Ngày hôm sau Trình Ý mới biết việc này. Lúc ấy, hắn đang đưa Chu Hồng Hồng đi học.
Trên đường đi, Thời gia gọi điện thoại cho hắn, mắng hắn là kẻ bạc tình, đùa bỡn tình cảm con gái nhà họ.
Trình Ý nghe xong điện thoại sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cũng không nói năng gì.
Chu Hồng Hồng thấy biểu tình của hắn âm trầm, lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trình Ý cũng không giải thích, ánh mắt lạnh tựa những trận gió đông, hung tợn nói với cô: "Chu Hồng Hồng, đều tại việc xấu cô làm!" Sau đó liền xoay người rời đi.
Chu Hồng Hồng ngây ra một lúc, căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhìn bóng lưng của hắn cô muốnđuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước lại.
Học tập mới quan trọng nhất. Cô không ngừng tự nói với mình như vậy.
Vài ngày sau đó Trình Ý cũng không đi tìm Chu Hồng Hồng.
Cô bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải làlời nói dối do mình sắp xếp kia đã bị Lão thái gia vạch trần, sau đó đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng trong làng lại chẳng nghe ngóng được điều gì, thật có chút kỳ quái.
Cô bèn gọi điện thoại cho người bạn ở làng Ô Sơn, dò hỏi tin tức của Thời Tiệp Nghệ.
Bạn cô như dò trúng đài vội tám chuyện của Thời Tiệp Nghệ cho cô nghe. "Chắc là bạn không biết! Thời Tiệp Nghệ tự sát! Nghe nói bị tên kia lừa tình!"
Chu Hồng Hồng trong lòng run sợ, "Cô ấy..." Chữ tiếp theo nghẹn ở cổ họng không làm sao thốt ra được.
"Không sao. Cứu sống lại rồi."
Thật là may...
Chu Hồng Hồng rất hối hận chỉ vì mình can thiệp vào. Nếu cô không nói ra lời nói dối kia, có lẽ mọi chuyện sẽ không ồn ào phức tạp như bây giờ?
Thời Tiệp Nghệ nhìn vậy mà yêu Trình Ý đến mức có thể liều cả mạng sống, cô nhất định không thể hại hai người bọn họ bị chia rẽ. Cô không thể trở thành tội nhân. Giờ phút này trong lòng cô dâng lên một niềm xúc động, muốn nói rõ chân tướng cho Lão thái gia, không muốn dính vào chuyện trong nhà họ Trình nữa.
Cô cũng không còn tâm tư gì để nói chuyện phiếm với bạn mình nữa, tìm vội cái cớ liền cúp điện thoại.
Sau đó cô ép mình tỉnh táo lại. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, chờ thi xong cô muốn nói chuyện một lần rõ ràng với Trình Ý.
Ai ngờ buổi tối cuối cùng trước khi thi, Bà Hai đột nhiên vội vã đến Chu gia cầu cứu.
Người mở cửa làmẹ Chu.
Bà Haitrông có vẻ rất sợ hãi, nhìn thấy Chu mẹ liền hỏi: "Hồng Hồng đâu? Tôi có việc tìm nó."
Chu mẹ đáp lời, sau đó đi vào trong phòng kêu con gái ra.
Chu Hồng Hồng lúc ấy đang ôn tập cho cuộc thi ngày hôm sau, lúc ra ngoài nhìn thấy Bà Hai, trong lòng có chút bất an.
Quả nhiên, Bà Hai vừa thấy cô, khóc lóc nói Trình Ý sắp không xong rồi, muốn cô đi cầu tình giúp.
--
Thời Tiệp Nghệ khi ấy uống thuốc ngủ tự sát.
Cô ta có một người anh trai trong người bị bệnh, trong phòng luôn có sẵn thuốc ngủ. Có một khoảng thời gian cô ta bị mất ngủ, đến phòng của anh cô ta mò lấy đi một lọ.
Lúc mẹ Thời phát hiện đã nhanh chóng đưa cô ta đến phòng khám trong làng. Bác sĩ vừa nhìn thấy tình huống này, quyết định thật nhanh nói phải đưa đi bệnh viện thành phố.
Vì thế lại chuyển viện. May mắn là đưa đến cứu kịp thời, bảo vệ được tính mạng.
Khi Trình Ý đi thăm Thời Tiệp Nghệ, không ngoài dự đoán, bị Thời gia nhiếc móc, đánh đập.
Hắn cũng không phản bác, chỉ kiên trì nói muốn thăm Thời Tiệp Nghệ.
Thời gia tức giận mắng hắn là đầu sỏ gây nên chuyện, kiên quyết không cho hắn vào thăm.
Hắn liền yên lặng ở ngoài phòng bệnh chờ, vẫn cứ chờ mãi ở đó.
Lúc đó đều là Nhung Bác Quân đưa ăn uống cho hắn. Nhung Bác Quân và Trình Ý lúc đầu không hợp nhau, sau này cảm tình rất tốt. Hắn biết Thời Tiệp Nghệ là người Trình Ý thích, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, Trình Ý sẽ chịu không nổi, hắn liền xung phong nhận việc đến làm hậu thuẫn.
Cho đến khi Thời Tiệp Nghệ tỉnh lại, chủ động yêu cầu gặp Trình Ý, Thời gia mới buông tha.
Khi hai người bọn họ ở riêng với nhau, Thời Tiệp Nghệ không đợi Trình Ý phát tác đã làm nũng trước."Chớ mắng người ta. Người ta lúc ấy hồ đồ, chứ không hề muốn tự sát."
"Anh sao có thểtức giận gì em." Trình Ý nhỏ giọng dịu dàng, mang theo tư thái cưng chiều. "Em cứ gặp chuyện như vậy, anh rất khó chịu."
Thời Tiệp Nghệ nhìn ra cửa sổ thủy tinh nhỏ, thấy ngoài cửa cha mẹ đang như hổ rình mồi nhìn vào bên trong, cũng không dám dính vào trong lòng hắn, chỉ bĩu môi nói: "Lúc ấy thật sựem không biết tại sao lại làm như vậy, tự nhiên lại hành động điên rồ như thế."
Cô ta còn giơ ngón tay lên, tỏ vẻ thề thốt.
"Anh tin em là nhất thời hồ đồ. Không có việc gì là tốt rồi."
Thời gia cho bọn họ gặp nhau rất ngắn, Trình Ý cũng không kịp tình ý triền miên, chỉ có thể nói về việc quan trọng trước.
"Anh không muốn diễn kịch với Chu Hồng Hồng nữa. Lão gia tử muốn tức giận đi chăng nữa thì cũng tùy ông ta." Dừng một chút, ánh mắt Trình Ý chuyển thành lạnh lẽo. "Có phải ông ấy đã nói lời khó nghe với em không?"
Thời Tiệp Nghệ cười lắc lắc đầu, sắc mặt vẫn còn trắng bệch. "Không phải, là ba mẹ em mắng anh không ra gì, Trình Ý... Dù sao cũng đã giả vờ hơn một năm rồi, nhịn một chút nữa là được... Chỉ cần Chu Hồng Hồng đi ra bên ngoài, coi như cô ấy bỏ anh, thì ông cụ sẽ không còn gì để nói."
Trình Ý ôm lấy cô ta, cũng không nói tiếp vấn đề này, dặn cô ta phải nghỉ ngơi thật tốt.
Chamẹ Thời vừa thấy hai người có động tác thân mật, lập tức vọt vào, đuổi Trình Ý đi.
Thời Tiệp Nghệ mím môi, Trình Ý không muốn làm cho Thời Tiệp Nghệ khó xử, chỉ đành đi ra ngoài.
Về đến nhà Trình Ý bèn lật bài ngửa với Lão Thái gia.
Nói hắnkhông cần Chu Hồng Hồng, hắn thích Thời Tiệp Nghệ.
Lão thái gia phát hỏa. Từ trước đến giờ ông luôn cảm thấy không nắm trong tay nổi Trình Ý, tưởng rằng có thể dùng tài sản buộc hắn khuất phục, không ngờ là vẫn không thể nào trị nổi hắn.
Một đứa cháu trai không thể nào nắm nổi trong tay, ông không muốn có.
Ông lần này dùng gia pháp xử trí, xuống tay vô cùng tuyệt tình tàn nhẫn. Hơn nữa đánh xong liền đem Bà Hai và Trình Ý vẫn còn bị thương đuổi ra khỏi nhà.
Trình Ý bị đánh rất thê thảm, chống chọi được đến lúc ra khỏi cửa Trình gia liền ngất đi.
Bà Hai khóc cầu xin lão thái gia, để cho Trình Ý được khám vết thương trước, có chuyện gì từ từ bàn sau.
Lão thái gia đang nổi cơn thịnh nộ, không để ý đến lời cầu xin tha thứ của bà Hai sai quản gia khóa cửa lớn lại.
Bà Hai là người thanh cao, ở làng Vĩnh Cát cũng không kết được người bạn nào.
Bà chỉ có thể nghĩ đến Chu Hồng Hồng.
Bà bị đuổi ra quá bất ngờ, tiền riêng không kịp mang theo, ngay cả chỗ ăn ở cũng không có. Nếu không tìm bác sỹ khám chữa cho Trình Ý, bà thật sự rất sợ.
Bà cũng không thèm để ý đến mặt mũi sĩ diện, chỉ cần có thể cứu con trai của bà trở về mà thôi.
--
Mẹ Chu và Chu Hồng Hồng nghe bà Hai kể lại đều giật mình vì sự tuyệt tình của Trình Lão thái gia.
Mẹ Chu cũng không phải người có lòng dạ cứng rắn, bèn nói: "Bà Hai, anh trai tôi đi làm ăn nhỏ ở làng Hoàng Khê, căn nhà của anh ấy đến giờ vẫn để không, chẳng qua đã lâu không có người ở, hơi đơn sơ một chút. Nếu bà không chê thì trước tiên có thể đến đó ở."
Bà Hai liên tục nói cám ơn, thậm chí còn muốn quỳ xuống dập đầu, mẹ Chu nhanh tay đến nâng dậy.
"Trình Ý hiện ở chỗ nào?" Chu Hồng Hồng thật sợ nếu không kịp chữa trị hắn liền....
"Còn ở Trình gia, tôi thật sự nâng không nổi. Tôi chạy tới phòng khám một chuyến, ai ngờ Lão thái gia đã căn dặn bên kia, bọn họ không dám trị cho Trình Ý... Nó..." Bà Hai càng nói càng nghẹn ngào, đến cuối cùng, cố gắng chịu đựng kìm nước mắt, mới miễn cưỡng nói hết lời. Móng tay bà cắm sâu vào lòng bàn tay mình, ẩn nhẫn nét đau thương vô tận.
Chu Hồng Hồng không ngờ được Lão thái gia là người tuyệt tình như vậy. Chạy tới cầu xin lão thái gia cũng không quan trọng bằng cứu Trình Ý.
Mẹ Chu nhớ tới đầu đường có một hiệu thuốc bắc nhỏ, chưởng quầy kia là một lão trung y. Chu gia và ông ta bình thường quan hệ cũng không tệ lắm, bèn nói: "Hồng Hồng, con và Bà Hai đi đưa Trình Ý về đây trước, mẹ đi mời Trịnh đại phu lại đây một chuyến."
Nói xong lại an ủi Bà Hai."Lão Trịnh cùng Trình gia không có ích lợi khúc mắc gì, chắc sẽ đến giúp đỡ thôi."
Chu Hồng Hồng vội vàng đi sang tiệm tạp hóa cách vách hỏi mượn ông chủ một chiếc xe đẩy nhỏ, mọi người đều là người quen biết, ông chủ không hỏi nhiều lập tức cho mượn.
Rồi cô lại như nghĩ ra gì đó, về nhà cầm lấy cái chăn bông đi ra, sau đó liền cùng Bà Hai chạy đến phía Trình gia.
Chu Hồng Hồng biết Trình Ý thương thế nghiêm trọng từ trước, đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn, vẫn khiến hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Trình Ý nhắm mắt lại ngồi dựa dưới tàng cây, đèn đường tối mù mịt, trên quần áothâm lại cả mảng lớn, nổi bật lên sắc mặt tái nhợt thật đáng sợ.
Đến gần mới nhìn rõ trên quần áo hắn tất cả đều là máu. Từ lưng, trước иgự¢, trên đùi đều là máu.
Lão thái gia rốt cuộc lòng dạ ác độc đến mức nào mới có thể xuống tay nặng như thế.
Chu Hồng Hồng trải chăn bông lên trên xe đẩy nhỏ, rồi mới cùng bà Hai hợp lực đỡ hắn lên. Trong lúc ấy Trình Ý cau mày hừ hừ rên vài tiếng.
Trên đường về, Chu Hồng Hồng đẩy xe, cúi đầu hỏi: "Bà Hai, bị Lão thái gia đánh, Trình Ý cũng không trốn sao?"
"Chưa bao giờ trốn... Nó là cái loại tính tình cứng rắn. Dù sao đó cũng là ông của nó... Lão thái gia từ trước tới giờ không có đánh ác như vậy." Bộ dáng bà Hai đã vô cùng mệt mỏi, sớm không còn vẻ ung dung cùng quyến rũ ngày trước. "Hồng Hồng, nếu như nó.... Ta nên làm cái gì bây giờ..."
