Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 30

Tác giả: Đinh Mặc

Cảnh Dương đang ở trong phòng làm việc, chỉ có mình nó trong đó. Kĩ thuật đặc biệt nhất, nó thậm chí không thể tìm ra người có thể hiểu và trợ giúp. Những người khác chỉ thực hiện những bước tiếp theo và tính toán cho sản xuất thế hệ người mới này.
Tôi vẫn nhớ ngày đó, khi tôi đi về phía Cảnh Dương.
Ngày đó Cảnh Dương không làm việc, một mình ngồi lặng trước bàn làm việc, hai mắt trống rỗng.
Lúc đó tôi cũng chú ý tới biểu hiện bất thường của nó, nhưng không có làng dạ nào tìm hiểu sâu hơn. Bởi vì tôi vội lắm, rất vội tìm bằng chứng chứng minh Cảnh Dương là phe chính nghĩa.
"Cảnh Dương." Tôi gọi, nó không hề quay đầu nhìn tôi.
"Dịch Cảnh Dương!" Tôi tức giận, kéo vai nó lại, Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt nó phẫn nộ như vậy, tuyệt vọng như vậy, và thống khổ như vậy.
Nhưng tôi vẫn không chịu quan tâm tìm hiểu nguồn cơn. Tôi vẫn mong đợi lâu lắm, tôi đã bị nguyện vọng của chính mình ђàภђ ђạ đến không thể chịu nổi rồi. Tôi nói: "Hôm nay có người tìm đến đây, khóc nói với mẹ rằng, con trai mẹ đang hủy hoại thế giới này. Cảnh Dương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con có làm những chuyện bọn họ nói đó không? Con chẳng phải là chính nghĩa sao? Vì sao?"
Cảnh Dương vẫn không trả lời, nó bỗng đứng lên, cúi đầu nhìn tôi.
Nhìn tôi, hận thù như vậy.
Tôi không hiểu: "Vì sao con không chịu nói gì?"
Nó nói: "Cút!"
Nó chỉ nói một chữ này, chỉ một chữ này.
Không hề giải thích, không hề trấn an. Từ ngày đó, nó giam lỏng tôi ở thảo nguyên, trong một tòa nhà riêng của một nguyên thủ quốc gia nào đó. Khả năng của nó đã mạnh đến mức khiến một số quốc gia để mắt, né tránh và lấy lòng.
Đến một năm sau, Cảnh Dương mới bắt đầu gọi điện hàng tuần cho tôi. Nhưng mỗi lần nói lại chuyện đó, nó vẫn chỉ lạnh lùng: "Thiếu Hàn, đừng cản trở bước tiến của tôi." Giữa đôi hàng lông mày giống hệt Hà Khiêm Dương là dã tâm và tàn nhẫn trần trụi không hề che dấu.
Tôi bắt đầu hiểu, tất cả, hình như từ khi bắt đầu đã sai mất rồi....
Máy bay ngừng.
Tôi nhìn phòng ốc quen thuộc, vẫn hệ như xưa, chỉ khác một điều, so với năm trước thì diện tích đã mở rộng không biết bao nhiêu lần. Nơi đây vốn là một khu dân cư đông đúc, giờ đây, trong vòng mười cây số đều đã thành căn cứ quân sự.
Kì thực tôi biết, tôi vẫn biết. Thế giới này, thời đại này, tin tức vốn là thứ không ai có thể ngăn cản. Tôi biết ba năm trước, chiến tranh giẵ người nhân tạo và nhân loại đã bùng phát. Nhân loại sử dụng người máy để chiến đâu với người nhân tạo. Tôi biết, nhân loại đan glieen tiếp bai trận.
Tôi cũng biết, Dịch Cảnh Dương là vị tướng được một số ít nhân loại đã có dã tâm tôn sùng, rất có khả năng sẽ trở thành chúa tể thế giới trong tương lai.
Lần thứ hai đi vào căn phòng này.
Tất cả dường như không có chút thay đổi so với năm năm trước, đồ gia dụng tôi tự tay mua, các thiết bị điện, toàn bộ đều ở đây. Chỉ mình tôi bước vào, không ai ngăn tôi, đội trưởng đội hộ vệ cũng đã bị cản lại ở cửa. Ở đây chỉ có Dịch Cảnh Dương và mười thân vệ của nó ra vào.
Tôi theo một thân vệ thông qua hành lang khúc khuỷu quanh co. Ở giữa khu nhà có một mảnh vườn xanh mượt và một cái ao nhỏ. Đó là do tôi thiết kế.
Mùa hè, ánh mặt trời chói chang chênh chếch chiếu tới, rải vàng lên hành lang trước mặt.
Đọt nhiên, tôi cứng ngắc cả người, chẳng thể núc nhích, chẳng thể nói năng, thậm chí chẳng thể hô hấp. Máu trong người tôi như muốn phá khỏi mạch máu, xé da tuôn ra ngoài, nuốt chửng tôi trong biển đỏ rừng rực như lửa.
Có người, dưới ánh mặt trời, đang đi về phía tôi.
Tôi nhìn bọn họ đến gần, tôi run rẩy, nhìn bọn họ đến gần.
Cô gái đi bên trái, quần áo đỏ rực, giống như một ngọn lửa, xinh đẹp rạng rỡ, cười tươi tắn nhìn hai người còn lại, vui vẻ hân hoan như một nàng tiên vô lo; chàng trai đi bên phải, bề ngoài tuấn lãng sáng ngời và ánh mắt ấm áp.
Người đàn ông ở giữa, người ở giữa...
Anh bước trước hai người nửa bước, sải chân kiên định và mạnh mẽ. Dáng người anh vẫn cao ráo, hai hàng lông mày đen nhánh phi dương nhập tấn. Mắt phượng sáng rực, đôi môi mỏng vẫn mím chặt như cũ, lạnh lùng như cũ.
Họ rõ ràng cách tôi chẳng xa, chỉ chường mươi bước, vậy mà vẫn như cả ngàn dậm.
Tôi sững sờ đứng đó, ngay giữa đường, chắn mất lối đi của họ. Tôi không thể nhúc nhích được. Thân vệ bên cạnh không nhìn thấy tình huống, đang vội vã báo cáo gì đó với người bên kia bộ đàm.
Bọn họ dừng lại trước mặt tôi.
Anh đọt nhiên đứng nghiêm, dùng một giọng lạnh như băng, nói với tôi: "Kính chào phu nhân." Hai người phía sau cũng nghiêm túc hành lễ.
Anh không hề nhìn tôi một lần. chỉ bình tĩnh nhìn thẳng phía trước.
Nét mặt vẫn kiên định thờ ơ, không mang bất cứ biểu tình gì, không hề vươn chút quyến luyến. Anh là thủ lĩnh của đám người nhân tạo, là người đứng đầu đội chiến sĩ anh dũng nhất.
Anh năng lực cường đại, trả trung kiêu ngạo. Anh không nhìn lấy tôi một lần.
Chỉ bởi vì tôi là mẹ Dịch Cảnh Dương, anh hành lễ với tôi.
Tâm tình như rơi xuống đáy vực, đúng vậy, đúng vậy! Tôi đã cho là tình yêu của chúng tôi mạnh hơn sinh tử, vượt cả thời không. Chúng tôi đã từng vì nhau mà sống ૮ɦếƭ! Nhưng tôi đã quên, tôi quên mất một điều. Tôi mong đợi đến năm 2026, vì một năm này tôi yên lặng mong ngóng đến hai mươi năm... cũng có nghĩa là, tôi đã bốn mươi, còn anh, chỉ là một chàng trai chừng hai mươi tuôi.
"Đây là số mệnh..." Tôi nói, đây là số mệnh. Số mệnh định trước, tôi và anh không thể bên nhau. Anh vốn vô tình, tôi làm thế nào cung anh bên nhau? Như vậy khác nào cùng một người xa lạ yêu đương đây? Tôi làm thế nào khơi dậy tỏng anh tình yêu chưa từng trải qua, chưa từng phát sinh?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc