Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 14

Tác giả: Đinh Mặc

Năm người ra phòng khách cùng ăn pizza. Sở Vong mở hộp, lấy một miếng đặt trước mặt tôi. Triển Trãm cũng lấy một miếng đặt trước mặt Thanh Oánh. Ánh mắt cậu nhìn Thanh Oánh dịu dàng ấm áp, cử chỉ săn sóc tự nhiên như thể đây là việc rất bình thường. Tôi kinh ngạc thấy trên mặt Thanh Oánh thoáng hiện một nụ cười ngọt ngào.
Mà Bạch Huyễn Tư ngồi bên, coi như chẳng thấy, chỉ vội vội vàng vàng nhét đò ăn vào miệng. Tôi nghĩ, trước đây Triển Trãm cũng từng săn sóc cô ấy như vậy.
Không được! Không thể để Thanh Oánh tiếp tục như vậy! Thanh Oánh vẫn còn mơ hồ, nhưng Triển Trãm... cũng như Sở Vong vậy, không có tình cảm! Tôi nhất định phải tìm cơ hội khuyên nhủ cô ấy!
Đêm. Mười hai giờ. Sở Vong yên bình ngủ say trên giường.
Tôi rón rén bò dậy, xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, bước nhanh về phía phòng Thanh Oánh. Căn nhà này chỉ chừng một trăm hai mươi mét vuông, đi qua phòng khách là tới phòng Thanh Oánh. Ánh đèn mò nhạt hắt ra từ khe cửa. Xem ra họ chưa ngủ. Tôi chầm chậm bước, nín thở.
Thanh âm bên trong...
Tôi đẩy mạnh cửa phòng! Hai thân hình đang chuyển động trên giường chợt dừng lại.
"Triển Trãm!" Tôi chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, cậu ta...
"Dịch tiểu thư, có chuyện gì thế?" Triển Trãm kéo chăn đắp lên thân thể lõa lồ của cậu ta và Thanh Oánh. Ngay cả người có tính cách rộng rãi ôn hòa như cậu ta, lúc này cũng lộ vẻ không hài lòng trên mặt.
"Hai người sao có thể... Thanh Oánh, sao cậu lại làm như vậy?" Tôi không biết nên nói thế nào.
"Tôi và cô ấy đều tình nguyện giúp nhau thỏa mãn, có vấn đề gì sao?" Triển Trãm lạnh lùng, "Ra ngoài xin đóng cửa giúp."
Mà Thanh Oánh, chỉ cúi đầu thật thấp, khiến tôi không nhìn rõ nét mặt.
Có điều, cô ấy không phủ nhận lởi Triển Trãm.
Thanh Oánh, cậu thương cậu ta đến thế ư? Tôi kinh ngạc nhìn hai người, không biết làm sao. Sau lưng tôi chợt truyền đến tiếng thở hổn hển, là Bạch Huyễn Tư.
Nhưng Bạch Huyễn Tư chỉ liếc Triển Trãm một cái, quay đầu bước về phòng mình.
Tôi chậm rãi rời khỏi đó. Dẫu có là bạn thân đi nữa cũng chẳng thể can thiệp chuyện tình cảm của nhau, tuy họ tiến triển nhanh đến mức khiến tôi kinh ngạc... thực sự không giống Thanh Oánh tôi quen.
Cô ấy, đã yêu đến mức này rồi sao?
Tôi len lén bò lên giường, Sở Vong vẫn không mở mắt.
Nhưng, cô ấy dũng cảm hơn tôi.
"Ăn cơm, Huyễn Tư." Triển Trãm gọi Bạch Huyễn Tư còn đang ngồi trước máy tính.
Huyễn Tư vẫn không động đậy. Tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía cô ấy. Cô ấy dường như không nghe thấy Triển Trãm gọi, vẫn chăm chú trước máy tính.
Cô ấy, không nghe thấy Triển Trãm goi...
Sở Vong đang ngồi cạnh tôi bỗng giật ghế đứng dậy, tới trước mặt Huyễn Tư: "Bạch, Huyễn, Tư!"
Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Sở Vong đang nghiêm túc nhìn mình, vội vã đứng lên: "Thủ lĩnh, có chuyện gì?"
"Cô biết cô vừa phạm phải sai lầm gì không?" Sở Vong gằn giọng hỏi.
"Tôi..." Huyễn Tư không hiểu.
"Vừa rồi," Sở Vong quát, "Triển Trãm gọi cô mà cô lại không nghe thấy! Cô như vậy làm sao bỏa hộ Dịch tiểu thư? Làm sao hoàn thành nhiệm vụ?"
Gương mặt trắng nõn của Bạch Huyễn Tư đỏ bừng lên, cô chậm rãi cúi đầu: "Xin lỗi, thủ lĩnh, tôi sẽ không tái phạm. Tôi thề!"
Lẽ nào cô ấy thích Triển Trãm? Cho nên, vì chuyện của Triển Trãm và Thanh Oánh, tâm tình không vui?
Nhưng, chẳng phải người nhân tạo không có tình cảm sao?
Xế chiều hôm đó, Bạch Huyễn Tư đã phải trả giá cho giây phút thất thần của mình. Chỉ là cái giá này vô cùng thảm khốc.
   
Màn đêm buông xuống, tôi ngồi phía sau nhìn Sở Vong phối thuốc. Anh bỗng quay lại đưa cho tôi một ống chất lỏng màu đỏ. "Cái gì vậy?" Tôi hỏi, nhưng vẫn uống trước khi anh trả lời.
"Tôi điều chế cho cô," anh nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa, "Uống cái này, máu của cô, nếu có ngày trộn lẫn vời nước bọt, sẽ thành kịch độc. Nhưng chất độc này không ảnh hưởng đến cô."
"૮ɦếƭ tiệt!" Tiếng chửi thề mang chút lo lắng của Triển Trãm vang lên, cắt đứt lời chúng tôi, "Bạch Huyễn Tư, cô đang làm gì vậy?"
Chúng tôi không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Huyễn Tư, phát hiện cô ấy cũng kinh ngạc nhìn về phía Triển Trãm, dường như không hiểu vì sao cậu ta mắng mình.
Lúc này tôi mới nhìn ra điều gì khiến họ lo lắng đến thế.
Trong không trung, phía trước cửa chính phòng khách, một loạt sợi ánh sáng màu đỏ nháy mắt đứt thành từng đoạn, nhanh chóng chuyển hướng, lao thẳng về phía chúng tôi.
Sợi mảnh đỏ sẫm, sáng lên lấp lánh, vụt bay như chớp! Mỹ lệ, lại đoạt mệnh! Bởi đó không phải là sợi dây thật mà là loại ánh sáng năng lượng cao có thể cắt đứt cả kim loại! Sở Vong nhanh nhẹn kéo tôi về phía cửa, nghiêng người tránh thóat; Triển Trãm cũng ôm Thanh Oánh nhảy vụt lên, tránh được những tia quét ngang.
"Huyễn Tư! Cô làm gì thế? Tại sao hệ thống phòng ngự lại tấn công chúng ta?" Sở Vong quát lên.
Lượt tấn công thứ nhất kết thúc, công kích chỉ ngừng trong chốc lát. Trong phòng khách chỉ có tiếng ՐêՈ Րỉ khe khẽ của Bạch Huyễn Tư.
"Huyễn Tư!" Triển Trãm vội vã buông Thanh Oánh, vọt tới bên cô ấy.
Vai trái cô có một vệt máu đỏ sẫm. Vừa rồi, khi những tia sáng công kích, cô không ngừng gõ máy tính, không thể tránh thoát.
"૮ɦếƭ tiệt! Hệ thống bị xâm nhập!" Giọng Huyễn Tư đã khàn khàn. Lòng tôi chợt lạnh buốt.
"Sao lại như vậy?" Sở Vong trừng mắt, "Hệ thống phòng ngự của cô chưa từng bị khống chế. Dù đã từng bị phá hỏng nhưng cũng chưa bao giờ bị khống chế! Lần nàu có chuyện gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc