Trận đấu và mưu kế của ông giàSau sự việc hôm đó, Enji những tưởng mọi việc đã kết thúc. Hôn sự giữa cô với Saka sẽ bị đẩy cho người khác, một cô gái nào đó trong nhà Senje. Cô sẽ không phải gặp tên quỷ ám đó nữa. Thực sự là việc đáng mừng, vì chỉ cần nghĩ đến mỗi lần gặp hắn, cảm xúc kia lại bùng lên, Enji cũng đã bạc thêm mấy sợi tóc rồi.
Hôm nay, cô lại đến tìm gặp Đại lão. Nguyên nhân cũng là việc \' hôn ước \'. Dù đã không còn liên quan đến cô nữa, nhưng dù sao cũng từng là việc của mình, quan tâm một chút vẫn tốt. Cô còn muốn biết xem kẻ nào trong đám chị em suốt ngay ganh ghét cô, phải xui xẻo mà lấy hắn. Đến ngày hôn lễ, chắc chắn cô sẽ cho người gửi hoa \'huệ tây\' đến mừng.
Chỉ là, mọi việc không như cô nghĩ.
Vừa bước chân đến cửa, cô bỗng nghe thấy tiếng của lão quản gia nói với người cụ:
" Đại Lão, không nói cho tiểu thư biết sao "
Bước chân cô dừng lại thật nhanh
" Đâu phải không cho nó biết, chỉ là chưa đến lúc nói. Hừ, mọi việc cũng chỉ \' lão vampire\' già đó. Lợi dụng lúc ta say rượu mà đặt ra hôn ước "
Enji chợt thấy lạ. Nghe không giống những lời cụ nói với cô. Không phải là hôn ước này đặt ra nhằm duy trì quan hệ vốn không được tốt giữa hai nhà Senje và Vampire sao? Chuyện gì lại có " lợi dụng " và " say rượu " ở đây???
Không ổn, phải nghe ngóng xem sao.
Thân thể liền áp sát vào tường
" Tiểu thư mà biết sẽ rất giận "
Tai nhỏng lên nghe ngóng
" Sự cũng đã rồi, ta muốn sao. Hơn nữa việc này cũng không thể trách ta, có trách thì trách con bé với lão đó( người đứng đầu tộc vampire hiện giờ, là bạn đồng thời cũng là kẻ thù của Đại Lão ). Hồi đó hai người đó gặp nhau không phải rất thích nhau sao. Ta nhớ rõ lão ta vì rất thích Enji nên mới lừa ta lập hôn ước cho thằng cháu của hắn với con bé. Tính đi tính lại, nguyên nhân sâu xa đâu phải là ta. Có chăng, con bé lấy cháu lão là do dấu tay của ta trong giấy hôn ước thôi."
Đại Lão nói rất có vẻ bức xúc. Bao biện hết chỗ nói cho hành động của mình.
Bốp.. bốp...bốp
Tiếng vỗ tay đơn độc vang lên. Thân ảnh bé nhỏ dần dần hiện ra, không khí bỗng lặng ngắt, trở nên trầm mặc, quỷ dị, đáng sợ. Hai thân thể già nua bất động, sững sờ.
" Thật hay cho lời nói của cụ. Tránh không được tội liền đem đổ thừa cho người khác. Đại Lão uy danh mà đi đổ tội cho đứa bé( ý nói Enji bé ), không hiểu chuyện này mọi người biết được sẽ ra sao "
Enji giọng châm biếm nói, thế nhưng mặt cô lại tỏ ra giận giữ và rất phẫn uất, như muốn băm hai người trước mặt ra làm trăm mảnh nhưng không thể. Dù thế nào, hai người kia đều là hai người thân thiết nhất với cô, nuôi dạy cô từ bé.
Không làm gì để giải tỏa được nỗi lòng, cô như đứa nhỏ bị người ta lừa trắng trợn. Mắt hơi cay cay.
" Cụ quá đáng lắm. Sau này đừng mong con thương người nữa ". Cô nghẹn ngào nói
Rồi bỏ đi............
Đại Lão thẫn thờ ngồi trên ghế, miệng lẩm bẩm không thôi:
" Ta đâu tệ thế đâu..đâu tệ thế đâu. Ta còn muốn đợi hai năm nữa kia mà. Cuối cùng vẫn là chỉ tại cái tên khốn Vampire đó, con bé còn chưa lớn. Kết hôn gì chứ. "
Ông đứng dậy, hừ mạnh:
" Làm ta phải thực hiện kế hoạch sớm trước hai năm. Lão già đó, có ngày ta trả lão gấp mười "
Nhà của Fujimaru Saka:
Saka đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn. tay cầm cốc rượu lắc đi lắc lại, mặt có chút trầm tư, suy nghĩ lại hơi thẫn thờ. Đột nhiên, sắc mặt anh bỗng thay đổi. Là khuôn mặt tím vì tức giận.
