
Enji gật đầu ghi nhận, cô nhún vai cảm thán.
" Thật tiếc ! Nhưng từ khi tôi bốn tuổi đến giờ thường xuyên lại bị đánh hơn như vậy " ( Vì Saka hơn cô bốn tuổi, câu này có nghĩa khi vào cùng năm Enji 4 tuổi, Saka 8 tuổi. Một người từ đó chưa từng bị đánh, còn một người thì ngược lại ).
Có hơi suy nghĩ trước câu nói của cô, nhưng anh tạm thời liền bỏ qua. Rất nhẹ nhàng hỏi tiếp:
" Em không thể đối xử nhẹ nhàng với tôi được sao? "
" Mơ đi, ai bắt tôi phải chuyển nhà? "
" Cũng chỉ là một lỗi nhỏ ". Saka đáp tỉnh bơ, không tội lỗi. Có lỗi cũng chỉ là lỗi hơi lớn mà thôi. Chuyển nhà chứ đâu bắt cô ૮ɦếƭ. Anh dù có xa nhà thì cũng chẳng nhớ nó bao giờ. Mà có khi vài tháng anh mới về một lần. Đôi khi anh còn tự hỏi không biết anh là chủ nhà hay người hầu là chủ nhà nữa.
" Ai khiến tôi xa cụ? ". Cô trừng mắt chất vấn.
" Em không cho đó là lỗi lớn chứ "
" Không ". Cô cười nhẹ, nhưng ngay sau đó lại lạnh băng nói với anh.
" Nhưng cũng chưa ai làm điều gì tồi tệ hơn với tôi hơn việc đó. "
Saka liền bày ra bộ mặt hối tiếc.
Nhưng cũng không khiến cô động tâm chút nào, mà ngay sau đó cô còn quát anh nữa.
" Còn chưa cảm ơn tôi "
Anh ngây người. " Việc gì "
" Hôm nay tôi đi giày, không phải cao gót. " ( Ý là đá anh thì đỡ đau hơn, nên anh phải cảm ơn tôi )
Saka choáng luôn, sao lại có người như thế?.
" Ai vinh dự được em đá mà hôm đó em đi giày đều phải cảm ơn sao? ". Thực sự thì khi anh hỏi câu này, thấy mình thực sự ngu ngốc. Có ai vừa bị đá lại vừa cảm ơn người đá không chứ.
Enji nghe anh hỏi thế liền khựng lại một chút, cô ngước đầu nghĩ nghĩ, sau đó liền gật mạnh một cái rất chắc chắn.
" Hầu như là vậy, không chỉ đá, ai bị tôi đánh đều phải cảm ơn. Vì người tôi đánh toàn mấy tên xấu xa thôi. Chúng phải cảm ơn vì đã được tôi dạy dỗ chứ "
Sau đó, cô nhướn người ra một chút, nhìn anh chăm chú.
" Còn anh thì sao "
Saka nghe cô trình bày, thực sự người cũng gần hóa tượng đá rồi. Không lẽ từ trước đến giờ, ông trời mắt nhắm mắt mở bao che cho cô suốt sao?
Và khi nhìn thấy vẻ mặt chờ mong tội lỗi của cô, anh đã phải đau khổ mà nói:
" Được, vậy cảm ơn em nhiều ". Dù sao anh cũng không phải người tốt. Dù thế này thì có hơi ... thật.( Mọi người tự nghĩ thêm vào )
Chỉ là ngay sau đó, anh nghe được tiếng cười trong vắt cất lên. Anh ngước lên, nhìn thấy đôi mắt hổ phách sáng rực rỡ, đôi môi dâu tây rất quyến rũ.
Enji đang bày ra nụ cười mê hồn. Phải nói sao đây, cô đương nhiên là vui rồi. Đánh người quả thực rất tốt, không tồi chút nào. Đánh người mà được cảm ơn lại càng không tệ. Đánh được nhân vật lớn như Saka thì càng đáng được ghi vào sử sách.
Tâm tình tốt lên rất nhiều, cười chút thôi mà đã thấy khỏe người lên bao nhiêu. Thế mới biết là không nên cáu giận. Enji tự nhủ với mình, cô ngả người sâu trên ghế. Nhắm mắt lại rất thư thái.
Nhưng Enji ơi là Enji, ngay trước mặt cô là Saka mà, cô có thể không thể hiện nhiều nhiều được không. Giờ lại khiến anh nghĩ ra cái gì rồi, nó không được tốt.Chắc chắn là vậy. Vì anh rõ ràng đang nhìn cô cười đến ánh dương quang cũng còn tối kia kìa.
Người cũng ngả sâu vào ghế. Anh thầm nói với chính mình.
" Ít nhất về sau, khi về nhà cũng có thứ hay để xem, phải không, Saka? "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc