Chu Hồng Hồng đến trấn Hoàng Khê đã gần nửa tháng, Trình Ý vẫn không tìm cô.
Cô biết, Trình Ý hẳn là không biết cô đã rời đi. Nói cách khác, lâu như vậy rồi hắn cũng chưa trở về căn phòng của hai người bọn họ.
Cô cảm thấy trấn nhỏ này thật sự rất tốt, so với trấn kia của cô thanh tĩnh hơn nhiều, ngủ cũng thoải mái hơn so với trong thành phố lớn.
--------
Chu Hồng Hồng sinh ra ở trấn Vĩnh Cát, trấn tuy rằng không tính là lớn, nhưng thị phi thì cũngchẳng kém chi.
Trấn trên có một gia đình lớn họ Trình, đề tài thị phi còn nhiều hơn nữa.
Cháu trai lớn củalão thái giaTrình gia là Trình Hạo, trời sinh tính háo sắc, vào một đêm nọ, đã khiến một cô nương trấn trên vấy bẩn thanh danh.
Trấn nhỏ vốn là một nơi bảo thủ, con gái thất tiết là chuyện tương đối đáng sợ.
Cô gái gặp phải họa này, thương tâm vô hạn, đến độ muốn đi tìm cái ૮ɦếƭ, mẹ của cô thì lại tuỳ tiện trên khắp đất Trình gia đòi lấy lại công bằng.
Vì sự huyên náo này mà toàn trấn đều biết khuê nữ nhà bà ta không còn trong sạch.
Trình lão thái gia là một người ngoan cố, hiểu được tầm quan trọng của danh tiết đối với phụ nữ. Liền cùng mẹ cô gái bàn bạc, không muốn bà ta báo quan, mà gả con gái cho Trình Hạo, ông bảo đảm khuê nữ nhà bà suốt đời chẳng lo cơm lo áo.
Thế là người mẹ vốn cảm thấy con gái mình không có người thương, nghĩ thầm có thể gả vào Trình gia vậy cũng không tính là lỗ vốn, không hỏi một tiếng ý kiến con gái mình đã đáp ứng cửa hôn sự này.
Bên này bàn bạc thỏa đáng. Nhưng bên kia, cô nương người ta căn bản không nguyện ý, ở nhà tranh cãi ầm ĩ không lấy chồng, nhưng người mẹ sớm đã thu sính lễ, quyết tâm gảcôvào Trình gia.
Cô gái kia nản lòng thoái chí, đêm hôm đó liền nhảy sông. Mẹ cô lúc này mới giật mình thấy đã làm sai chuyện, phẫn nộ đi báo quan.
Lão thái gia phải tốn một số tiền lớn mới vất vả giải quyết việc này êm xuôi, về nhà giận dữ quất cho Trình Hạo một trận.
Trình Hạo tâm địa gian xảo bởi vì việc này thu liễm một đoạn thời gian, sau này vẫn hí hửng tật cũ khó bỏ.
Có một ngày, Chu Hồng Hồng phải trực nhật ở trường học, về nhà muộn hơn so với bình thường, trong lòng cô muốn về nhà sớm một chút, liền đi đường tắt về.
Đến một con hẻm nhỏ lại vừa vặn gặp đúng Trình Hạo đang say rượu. Hắn thấy cô, toét miệng liền nham nhở dâm tà bổ nhào về phía cô.
Trình Hạo người này vốn đã nổi tiếng ác danh, Chu Hồng Hồng khi nhìn thấy hắn liền có phòng bị, thấy hắn có động tác, vội vàng nhanh nhẹn phản kháng, lớn tiếng kêu cứu.
Đáng tiếc vào giờnày, mọi người đều về nhà ăn cơm, vốn dĩ sẽ không ai đi qua nơi này.
Cô trong lúc hỗn loạn, vớ lấy một cục gạch, hung hăng đập lên Trình Hạo. Trình Hạo bị một đập này, kêu đau một tiếng, buông lỏng cô ra.
Chu Hồng Hồng căn bản mặc kệ là đã nện vào nơi nào của Trình Hạo, vội vàng chạy ra ngoài, kích động chạy về nhà, trùng hợp là các bà thím trong xóm đều ở đây.
Các bà vừa thấy cô thất thố sợ hãi, quần áo xốc xếch, váy còn vết máu loang lổ, sợ hãi kêu lên: "Làm sao vậy?"
Trong đó một bà sau khi phản ứng kịp, bèn la hét: "Hồng Hồng bị mất trinh tiết rồi!" Mọi người vừa nghe, đồng ý nói: "Là ai làm, đúng là đồ nghiệp chướng a."
Chu Hồng Hồng vội vàng muốn giải thích, nhưng một đống ‘tam cô lục bà’ líu ríu, căn bản đều không để ý tới đương sự làcô.
Mẹ Chu lại kéo cô, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
"Mẹ, không có việc gì. Con không sao." Cô vội vàng an ủi.
Đám bà tám kiacàng nói càng hăng, một chút cũng không bận tâm đếndoạn đối thoại của hai mẹ con.
Đợi đến khitiễn các bà các cô kia đi rồi, Chu Hồng Hồng mới đem sự việc nói cho mẹ. Mẹ Chu biết con mình không có việc gì, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không ngờ, ngày hôm sau, trấn trên đã lan truyền ồn ào huyên náo —— Chu Hồng Hồng bị cường bạo. Mọi người đều tìm hiểu người cường bạo là ai, đoán đi đoán lại, liền đoán đến trên đầu Trình Hạo. Vì thế các bà còn đến an ủi Chu Hồng Hồng, khuyên côkhông cần luẩn quẩn trong lòng, Trình lão thái gia nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hợp lý.
Chu Hồng Hồng càng muốn thanh minh giải thích, mọi người càng cho rằng cô là che giấu. Cô thật sự hết đường chối cãi. Từ đó về sau, đi trên đường, đều cảm thấy ánh mắt mọi người nhìncô rất thương hại, lại như soi mói.
Cô vô cùng ủy khuất. Những người này không tin lời của cô, Trình Hạo kia thế mà cũng không làm sáng tỏ.
Mẹ Chu an ủi cô, nói qua một thời gian, mọi người sẽ từ từ quên lãng chuyện này.
Ai ngờ nửa tháng sau, Trình gia lão thái gia đột nhiên đến Chu gia, hành động này lại như chứng thực cho lời đồn đạiChu Hồng Hồng bị Trình Hạo cường bạo.
Lập tức, cảm xúc người vây xem đạt tới cao trào trước nay chưa từng có.
Khi Lão thái gia nghe thấy lời đồn đãi, bèn chất vấn Trình Hạo trước.
Trình Hạo chỉ nói không phải. Hắn quả thật không có nói láo, hắn là muốn૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Chu Hồng Hồng, nhưng chưa đạt được.
Lão thái gia đối với đức hạnh của cháu trai mình biết quá rõ, không chịu tin hắn, nhận định hắn là dám làm không dám chịu, kiên quyết bắt hắn phải gánh trách nhiệm.
Trình Hạo cũng vô cùng bực tức. Mẹ nó chứ, việc ác chưa kịp làm, lại bị cô nàng kia đập. Giờ còn muốn ép hắn chịu trách nhiệm, đương nhiên là không chịu. Hắn táo bạo cãi lại Lão Thái gia vài câu, đêm đó thu thập đồ, rời nhà đi ra ngoài.
Lão thái gia tức giận đến giơ chân, vội sai người đi tìm chung quanh. Cũng không biết Trình Hạo trốn vào nơi nào, tìm mười ngày cũng chưa thấy bóng dáng.
Mắt thấy lời đồn đãi cháu trai nhà mình ép buộc Chu Hồng Hồng càng đồn càng nóng, ý tưởng phụ trách Chu Hồng Hồng trong lòng lão thái gia dĩ nhiên càng ăn sâu bén rễ.
Đại thiếu gia chính tông của Trình gia đi mất.
Nhưng Trình gia còn có người cháu trai khác mà.
Hắn gọi là Trình Ý.
Con trai Lão thái gia Trình công tử, là một kẻ phong lưu. Năm đó ở ngoài u mê mộtả hồ ly, sinh ramột đứa con trai.
Bản lãnh củaả hồ lynày không nhỏ, ép buộc đến nỗi Trình gia không được sống yên ổn.
Trình công tử vậy mà cũng có ngày ương bướng, học thời cổ tam thê tứ thi*p, nói là nạp một người vợ hai, rước hai mẹ con hồ ly kia vào cửa.
Từ đó về sau Bà Hai cũng được phong quang một đoạn thời gian. Nhưng mà vị Trình công tử này, do miệt mài quá độ, thân hư thể nhược, sớm bệnh mà qua đời.
Lão thái gia hận không thể đuổi Bà Hai cùng con trai của cô ta ra khỏi nhà. Bà Hai đau khổ cầu xin, nói rằng chỉ hy vọng có một chỗ đặt chân, từ nay về sau cam đoan không gây sự nữa. Lão thái gia cân nhắc mãi, mới để hai mẹ con họ ở lại.
Hiện nay lão thái gia một mực nhận định Trình gia thiếu Chu Hồng Hồng một cái công đạo, liền để cho Trình Ý thay cháutrai lớn hoàn thành.
Lão thái gia mang theo sính lễ đi vào Chu gia.
Mẹ Chu và Chu Hồng Hồng đều vô cùng sợ hãi, vội giải thích căn bản không có việc kia.
Lão thái gia ngược lại rất bình tĩnh, nói là Trình Ý mong nhớ Chu Hồng Hồng đã lâu, ông là đến thay Trình Ý cầu hôn.
Nếu như nói Chu Hồng Hồng sợ Trình Hạo, như vậy cô càng thêm e ngại Trình Ý.
Trình gia đúng là suy tàn, phẩm hạnh của Trình công tử ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sau.
Trình Hạo thích chơi điếm, Trình Ý ham bài bạc.
Chu Hồng Hồng cảm thấy, Trình Hạo là điển hình choloại ngườiđầu óc đơn giản, ngoài cậy mạnh ra, thì đều rất dễ đối phó.
Nhưng Trình Ý thì…
Có lẽ là khi còn nhỏ cuộc sống không thoải mái, khiến cho cô có một loại cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ với nhắc tới hắn.
Ngày thường, hắn có bộ dáng của một tên côn đồ, dẫn đầu đám lưu manh.
Cô cũng không biết hắn có phải cùng đám lưu manh kia cấu kết hay không, nhưng việc hắn đánh thắng bạc thì ngược lại là sự thật.
Cô nghĩ, con người sao có nhiều vận may như vậy, hắn chắc chắn phải có tâm kế.
Mẹ Chu từ chối nói con gái tuổi còn nhỏ, không nên sớm lo lắng những thứ này.
Lão thái gia ngược lại đáp lời nói không nhỏ, ngày xưa cô nương tới tuổi này, đã có vài đứa trẻ rồi.
Mẹ Chu thấy lão thái gia tư tưởng bảo thủ nói cũng nói không thông.
Chu Hồng Hồng cũng cương quyết bày tỏ cự tuyệt.
Lão thái gia thấy thái độ Chu Hồng Hồng như vậy, nhíu mày, quẳng sính lễ xuống liền bỏ đi.
Lúc tối, lão thái gia nói Chu Hồng Hồng có lẽ là vì mặt mũi sĩ diện không buông nổi, mới thề thốt phủ nhận việc này. Nhưng dù sao cũng là bị người Trình gia bắt nạt, cô bị truyền đi tin đồn như vậy, về sau đâu còn có thể gả ra ngoài.
Lão thái gia lại lo lắng lặp lại một lần nữa chuyện cô nương trước kia tự sát, lo nghĩ phải khuyên bảo như thế nào mới tốt.
Trình Ý ở một bên tiếp lời, nói hắn sẽ khuyên nhủ.
Hôm sau, Trình Ý tìm đến Chu Hồng Hồng.
Hai người ngày thường từng gặp qua, nhưng chưa lần nào trao đổi với nhau. Trình Ý nhìncô, nhướng mày: "Cô chính là Chu Hồng Hồng?"
"Phải, là tôi."
Trình Ý tuy không biết cô. Nhưng đại danh của Trình Ý, cả trấn nhỏ đều biết.
Hắn rất tự nhiên đi vào phòng cô.
Chu Hồng Hồng ở nhà một mình, thấy Trình Ý này không phải là người tốt gì, vốn không muốn đóng cửa, nhưng người nhà bên cạnhcứ như vô tình nhìn sang bênnày, cô liền khép cửa lại, chỉ mong mẹ nhanh chóng trở về.
Trình Ý thản nhiên ngồi trên ghế sofa, cũng không thèm nhìn cô một cái, nói câu nói thứ hai."Tôi là Trình Ý, người đàn ông sau này của cô."
Cô trợn mắt há hốc mồm.
Qua một khoảng thời gian mãi không nghe thấy câu trả lời của cô, hắn mới giương mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng "Cô đã quên? Lão gia tử đã đồng ý cô gả cho tôi."
"Tôi nghĩ anh nhầm lẫn rồi, căn bản không có chuyện này." Cái vị Trình lão thái gia kia có tư cách gì đemcô cho hắn?
"Chu Hồng Hồng, cô nếu không đáp ứng, tôi đây vẫn còn cáchđem gạo nấu thành cơm trước."
Bộ dáng kia của hắn, cười như không cười, khiếncô sợ chọc giận hắn. Cô yếu thế "Tôi không biết anh, anh cũng không biết tôi. Nếu chỉ là vì lời đồn đãi này, thật sự không cần thiết."
Hắn nghe xong không nói lời nào, trực tiếp đứng lên, tiến tới muốn ૮ởเ φµầɳ áo cô.
Chu Hồng Hồng cắn răng, liều mạng giữ chặt tay hắn, móng tay đâm vào bên trong.
"Mẹ tôi ngủ ở trong nhà! Tôi sẽ kêu lên đó."
Trình Ý lại cười, nụ cười kia làm cho cô sợ hãi. "Thế càng tốt. Tôi xem như lần đầu ra mắt cha mẹ vợ."
Cô muốn chạy ra ngoài cửa, nhưng sức hắn quá lớn, căn bản tránh không được. "Trình Ý, anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
Hắn vẫn cười, giọng nói xa cách: "Chu Hồng Hồng, trước trấn an lão thái gia cho tốt, cô tốt tôi cũng tốt. Bằng không ông ấy luôn luôn saingười tìm cô, cô không thấy phiền à?"
Chu Hồng Hồng sợ hắn động chân động tay, vội vàng nói. "Được. Anh mau buông tay."
Trình Ý cuối cùng cũng thả cô ra, lại dặn dò vài câu.
"Chuyện xấu mà Trình Hạo kia làm, cô cứ nói là tôi làm."
"Chậc, tôi không muốn người khác lúc nào cũng nhớ kỹ người tôi tiếp nhận là phụ nữ của Trình Hạo."
"Chu Hồng Hồng, dù sao thì, về sau cũng xin chỉ giáo?"
Trình Ý nói xong mới giương mắt nhìn cô một cái, sau đó rời đi.
--------
Đột nhiên một tiếng chuông vang lên, khiến cho Chu Hồng Hồng thức tỉnh.
Cô sờ di động ở đầu giường, sau khi nhìn thấy rõ cuộc gọi tới, cô lại buông xuống, mặc nó kêu.
Cô kéo chăn lên trùm qua đầu. Tiếng chuông kia ngừng rồi lại vang lên, vang lên rồi lại ngừng. Rốt cục, cô vẫn nghe điện thoại.
"Chu Hồng Hồng, cô chừng nào thì trở về?" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Trình Ý vang lên.
"Trình Ý... Tôi..."
"Trở về sớm một chút." Không đợi cô nói xong, hắn đã cúp điện thoại.
Chu Hồng Hồng ngẩn người nhìn di động, sau đó rống lên: "Trình Ý, anh là đồ vô lại."