Chu Hồng Hồng lo lắng Trình Ý thật sự gây ra tai họa, chạy nhanh đến kéo tay hắn, "Anh đừng hung hăng chỉ biết đánh người như thế, tôi nói với anh, anh không tin, không nói với anh thì anh lại đánh người."
Trình Ý giờ phút này đột nhiên bình tĩnh lại, cúi đầu xem cánh tay cô đang bắt lấy tay kia của hắn, nắm ngược lại tay cô, nói: "Hôm nay là lần đầu tiên hả?"
Chu Hồng Hồng không hiểu, cũng không giải thích được lời nói này của hắn, vươn tay kia đi túm cánh tay hắn, nói: "Anh đừng đánh loạn." Sau đó cô kiễng mũi chân kề bên tai của hắn, nhỏ giọng nói: "Tôi và cậu ta là không thể nào."
Trình Ý xuy một tiếng, cũng không biết là tin hay không tin, nhưng hắn buông quả đấm xuống.
Đẩu Bái không chịu thua kém kêu lên, "Chị họ..." Khuôn mặt mang vết máu càng làm nổi bật vẻ vô tội, thật hợp với ánh mắt sâu thẳm, sinh ra một loại cảm giác thê lương.
Chu Hồng Hồng muốn đến gần để xin lỗi, Trình Ý lại cầm tay cô không chịu buông. Cô không dám chống lại khi Trình Ý nổi giận, đành phải cười cười với Đẩu Bái nói, "Bạn học, thật xin lỗi... Anh ấy... Có tật tức giận khi bị gọi dậy..." Lời nói này cũng khiến chính cô cảm thấy chột dạ.
Trình Ý quay đầu lạnh lùng nhìn Đẩu Bái. Coi như Chu Hồng Hồng và tên mặt trắng này không có gì, hắn cũng vẫn muốn ra tay. Lần đầu tiên Hắn nhìn thấy Đẩu Bái, liền biết tên này có ý đồ.
Đẩu Bái không nghe thấy Chu Hồng Hồng và Trình Ý nói cái gì, hắn cười cười, sau đó tỏ ra như không có việc gì, lập lại một câu: "Chị họ, các thực khách đều ở dưới lầu chờ chị."
Cậu ta nửa hí mắt liếc Trình Ý một cái, xoay người đi xuống lầu.
Đợi Đẩu Bái vừa đi, Chu Hồng Hồng đã bắt lấy cánh tay của Trình Ý hung hăng cắn một cái, tức giận mà nói: "Anh hung dữ cái gì hả?"
Trình Ý để cô cắn, lạnh nhạt đáp trả một câu, "Vợ nghe lời thì chồng sẽ không hung dữ."
Cô cắn xong dường như cũng đã phát tiết hết, dùng ngón cái di di theo dấu răng kia, sợ hắn không đau. "Cậu cả đang đợi tôi, có rảnh lại nói. Anh nói tôi đừng có làm loạn, nhưng chính anh lại..."
Trình Ý nhìn chằm chằm vết thương chồng chất trên môi cô, cắt ngang lời cô, "Đừng nói nữa, cái miệng cô nhúc nhích trông thật xấu."
Chu Hồng Hồng hận không thể tát cho hắn một cái, đem hắn quạt ૮ɦếƭ thì mọi chuyện sẽ thuận lợi. Cô nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi đi xuống trước, Anh, tự, tiện." ——
Những lúc rảnh rỗi Chu Hồng Hồng liền suy nghĩ, nên nói với Trình Ý như thế nào, cô và hắn luôn nói chưa đến hai câu, sẽ tranh cãi ầm ĩ. Điều này cũng không trách cô, hắn thật sự là rất đáng giận.
Trong tay nhiều việc, suy nghĩ liền đứt quãng, cô còn chưa nghĩ cho rõ ràng, ai ngờ, cô và Trình Ý liền cứ như thế mà chia tay.
Sự tình tới một cách kỳ quái, hơn nữa Chu Hồng Hồng đối với đoạn trí nhớ này đây, có chút mơ hồ. Ấn tượng sâu nhất, cũng chính là bộ phận của khúc nhạc dạo kia.
Buổi chiều, đầu của Chu Hồng Hồng lại bắt đầu ong ong, thấy các thực khách đều đã ra về kha khá, cô liền nói với cậu cả một tiếng, trở về phòng nghỉ ngơi. Đi đến phòng, nhìn thấy đại gia Trình Ý, cô liền cảm thấy đầu đau hơn, nhưng cơ thể khó chịu, khiến cô cạn sạch sức lực không muốn cùng hắn nói chuyện gì.
Trình Ý nằm ở trên giường ngủ thật ngon, cô đi tới gắng sức chụp hắn, "Đứng lên."
Hắn nửa mở mắt, sắc mặt không thoải mái, "Trời còn chưa sáng tôi đã phải thức dậy. Người đàn bà đanh đá."
"Đâu phải chuyện liên quan tới tôi, đừng chiếm giường của tôi."
Hắn lại không đứng đắn. "Tôi đè lên trên người của cô ngủ?"
"Ngủ trên đất đi." Chu Hồng Hồng lôi kéo hắn đứng lên, "Tôi muốn đi ngủ, anh tránh ra."
Trình Ý thấy sắc mặt cô không tốt lắm, đứng dậy dò xét trán cô, "Cô làm sao vậy?" Nghe giọng hắn lại chẳng có một chút thân thiết nào.
Cô đã quá quen với cái loại đức hạnh này của hắn, trả lời: "Đau đầu."
Trình Ý lại xoa Ϧóþ mặt cô, sau đó đột ngột ôm lấy cô, khiến cô hoảng sợ.
Trán của hắn để trên trán của cô, cười nói: "Vợ, vợ, ôm một cái liền hết đau."
Cô vừa bực mình vừa buồn cười.
Sau đó Trình Ý xuống giường đi kéo ghế ngồi.
Chu Hồng Hồng nằm ở trên giường, vị trí phía bên phải huyệt thái dương, giống như bị châm đâm rất khó chịu. Cô hoài nghi là chứng cảm lạnh bị hôm kia còn chưa khỏe, hơn nữa cảm giác càng nằm càng đau, vì thế cô chống thân mình ngồi xuống, nửa dựa ở đầu giường.
Kế tiếp trí nhớ liền mơ mơ hồ hồ.
Chu Hồng Hồng chỉ nhớ rõ, Trình Ý uống xong một chai nước, tiện tay quăng về phía thùng rác. Nhưng đồng thời lúc đó, đột nhiên bên trong có thứ gì bắn ngược ra ngoài.
Hắn hướng về phía kia nhìn thoáng qua, nhất thời sắc mặt xanh mét không nói được gì.
Chu Hồng Hồng sợ tính tình hắn âm tình bất định, đang muốn hỏi hắn là làm sao, hắn lại đột nhiên tiến lại đây kéo cô đứng lên, cũng không chú ý tiếng kinh hô, kéo cô đến thùng rác bên kia, giọng nói đã vô cùng giá rét. "Chu Hồng Hồng, đây là lý do cô muốn chia tay?"
Cô nhìn xuống đất, đợi đến khi thấy rõ đồ vật kia, thất sắc kinh ngạc.
Trên đất là một cái bao cao su đã dùng qua, bên trong còn rõ ràng thứ chất lỏng trắng ᴆục.
Hơn nữa không chỉ một cái.
Trình Ý một cước đạp văng thùng rác, từ bên trong lại phân tán rơi ra vài cái.
Chu Hồng Hồng lập tức liên tưởng đến đống đồ vật trong phòng Đẩu Bái, cô đang muốn giải thích.
Trình Ý lại đột nhiên quăng cô trên giường, sau đó thì nói gì đó.
Cô bị hắn vung lên giường, đầu óc có chút choáng váng, cố gắng nghĩ tập trung tinh lực nghe nội dung hắn nói là gì, nhưng bên tai cũng chỉ còn lại âm thanh ong ong.
Chu Hồng Hồng vất vả cau mày, nhìn Trình Ý ở phía trên. Cô đột nhiên ngay cả mặt của hắn cũng thấy mơ hồ. Chỉ nhớ rõ ánh mắt hắn, giống như là muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô. Hơn nữa sức lực hắn bắt lấy cô quả thật lớn đến dọa người, nhưng cô lại không kêu ra tiếng đau.
Chắc là hắn, lại nói những lời giày rách gì gì đó thôi.
Chắc là... Có lẽ chính là như vậy. Chính là như vậy mà thôi.
Sau khi Trình Ý sập cửa rời đi, Chu Hồng Hồng vẫn còn hốt hoảng.
Lỗ tai của cô ong ong một cách lợi hại, đầu luôn như bị kéo, đau đến nửa bên mặt đều tê rần. Cô không rảnh đi bận tâm động tĩnh lần này có ầm ĩ đến ai hay không, cuốn lấy chăn liền che lại đầu.
Thật đau ... Cứ như vậy mà đau ૮ɦếƭ thì cũng tốt.
Đương nhiên, cuối cùng cũng không có đau ૮ɦếƭ.
Một lát sau, cô vén chăn lên, nhìn trần nhà, ngây ngốc ngẩn người.
Như vậy, thì cũng là chính thức chia tay thôi. Thật tốt, bớt được không ít việc.
Trong lòng trống trơn, nhưng không có cái loại tan nát cõi lòng như khoảng thời gian trước. Thì ra rối rắm lâu như vậy, thật sự đến lúc một khắc này xảy ra, ngược lại cô thật bình tĩnh. Cô cùng Trình Ý, rốt cục cũng đi tới bước này. Mặc dù là cô đưa ra, nhưng cuối cùng người quyết tuyệt chính là hắn.
Như vậy cũng tốt, hắn là người sĩ diện như vậy, hắn quăng cô đi, vẫn tốt hơn là cô không cần hắn.
Cô cảm giác mình rất bình tĩnh, nhưng mà nước mắt lại không ngừng được.
Chu Hồng Hồng trước kia nghe được ai đó từng nói, nước mắt của cả đời đều chảy khô cạn trong thời khắc này, cảm thấy rất là khoa trương. Mà nay, cô thật sự có thể cảm nhận sâu sắc những lời này ——
Chu Hồng Hồng ngây ngốc thật lâu, cô giống như suy nghĩ rất nhiều, lại nhớ lại không nổi bản thân đang nghĩ cái gì. Chuyện vừa rồi vẫn như một giấc mộng, bỗng nhiên xảy ra, lại bỗng nhiên kết thúc, hơn nữa cô lại không nhớ được chi tiết.
Việc này đến cùng có phải là sự thật hay không?
Chu Hồng Hồng cảm giác bệnh trạng của mình càng ngày càng nghiêm trọng, đầu đã đau đến không chịu được, cô chậm rãi rời giường, bám vào tường từng bước một đi ra cửa. Chẳng qua chỉ là chia tay mà thôi, cô thế mà giống như nháy mắt đã hư nhược đi mấy lần, toàn thân không còn sức lực.
Vừa mới mở cửa, Đẩu Bái liền xuất hiện trước mặt cô. Cũng không biết cậu ta rốt cuộc đã đứng đó bao lâu, vẻ mặt mang theo chút do dự. "Chị họ."
Chu Hồng Hồng nhìn cậu ta, từ từ trở về tới hiện thực.
Cô vẫn cảm thấy cậu thanh niên trước mắt này tuy rằng quái gở một chút, thanh cao một chút, nhưng tính cách cũng không tính là hư hỏng. Thì ra cô vẫn nhìn lầm rồi, cậu ta căn bản chính là hỏng mất gốc rồi.
Cô lại quay đầu nhìn cái thùng rác kia một chút. Thùng, là cậu cả đã đặt vào từng phòng, mỗi phòng một màu, nhưng cô nhớ rõ, cái màu xanh biếc kia vốn là để trong phòng của Đẩu Bái.
Đẩu Bái theo tầm mắt cô nhìn qua bên kia liếc mắt một cái, quay đầu, cứng ngắc nói, "Thật xin lỗi."
"Cút ra ngoài." Cô nói xong cũng muốn đi ra ngoài.
"Chị họ, chị muốn tôi phải nói thế nào đây?" Cậu ta than một tiếng.
"Cút ra ngoài."
Cậu ta suy nghĩ nói: "Hai ngươi nếu không có vấn đề, chút chuyện như thế này có thể ầm ĩ lớn chuyện được sao?"
Chu Hồng Hồng hờ hững nhìn cậu ta, "Đó là chuyện của tôi, có liên quan gì tới cậu?" Nói xong cô đóng cửa lại trước mặt cậu ta.
Người đàn ông bên ngoài làm cho cô thấy ghê tởm. Thật ghê tởm, dùng thủ đoạn nát đến thế này.
Qua một thời gian, Chu Hồng Hồng lại đi mở cửa, Đẩu Bái vẫn còn đứng ở nơi đó.
"Cút ngay."
"Tôi thấy hắn đối với chị thật không tốt." Đẩu Bái lẳng lặng nhìn cô. Sắc mặt của cô tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, mày nhíu lại, trên môi vẫn còn miệng vết thương loang lổ, biểu tình ẩn nhẫn bi thương của cô làm cho cậu ta nhói lòng. Cậu ta cũng biết lần này là mình quá đáng.
Chu Hồng Hồng khó chịu đến ૮ɦếƭ, người này còn giả bộ phân tích. Cô gào thét: "Mắc mớ gì tới cậu!"
Đẩu Bái thấy trạng thái yếu ớt của cô, thành khẩn nói: "Chị họ, chuyện này về sau tôi sẽ bồi tội với chị. Sắc mặt của chị thật không tốt, tôi đưa chị đi bệnh viện."
Chu Hồng Hồng gắt gao chống tay, không để ý tới. Cô đẩy cậu ta ra, vội vàng đi xuống lầu tìm cậu cả lấy thuốc.
Cậu cả nhìn thấy Trình Ý rời đi, vốn muốn chào hỏi, nhưng lại bị vẻ mặt đáng sợ của Trình Ý làm cho sợ hãi. Cậu cả buồn bực nghĩ liệu có phải là vợ chồng son cãi nhau hay không. Hiện giờ thấy Chu Hồng Hồng, cậu cả cũng không kịp hỏi chuyện Trình Ý bỏ đi, lại bị bệnh tình của cô dọa phát sợ, vội vàng đưa Chu Hồng Hồng đi bệnh viện.
Đẩu Bái đi theo xuống lầu, thấy cậu cả muốn đóng cửa tiệm, cũng biết điều, tự động nói mình đi ra bên ngoài một chút.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ chỉ nói là, bởi vì cảm lạnh, nghẹt mũi, dẫn tới lỗ tai bị ù. Cảm mạo khỏi rồi, lỗ tai dĩ nhiên sẽ trở lại bình thường.
Chu Hồng Hồng lờ mờ nghĩ tới, tại sao lúc ấy không thể nhớ nổi Trình Ý nói gì?
Cô cũng không biết, tình huống lúc đó là cô thật sự không nghe được, hay là lời hắn nói rất tổn thương người, làm cho cô hoàn toàn không muốn nghe ——
Trình Ý buổi sáng là tự lái xe tới. Sáng tinh mơ, hắn cũng không kịp đợi xe lửa.
Hắn đỗ xe bên cạnh trường học.
Hắn vốn nghĩ tới đây mang Chu Hồng Hồng về nhà, không ngờ lại ồn ào đến nông nỗi này.
Nhưng mà thái độ Chu Hồng Hồng kiên trì muốn chia tay làm cho hắn uất ức nóng nảy.
Hắn đã chịu đựng đi dỗ cô, cô lại bướng bỉnh đến không chịu nổi, hắn thật không nhịn nổi nữa. Càng khỏi phải nói, khi hắn thấy cái bao kia, cái gọi là bình tĩnh gì gì đó cũng đã ném lên chín tầng mây rồi.
Hắn chất vấn sự tồn tại của cái bao đó, nhưng cô chỉ nghiêm mặt trắng bệch, thống khổ nhìn hắn, nước mắt càng không ngừng chảy.
Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên cảm thấy, như vậy trói buộc cô thật không có ý nghĩa.
Tự tôn đàn ông của hắn không cho phép hắn đi giữ lại một người phụ nữ đã đã quyết tâm ra đi.
Đây cũng là lí do vì sao lúc trước Thời Tiệp Nghệ đưa ra yêu cầu chia tay, hắn không nói hai lời đã đáp ứng.