Chu Hồng Hồng hoảng sợ, nhanh chóng che lại di động, lúc cô quay đầu nhìn về phía Trình Ý, thiếu chút nữa thì ᴆụng vào mặt của hắn, vì thế lui nhanh về phía sau. "Người lịch sự không nhìn lén, anh không biết hả?"
Nghe giọng cô không vui, Trình Ý lạnh lẽo mà trào phúng nói: "Không biết, cô dạy tôi đi?"
Tầm mắt của hắn chuyển lên trên mặt của cô, dưới ánh trăng mờ mờ, hắn nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng cảm giác cằm của cô càng ngày càng nhọn. Hắn nhớ khuôn mặt bánh bao lúc giận của cô.
Chu Hồng Hồng không quan tâm, muốn gửi tin nhắn lại cho Trương Nhạc Minh. Theo bản năng cô lùi lại hai bước, cách Trình Ý xa hơn một chút.
Trình Ý thấy thế, trong lòng tối tăm vô cùng. "Mẹ tôi cũng đã vào phòng ăn chuẩn bị, cô là con dâu mà còn ở đây chú ý đến việc làm nữ thần, đúng là đủ lễ phép nhỉ?"
Cô không nhìn hắn, nhanh chóng gõ vài dòng trả lời xong, cất bước nhanh chóng quay vào trong nhà.
Hắn tiến lên bắt cổ tay của cô, kéo cô vào trong иgự¢ của hắn
Chu Hồng Hồng vội vàng ổn định, quay đầu tức giận trừng hắn, "Anh lại muốn làm gì?"
"Tôi đang hỏi cô, người nào mắt mù lại đem côthôn nữ làm nữ thần?" Trình Ý châm chọc nói.
Cô tức giận bất bình đẩy hắn, "Mắc mớ gì tới anh, tôi không cần phải giải thích với anh!" Người này không đến cười nhạo cô vài câu là không chịu được.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến lực đẩy của cô, đưa tay chém Gi*t điện thoại của cô.
Cô hốt hoảng ôm lấy di động.
Trình Ý dứt khoát kéo tay cô lại. Di động đã tự động trở lại trạng thái khoá, hắn nhìn màn hình, lành lạnh hỏi: "Mật mã là gì?"
Chu Hồng Hồng quay đầu đi chỗ khác.
Trình Ý ngẩng đầu nhìn cô đang thở phì phò, cảm thấy tình cảnh hiện giờ so với sự lạnh lùng vừa nãy đã tốt hơn rất nhiều. Nghĩ như vậy, hắn vòng tay qua đầu của cô, vội vàng cúi đầu tìm đến cánh môi mềm mại.
Chu Hồng Hồng sao có thể không nhìn ra ý đồ của hắn, nắm tay thành quả đấm đánh về phía mặt hắn, trách mắng: "Không biết xấu hổ —— "
Lời của cô toàn bộ biến mất khi hắn đè lên.
Trình Ý mới chạm vào được ba giây, đang muốn công hãm càng nhiều, đã nghe giọng nói của Bà Hai truyền đến, "Con trai, kêu Hồng Hồng về ăn cơm—— "
Thấy ánh trăng quấn quýt thân ảnh của hai người, bà vội ngừng lại.
Trình Ý nhẹ cắn một cái xuống môi Chu Hồng Hồng, rất không muốnnhưng vẫn buông cô ra, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía Bà Hai, "Con biết rồi."
Bà Hai cười cười, đi vào nhà trước.
Chu Hồng Hồng dùng sức vung một quyền vào иgự¢ Trình Ý, sau đó lau môi của mình, giống như là bị cái gì không sạch sẽ dính vào. "Chưa thấy người nào vô sỉ như vậy. Tôi vẫn nghĩ tuy rằng anh không biết nhiều chữ lắm, nhưng ít nhất cũng phải biết chia tay là có ý gì. Tôi cũng không phải là mấy cô em trong quán của anh, muốn ôm là ôm, muốn hôn thì hôn."
Trình Ý vẫn còn đang lưu luyến mùi vị môi cô, bị lời nói này của cô làm cho mất hết hứng thú. Mắt hắn trầm xuống. "Đã khi nào tôi coi cô giống như đám bọn họ?"
"Hành động của anh!" Chu Hồng Hồng cắn môi, trừng hướng tay hắn. "Trả điện thoại cho tôi."
Trình Ý nắm lấy cô, nâng cằm cô lên, lại nghĩ đến những ý nghĩ ngớ ngẩn của cô, hắn từng chữ từng chữ mà hỏi: "Tôi đã làm cái gì? Cô thử nói xem tôi làm gì đám người phụ nữ kia hả?"
"Chuyện ghê tởm gì anh đã làm thì tự anh biết." Cô cảm thấy hơi thở của hắn ở trên mặt mình, nhưng lại không tránh được.
Hắn nhếch môi nở một nụ cười hèn hạ, "Cô cho là tôi cũng liếm cái động của bọn họ hay sao?"
Chu Hồng Hồng nhớ đến cảnh hắn trêu đùa cô gái đã cởi hết áo, ngồi trên ghế sofa, nhăn mày lại.
Hắn nhìn biểu tình quật cường của cô, nhẹ nhàng dán bên tai của cô nói: "Tôi thừa nhận, đúng là tôi đã Ϧóþ vài khuôn иgự¢. Về sau sẽ không như vậy nữa, được chưa..."
Cảm thấy lực đạo của hắn đã giảm, vì thế cô hít sâu một hơi lấy cùi chỏ dùng sức đánh hắn, khi đã lui về phía sau vài bước mới nói: "Chuyện sau này của anh thì liên quan gì đến tôi, anh chỉ là người yêu cũ của tôi thôi." Nói xong,cô xoay người chạy vào nhà ăn.
Trình Ý đứng lại tại chỗ, mặt đen lại vô cùng khó coi.
Hắn nhìn di động của Chu Hồng Hồng, thử mở mật mã, vài lần đều sai. Vì thế hắn cưỡng chế tắt máy đi rồi mở lại.
Lúc Chu Hồng Hồng học đại học, vừa mới đến thành phố nhìn thì có vẻ quê mùa, nhưng lại thắng người khác ở điểm có ngũ quan rất xinh xắn, lại là người rất dễ nói chuyện, mấy bạn học nam trong lớp công khai thích cô có, thầm thích cũng có. Trình Ý liền không thể để cho đám con trai kia mơ tưởng người phụ nữ của hắn, thường xuyên chạy đến trường học của cô. Dần dà, những anh chàng kia thấy bạn trai của Chu Hồng Hồng có bề ngoài xuất sắc như thế, cũng rút lui không ít.
Nhưng Trương Nhạc Minh thì lại chưa bao giờ biểu lộ một cách rõ ràng ý tứ của hắn.
Trình Ý nhìn tin nhắn kia một hồi lâu, hận không thể đem hai chữ "Nữ thần" kia xẻo xuống.
Một lúc sau, hắn cất bước đi vào phòng.
Lúc đi ra phòng ăn, hắn ngồi xuống bên cạnh Chu Hồng Hồng.
Nhìn thấy hắn ủ dột, Bà Hai ngồi ngay ngắn ở trên ghế, thần sắc như thường. Bà đoánchắc hắn khó chịu khi bị cắt đứt chuyện thân mật.
Chu Hồng Hồng vốn không muốn ngồi cùng Trình Ý, nhưng côlà hàng con cháu, cũng không thể ngồi lên phía trên, vì thế đành phải coi như hắn không tồn tại.
Nhưng hắn sao có thể cho cô được như ý. Chân hắn ở dưới bàn luôn động vào cô, cô cố ý tránh sang phía khác thì hắn vẫn như rắn theo sát không tha.
Cô lên cơn tức giận, nhân lúc người lớn không để ý, hung hăng nhéo vào bắp đùi của hắn.
Trình Ý cứng đờ, chiếc đũa trên tay run lên một chút.
Sau đó, Chu Hồng Hồng làm như không có việc gì cúi đầu ăn cơm.
Bà Hai thấy con trai mình mất tự nhiên, âm thầm cười thoả mãn.
Trong lòng bà đã sớm thừa nhận Chu Hồng Hồng là con dâu mình.
Ban đầu bà chẳng qua cũng chỉ coi Chu Hồng Hồng như một người có thể mang lại lợi ích cho mình mà thôi, sau này thấy Chu Hồng Hồng quả nhiên là một người có tính cách hiền lành, cái tính cách ác liệt của Trình Ý, người làm mẹ như bà sao có thể không hiểu, cũng chỉ có Hồng Hồng mới quản lý được hắn thôi.
Ngôi nhà lớn này, bình thường cũng chỉ có bà và Bà Cả, rất lạnh lùng vắng vẻ. Nhớ tới một màn thân thiết của đôi vợ chồng son khi nãy, trong lòng bèn nổi lên mong muốn được ôm cháu trai. Lần này hiếm khicả nhà đoàn viên, việc này đúng là có thể đăng lên nhật báo rồi.
Bà Hai lại cố ý nói cô con dâu của nhà họ Nguỵ mới sinh con trai, cũng ám chỉ nhà họ Trình hiện nay là âm thịnh dương suy, hy vọng thừa kế hương khói chỉ còn đặt trên vai của Trình Ý.
Bà cả nghe những lời này, lại nhớ đến con mình còn chưa biết tung tích, trong lòng buồn khổ, nhưng cũng đã nhiều năm như vậy, bà đã không còn tức giận như lúc đầu nữa. Còn nữa, Trình Ý tuy rằng danh không chính ngôn không thuận, nhưng đúng là huyết mạch của nhà họ Trình. Bà vội hùa theo đề tài của Bà hai: "Bây giờ đã có chính sách mới rồi, nếu hai bên nam nữ đều là con một thì có thể sinh hai đứa."
Bà Hai bỗng sững người, nhớ tới chuyện trước kia, bất đắc dĩ nói. "Nó cũng không phải là con trai độc nhất."
Trên hộ khẩu của nhà họ Trình, không có tên của Bà Hai. Bà và cha của Trình Ý cũng không phải vợ chồng hợp pháp. Nhưng ông Trình đã xin lão thái gia, cho con trai thứ hai của ông vào hộ khẩu, lão thái gia tất nhiên là không vui. Sau này Bà Hai cũng không cần sỹ diện gì nữa. Cuối cùng lão thái gia mới miễn cưỡng đồng ý.
Bà Cả cũng nhớ lại, cười cười, "Cùng lắm thì chịu phạt tiền, đông người mới thịnh vượng."
Ánh mắt của Bà Cả và Bà Hai đều hướng về phái Chu Hồng Hồng, khiến cô hết sức xấu hổ.
Trình Ý thì vô cùng bình tĩnh tự nhiên.
Chu Hồng Hồng đá hắn một phát ở dưới bàn, muốn hắn mở miệng.
Hắn không để ý tới, chỉ biết cắm đầu ăn đồ ăn, uống rượu của hắn.
Chu Hồng Hồng đành phải nói: "Việc này... Không cần vội..."
Mẹ Chu cũng góp lời nhằm xoa dịu nỗi xấu hổ cho con gái. "Cái tuổi này ở thành phố lớn, vẫn còn đang lo cho sự nghiệp."
Bà Cả cũng cười, "Đúng là thời buổi khác nhau, hồi đó lúc bằng tuổi Hồng Hồng tôi đã sinh con rồi."
"Cứ để tự nhiên vậy." Bà Hai thấy Trình Ý không hề có chút phản ứng nào, tựa như việc này không hề liên quan gì đến hắn, thật muốn đập cho hắn một gậy. "Cũng đúng, nhưng mà nếu nói kế hoạch cho cuộc sống, thì trước tiên chuẩn bị sinh một đứa bé mập mạp."
Chu Hồng Hồng cười gượng, sau đó lại đá Trình Ý một chút.
Ai ngờ, hắn lại đẩy cho cô đĩa rau, săn sóc mà nói: "Muốn sinh em bé, cô phải ăn nhiều vào, để bản thân mình mập mạp chút đã."
Cô biết, tên này lại muốn diễn kịch, nhưng cô thấy vô cùng ngột ngạt.
Trong bữa tiệc, mẹ Chu nói rượu nhà họ Trương lần này hơi ngọt, Bà Hai vội giải thích: "Đây không phải là rượu nhà họ Trương, chỉ có chén của Trình Ý thôi. Rượu nhà họ Trương lát tôi sẽ lấy một bình đợi lúc hai người mang về nhà uống thử."
Chu Hồng Hồng nhìn Trình Ý, thấy hắn uống mấy chén, mặt vẫn không đổi sắc.
Ban đầu cô cho là chén của mình cũng là rượu nhà họ Trương, cho nên chỉ nhấp một chút, hương vị cũng chưa nếm được. Bây giờ nghe nói là ngọt, cô liền bưng chén lên uống một hớp lớn.
Đúng là ngọt hơn so với lần trước, nhưng vẫn rất cay nồng.
Chu Hồng Hồng tò mò, "Rượu này là của nhà ai? Rất giống với rượu nhà họ Trương."
Bà Cả cười nói: "Rượu này nếu so về độ ngấm chậm thì kém xa, cũng ngọt. là nhà họ hàng ta cất."
Nói thì nói như thế, nhưng Chu Hồng Hồng uống một chén, vẫn đang đỏ mặt.
Trình Ý nhếch khóe miệng, nghiêng thân hỏi: "Lại cậy mạnh?"
Cô không chớp mắt, nhìn sang cái ghế bên cạnh không nói gì.
Hắn bĩu môi, ngồi thẳng người.
----
Dựa theo lệ thường, sau bữa cơm chiều, mẹ Chu còn có thể cùng Bà Cả và Bà Haitrò chuyện một hai giờ mới trở về.
Chu Hồng Hồng ngồi ở bên cạnh nghe, chưa được nửa giờ, bắt đầu bối rối.
Rượu bắt đầu có tác dụng.
Cô thấymẹ Chu nói chuyện rất vui vẻ, liền ra sân đứng.
Gió lạnh thổi qua, khiến cô thanh tỉnh lại.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô biết là Trình Ý đi theo cô. Cô đang nhìn bầu trời đầy sao, cũng không quay đầu lại, "Điện thoại của tôi đâu?"
Trình Ý đến gần cô, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Không say?"
Cô tỏ ra không kiên nhẫn. "Trình Ý, tôi đã nói với anh, tốt nhất là nói hết ra đi, ít nhất chúng ta sẽ trở về như trước." Cô không muốn cùng hắn ầm ĩ nữa.
Hắn cười. "Cô cũng không cần nhắc nhở, tôi cũng đang muốn nói ra hết mọi chuyện."
Thấy hắn dễ nói chuyện như thế, cô lại có chút phòng bị.
Quả nhiên, lời hắn nói ra không theo như ý cô muốn. "Nào, nói xem cô và tên họ Trương sao lại lằng nhằng với nhau?"
"Anh đúng là có tật xấu."
Hắn thản nhiên gật đầu. "Tôi cũng biết được."
Dưới ánh trăng ảm đạm, Chu Hồng Hồng không biết có phải là cô có ảo giác hay không, trong mắt hắn lộ ra một tầng say mê.
Chắc không phải là uống say?
"Chu Hồng Hồng." Hắn trầm giọng nói: "Tên họ Trương tại sao lại coi cô là nữ thần. Cô nói rõ cho tôi biết... Tôi cũng sẽ coi cô như thế. Được không..."
Lúc này, Chu Hồng Hồng khẳng định, Trình Ý thật sự đã uống say.