Chu Hồng Hồng vội vàng nói: "Không đâu. Anh ấy vì bà, nhất định sẽ cắn răng chống đỡ."
Đây là thật, cô có thể nhìn ra được, Trình Ý rấtquan tâm đến mẹ của mình.
Bà Hai cảm kích tự đáy lòng nói: "Hồng Hồng, mẹ con chúng ta suốt đời sẽ cảm kích cháu."
"Bà Hai, bà đừng nói như vậy. Kỳ thật, các người không xấu..."
Bà Hai cười khổ, không nói nữa.
Lúc trở lại Chu gia, Trịnh đại phu đã đến.
Ôn ấy vừa thấy tình huống của người bị thương, nghiêm mặt nói: "Cậu ta sợ là phải mất một khoảng thời gian không thể xuống giường."
"Vậy... Sẽ lưu lại di chứng gì sao?" Bà Hai run giọng hỏi, nắm lấy tay Chu Hồng Hồng tìm kiếm một điểm dựa.
"Điều này, tôi còn phải cẩn thận xem xét thương thế đã."
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, mọi người đều đang chờ đợi chẩn đoán của Trịnh đại phu.
"Tôi phải trở về hiệu thuốc bắc lấy mấy vị thuốc." Trịnh đại phu kiểm tra thương thế của Trình Ý xong, cảm thấy có chút chắc chắn.
Đợi cho đại phu rời đi, Bà Hai lại ưu sầu lo lắng. "Đại phu cũng không nói có thể chữa khỏi hay không, liệu có để lại dị tật gì không..."
"Lão Trịnh rất có kinh nghiệm chữa các vết thương do vật cứng gây ra, bà cứ yên tâm." Mẹ Chu cũng chỉ có thể nói như vậy, đoán được Bà Hai vẫn chưa ăn gì, lại nói: "Bà Hai, chắc bà còn chưa ăn cơm chiều? Tôi đi nấu chút cháo, tối hôm nay bà cũng mệt đến ૮ɦếƭ rồi."
Bà Hai ngoài cám ơn ra thì cũng không biết nên nói thế nào mới biểu đạt hết sự cảm kích của mình.
Chu Hồng Hồng bưng tới một chậu nước nóng, để Bà Hai lau người cho Trình Ý.
Miệng vết thương của Trình Ý bởi vì máu mà bết dính vào quần áo, Bà Hai cũng không dám kéo y phục của hắn, chỉ có thể đem vết máu loang lổ trên da nhẹ nhàng lau đi một chút.
Trịnh đại phu lấy thuốc xong liền lập tức trở lại, đưa thuốc cho Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng vội vàng đi vào phòng bếp sắc thuốc. Chu mẹ đã ở sẵn trong bếp, đang định đun nóng lại chút đồ ăn tối còn dư lại cho bà Hai ăn trước.
"Mẹ, để con làm. Mẹ đi ra cùng Bà Hai đi, tâm tình bà ấy không tốt lắm."
"Ừ. Đồ ăn làm xong thì kêu mẹ. Aiz, rốt cục là có việc gì, Lão nhân giasao mà ác như vậy..." Mẹ Chu cảm thán, liền để công việc trong bếp cho con gái, còn bà thì đi ra ngoài.
Trịnh đại phu cho Trình Ý uống thuốc xong, nói: "Nếu uống thuốc này rồi, trong vòng 3 giờ cậu ta mà tỉnh lại, vậy thì còn có thể cứu. Nếu không thì tôi đành bất lực."
Bà Hai bị nửa câu sau doạ sợ tới mức trước mắt tối om, thiếu chút nữa đứng không vững.
Trịnh đại phu vẫn thường thấy người nhà dao động khi nghe bệnh tình, vô cùng bình tĩnh nói xong: "Nếu cậu ta có phản ứng, thìdùng mấy vị thuốc này, đun cách thuỷ khoảng hơn 20 phút rồi dùng băng gạc bao lên, chườm nóng lên chỗ bị nặng."
Chu Hồng Hồng đáp lời, nghiêm túc ghi nhớ trình tự đun thuốc và băng thuốc, rồi mới tiễn Trịnh đại phu ra cửa.
Cô nghĩ, cuộc thi ngày mai sợ là thi không tốt rồi.
Nhưng mà chỉ cần Trình Ý có thể tỉnh lại, thi cử gì thì kệ, từ từ cũng được...