Hái Hồng - Chương 54

Tác giả: Giá Oản Chúc

Trình Ý tìm điếu thuốc đặt trên bàn, vừa mới châm lên, liền tiếng bước chân Chu Hồng Hồng truyền tới. Hắn vội khóa màn hình điện thoại di động.
Chu Hồng Hồng đi ra, thấy hắn ngồi trên sofa, lại hỏi, "Bữa sáng của tôi đâu?"
Gần đây nhiệm vụ chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày đều do Trình Ý phụ trách, hắn sáng sớm ra ngoài mua về, cô đã rời xa phòng bếp một khoảng thời gian rồi.
Trình Ý cười cười, "Trong phòng bếp, còn nóng đó."
Cô vốn muốn vào phòng bếp, nhưng khi nhìn thấy điếu thuốc của hắn, liền mất hứng. Đi đến trước mặt hắn đoạt lấy điếu thuốc, "Còn hút nữa tôi sẽ không để ý đến anh."
Hắn vứt điện thoại sang một bên, ôm lấy hông của cô kéo lại. "Anh nghe lời em nói, em cũng không thưởng anh cho chút gì sao?"
Cô tỏ vẻ mặt ghét bỏ, "Đều là mùi thuốc lá, hôi muốn ૮ɦếƭ."
"Anh cũng chưa hút mà." Hắn hôn cô một ngụm lại một ngụm, sau đó liền hôn sâu hơn.
Chu Hồng Hồng nắm lấy bờ vai của hắn, níu chặt cơ bắp rắn chắc.
Hắn không an phận, giở trò với áo lót của cô, cô tránh đi, hắn càng ôm càng chặt.
Khi hắn rời môi khỏi cô, hô hấp có chút nặng nề, "Sờ vợ của mình đúng là thích."
Cô hung hăng đấm hắn, "Không biết xấu hổ."
"Bộ иgự¢ em tốt xấu đều là anh nắn Ϧóþ." Hắn lại cầm nắm một chút, nghe cô kêu một tiếng, bật cười. "Chu Hồng Hồng, có иgự¢ lớn đừng quên công người nắn Ϧóþ. Anh không có công lao cũng có khổ lao phải không nào?"
Cô lại hung hăng, "Cút ngay, tôi muốn đi ăn điểm tâm."
Hắn cố ý dùng thứ ở dưới thân chọc vào cô, "Đại điêu nhớ em."
"Anh muốn là chuyện của anh, đâu có liên quan gì tới tôi." Chu Hồng Hồng đứng dậy muốn đi.
Trình Ý kéo cô, lại hôn thêm một cái, "Vợ, anh nhịn lâu rồi."
"Vậy thì tiếp tục nhịn." Cô cười đắc ý. "Thật không khéo, dì cả của tôi vừa ghé thăm (chu kỳ của chị em chúng mình= dì cả)."
Sắc mặt hắn khẽ biến, "Khi nào thì đi?"
"Hừ!" Cô không trả lời, đẩy hắn ra bỏ đi vào phòng bếp.
Trình Ý đi theo cô, một mực thầm nghĩ đến phúc lợi của mình. Hắn ôn tồn, "Vợ... Vợ ngoan, chúng ta thật lâu như vậy chưa cólàm."
Cô lườm hắn một cái, "Không phải anh có tay sao."
"Sao có thể so sánh với cái động nhỏ của em chứ." Hắn gần sát vào cô, gặm vành tai của cô, lẩm bẩm nói, "Vợ, anh muốn vào động."
Chu Hồng Hồng phồng mặt, dường như không vừa ý. "Ngày đó anh thật sự không có nói ba chữ kia?"
Cái này thì Trình Ý hiểu, hắn cười vô cùngtà khí, "Thì ra là vì vậy mới không cho anh."
Giờ phút này cô thật muốn xé nát gương mặt hắn. "Đừng làm rộn, chúng ta còn phải đi làm."
Hắn gật đầu, rời khỏi phòng bếp. "Chờ dì cả của em đi, anh nói cho nghe."
Cô căm tức nhìn bóng lưng của hắn, "Sao bây giờ không nói."
Hắn cũng không quay đầu lại. "Anh sợ nói ra, em lại động xuân tâm, thời kỳ này thật khó khăn, anh không đành lòng nhìn em lửa nóng đốt thân."
Chu Hồng Hồng thở phì phì ăn xong bữa sáng, đón một chiếc taxi liền chạy tới công ty.
Lúc chờ thang máy ở đại sảnh, gặp phải Hoàng Dĩnh cùng hai đồng nghiệp phòng ban khác.
Chu Hồng Hồng lễ phép chào hỏi.
Hoàng Dĩnh thấy Chu Hồng Hồng nhiều lần đều bắt taxi đi làm, lại nghĩ đến chuyện xấu đồn đại trước kia, cô ta đoán được Chu Hồng Hồng hẳn là ở chung với Trình Ý. Trong lòng rất không cam lòng, không chỉ là chuyện về Trình Ý, còn có hai người là Trương Nhạc Minh và Đẩu Báichú ý đến Chu Hồng Hồng, cũng làm cho Hoàng Dĩnh khó chịu.
Ra khỏi thang máy, ba cô nàng cũng không cùng đường với Chu Hồng Hồng.
Hoàng Dĩnh vừa đi, vừa nói chuyện với một người, nói đến việc công ty phân phối ký túc xá cho nhân viên, nói vài câu, liền rẽ vào phòng hành chính.
Bản nháp quảng cáo áo lót đã đưa tới, Chu Hồng Hồng kêu nhân viên từng người đến xem.
Phần việc này, cô học tập được rất nhiều. Gần đây quản lí bắt đầu cho cô hỗ trợ tiếng Anh cho mảng công tác hậu kì, cô lại tất bật.
Cô cảm thấy công việc này rất phong phú, chỉ mỗi một điều là quan hệ với đồng nghiệp có vẻ xa cách. Cô bèn tự quy tội tại tính cách trầm tĩnh của mình, nhưng cũng không biết đột phá như thế nào.
Cũng may, cô có Trình Ý.
Tính toán thời gian thử việc của mình, cô nghĩ nếu thuận lợi được chuyển thành chính thức, sẽ mời ‘con trâu hoang’ trong nhà ăn một bữa ngon, lại thưởng hắn vài cái hôn.
----
Trình Ý chờ Chu Hồng Hồng đi làm, mới đi đến công ty của Cố Dĩ Thanh.
Gần đây hắn rất lười biếng.
Đột nhiên một tấm hình gửi tới, khiến cho hắn như có sức mạnh. Đã có người muốn trêu đùa người phụ nữa của hắn, vậy hắn liền tiếp đến cùng.
Thật ra, nếu thật sự bàn đến luật ngầm, Trình Ý cũng không thua gì ai.
Từ khi học tiểu học năm thứ tư hắn đã ra vào sòng bạc. Ban đầu chỉ là nhìn người khác chơi, bản thân ở trong lòng tự tính toán. Sau này nắm được tỷ suất, hắn mới thật sự nhảy vào chơi. Hắn không có công năng đặc dị, chỉ là khi chơi luôn tính toán, đánh giá xác suất.
Nhà cái gạt người chơi, trong lòng Trình Ý biết rõ, cũng không vạch thẳng mặt. Hơn nữa, hắn sẽ cân nhắc thua chút tiền trước, để cho sắc mặt nhà cái không quá khó coi. Ăn được nhiều rồi, ông chủ sòng bạc muốn hắn tham gia song bạc của mình, Trình Ý đều mượn uy danh của lão thái gia ra chắn lại.
Cố Dĩ Thanh đã từng nói, nếu Trình Ý thật sự đồng ý, hắn đỏ như vậy, tài sản của hắn sẽ không chỉ là ngôi nhà ba tầng Hồng Oa bây giờ. Trình Ý chính là lười, một nửa tâm tư của hắn, là muốn chơi với người phụ nữ của mình mà thôi.
Cố Dĩ Thanh nhìn thấy Trình Ý, quả thực lệ rơi đầy mặt. "Anh, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện. Em rất nhớ Hồng Oa, hiện tại cũng không biết đi đâu để tìm thú vui nữa."
Trình Ý mỉm cười, "Cậu kêu Đường Chỉ Mạn chọn mấy người đến phục vụ tận cửa đi."
"Hiện tại cô ấy thật kiêu ngạo a, chỉ nghe theo sắp xếp của anh. Hồng Oa ngừng kinh doanh, cô ấy cũng không tìm công việc mới, nói sẽ chờ anh." Đôi khi Cố Dĩ Thanh có cảm giác, Đường Chỉ Mạn đối với Trình Ý luônôm một phần tình cảm gì đó, nhưng mà hắn không bắt được chứng cớ.
Trình Ý không tiếp tục đề tài về Hồng Oa nữa, hắn thưởng thức cái bật lửa, "Lần này đến, là nhờ cậu giúp tôi điều tra một người."
Cố Dĩ Thanh không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng.
Đến khi Trình Ý nói ra cái họ “Đẩu”, Cố Dĩ Thanh nhíu mày, "Cái họ này cũng không thấy nhiều."
"Không cần biết, dù hắn có là con ông trời đi nữa. Dám nhìn chòng chọc người phụ nữ của anh mấy tháng, anh đã sớm muốn biết hắn là ai." Trình Ý theo thói quen vân vê điếu thuốc, đang muốn châm lửa, lại nhớ tới lời nói ban sáng của Chu Hồng Hồng, vì thế từ bỏ.
Cố Dĩ Thanh trong lòng hiểu được, Trình Ý bình thường cái gì cũng không sao cả, nhưng chỉ cần là chuyện của Chu Hồng Hồng, thì hắn luôn như tằm kéo tơ để ý vô cùng. Hắn đột nhiên nhớ tới lần trước Trình Ý cũng nhờ hắn tìm người, bèn nói, "Về cái người tên Adonis, có chút tin tức. Chờ xác nhận em sẽ chuyển tư liệu cho anh."
Trình Ý đáp lời, ngồi trong chốc lát liền đi tới Hồng Oa.
Cũng đã một khoảng thời gian hắn không tới quán bar, giấy niêm phong đã xé.
Sau tết Trịnh Hậu Loan từng hỏi khi nào thì sửa lại quán.
Trình Ý đều chỉ trả lời cứ từ từ. Trực giác cho hắn biết có một số việc còn phải cân nhắc một chút.
Tối hôm Hồng Oa bốc cháy, vẫn đang trong lúc bị niêm phong, căn cứ vào manh mối cảnh sát cung cấp, khả năng trong tiệm tự bốc cháy không lớn.
Hắn đi vào trong tiệm, mở đèn. Bên trong vẫn là một mảnh hỗn độn, lầu hai không sao, nhưng lầu 3 vô cùng thê thảm. Hắn đi một vòng quanh lầu 3, sau đó dừng lại trước một cánh cửa thuỷ tinh mở một nửa.
Tấm kính này chất lượng cũng không tệ lắm.
Hắn nhìn sang phía cửa sổ đối diện, là một căn nhà cũ. Hắn lại nhìn góc độ cửa sổ mở ra, tìm được cửa sổ đối diện từ ngôi nhà kia.
Vì thế hắn lại một lần nữa tìm kiếm trên mặt đất.
Nơi này đã cháy rất dữ dội, tìm được cũng chỉ là tro tàn.
Trình Ý quét mắt nhìn bốn phía một lần cuối, rồi rời đi.
Sau đó, hắn gọi cho Trịnh Hậu Loan, hẹn gặp tại một quán trà, chuẩn bị công việc trang hoàng lại Hồng Oa.
Trịnh Hậu Loan có vẻ rất ngạc nhiên. Hắn còn tưởng rằng phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa, Trình Ý mới có tâm tư quản đến chuyện trong quán.
Trình Ý lười biếng nói, "Nếu anh lại không làm việc, sẽ không nuôi nổi vợ anh."
Trịnh Hậu Loan cười cười. Hắn đối với cảm tình của Trình Ý với Chu Hồng Hồng, từ trước đến giờ chưa bao giờ truy hỏi.
Trình Ý không phải là người văn nhã, cũng không hiểu về trà, quán trà này là trước kia Chu Hồng Hồng dẫn hắn tới, hắn cảm thấy đây là một nơi phù hợp để bàn chuyện.
Bàn chuyện chính với Trịnh Hậu Loan xong, Trình Ý nhìn đồng hồ, lại đi trêu Chu Hồng Hồng, kết quả rước lấy một trận mắng.
Trình Ý cười vô cùng vui vẻ, trong lòng vạch một kế hoạch, chờ đến khi cô thân thiết lại, hắn nên chơi cô như thế nào.
----
Khi Trình Ý lật xem tài liệu cá nhân của Đẩu Bái, bắt gặp một cái tên rất quen—— Vương Thần.
Hắn không ngờ được, Đẩu Bái lại là em họ của Vương Thần.
Hắn và Vương Thần lui tới là khi cô nàng béo ngây ngô kia gây chuyện. Ngược lại trong điện thoại Cố Dĩ Thanh đã nhắc nhở, "Vương Thần và hắn là bạn bè, hắn vẫn phải là chú ý đến mặt mũi của Vương Thần. Nghe nói, quan hệ của Vương Thần và em họ rất tốt."
Trình Ý thuận miệng đồng ý.
Người phụ trách tiệm cơm Tây còn cung cấp một tin, đó chính là trong ba bát canh tối hôm đó, có một chén được bỏ thêm gia vị đặc biệt.
Là Đẩu Bái yêu cầu.
Đọc đến đây, trên người Trình Ý âm phong (*gió lạnh âm u) từng trận.
Chu Hồng Hồng ở ngoài thư phòng tò mò thăm dò, thấy sắc mặt hắn không tốt, liền dịu dàng hỏi, "Anh sao vậy?"
Trình Ý tắt máy tính, chậm rãi thu lại tâm tình, "Không có việc gì."
Cô đi tới, vịn lấy vai hắn, "Làm sao suốt ngày mặt luôn rầu rĩ thế."
Hắn kéo cô lại, theo tư thế của cô, vòng tay qua eo nhỏ, "Ai bảo em không cho anh làm."
"Trong miệng anh không thốt ra câu khác được hả."
Hắn sờ soạng thân dưới của cô một chút, "Bà dì cả của em đã đi chưa?"
Cô hừ hừ, "Nào có nhanh như vậy."
"Vợ, cái đó đi xong rồi em lại đến câu dẫn anh."
"..."
"Hiện giờ thì đi ra ngoài, chớ ở trước mặt anh dụ dỗ."
"..."
----
Sau khi đi công tác trở về, Đẩu Bái vốn không định lại đi châm ngòi với Chu Hồng Hồng. Hắn cũng không ngờ được, Trình Ý sẽ tìm tới cửa.
Hắn càng không nghĩ tới là, Trình Ý lại có hình thức tuyên chiến như thế.
Trong thời thiếu niên Đẩu Bái từng có một đoạn lịch sử u ám, sau này việc đó là do Vương Thần giải quyết hộ. Nhờ vào bối cảnh của Vương Thần, những người biết chuyện này cũng không dám nhắc lại.
Đẩu Bái nhìn video trong hộp thư, không che giấu được phẫn nộ. "Trình Ý, anh giỏi lắm!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc