Chuyện Cũ Chỉ Có Thể Trở Về Chỗ Cũ (Thượng) Chu Hồng Hồng thi đỗ đại học năm ấy, Làng Vĩnh Cát cũng không có mấy người được làm sinh viên. Mẹ Chu vui mừng vô cùng, chuẩn bị đi đến huyện thành nhỏ, đưa con gái nhập học.
Trước khi đi vài ngày, bà mở tiệc chiêu đãi bà con họ hàng, bạn bè gần xa.
Lão thái gia ngồi trên ghế chủ tọa cười không khép miệng, luôn khoe rằng ông có cháu dâu là sinh viên.
Trình Ý ngồi ở bên cạnh Chu Hồng Hồng, nghe cô tỏ vẻ nho nhã cám ơn mọi người, trong lòng không thoải mái lắm.
Ăn uống no say rồi, Chu Hồng Hồng theo mẹ Chu trở về nhà.
Trình Ý không được thoải mái trong lòng, liền hẹn vài anh em đi uống rượu.
Mấy thanh niên ở cùng nhau, thoải mái đùa giỡn, trêu Trình Ý gặp may mắn, lượm được cô vợ có bằng cấp. Cuối cùng, một người trong đó hỏi, "Anh Trình, anh cũng chưa tốt nghiệp trung học nhỉ?"
"Vậy thì làm sao?" Trình Ý không ngần ngại chút nào, "Kể cả cô ấy có thi đậu tiến sĩ, cũng vẫn là vợ của anh."
Đúng - chính là như vậy, không cần biết tương lai Chu Hồng Hồng có thể có được thành tựu như thế nào, cô đều là người của hắn.
Đến hôm sau gặp lại Chu Hồng Hồng, Trình Ý liền nói, "Chu Hồng Hồng, cô nhớ kỹ cho tôi, chạy ra khỏi cái làng này, đừng tưởng rằng có thể đá tôi đi."
Ngày chia tay đi học, Chu Hồng Hồng mang vẻ mặt phức tạp, nhẹ nhàng hỏi, "Về sau anh vẫn ở làng Vĩnh Cát chứ?"
"Đại khái vậy đi." Hắn tùy tiện trả lời.
"Ừ." Cô nghĩ, hắn không có bằng cấp, nếu đến thành phố lớn cũng không dễ tìm việc làm. Vốn cô nhất nhất muốn thi lên đại học, là để được rời khỏi hắn, nhưng khi thật sự đến thời điểm này, cô lại có cảm giác không nỡ.
Hình như Trình Ý phát hiện ra điều gì đó, tiến lên một bước ôm lấy cô, "Tôi sẽ đến gặp cô."
Cô kiềm chế bản thân, sau đó lại bất động, giương mắt nhìn hắn, "Anh tự mình ở nhà tìm việc trước đi."
Trình Ý không lên tiếng.
Trong lòng cô thầm oán hắn không học vấn, không nghề nghiệp, nói, "Anh cũng không thể cứ nhàn rỗi không làm gì mãi như thế."
"Nói sau đi." Hắn cúi đầu hôn lên trán cô, "Vợ, tôi đưa em đi học đại học, được không?"
Chu Hồng Hồng sửng sốt.
"Hành lý của em nhiều như thế, em và mẹ em khiêng cũng rất vất vả. Dù sao tôi cũng có thời gian, giúp hai người mang đồ."
Cô không kịp phân tích niềm vui sướng trong lòng lúc này có là vì sao, liền bật thốt lên, "Lão thái gia đồng ý sao?"
Hắn không cho là đúng, "Chuyện này thì có là gì, em cũng đã vào cửa nhà họ Trình, tôi đưa vợ mình đi xa nhà, ai dám nói."
Quả thật, lão thái gia chẳng những không trách Trình Ý, ngược lại, ông lạivỗ tay tán thành. "Nếu chỉ hai mẹ con đi, ta cũng không yên tâm lắm, bây giờ có Trình Ý đi theo, còn gì tốt hơn nữa. Mấy đồ nặng gì đó đều cho nómang."
Mẹ Chu bị say xe, cho nên hai mẹ con mua vé xe lửa. Trước mùa tựu trường, vé xe đều khá khó mua, Trình Ý là bất thình lình muốn đi, nên mua không được vé. Hắn nhờ vào quan hệ của một người bạn, mới mua được vé đứng.
Từ thị trấn đến thành phố S, ngồi lửa xe, đại khái phải mất hơn bảy giờ. Chu Hồng Hồng vừa biết là vé đứng, trong lòng không đành, liền khuyên Trình Ý, "Nếu không thì anh đừng đi nữa, tôi và mẹ có thể tự xách đồ."
Trình Ý nghiêng mặt liếc cô, "Tôi vất vả lắm mới mua được vé, tại sao có thể lãng phí."
"Nhưng mà..."
Hắn cười ôm cô, "Được rồi, không có gì, chẳng qua chỉ là phải đứng thôi mà. Coi như là đứng bán hàng."
Chu Hồng Hồng khuyên không được, liền dự định cùng hắn thay phiên đứng.
Nhưng không ngờ, cuối cùng Trình Ý tự mình đem theo một cái ghế nhựa nho nhỏ, chiếm một chỗ bên cạnh chỗ ngồi của Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng muốn cùng hắn đổi chỗ, hắn liền kề bên tai cô nói thầm, "Bình thường trông cô đã rất quê mùa, nếu tư thế ngồi khó coi hơn nữa, vậy thì thật là không còn gì để nói."
Cô âm thầm trừng hắn.
Hắn ha ha cười với cô một tiếng.
----
Xuống xe lửa, ba người ngồi xe đến khách sạn. Nhưng không ngờ chỉ một đoạn đường ngắn ngủi như thế, mẹ Chu cũng bị say xe. Đến được khách sạn, sắc mặt của bà thực sự không tốt, ói lên ói xuống trong nhà vệ sinh.
Chu Hồng Hồng thật sự lo lắng, vội vàng đỡ mẹ mình đi nghỉ ngơi.
Lịch nhập học của Chu Hồng Hồng là sáng hôm sau.
Ngày hôm sau, mẹ Chu thức dậy thật sớm, nhưng vừa thấy xe taxi, bà đã bịt mũi, trong bụng cồn cào, cảm thấy mùi ô tô thật sự rất khó chịu. Rơi vào đường cùng, bà chỉ đành tiếp tục nghỉ ngơi, sau đó để cho Trình Ý đưa con gái đến trường nhập học.
Đi trên đường, Chu Hồng Hồng nhìn nhà cao tầng trong thành phố, níu chặt cánh tay Trình Ý, có chút bất an, "Trình Ý, tôi không nghe hiểu giọng nói nơi này."
"Tôi cũng nghe không hiểu." Hắn tỏ vẻ không sao cả, "Không có chuyện gì, Chu Hồng Hồng, học giỏi tiếng phổ thông là được rồi."
"Không biết bạn cùng phòng có dễ ở chung không?" Dù sao cô cũng chưa từng rời khỏi làng Vĩnh Cát, mọi người đều từ các nơi khác đến, khó tránh khỏi không quen.
"Chắc chắn bạn cùng phòng của em cũng lo lắng điều này."
Chu Hồng Hồng ngẫm lại, cũng đúng, chỉ cần chính mình giữ vững thái độ thoải mái dễ chịu là được rồi.
Lúc sắp tới trường học, có một bạn học nam nhờ cô chỉ đường, cô lắc đầu trả lời mình cũng mới tới.
Sắc mặt Trình Ý bắt đầu có biến.
Đi đến cửa trường học, Chu Hồng Hồng rất vui vẻ. "Trình Ý, trường học này ghê gớm thật đó."
"Ừ." Hắn khiêng đống lớn hành lý của cô, không nhịn được. "Này Chu Hồng Hồng, cái ký túc xá của cô rốt cuộc ở đâu?"
"Tôi còn chưa biết, để tôi đến trước khu thông tin, anh ở đây đợi một chút." Cô cũng không biết hắn tại sao lại bực bội, vừa rồi vẫn còn rất tốt mà.
Nhưng đợi đến khi Chu Hồng Hồng đi rồi, liền đến phiên cô không được bình thường.
Trình Ý đang đứng ở dưới gốc cây, tay kẹp điếu thuốc. Bên cạnh có hai bạn học nữ đang cùng hắn nói cái gì đó. Hắn cười như không cười, biểu tình cợt nhả khó coi.
Chu Hồng Hồng nhìn thấy một màn này, rất không thoải mái.
Trình Ý thấy cô, lại hít một hơi thuốc, bình tĩnh nhìn cô.
Cô chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, hắn cười, "Vợ."
Hai cô bạn học kia lộ ra ánh mắt kinh dị, không nói gì nữa liền bỏ đi.
Chu Hồng Hồng đợi bọn họ đi xa, liền hỏi, "Các cô ấy là ai?"
"Sinh viên năm thứ ba, hỏi tôi có phải bị lạc đường hay không."
"Sao anh không nói cho các cô ấy biết, anh mới tốt nghiệp cấp hai thôi."
Hắn vặn rơi điếu thuốc trong tay, lông mày nhăn thành đỉnh núi, "Tốt nghiệp cấp hai thì sao? Về sau cũng không phải là không thể nuôi nổi em."
Chu Hồng Hồng cũng biết, người như Trình Ý, căn bản không coi bằng cấp thấp là quan trọng.
----
Ký túc xá cho sinh viên mới, náo nhiệt vô cùng, các phụ huynh thì chạy lên chạy xuống chuyển đồ đạc, các sinh viên thì líu ríu.
Chu Hồng Hồng tìm được phòng ký túc xá của mình, để Trình Ý đem đồ vào, cô khách sáo chào hỏi với các bạn cùng phòng, sau đó sửa sang lại một chút liền cùng Trình Ý ra ngoài ăn cơm.
Nhớ đến sức ăn của Trình Ý lớn, cô gọi ba phần đồ ăn, chia cho hắn hai phần. Thấy hắn mồ hôi ướt đẫm, liền đưa khăn tay cho hắn lau mồ hôi, "Hôm nay anh rất mệt đúng không?"
"Cũng thường thôi." Hắn nhìn đồ ăn, nhíu mày, "Đống đồ ăn này chẳng có mùi vị gì cả."
"Nhà ăn thì đều như vậy cả thôi."
"Em sẽ được ăn bốn năm cái đống đồ này nhỉ?" Trình Ý lại bật thuốc, vừa mới để lên môi, bị cô trừng mắt, liền lấy xuống, "Chu Hồng Hồng, em dọn dẹp ký túc xá xong, thì đi dạo xung quanh với tôi. Trước cửa trường học nhất định là có nhà hàng, em đừng vì tiết kiệm tiền mà mỗi ngày đều ăn những thứ này."
"Ừ." Chu Hồng Hồng ngoài miệng thì trả lời, nhưng trong lòng đúng là tính toán ăn mặc tiết kiệm, tuy rằng năm nay học phí doTrình Ý đóng, nhưng tiền là cái gì chứ, đương nhiên có thể bớt tiêu sài thì bớt.
Buổi chiều, Chu Hồng Hồng dọn xong ký túc xá, lại cùng Trình Ý trở về khách sạn.
Mẹ Chu nghỉ ngơi một ngày, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Sáng hôm sau bà và Trình Ý sẽ phải ngồi xe lửa về nhà. Chu Hồng Hồng vốn muốn đi tiễn bọn họ, nhưng mẹ Chu không đồng ý, "Hồng nhi, con mới đến còn chưa quen ở đây, cứ ở trong trường học là được rồi, đến lễ quốc khánh hãy về nhà."
Chu Hồng Hồng gật đầu, nước mắt cũng rơi xuống. Đây là lần đầu tiên cô cách xa mẹ như vậy.
Lúc gần đi, Trình Ý nhânlúc mẹ Chu đi toilet, hôn Chu Hồng Hồng một ngụm, sau đó đưa cho cô một xấp tiền, "Vợ, ăn uống tử tế vào."
Cô đùn đẩy tiền của hắn, "Anh giữ lại mà dùng."
"Đây là tiền tôi nuôi vợ." Hắn xoa nhẹ иgự¢ của cô, "Đợi Quốc Khánh em về, chúng ta sẽ thoải mái chơi đùa."
Cô chụp tay hắn, sau đó nghe thấy tiếng cửa mở, nhanh chóng đứng cách hắn vài thước.
Đường ra nhà ga, ngoài giao thông công cộng thì là taxi, mẹ Chu đành phải uống thuốc chống say xe.
Chu Hồng Hồng thấy lần này mẹ mình thật vất vả, vội dặn dò Trình Ý nói, "Anh nhất định phải chăm sóc mẹ cẩn thận."
"Biết rồi."
"Trình Ý..." Cô có chút do dự.
"Ừ."
"Anh... Về đến nhà, thì gọi điện thoại cho tôi." Thật ra cô muốn nói, phải thường gọi điện thoại cho cô.
"Ừ." Hắn lười nhìn cô, trực tiếp xốc hành lý của mẹ Chu lên đi thẳng.
Đợi cho mẹ Chu và Trình Ý ngồi xe taxi đi xa, Chu Hồng Hồng vẫn còn đứng tại chỗ. Côvẫn không muốn thừa nhận, ngoài việc không bỏ được mẹ cô ra, cô còn nhớ cả cái tên lưu manh kia nữa.
----
Trong phòng của Chu Hồng Hồng, ngoài cô ra, đều là người sống trong thành phố. Cô có tính tình khá tốt, cho nên trong quá trình ở chung, tạm thời coi như không vấn đề gì.
Trình Ý thường thường gọi điện thoại cho cô, nhưng hắn chính là điển hình của loại người miệng chó không thể khạc ra ngà voi, khiến cho Chu Hồng Hồng thường xuyên bị chọc tức mà cắt điện thoại. Cúp máy xong lại đợi hắn gọi điện tới.
Đến khi huấn luyện quân sự, mọi người kêu khổ thấu trời. Các bạn cùng phòng cô trước khi ra cửa cũng phải chuẩn bị chống nắng, nhưng Chu Hồng Hồng lại không hề ý thức đến việc này, thế cho nên sau đợt huấn luyện quân sự, mặt của cô đen tựa như than.
Đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, nhà trường có tổ chức đặt vé tập thể, Chu Hồng Hồng đi hỏi thăm giá vé, về nhà cô chỉ cần chừng ba mươi tệ, vì thế cô vội đi báo danh.
Kết quả lại vô cùng bi thống.
Chuyến xe lửa này từ ba giờ chiều đã xuất phát, đi được một đoạn lại phải tạm dừng xe, chẳng biết đến lúc nào mới thông xe. Vốn dự tính mười một giờ có thể tới thị trấn, nhưng đến đó rồi, xe mới đi một nửa lộ trình.
Chu Hồng Hồng vừa đói vừa mệt, gọi điện thoại về nhà, kêumẹ Chu đừng chờ, nghỉ ngơi sớm một chút.
Mẹ Chu buồn khi thấy con gái vất vả đường dài, cũng lập tức thông báo cho Trình Ý.
Trình Ý vốn đang ở nhà chờ tin tức của Chu Hồng Hồng, nhưng mãi đến hơn chín giờ tối, Chu Hồng Hồng mới trả lời nói không biết bao giờ mới có thể về đến. Hắn lo lắng quá muộn không có xe chịu chạy lên thị trấn, liền lập tức chạy tới.
Hắn ngồi chờ trong tiệm ăn nhanh gần nhà ga, lúc mẹ Chu gọi điện tới, hắn trực tiếp nói, "Dì à, dì nghỉ ngơi trước đi. Con đang ở nhà ga đợi cô ấy."
Mẹ Chu thật sự lo lắng."Cái gì mà xe lửa giảm giá, sao lại không đáng tin đến thế."
"Dì à, không có chuyện gì." Trình Ý ôn tồn nói, "Cũng chỉ là thời gian lâu một chút, bọn con đợi là được. Dì cũng bận rộn cả một ngày, nghỉ ngơi trước đi."
Mẹ Chu làm sao ngủ được, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ đành chờ thôi.
Chu Hồng Hồng về đến nhà ga đã hơn ba giờ sáng, nhưng ở nhà ga lại có khá nhiều người chờ người nhà. Đi ra được một đoạn, cô đã nhìn thấy Trình Ý.
Gần như là cô đã chạy chậm về phía hắn.
Trình Ý nhìn chằm chằm bóng dáng cô càng ngày càng gần, biểu tình rất cổ quái, câu nói đầu tiên lại là, "Chu Hồng Hồng, sao em lại đen thành như vậy?"