Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 10

Tác giả: Đinh Mặc

Bóng đêm dày đặc. A Tắc ngồi đối diện, mở to mắt nhìn tôi. Tôi cũng giương mắt nhìn lại anh ta, lát sau, anh ta cười cười, nụ cười mang vài phần thân thiện.
Tôi không khỏi mở miệng: "Anh cũng là người máy?"
Anh ta hơi ngẩn ra, cười nói: "Đúng vậy, tôi là kiểu rõ ràng nhất đấy."
Tôi nhìn anh ta, không hiểu "rõ ràng nhất" là ý gì.
Anh ta vẫn cười, vén tay áo. Lúc này tôi mới nhìn thấy "cánh tay" ấy đều là kim loại đúc thành, dưới lớp quần áo, toàn thân cũng là kim loại. Trên "tay trái" có một khẩu súng tiểu liên gắn ở mặt dưới, chỉ cần giơ tay là có thể phóng ra. "Tay phải" là một loạt kim thép ánh lên sắc lục nhạt mơ hồ, xem ra có tẩm độc.
Đây là người máy giống người máy nhất mà tôi thấy. Tôi nhịn không được, hỏi: "Anh được lắp ráp thêm à?" Lời vừa thốt ra, tôi lập tức cảm thấy không ổn. Nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười chư cũ, thấp giọng: "Không phải lắp ráp thêm. Tôi là một người máy hoàn toàn."
Lạ thật, tôi bỗng nhiên cảm thấy thương xót người máy này: "Người máy cũng rất tốt mà! Anh xem, toàn thân anh đều là νũ кнí, sức lực của con người mới kém cỏi làm sao!"
Anh ta nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy. Tuy rằng tôi không có vẻ là người máy nguyên thủy nhất trong số các người máy, nhưng lực công kích của tôi cũng mạnh nhất."
Tôi nói: "Khoa học hai mươi năm sau phát triển thế cơ à, đã có thể có người máy thông minh như vậy!"
Anh ta nói: "Chúng tôi là người máy hoàn toàn. Tất cả mọi hành động đều do con chip ở não điều khiển, cơ thể toàn bộ làm bằng kim loại. Trí thông minh cũng tương tự con người, thậm chí còn vượt trên mức trung bình của nhân loại, nhưng mặt khác..."
"Ọc.. ọc.. ọc..." Bụng tôi kêu vang dội biểu thị nhu cầu, gionhj anh ta ngừng bặt, tôi đỏ bừng mặt.
"Cô đói rồi?" Anh ta cười nhìn tôi, như ông chú hiền lành nhà bên.
Tôi gật đầu: "Có thể cho tôi ăn chút gì không? Cả nước nữa."
Anh ta hơi bối rối: "Trong nhà không có đồ ăn."
"Xin anh đấy!" Miệng tôi đã thực sụ khô khốc, "Đã một ngày tôi không ăn uống gì."
Anh ta nghĩ nghĩ một chút, khẽ cắn răng: "Cô muốn ăn gì, để tôi đi mua cho? Trong nhà không có gì ăn được đâu, chúng tôi không cần ăn uống, chỉ cần nạp điện là được."
Tôi cảm động: "Cái gì cũng được. Nhưng liệu có phiền toái cho anh không?"
"Không đâu!" Anh ta đi ra cửa, đột nhiên ngừng lại, nói: "Kì thực cô vô tội, chỉ vô tình liên lụy, mất đi khả năng làm mẹ. Chúng tôi rất xin lỗi."
Nhìn bước chân rời đi của anh, tôi đột nhiên có ảo giác, bọn họ không phải người xấu... Không, là không phải người máy xấu. Nếu không phải bọn họ nhất định muốn cắt bỏ "một bộ phận nhỏ" của tôi, tôi nghĩ mình sẽ không ghét họ.
Sở Vong tin chắc A Ngõa chưa tới năm 2006 nên khinh địch, để tôi bị bắt đi.
A Ngõa rất tự tin vào khả năng hạ độc của mình, mà Sở Vong cũng đã nói cần một ngày để giải độc, vậy nên trên đường tới đây, bọn họ chỉ lục tìm những mày theo dõi trên người tôi mà bỏ sót bộ phận định vị gắn trên vành tai phải.
Tôi nghe được A Tắc đang ở phòng ngoài gọi điện thoại đặt cơm hộp.
Mười phút trôi qua, cơm hộp chưa tới, A Ngõa đã đẩy cửa bước vào, ngồi bên giường nhìn tôi.
"A Tắc rất ngây thơ." Khóe miệng y nhếch lên một nụ cười, "Vừa rồi khăng khăng đòi gọi một thứ là cơm hộp cho cô."
"Các người chẳng có lý do gì bỏ đói tôi."
"Chúng tôi cũng chẳng có lý do gì cho cô ăn no." Y lạnh lùng cười, "Nếu không phải chúng tôi không muốn tổn hại tính mạng của người khác thì chỉ cần một quả lựu đạn là có thể giải quyết, dẫu toàn thân cô là độc cũng không chống được! Nhưng không sao, Hắc Diệu không bao giờ lạm sát người vô tội. Huống hồ Sở Vong cần một ngày mới khôi phục, bọn họ tới lúc này cũng phải chịu ૮ɦếƭ mà thôi! "
Tôi không muốn nghĩ đến khả năng này. Nhìn lên gương mặt lạnh băng của y, tôi bỗng hỏi: "Anh tên là Vacant, vì sao lấy tên này?"
Y không ngờ tôi lại chuyển sang chuyện khác nhanh như vậy, kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt thoáng hiện lên một tia hoảng hốt, song rất nhanh lại khôi phục bình thản, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, "Tên của một người máy, có gì đáng tìm hiểu đâu?"
Vacant – nghĩa là trống rỗng. Tôi lấy hết dũng khí, hỏi: "Người máy... không có tình cảm phải không?"
Y chắc hẳn không đoán được tôi lại hỏi như vậy, mở to mắt nhìn tôi. Mà tôi cũng bình thản nhìn lại.
Lâu sau, y dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Cho tới bây giờ, không ai quan tâm đến tình cảm của người máy. Chúng tôi không đau khổ, không yêu thương, cũng không hận thù."
Y lầm bầm như tự nhủ: "Tôi lấy tên là Vacant, bởi tôi luôn nghĩ đầu óc mình là một mảng trống rỗng, bởi nó là một con chip." Mặt y hiện lên vẻ kiêu ngạo: "Con chip hiện đại nhất năm 2026 hiện đang ở trong đầu tôi."
Tôi kinh ngạc nhìn y, trống rỗng sao...
"Chỉ còn một tiếng nữa là thuốc giải độc cho cô sẽ chế xong." Y không nhìn tôi nữa, lại trở về với A Ngõa tự tin âm độc nọ.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, y nhanh nhẹn rút cây súng bên hông, bước ra phòng khách.
Ngoài cửa chắc là người đưa cơm tới. A Ngõa giấu súng sau lưng, ra hiệu cho A Tắc mở cửa. Hai người còn lại vốn đang ngồi trước máy tính cũng cảnh giác cầm súng lên, bước ra.
A Tắc đang định mở cửa lại nghe A Ngõa nhắc: "Cẩn thận!"
Vì vậy anh ta nhìn vào lỗ mắt mèo trên cửa. Chẳng qua chỉ là người đưa cơm tới thôi, họ cảnh giác ghê thật!
Nhưng hết thảy lại phát sinh ngay trong giây lát ngắn ngủi đó! Tôi thề rằng mình chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy trong đời.
Ngay khi A Tắc áp mặt vào mắt mèo nhìn ra ngoài – tôi dám chăc anh ta còn chưa kịp nhìn thấy ngườ đứng ngoài đó – chỉ trong tích tắc, một mũi dao nhọn đã xuyên qua đầu anh ta!
Tôi ngẩn người, giây sau lấy tốc độ nhanh nhất nhảy ngay ra phía cái giường duy nhất trong phòng. Bởi vì trong khoảnh khắc khi A Tắc bị tập kích, tôi nghe thấy giọng Sở Vong.
Giọng nói trầm thấp của anh xuyên qua máy định vị sau tai tôi truyền đến: "Trốn đi!"
Sau này Sở Vong nói cho tôi biết, chính nhờ hành động chớp nhoáng của tôi đã quyết định thắng thua lúc ấy!
"A Tắc!" Ba người trong phòng kinh hãi hô to, không hẹn mà cùng nhào tới thân thể A Tắc, lại nhất loạt dừng lại. Động tác của họ rất nhanh, chưa đầy một giây, họ đa vượt tới thi thể A Tắc chừng nửa mét.
Sau đó, một tia chớp xoẹt qua! A Ngõa lao ✓út vào, ngay khoảnh khắc đã đứng trong phòng, y hất tay đẩy chiếc giường qua một bên, căm giận nhìn tôi!
Nhưng mà, không kịp nữa rồi! Trước khi bọn họ kịp nhào tới thi thể A Tắc, cũng là lúc A Tắc bị đâm, một tiếng nổ mạnh vang lên ngay cửa, hai bóng người một đen một trắng đi vào. Cái bóng màu trắng, ngay khi tiếng nổ vang lên liền phóng về phía tôi, nhanh hơn A Ngõa một chút mà thôi!
Lúc này, khi A Ngõa xốc cái giường thì Triển Trãm trong bộ đồ màu trắng đã đứng cạnh tôi rồi.
"Anh thua rồi, A Ngõa!" Triển Trãm nói nhẹ tênh, cùng lúc đó, những viên đạn bay ra từ đầu khẩu súng trên tay cậu ta, hướng về A Ngõa. Còn tôi thì nhanh chân trốn vào góc tường phía sau.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!" vài tiếng súng nhanh gọn vang lên, thân hình A Ngõa xẹt đi nhanh như điện, tránh thoát đuogừ đạn của Triển Trãm, khi dừng lại, trên người y không có lấy một vết xước.
Hình như Triển Trãm cũng giật mình trước phản ứng mẫn tiệp của đối thủ, xạ kích dừng lại trong một giây.
Còn tôi đã bị trận chiens bên ngoài thu hút sự chú ý.
A Dân và A Khố vừa mất đi đồng bạn còn chưa kịp phản ứng, bóng người màu đen kia – cái bóng cao to kinh khủng như Tu La đã làm một cử động khiến họ cứng đờ tại chỗ.
"Xoẹt!" Một tiếng vang nhỏ. Không phải âm thanh do người phát ra. Cũng không phải tiếng xé vải.
Là âm thanh từ cái đầu và thân thể được tạo từ vật liệu kim loại hoàn hảo nhất năm 2026 – lìa khỏi nhau.
A Tắc, người máy thiện lương đơn thuần đã khiến tôi nảy sinh thiện cảm, từ đầu tới chân, bị xé thành hai mảnh. Ngay khi thân thể ấy vỡ ra, một làn khói đen bay lên từ đống kim loại rách nát, bóng đen kia đứng sững, tay phải đao nhọn, tay trái tiểu liên!
Anh ta cứ thế chém A Tắc thành hai mảnh. Ngay cả A Tắc đang muốn tấn công Triển Trãm cũng bị thu hút sự chú ý, quay đầu nhìn qua. Chỉ một tích tắc này! Bóng người màu đen vụt vào trong phòng, đối diện với A Ngõa! Phía sau, một cái bóng màu hồng – Bạch Huyễn Tư – đã xông tới hỗn chiến cùng A Dân và A Khố.
Lần đầu tiên tôi thấy được, thì ra Sở Vong có thể lạnh lùng tàn nhẫn đến như vậy, thân thủ mẫn tiệp đến như vậy, tính toán thời gian chuẩn xác đến như vậy! Thảo nào, con tôi cử anh ta tới bảo hộ tôi! Lạnh lùng tàn nhẫn và mưu trí mỏi chính là điểm mạnh nhất của anh ta! Giống như bây giờ, Bạch Huyễn Tư đang một mình cùng chiến đấu với hai người ở phòng khách, mệnh ở sớm tôi; mà Sở Vong cùng Triển Trãm đứng ở đây cùng đối phó A Ngõa, thật dư dã thoải mái! Liều mạng như vậy, làm sao không thắng?
Nhưng mà Sở Vong, không phải anh ta đã trúng độc sao?
Rất ăn ý với nhau, Sở Vong cũng trầm giọng: " Huyễn Tư, Triển Trãm, ngừng tay!"
A Ngõa chỉ hỏi một câu: "Vì sao?"
Sở Vong chỉ liếc nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi: "Điều gì khiến anh xác định tôi cần một ngày để hồi phục?"
A Ngõa xanh mặt: "૮ɦếƭ tiệt! Anh lợi dụng Hứa Thanh Oánh!"
Sở Vong cười lạnh lùng: "Con chip của các người lợi hại thật đấy, có thể cấy vào đầu Hứa Thanh Oánh, lại có thể nghe trộm, theo dõi, còn thoát được khỏi hệ thống phòng ngự của Huyễn Tư!" Anh nhướng mày, "Song tôi đã biết các anh chắc chắn có gài máy nghe lén."
Cho nên, anh mới nói với tôi, anh cần một ngày mới có thể hồi phục, cho A Ngõa một thông tin sai lầm.
Mà A Ngõa sỡ dĩ không nghi ngờ, cũng vì quá tự tin với thuốc của mình.
Sở Vong chậm rãi bước về phía tôi, không ngoảnh lại, hỏi y: "A Ngõa, anh biết tại sao mình thất bại không?"
Sở Vong đã đi tới bên tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: "Bởi nghĩ nhiều quá." Giọng anh chợt lạnh lùng: "Một người máy không có linh hồn, băn khoăn quá nhiều về ý nghĩa sinh tồn sẽ làm chính mình lạc lối."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc