Năm năm, tôi đã ở tỏng toàn nhà này trống trải này năm năm. Tất cả thị nữ và vệ binh bảo vệ tôi đều đã quen thuộc, đều cho rằng Dịch Cảnh Dương đưa tôi tới nơi này là để cho tôi diều dưỡng thân thể.
La Uyển – thi*p thân thị nữ của tôi thấy tôi đi xuống bèn vội chạy tới chào đón: "Phu nhân, điểm tâm vừa làm xong."
Tôi gật đầu. Cô bé ngồi xuống với tôi, cùng tôi dùng bữa.
"Phu nhân, chủ nhân hình như một tháng rồi chưa tới nhỉ?" Cô bé ngập ngừng hỏi tôi.
Lại thêm một cô nhỏ bị cn tôi mê hoặc!
"Thế nào? Nhớ nó rồi?" Tôi trêu đùa.
Mặt cô bé đỏ bừng nhưng nói vẫn rất hùng hồn: "Chủ nhân xuấ sắc như vậy, chỉ là cháu sùng bái ngài ấy thôi!"
"Ở đây có bao nhiêu cô thích nó, nhưng từ lúc nào nó đã mê hoặc cả La Uyển thân mến của tôi đi rồi?"
Cô bé đắc ý hỏi: "Phu nhân, vậy người xem cháu có được không?"
Tôi không thể không nghiêm mặt nói: "Bé con, tôi phải nói cho cháu biết chuyện này, con tôi hình như không có tình cảm với cả nam lẫn nữ thì phải. Căn cứ suy đoán của tôi, nó vẫn là còn nguyên đai nguyên kiện đấy."
La Uyển ngẩn ra, mấy con bé còn lại trong phòng cũng đờ mặt, sau đó tất cả đều ngượng ngùng cười rộ lên.
Chị Trương đầu bếp đi tới, cười mắng: "Phu nhân, nào có người mẹ lại nói xấu con mình như thế!"
"Thì tôi chỉ lo nó có xu hướng không bình thường thôi mà." Tôi nghiêm túc nói, các cô bé trong phòng lại rơi vào trầm tư.
Chị Trương khéo léo chuyển chủ đề: "Nhưng mà phu nhân, đến bao giờ phu nhân mới tìm cho mình một người bầu bạn?"
Tôi hơi dừng lại, nói: "Sắp rồi."
Sắp rồi, Ngày mùng Bảy tháng Tám năm 2026, sắp đến.
Hai mươi năm ẩn nhẫn và cô độc, chì vì đợi đến mùa hè này – Tôi gặp lại Sở Vong.
* * * *
Năm năm rồi, tôi sống trong tòa nhà mênh ௱ôЛƓ này, xung quanh là thảo nguyên mênh ௱ôЛƓ bao la. Khu vực này là vùng cấm, tòa nhà được hệ thống phòng ngự tối tân nhất, không ai có thể xâm nhập.
Thế nhân chỉ biết người thân duy nhất của Dịch Cảnh Dương là mẹ anh ta, lại không biết bà ở nơi nào.
Tôi ngồi trước thềm nhà, Viễn Viễn đang ngồi xổm trên thảm dưới chân tôi.
Viễn Viễn là chú chó chăn cừu Đức năm tuổi rưỡi, bạn thân của tôi trong cuộc sống tịch liêu này. Lưng nó vàng rực, lông dài, tai nhọn, lỗ tai, cái ót, trên trán đều phủ sắc đen đầy mạnh mẽ. иgự¢, bụng, tứ chi cũng đen tuyền.
Nó là chú chó chăn cừu đẹp nhất mà tôi thấy. Giờ đây, nó đang làm bạn với tôi.
Gió nổi lên. Viễn Viễn vẫn luôn ngoan ngoãn bổng nhiên đứng dậy, hướng về phía xa sủa vang, sau đó tung chân chạy vội ra ngoài!
Con chó ngốc!
Tôi bất đắc dĩ, vỗ vỗ trán mình. Không giống bề ngoài thông minh nhanh nhẹn, sau khi tôi nuôi chừng ba tháng đã phát hiện nó là một con chó ngốc nghếch. Tình cảnh "chủ - tớ tâm linh tương thông" chẳng bao giờ xảy ra. Một động tác đơn giản dạy nửa năm cũng không làm được, song ít việc vụn vặt sẽ làm nó cao hứng bừng bừng.
Tôi nhìn nó chạy đuổi theo chiếc khăn lụa đang lượn vòng tròn trong không trung, càng lúc càng xa, vội gọi to: "Viễn Viễn, về đây!"
Một bóng người cao lớn ném mũ xuống đất, nhanh như gió chạy về phía Viễn Viễn, chặn phía trước, bắt được khăn lụa đưa cho nó. Viễn Viễn há mồm cắn, cậu ta vỗ vỗ cằm nó, nó bèn ngoan ngoãn lại, rồi cậu nhõ đuổi Viễn Viễn quay về.
Viễn Viễn chạy tới trước mặt tôi, ư ử kêu một tiếng, chị Trương đứng chờ đã lâu bèn dắt nó đi vào nhà.
Tôi cười với cậu: "Cảm ơn, cậu Nghiêm Gia Sơn."
Mồ hôi ròng ròng theo gò má chảy xuống cằm, cậu ta đỏ mặt: "Phu nhân khách khí quá!"
"Thân thủ của cậu rất mẫn tiệp." Tôi tán thưởng, "Làm cảnh vệ cho tôi thì lãng phí nhân tài quá!"
Cậu t lập tức trợn mắt, vội vã xua tay: "Phu nhân, người đừng nói thế! Được bảo vệ cho người là vinh hạnh của tôi! Người chính là thân nhân duy nhất của chủ nhân! Là người mẹ vĩ đại!"
Mẹ của Dịch Cảnh Dương! Thân nhân duy nhất!
Lẽ nào nửa đời sau của tôi cứ thêm cái vế ấy vào tên? Tôi không vui nhíu mày, cậu bé không biết mình lỡ lời chọc gì đến tôi, không dám lên tiếng nữa.
"Chiến sự ở tiền tuyến thế nào rồi?" Tôi đột nhiên hỏi.
"Quân ta liên tục đánh tan... " Giọng Nghiêm Gia Sơn đột nhiên ngừng bặt, mặt hơi tái đi, "Phu nhân, chủ nhân hạ lệnh không được tiết lộ bất kì tin tức nào cho người. Ngài ấy không muốn phu nhân lo lắng!"
"Hử? Không muốn tôi lo đến?" Tôi cười lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu cho cậu ta đi.
Tôi đi về phía nhà, Viễn Viễn đang ngồi xổm trước cửa trình ra dáng vẻ đáng thương, thấy tôi bước đến bèn vui mừng nhảy chồm lên.
Tôi cùng nó ngã nhào tren thảm cỏ, ngẩng đầu nhìn thía dương ảm đạm treo trên bầu trời.
Tháng Tám đến rồi.
Thời tiết trở nên oi bức khó chịu. Toàn bộ toàn nhà đều mở thiết bị ổn định nhiệt độ, riêng phòng tôi thì không. Tôi mở to cửa sổ để gió đêm lùa vào.
Đây là tự nhiên. Bốn mùa thay đổi, nóng lạnh luôn phiên là qui luật của tự nhiên. Chỉ có tuân theo qui luật của tự nhiên, chúng ta mới có thể sống an ổn.
Trong mộng, tôi lại gặp Sở Vong.
Đã rất lâu tôi không mơ thấy anh, năm nay lại bắt đầu thường xuyên hơn, thậm chí tần suất còn gần như mấy năm anh mới ra đi. Điều này làm tôi hoài nghi, có phải mình sắp nhìn thấy anh?
Tôi chôn anh trong tim mình, chưa từng quên một giây.
Hôm nay, tôi lại mơ về nhẵng ngày chạy trốn ở Bắc Kinh. Tôi làm bánh quy bơ cho anh ăn. Món bánh tôi tự tay làm, tuy anh không thích đồ ngọt nhưng hôm đó đã ăn hết sạch.
Ăn xong, chúng tôi lại triền miên một trận, chẳng hề quan tâm đang giữa ban ngày. Gương mặt anh vẫn đẹp như ngày mới gặp, mồ hôi như mưa, nhìn tôi thật sâu, khẽ gọi: "Thiếu Hàn!"
Tôi bật dậy. Một giấc mơ như vậy, một giấc mơ ngọt ngào lại khiến tôi cảm thấy иgự¢ như bị tảng đá nghìn cân đè nặng. Căn phòng rộng chừng bốn, năm chục mét vuông, lớn như vậy, lại chỉ có mình tôi thở dốc. Chỉ có mình tôi.
Ngoài của sổ đã tối thẫm, trăng ẩn đi, không nhìn thấy một ánh sao.
Chân trần bước xuống, tôi đẩy cửa ra ngoài.
Hành lang không một bóng người. Tầng này chỉ có tôi và các thị nữ. Các cô đều đã ngủ say. Dưới lầu mới có vệ binh. Cuộc sống của họ đều khoái hoạt như thế, Dịch Cảnh Dương là thần tượng duy nhất trong lòng họ.
Phòng có bật điều hòa, sàn lạnh ngắt. Tôi thong thả bước từng bước. Thực ra tôi cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ không muốn một mình trong căn phòng trống rỗng.
Phía trước có ánh sáng.
Bức tường cạnh cầu thang có một cửa sổ nhỏ, ánh trăng vừa rẽ mấy chiếu vào qua kẽ cửa.
Tôi lần bước về phía ánh sáng duy nhất. Cửa sổ không cao, tôi lấy một cái ghế cạnh đó, đứng lên là có thể với tới cửa sổ.
Ngoài đó là bầu trời đêm, ánh trăng dìu dịu, bãi cỏ êm đềm và gió nhẹ phất qua.
Tôi mở cửa sổ, ngẩn người đứng đấy, hơi nhoài nửa thân ra phía ngoài. Gió nhẹ lướt qua gò má khiến tôi tỉnh táo hơn.
Tôi không sao, tôi chỉ không có cách nào bình yên đi vào giấc ngủ khi mơ tới Sở Vong. Từng giọt từng giọt ký ức không hề xói mòn theo năm tháng mà càng lúc càng như dao nhọn, lăng trì đầu óc và thân thể tôi. Từ khi năm 2026 bắt đầu, kí ức đó càng kêu gào dữ dội hơn...
"Phu nhân! Nguy hiểm!" phía sau truyền đến một âm thanh lo lắng, âm thanh này dường như khá quen, tôi quay đầu lại, chân không tự chủ bước sang bên cạnh một bước, đạp vào không trung...
Thân thể nghiêng đổ về một bên, sàn nhà làm bằng cẩm thạch chợt phóng đại trước mắt, tôi gần như đã cảm thấy cơn đau nhức khi chạm vào...
Không hề phát sinh.
Tôi rơi vào một lòng иgự¢ kiên cố. Hô hấp của người nọ thoáng ngừng trệ giây lát, sau đó trên đầu tôi truyên đến một tiếng kêu mừng rỡ: "Phu nhân, người không sao chứ?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta. Nghiêm Gia Sơn. Chúng tôi thật có duyên nhỉ.
Cậu ta đỡ tôi đứng vững lại, lúc này tôi mới chú ý tình thế vừa rồi, quả là nguy hiểm. May nhờ cậu ta ổn định, lại khỏe mạnh, di chuyển cực nhanh về phía tôi, để tôi ngã lên người. Cậu ta chỉ một tay chống tường lại vẫn có thể cản không cho hai người chúng tôi không lăn xuống cầu thang.
Một câu bé ngoan, rất có tài năng! Tôi nhìn cậu ta đầy cảm kích, cậu bé mất tự nhiên quay đi.