Rắc......
Chiếc cốc trên tay tan thành nhiều mảnh.
" Ông quản gia...". Anh hét lớn.
Ông Langdon nghe thấy tiếng hét của Saka, liền vội vàng chạy đến bên cạnh.
" Cậu chủ ? "
" Gửi thư yêu cầu đến nhà Senje, tôi muốn cưới cô gái tên Enji đó ngay. Không cần chờ cô ta đủ 18 tuổi nữa "
Ông Langdon mặt bỗng nhiên sa sầm lại, thật cẩn trọng, ông nói tránh để Saka tức giận hơn.
" Cậu chủ, nhà Senje cũng vừa gửi thư đến. Tiểu thư Enji không đồng ý chấp nhận hôn sự này. Họ muốn hủy hôn. Còn nữa, để không làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nhà, họ xin lập một hôn ước mới "
Saka chợt mỉm cười khinh bỉ
" Tình cảm, nhà Vampire và nhà Senje có thứ nào được gọi là tình cảm sao?. Muốn hủy hôn, còn chưa hỏi ý của ta."
" Cậu chủ, hiện giờ ta làm thế nào. Không thể bắt cô gái đó lấy ngài được "
" Sao không. Tất nhiên là có thể. Gửi thư đến nhà Senje, ta muốn đấu Duelo. Nếu ta thắng, ừm..... "
Saka đột nhiên nghĩ ngợi, anh quay sang nhìn ông Langdon, hỏi:
" Cha mẹ cô gái đó mất rồi phải không? "
" Điều này còn chưa rõ, nhưng hiện tại tiểu thư Senje không có cha mẹ "
" Tốt...". Saka liền tỏ ra rất vui
" Nếu ta thắng, ta muốn làm người giám hộ của cô gái nhà Senje đó "
Ông Langdon vừa nghe thế liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Saka, không hiểu lời của anh nói. Không phải là ông nghe nhầm đấy chứ.
Nhìn biểu hiện của ông Langdon, Saka đưa tay ra vỗ vỗ vào vai ông:
" Ông quản gia, làm việc tôi nói đi. Ông không nghe lầm đâu "
Anh mỉm cười thực sự rất vui vẻ, rót cho mình một cốc rượu khác và đi ra ngoài.
" Trời hôm nay thực sự rất đẹp "
Thực sự thì lúc sau, ông Langdon đi ra ngoài đích thân đưa thư đến nhà Senje, ông phải che dù lớn và cẩn thận sấm sét.
" Đoàng....\'\'
Nghe tiếng sấm lớn trên cao, ông thở dài.
...................
Nhà Senje khi nhận được thư:
Enji đọc lại bức thư lần thứ " n ". Hỏi Đại lão lần thứ mấy mươi:
" Thư của con "
" Phải, đúng, chính xác là vậy. Cháu gái à, con hỏi ta lần thư bao nhiêu rồi. Dù có ngạc nhiên thì cũng đừng như thế chứ "
Enji lầm bầm
" Ồ, ngạc nhiên lắm chứ. Con nhận được thư thách đấu không phải là lần một lần hai, nhưng thường thì điều kiện là con ૮ɦếƭ, có ai nhận là người giám hộ của con đâu"
" Nhưng.........."
Enji bỗng nổi khí xung thiên
" Tên khốn Vampire đó, hắn ta là gì mà dám đặt ra điều kiện như vậy. Đòi làm người giám hộ của con. Hắn ta không đủ tuổi. Lại còn không chấp nhận hủy hôn nữa chứ. Cụ. Gửi thư nói con chấp nhận lời thách đấu. Điều kiện, nếu hắn thua, hắn phải làm..."
Enji nhìn cụ mình đang trông ngóng nghe điều kiện của cô. Gì chứ, ông đang xem một màn kịch hay mà.
Cô chậm rãi phát ta mấy chữ:
" Vật thí nghiệm của con "
Đại Lão nhất thời đông cứng lại. Dù có trí tưởng tượng phong phú đến đâu, ông cũng không thể nghĩ ra điều đó. Ông liền bật cười lớn. Hai người này, không chừng là oan gia tiền kiếp.
Không để ý đến tiếng cười như sấm dậy của Đại Lão, Enji sai người viết thư gửi đến cho nhà Fujimaru.
Người hầu vừa đi, cô liền bước ra hiên trước phòng. Cười nhẹ mê hoặc, nhưng nụ cười đó lại phảng phất sự đáng sợ.
" Hôm nay trời thật đẹp "
Mưa càng thêm nặng hạt. Sấm lớn. Bão đến.
Enji lại càng vui.
Như người ta vẫn thường nói: phụ nữ thì được ưu tiên. Vì vậy, quyền chọn lựa môn đấu Duelo thuộc về Enji.
Vì vậy, toàn nhà chính đã phải họp nguyên cả ngày...mà vẫn không chọn được môn đấu.
Lí do???
Danh sách môn đấu mà Enji đưa ra quá khủng bố.
Ví dụ, môn đấu số một cô đưa ra: "Thử bom"
Cái gì được gọi là thử bom chứ????
Nghĩ cả buổi, mấy lão già nhà Senje đều không thể nghĩ ra. Enji cảm thấy rất buồn cười trước mấy mươi cái đầu tóc trắng đó. Tất cả hầu như đều là trụ cột nhà Senje nhưng xem ra về vấn đề này các lão đúng là không bằng những người trẻ tuổi.
Cô tỉnh bơ giải thích:
" Thử bom chính là cho bom nổ đó mà. Cái này con giỏi nhất nên con nghĩ chọn nó cũng được. Tiêu chuẩn là bom nhỏ, sức công phá lớn "
Mấy vị nghe xong liền như hiểu ra, cùng nhau gật gù. Một vị hỏi cô:
" Thử bom, vậy thử ở đâu? "
Enji liếc ông ta một cái, thản nhiên lấy bánh ăn, thản nhiên đáp:
" Nhà ta chứ ở đâu. Bom của con khi nổ ít nhất cũng phá liền mấy tòa nhà. Nổ bên ngoài người ta bắt đền ૮ɦếƭ. Lại không chắc có người nào bị thương không nữa. Bom của con còn đang thử nghiệm, con không chắc nó nổ trong phạm vi bao nhiêu đâu. Hôm thi đấu mọi người đừng đến gần "
Bản mặt của mấy vị lão lão liền xanh lại. Nhà chính rộng lớn đến mấy cũng chưa chắc chịu nổi quả bom của Enji. Mà chịu có nổi họ cũng không đồng ý. Nhà ở của mấy trăm người nhà chính, lẽ nào lại huỷ. Còn chưa nói đây là nhà cổ đó.
Môn đấu 1 - Loại
Môn thứ hai: Phá bom
Ồ. Cái này mấy vị liền đồng ý luôn. Phá bom thì được.
Chỉ là, khi mấy vị đó đang rất hưng phấn. Một vị lại hỏi Enji ( là vị lão cũ ) :
" Phá bom con có làm được không "
Enji trae lời tràn đầy tự tin:
" Được ạ. Lấy quả bom khác cho nổ bên cạnh là được. Đó là cách phá nhanh nhất. Tất nhiên địa điểm là ở nhà chính "
...
Môn đấu 2 - Loại
Và cứ thế.
Đến môn cuối cùng, Đại lão liền thở dài ngao ngán, các lão khác cũng đã hết nước.
" Enji, sao cái môn đấu nào cũng làm tổn hại đến nhà chính vậy. Không phải là nhà thì là người, không người thì hồ cá quý của ta ( Enji đòi thử độc xem độc nào mạnh hơn ) "
" Con không chọn môn nào đơn giản hơn được không "
Enji ngây người nhìn Đại Lão đang mất dần kiên nhẫn, đáp:
" A. Vậy thì đơn giản thôi. Con đấu kiếm "
Như chỉ mong được có thế. Mặt mày ai nấy đều giãn ra. Nhất thời thoải mái. Đồng loạt rót trà uống. Chỉ khổ cho cổ họng của họ, già rồi mà còn phải nói nhiều như vậy.
Enji đứng dậy, mau chóng muốn ra khỏi phòng. Cô bị mấy lão căn vặn cả buổi, đã muốn ngất rồi.
Bước đến cửa, cô nói thêm vài câu:
" Môn đó con mới học được hai tháng, cũng không đến nỗi tệ đâu "
Sau đó liền biến mất luôn.
Không kịp chứng kiến rằng. Mấy vị vì sốc mà ngất, mấy vị đang uống trà mà nghẹn, mấy vị mặt tái xanh.
Ngày trước nhận nuôi cô, họ đâu có nghĩ cô là họa đâu.
Nhưng biết làm sao đây. Đành chọn cái môn đấu chót này vậy. Họ cũng chịu thua rồi.
Cuối cùng quyết định chọn môn đấu kiếm. Thư cũng đã được gửi đi. Ngày quyết đấu càng đến gần. Đại Lão những ngày qua cũng rất tích cực tập luyện cho Enji. Ông tin với tài nghệ sẵn có cùng trí thông minh thiên bẩm của cô, việc trong vài thang tập kiếm mà có thể thắng là hoàn toàn có thể xảy ra. Thực ra Enji có quyền chọn người thi đấu thay cô, chỉ là cô không muốn mà thôi. Như cô vẫn nói: " Enji vô địch mà "
Buổi tối trước ngày thi đấu:
Đại Lão cùng lão quản gia đang ở trong phòng bàn chuyện, tất cả người hầu đã bị đuổi ra bên ngoài hết. Tiếng lão quản gia vang lên:
" Đúng như chúng ta nghĩ, hắn là con trai của Rei "
" Fujimaru Rei "
" Chính là vậy "
Đại Lão liền rơi vào trầm tư. Người bên cạnh ông cũng gần như có biểu hiện như vậy. Chỉ là gương mặt ông thoáng lộ vẻ đau lòng cùng xót xa.
" Ông lo cho con bé sao "
Đại Lão cất tiếng hỏi.
" Phải, là rất lo. Điều này, tôi không bao giờ mong nó xảy ra. Đại Lão, có thể dừng mọi việc ngay lúc này. Nếu chúng ta tính sai, sau này sẽ phải hối hận rất nhiều. "
Lão quan gia lên tiếng khuyên can điều gì đó.
" Hối hận cũng chẳng sao. Từ ngày Lilith cùng Hinako mất, ta đã không còn gì để hối tiếc nữa rồi "
Lão quan gia không khuyên can được Đại Lão, khuôn mặt liền trở nên u sầu. Ông thở dài:
" Tùy ngài "
.................
Ngày quyết đấu:
Enji thức dậy khi trời mới chỉ mờ sáng. Tập luyện bài tập thể dục quen thuộc trong vòng hơn một tiếng. Khi cô vừa tắm xong, cô Jume đến đưa bữa sáng cho cô khiến cô rất kinh ngạc, việc này vốn dĩ không phải của cô Jume.
" Cụ muốn ta đến uống trà sáng? "
" Đúng, tiểu thư. Đại Lão nói khi cô ăn sáng xong thì sang luôn phòng ngài "
" Được, tôi biết rồi. Cô cứ làm việc của mình đi. Bữa sáng xong tôi sẽ bảo người khác dọn. Nói cụ chờ tôi một lát, sẽ nhanh thôi "
Cô Jume mỉm cười nhẹ chào Enji và ra khỏi phòng. Hôm nay là ngày quyết đấu của Enji, cô tuy không phải Enji nhưng lại rất hồi hộp. Tình cảm của cô với Enji tốt nhất so với những người làm khác trong nhà chính, cô thấy lo cũng là điều dễ hiểu. Nếu lần này tiểu thư nhỡ thua, có thể cô sẽ không được gặp tiểu thư thường xuyên như trước nữa. Tiểu thư với những người khác tuy hơi quái dị lại không thân thiện, nhưng lại đối xử rất khác với cô. Đôi lúc, cô còn chứng kiến tiểu thư như con nít đi theo năn nỉ nữa.....
Mải suy nghĩ, Jume không phát hiện ra mình đã đến phòng Đại Lão.
" Jume "
Có chút giật mình trước lời gọi không báo trước, nhưng cô cũng định thần lại ngay lúc đó. Cô đáp:
" Đại Lão, ngài có gì cần tôi làm sao? "
" Đúng là có, nhưng không phải là bây giờ ". Ông vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cảm thấy hơi sợ trước hành động này của Đại Lão, Jume liền lắc đầu từ chối, nhỏ giọng lo lắng nói:
" Đại Lão, tôi đứng là được rồi. Ngài có việc gì xin cứ nói. Nếu có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức "
Thấy bộ dạng e sợ của cô, ông cũng không bắt ép thêm nữa. Liền nói luôn:
" Việc tôi nhờ, chính là sau này, bất kể khi nào Enji đau khổ, hoặc như tuyệt vọng. Mong cô có thể ở bên an ủi nó. Đây không phải là một câu lệnh thường ngày, cô hãy coi như đây là việc ta không làm được mà nhờ cô. Cô có thể giúp ta không? "
Jume nghe Đại Lão nói liền không hiểu, cô ngỡ ngàng, ngạc nhiên. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Tiểu thư Enji đau khổ, tuyệt vọng là sao???
" Jume, đừng thắc mắc nữa, hãy trả lời ta đi "
" A...ừm...dạ..được ạ "
" Vậy là được rồi, sau này cô sẽ hiểu thôi, vì thế cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Enji không có việc gì đâu. Cô có thể lui ra. Và tốt nhất đừng nói việc này với ai. Chỉ ta với cô biết thôi. Hiểu không ?"
" Dạ, tôi hiểu. Xin phép ngài "
Jume ra khỏi phòng, lòng vẫn không ngừng rối loạn.
Tiểu thư Enji, mong không có gì xảy ra với cô như lời Đại Lão nói.